Mây mù ngút ngàn không thấy điểm cuối, từng cơn gió dài thổi qua cuốn theo áng mây trôi dạt, bay mãi không ngừng.
Giang Sở Dung run lẩy bẩy nhìn xuống, dưới chân cậu là Ma Cung trên đỉnh núi, lúc này vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Thế nhưng Ma Cung bây giờ cũng chỉ còn lại một điểm nhỏ.
Giang Sở Dung vốn sợ độ cao lập tức mím môi nhắm mắt lại, cậu ngẩng đầu lên không dám nhìn nữa.
Nếu chỉ là độ cao vài thước, cậu vẫn có thể vượt qua chướng ngại tâm lý mà chạy nhảy di chuyển một chút, nhưng ở độ cao này thì... Thứ cho kẻ bất tài này kham không nổi!
"Ngươi nhát gan như vậy, làm sao có thể giữ được vị trí đại đệ tử?"
Giọng nói êm tai quen thuộc khẽ vang lên bên tai, Giang Sở Dung giật thót trong lòng, lập tức nhìn sang.
Sau đó, cậu nhìn thấy Ma Tôn mặc bạch y đang đứng bên cạnh cậu giữa không trung, tay áo nhẹ bay, điềm tĩnh như không.
Thần thái đó, sự bình tĩnh đó, so với bộ dạng run cầm cập của Giang Sở Dung quả thực là cách biệt một trời một vực.
Nhưng Giang Sở Dung không thể để ý quá nhiều, cậu nhìn chằm chằm Ma Tôn nói không nên lời: "Sư tôn! Có ai nửa đêm lại đi dọa đồ đệ như người chứ!"
Ma Tôn hờ hững đáp: "Ta cho ngươi một cái ưu đãi, ngươi còn không biết cảm kích?"
Giang Sở Dung:...
Con cũng đâu có xin người ưu đãi gì đâu!
Ngay khi ý nghĩ này vừa hiện lên, Giang Sở Dung liền cảm thấy những đám mây dưới chân mình bị gió thổi nhẹ bay đi.
Giang Sở Dung giật mình, vội vàng đứng vững.
Những đám mây dưới chân hai người bay nhanh về phía trước theo biển mây cuồn cuộn, phong cảnh dưới chân Giang Sở Dung cũng liên tục di chuyển ra xa.
Thấy thế, Giang Sở Dung có hơi kinh hãi, cậu sợ Ma Tôn sẽ đưa cậu đến một nơi chim không thèm ị rồi lột da đoạt xá cậu.
Còn Ma Tôn, sau khi nói xong câu ưu đãi thì vẫn im lặng dửng dưng, một bộ tỏ vẻ ta đây như thể đang chờ Giang Sở Dung tự làm xấu mặt.
Giang Sở Dung lặng im đứng trên mây một lúc, sau khi thích ứng với nó liền lặng lẽ cúi đầu nhìn.
Vừa nhìn cậu liền không khỏi giật mình —— không ngờ dòng mây dưới chân cậu đang di chuyển ra khỏi Ma Vực?
Ma Tôn muốn rời khỏi Ma Vực sao?
Giang Sở Dung khẽ giật mình, nhịn không được giương mắt nhìn Ma Tôn ở bên cạnh — Chẳng phải ông ấy bị Kiếm Thần của Nhân tộc đánh trọng thương sao? Vậy mà lúc này còn dám rời khỏi Ma Vực? Rảnh rỗi sinh nông nổi hay gì?
Ma Tôn cảm nhận được ánh mắt của Giang Sở Dung, không quay đầu lại lạnh nhạt nói: "Lát nữa nếu đụng phải lão Cố, ta sẽ ném ngươi ra, ngươi là Yểm Ma, da dày thịt béo, đủ để cản một kiếm."
Giang Sở Dung câm nín, nhưng nghe giọng điệu của Ma Tôn, hình như cũng không muốn hại cậu, suy đoán một lúc, Giang Sở Dung đánh bạo hỏi: "Sư tôn muốn cho con ưu đãi gì thế?"
Ma Tôn: "Ngươi cứ xem đi rồi biết."
Giang Sở Dung ngừng hỏi.
•
Dòng mây bay về phía trước với tốc độ cao, cơ hồ đạt đến tốc độ hàng ngàn dặm một ngày, chẳng mấy chốc, Giang Sở Dung đã nhìn thấy ngọn núi Vô Vọng quen thuộc.
Tim Giang Sở Dung đập bình bịch, thậm chí có hơi không thể duy trì được biểu cảm trên mặt.
Cậu không biết đây là trùng hợp, hay là... Ma Tôn đã nhìn ra thân phận của cậu rồi?
Tại sao lại đưa cậu đến núi Vô Vọng? Không phải Ma Tôn đã bị trưởng môn Kiếm Phái cũng chính là Kiếm Thần đánh trọng thương sao? Ông ấy đến đây như một vị Thần đi tuần bộ không sợ lật thuyền trong mương sao?
(lật thuyền trong mương: xui xẻo, xúi quẩy)
Giang Sở Dung suy nghĩ lung tung, cả người căng thẳng như dây đàn sắp đứt, nhưng lúc này cậu vẫn cố hết sức tỏ ra bình tĩnh, mím môi không nói gì.
Ma Tôn giữa đường lẳng lặng liếc nhìn Giang Sở Dung, ý cười trên mặt có chút vi diệu.
Mây trôi càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, cả hai dừng lại giữa không trung phía trên Vô Vọng Kiếm Phái.
Giang Sở Dung nhìn xuống, dựa vào trí nhớ thưa thớt của nguyên chủ nhận ra nơi này là Kiếm Tháp, nơi trưởng môn Kiếm Phái bế quan.
Giang Sở Dung:...
Giang Sở Dung không thể tìm được một lý do nào khác tốt hơn để giải thích cho hành vi quá khích này của Ma Tôn, ngoại trừ việc Ma Tôn bị điên.
Lúc này, Ma Tôn rốt cuộc cũng nhìn về phía Giang Sở Dung nói: "Đồ nhi, mở to mắt ra nhìn, cho ngươi xem một thứ hay ho."
Tim Giang Sở Dung thắt lại, nhưng bây giờ cậu rất sợ Ma Tôn bị khùng làm khó dễ mình nên cậu chỉ đành chầm chậm nhìn về phía Ma Tôn.
Chỉ thấy Ma Tôn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc chậu ngọc nhỏ nhắn tinh xảo, đầu ngón tay bấm quyết, trong chậu ngọc liền tuôn ra nước sạch.
Nước càng ngày càng nhiều, cuối cùng chứa đầy nửa chậu.
Chậu ngọc bay ra khỏi lòng bàn tay Ma Tôn, năm ngón tay của Ma Tôn lướt qua chậu ngọc, làn nước trong vắt trong chậu ngọc đột nhiên biến thành hình bóng của một người.
Đây là thuật Viên Quang! (Viên là tròn, đầy đặn, không tỳ vết. Quang là rõ ràng sáng soi không gì không thấy)
Không ngờ Ma Tôn lại biết trò bịp như thuật Viên Quang của Nhân tộc?
(Thuật Viên Quang: thấy được quá khứ, hiện tại, tương lai)
Giang Sở Dung hơi bất ngờ, đồng thời tâm tình cũng có chút lạ kỳ.
Mà lúc này, bóng người trong chậu ngọc đã dần hiện rõ, biến thành dáng vẻ một người Giang Sở Dung cực kỳ quen thuộc.
Một thân bạch y, thanh cao thoát tục, chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, Cố Minh Tiêu.
Giang Sở Dung đột nhiên lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết:?
Ma Tôn đi một chuyến xa như vậy là để rình coi Cố Minh Tiêu hả? Ông ấy có cái đam mê hèn hạ này sao?
Suy nghĩ này còn chưa chắc chắn thì trán của Giang Sở Dung bất ngờ bị cú một cái thật mạnh.
Ma Tôn lạnh lùng nói: "Đừng có thất thần, nhìn kỹ đi."
Giang Sở Dung ôm trán cam chịu, chỉ có thể cẩn thận nhìn vào chậu ngọc.
Lúc này, cậu mới phát hiện ra Cố Minh Tiêu đang đứng trước một chiếc giường hàn băng, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Mà trên giường hàn băng có một ông lão quắc thước đầu tóc bạc trắng đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, tiên phong đạo cốt.
Giang Sở Dung vừa nhìn thấy liền giật nảy mình, cậu nhận ra ông lão chính là trưởng môn Kiếm Thần.
Nhưng cậu nhớ giai đoạn này trong nguyên tác, trưởng môn đã tỉnh rồi mà? Hơn nữa, hẳn là vào cái đêm cậu cùng Văn Lăng rời đi, trưởng môn liền tỉnh lại.
Kết quả giây tiếp theo, cảnh tượng phản chiếu trong chậu ngọc khiến cho đồng tử Giang Sở Dung đột nhiên co rút lại.
Bởi vì cậu nhìn thấy Cố Minh Tiêu đứng trước giường hàn băng, nhìn chằm chằm vào mặt của trưởng môn, không lâu sau, toàn thân hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng, khí tức biến đổi, vậy mà lại dần dần trở thành hình dáng của trưởng môn!
Giang Sở Dung:???
Thuật pháp Cố Minh Tiêu đang sử dụng, chính là thuật biến hình của Ma tộc???
Ối trời ơi...
Giang Sở Dung còn chưa hết kinh ngạc, Cố Minh Tiêu đã biến hình xong, lúc này hắn lại cẩn thận chỉnh lại quần áo cho trưởng môn nằm trên giường băng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Không lâu sau, toàn bộ núi Vô Vọng vang lên tiếng chuông đồng uy nghiêm hùng hồn.
Có một đệ tử lớn tiếng nói: "Đã đến giờ trưởng môn giảng bài, mời tất cả đệ tử mau đi đến Kiếm Tháp nghe trưởng môn dạy bảo—— "
Thuật Viên Quang đến đây đột nhiên mất dần hiệu lực.
Giang Sở Dung nhìn hình bóng Cố Minh Tiêu xuất hiện trong chậu ngọc từ từ mờ đi, tâm loạn như ma.
Cậu không biết cảnh tượng trong chậu ngọc đến tột cùng là có ý gì —— Nhân tộc đã bị Ma tộc xâm chiếm rồi sao?
Hay là... trưởng môn đến nay vẫn hôn mê, Cố Minh Tiêu thân là đại đệ tử đích truyền của trưởng môn không còn cách nào khác đành phải học cấm thuật của Ma tộc, giả thành trưởng môn đi giảng bài cho chúng đệ tử?
Nhưng dù là tình huống nào đi nữa, thì cũng thể hiện rõ, tình thế bây giờ của Nhân tộc rất không ổn.
Giang Sở Dung bất giác nhíu mày.
Ma Tôn ở bên cạnh thấy Giang Sở Dung nhíu mày, ông ta đột nhiên mỉm cười.
Sau đó ông ta nói: "Ngươi nhìn này—"
Giang Sở Dung:?
Ma Tôn vừa dứt lời liền đưa mắt nhìn thẳng về phía Cố Minh Tiêu đang ngồi trên đài cao trong Kiếm Tháp——
Uy áp của Ma Tôn ập tới đột ngột——
Kiếm Tháp đại loạn!!! Chúng đệ tử gào thét không dứt!
Cố Minh Tiêu lập tức đứng dậy, nhìn về phía Ma Tôn bằng đôi mắt sắc bén.
Giang Sở Dung đứng trên cao có thể nhìn thấy rõ ràng, cậu phát hiện vào khoảnh khắc Cố Minh Tiêu nhìn lên, trong con ngươi của hắn thoáng hiện lên một tia ma khí đen đỏ, nhưng hắn đã cấp tốc che giấu nó đi.
Không hiểu sao ánh mắt đó lại khiến Giang Sở Dung cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Giang Sở Dung:!
Cùng lúc đó, Cố Minh Tiêu "két" một tiếng rút ra Vô Vọng Kiếm ở bên hông, xuất kiếm phá thiên, ánh kiếm lóe sáng vô cùng tận, rung chuyển đất trời——
Ma Tôn cười ha hả, mang theo Giang Sở Dung lướt mây bay ngược về sau!
Một kiếm này của Cố Minh Tiêu quá mức khiếp người, mặc dù Giang Sở Dung đã được Ma Tôn cản lại nhưng cậu vẫn bị mất thị lực tạm thời.
Chỉ cảm thấy năng lượng kiếm mạnh mẽ đã in sâu vào trong mắt mình.
Tràn ngập sát khí sắc bén!
Cũng không biết qua bao lâu, Giang Sở Dung rốt cục cũng có thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, cậu đổ mồ hôi lạnh khắp người, ngồi ở trên mây thở hồng hộc.
Lúc này, bên khóe môi của Ma Tôn chậm rãi tràn ra một vệt máu, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ vui sướng.
"Đồ đệ, chơi vui không?"
Giang Sở Dung sợ run, muốn nhịn cũng nhịn không được, tức giận nói: "Lão điên này, bản thân mình muốn chết thì cũng đừng kéo con theo chứ!"
Sắc mặt Ma Tôn chợt trầm xuống, quất cậu một chưởng!
Giang Sở Dung lại bị đánh cho lộn nhào trên mây...
———-
Tác giả:
– Văn Lăng: Mém xíu rớt ngựa rồi...
– Ma Tôn: Mỗi ngày đều phải đánh đệ tử.
– Giang Sở Dung: Ta không muốn sống nữa!!!