Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

chương 50: sư đồ huyết khế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại lễ bái sư được tổ chức tại tế đàn ở ngọn núi phía sau Ma Cung.

Hôm nay là một ngày trọng đại, mười hai vị Thần Vương đều có mặt, ngồi xung quanh tế đàn. Các công tử nhà Thần Vương cũng đã đến từ sớm.

Khu vực gần tế đàn nồng đượm ma khí, sương mù xám đen cuồn cuộn, dưới vực sâu sau núi thấp thoáng một vài bộ xương trắng tinh.

Khiến người rét run.

Khi Giang Sở Dung và Văn Lăng nắm tay nhau đi vào, hai người cảm thấy càng đi vào trong thì trời càng lạnh, đến cuối cùng thì là cái lạnh đến thấu xương.

Văn Lăng bị ảnh hưởng bởi ma khí tàn dư tập trung xung quanh tế đàn, hạt giống Thiên Ma Tâm lại bắt đầu không ổn định.

Giang Sở Dung nắm tay hắn, cảm nhận rất rõ từng cảm xúc của hắn, cậu thấy vậy liền nhanh chóng siết chặt tay hắn lại, truyền cho hắn Vô Vọng kiếm khí...

Văn Lăng dần dần bình tĩnh lại.

Mười hai vị Thần Vương và đám công tử đang ngồi ngay ngắn nhìn thấy một màn này, sắc mặt ai cũng quái dị.

Nhưng giờ phút này, không ai dám mở miệng nói lung tung, dù gì Ma Tôn vẫn còn chưa tới.

Chính Giang Sở Dung là người chủ động hành lễ với Thần Vương Tần Đô, sau đó còn mặt mày rạng rỡ gửi lời chào đến Thần Vương Tử Quang.

Thần Vương Tần Đô vẫn một mực cười ha hả, không nhìn ra sơ hở, nhưng Thần Vương Tử Quang khi đối mặt với Giang Sở Dung lại tỏ vẻ lảng tránh, cứ như tránh ôn dịch vậy.

Thần Vương Phạn Thiên ngồi ở vị trí đầu trong mười hai vị Thần Vương thấy vậy, sắc mặt lộ ra vẻ âm trầm, nhưng ông ta không nói lời nào, cũng không có ý định gây hấn, hiển nhiên trong lòng vẫn có chút kiêng kị, rất có chừng mực.

Cuối cùng, Ma Tôn cũng đến.

Hôm nay Ma Tôn rốt cuộc cũng không còn mặc bạch y nữa, mà ông ta mặc một bộ cẩm bào cao quý màu vàng đen vô cùng lộng lẫy, trên đầu đội vương miện hắc kim long, mang thắt lưng có họa tiết ma long, càng tôn lên dung mạo tuyệt trần của ông ta, không còn là một vị tiên nhân không ăn khói lửa nhân gian, mà là một Đấng tối cao vô cùng tuấn mỹ oai phong thực sự.

Giang Sở Dung thấy cách ăn mặc này của Ma Tôn thì có hơi sửng sốt, cậu chớp chớp mắt, bất giác cười nói: "Hôm nay sư tôn oai phong quá đi, bộ trường bào sang trọng càng tôn lên khí khái uy nghiêm của sư tôn."

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Nhưng Ma Tôn nghe thấy những lời này cũng không có ý tức giận, ngược lại còn cười nhạt nói: "Lời nịnh hót này không tệ."

Mười hai vị Thần Vương và đám công tử:...?

Ngay sau đó, mỗi người bọn họ đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái nhìn Giang Sở Dung đang bình thản ung dung đứng dưới đài, ít nhiều gì cũng có chút ghen tị.

Giang Sở Dung là người đầu tiên được Ma Tôn đối xử như vậy.

Phải biết rằng, cho dù là khi nói chuyện với mười hai vị Thần Vương thì Ma Tôn cũng chưa bao giờ nhượng bộ.

Năm đó khi mười hai vị Thần Vương làm đệ tử của ông ấy cũng như vậy, bây giờ đám đệ tử trở thành Thần Vương cũng như vậy.

Tất nhiên, Giang Sở Dung cũng cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đám ma tu, nhưng cậu chỉ làm bộ như không nhìn thấy gì, vẻ mặt thản thiên đứng ở đó.

Cậu vẫn nắm tay Văn Lăng.

Ma Tôn chậm rãi đi lên đài cao, sau khi ngồi xuống liền liếc nhìn Giang Sở Dung và Văn Lăng rồi nói: "Giờ lành sắp đến, không nên quấn quýt lấy nhau nữa nhỉ?"

Ánh mắt của đám ma tu lại quét qua lần nữa, đồng thời lại bị chấn động bởi "lời nhắc nhở nhẹ nhàng" này của Ma Tôn.

Chỉ có Giang Sở Dung giật thót trong lòng, nghi ngờ Ma Tôn đã nhìn thấy gì đó.

Nhưng giờ này khắc này, cậu cũng chỉ đành khẽ buông tay Văn Lăng ra, cười nói: "Tuân lệnh."

Ma Tôn mới thu hồi ánh mắt, không nói nữa.

Toàn trường yên ắng.

Hiện tại, mọi thứ đã sẵn sàng chỉ chờ đến giờ lành.

Mà bóng mặt trời trên cao cũng đang dần di chuyển về đúng vị trí, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ Ngọ.

Trên thực tế, trước đây khi Ma Tôn thu đồ đệ đều là vào ban đêm hoặc là vào thời điểm mặt trăng máu, nhưng hôm nay ông ấy lại chọn ban trưa.

Dù gì có rất nhiều công pháp tu hành của Ma tộc đều yêu cầu cần có bóng đêm hoặc sức mạnh của ánh trăng, vào ban ngày rất dễ làm suy giảm sức mạnh.

Nhưng những người có mặt ở đây hầu hết đều là những cao thủ cảnh giới Thiên Hầu trở lên, bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến điểm này.

Tuy nhiên, các vị Thần Vương thỉnh thoảng cũng sẽ phỏng đoán, có phải Ma Tôn bị thương quá nặng hay không, sợ ban đêm không thể trấn áp được bọn họ, cho nên mới chọn làm vào buổi trưa.

Nhận thức này khiến cho rất nhiều Thần Vương cảm thấy có chút vi diệu, rục rịch ngóc đầu dậy.

Ma Tôn như thể chẳng biết gì với tình huống này, ông ta lẳng lặng ngồi trên đài cao, ngẩng đầu nhìn mặt trời, ánh nắng chiếu vào làn da hơi tái nhợt của ông ta, khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ gần như trong suốt.

Cuối cùng, mặt trời lên đỉnh đầu.

Giờ Ngọ đã đến.

Thầy tế đợi hồi lâu cuối cùng cũng có thể cử động, ông ta quỳ xuống bên cạnh tế đàn, thấp giọng niệm vài câu thần chú khó hiểu, sau đó ném một thứ gì đó vào đỉnh lò trên tế đàn.

"Bùm" một tiếng, lửa ma bùng cháy!

Giang Sở Dung ở gần tế đàn nhất, lửa ma bốc cháy phát ra tiếng "bùm" khiến cậu giật mình.

Rất nhiều Thần Vương nhìn sang, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường — cảm thấy Giang Sở Dung thật sự không xứng có mặt ở đây.

Mà lúc này, Ma Tôn đã đứng dậy.

Đám Thần Vương nghiêm túc trở lại, lập tức ngồi ngay ngắn.

Ma Tôn từ trên đài cao bước xuống, cẩm bào vàng đen kéo dài trên mặt đất, cùng nhau phản chiếu bóng dáng mảnh khảnh của ông ta, khiến cho cái bóng càng lúc càng dài.

Thấy vậy, Giang Sở Dung lập tức cụp mắt xuống, bày tỏ cung kính.

Lửa ma cháy được nửa chừng, thầy tế cuối cùng cũng đứng dậy, lập tức kính cẩn lễ phép nói với Ma Tôn: "Tôn Thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong."

Ma Tôn nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía Giang Sở Dung: "Đồ nhi, tiến lại đây."

Giang Sở Dung bước tới.

Thầy tế lập tức bưng tới một cái khay đến bên cạnh, trên đó là một con dao găm bằng bạc.

Dao găm bạc vừa mới xuất hiện, tất cả Thần Vương có mặt ở đây đều không khỏi trở nên kích động.

Đây là muốn lập Sư Đồ Huyết Khế cấp bậc cao nhất sao???

Hồi đó bọn họ không được nhận đối đãi như vậy!

Giang Sở Dung dựa vào cái gì chứ?

Thế nhưng không có vị Thần Vương nào dám nói nhiều.

Văn Lăng thấy vậy cũng gợi lên biểu cảm kỳ lạ —— Sư Đồ Huyết Khế hầu như chỉ có lợi mà không có hại gì đến Giang Sở Dung.

Nếu phải nói về điểm bất lợi... thì chính là, cho dù sau này Ma Tôn có như thế nào thì Giang Sở Dung cũng không thể đả thương được Ma Tôn.

Nhưng đồng dạng, có Sư Đồ Huyết Khế, Ma Tôn cũng không thể làm tổn thương Giang Sở Dung.

Tạm thời nhìn từ góc độ nào thì Giang Sở Dung cũng có ưu thế, trừ phi tương lai Giang Sở Dung may mắn vượt qua tu vi của Ma Tôn.

Nhưng vượt qua Ma Tôn...

Văn Lăng vẫn cảm thấy đó là chuyện sau khi Ma Tôn chết, hoặc ít nhất cũng phải một trăm năm sau.

Giang Sở Dung tự nhiên cũng cảm nhận được sự kỳ lạ của đám ma tu khi chiếc khay được bưng ra, lòng cậu không khỏi có chút bất an.

Nhịn không được truyền âm hỏi Văn Lăng: "Thứ này sẽ không có vấn đề gì chứ?"

Văn Lăng im lặng một lúc, sau đó nhanh chóng giải thích với Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung nghe xong: Trên đời này cũng có chuyện tốt như vậy sao?

Chẳng lẽ Ma Tôn thực sự vừa ý cậu ư?

Văn Lăng cảm nhận được cõi lòng của Giang Sở Dung:...

Hắn nhịn không được nhắc nhở cậu: "Bất kể như thế nào thì cũng phải cẩn thận."

Giang Sở Dung nghe Văn Lăng nói, vừa đáp cho có lệ, vừa lén liếc nhìn Ma Tôn.

Nhưng lúc này vẻ mặt của Ma Tôn quá mức lãnh đạm, cậu không nhìn ra được gì.

Thầy tế cuối cùng cũng bưng khay đến trước mặt Ma Tôn, Ma Tôn dẫn đầu cầm lấy dao găm bạc, cắt qua lòng bàn tay ——

Một giọt máu ma màu vàng tím chảy ra, nhưng nó không nhỏ xuống, mà chỉ ngưng tụ trong hoa văn rãnh của con dao găm bạc.

Ma Tôn đặt con dao găm trở lại.

Lúc này, thầy tế lại bưng khay đến trước mặt Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung nhìn con dao găm bạc có hoa văn dính máu, không biết vì sao tâm trạng hơi chút vui vẻ vừa rồi lại biến mất một cách khó hiểu, cậu trở nên hoang mang.

Nhưng lúc này, tất cả mọi người đang nhìn cậu.

Đối diện với cậu là Ma Tôn, xung quanh cậu là mười hai vị Thần Vương đang ngồi cách đó không xa.

Nếu lúc này cậu hối hận, chỉ sợ kết cục sẽ càng thêm kinh khủng...

Thế là, Giang Sở Dung chỉ đành tự cổ vũ bản thân, bình tĩnh cầm con dao găm bạc lên, cũng bắt chước cắt vào lòng bàn tay của mình.

Cứ như vậy, máu của Giang Sở Dung và máu của Ma Tôn hòa lại với nhau, ngưng đọng trong rãnh của con dao găm bạc, tỏa ra linh quang mầu nhiệm và đẹp đẽ khiến người ta hoa mắt.

Nhìn chằm chằm vào con dao găm bạc lưỡng lự một giây, sau đó Giang Sở Dung vẫn thu tầm mắt lại, đặt con dao găm trở về.

Lúc này, trong mắt Ma Tôn hiện lên ý cười rất đạm rất nhạt.

Thầy tế bưng khay lên, cẩn thận cầm con dao găm ra, dùng đôi tay già nua run rẩy của mình cắm con dao găm vào trong đỉnh lò trước mặt.

Máu hỗn hợp của Giang Sở Dung và Ma Tôn nhỏ vào lò. Ngay tức khắc! Lửa ma bùng cháy dữ dội!

Thầy tế nhanh chóng bắt đầu niệm chú với đỉnh lò.

Vào khoảnh khắc câu thần chú vang lên, Giang Sở Dung vốn còn bình tĩnh bỗng nhiên trong đầu ong lên, cảm thấy trong người mình có một nơi nào đó đã lặng lẽ biến đổi...

Một cỗ lực lượng vô cùng thần bí mà cường đại chậm rãi tràn ra từ nơi sâu nhất trong linh hồn của cậu, ngưng kết trong hồn phách của cậu...

Mà Giang Sở Dung đứng ở nơi sâu nhất trong linh hồn của mình nhìn ra, bất chợt nhìn thấy trên bầu trời linh hồn của mình có một đôi mắt màu vàng tím hẹp dài sâu thẳm khác thường, đôi mắt đó mang theo ánh sáng uy nghiêm áp đảo vạn vật nhìn cậu——

Khi Giang Sở Dung bị đôi mắt này nhìn trúng, cậu cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt cát, toàn thân run rẩy.

Một giây này cậu chỉ có một cảm giác duy nhất —— cậu đang bị theo dõi!

Giang Sở Dung chấn kinh.

Huyết khế này... phải chăng có gì đó không đúng...

Đúng lúc này, một giọng nói từ tính dễ nghe đột nhiên vang lên bên cạnh Giang Sở Dung: "Đồ nhi, xong rồi. Để nhị sư đệ của ngươi lên đi."

Giang Sở Dung giật mình, cảm giác linh hồn run rẩy đột nhiên biến mất, cậu yên lặng mở mắt ra, nhìn chung quanh, phát hiện mình vẫn đang đứng ở trước đỉnh lò.

Thầy tế đang dập tắt lửa ma còn sót lại.

Ma Tôn vẫn đang đối mặt với cậu từ xa qua thầy tế.

Bốn mắt chạm nhau, Ma Tôn cười nhạt một tiếng, nhưng Giang Sở Dung lại cảm thấy ớn lạnh tâm can, không dám nhìn ông ta nữa, cậu lặng lẽ cúi đầu chắp tay cáo lui.

Sau khi Giang Sở Dung lùi lại, đến lượt Văn Lăng.

Về phần Văn Lăng, Ma Tôn chỉ đơn giản lập sư đồ khế ước với hắn.

Các vị Thần Vương thấy vậy càng bày ra biểu cảm vi diệu —— Ma Tôn thiên vị quá rõ ràng.

Mà lúc này, Ma Tôn dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên khẽ mỉm cười, nhìn về phía các vị Thần Vương nói: "Đúng rồi, bổn tôn quên nói với các vị Thần Vương một chuyện. Sở dĩ bổn tôn lập Sư Đồ Huyết Khế với Lâu Nguyệt là vì bổn tôn đã ban hạt giống Thiên Ma Tâm cho cậu ta, đồng thời ta dự định nhận cậu ta làm nghĩa tử, được hưởng sự đối đãi như một Hoàng Tử".

"Không phải là không muốn đối xử bình đẳng với mọi người."

Mười hai vị Thần Vương cả kinh, lần này bọn họ thẳng thừng kích động, thậm chí còn thoáng dao động uy áp trên người, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với quyết định này của Ma Tôn!

Giang Sở Dung càng:???

Cậu ước gì có thể chửi ầm lên.

Ma Tôn đang làm cái quái gì vậy?

Lúc này lại đi nói cho các Thần Vương biết cậu có hạt giống Thiên Ma Tâm? Bộ muốn kéo hết thù địch về phía cậu à?

Quả nhiên, Thần Vương Phạn Thiên nhịn không được nữa, trầm giọng nói: "Tôn Thượng, chẳng phải ngài đã nói, người có năng lực mới có được hạt giống Thiên Ma Tâm sao?"

Ma Tôn không nhanh không chậm nói: "Quả thực bổn tôn đã từng nói như vậy, mà bổn tôn cũng đã kiểm tra tư chất của Lâu Nguyệt, cậu ta thực sự là người giỏi nhất trong số mười người. Sao vậy, Thần Vương Phạn Thiên có ý ​​phản đối sao?"

Thần Vương Phạn Thiên chẳng ngờ Ma Tôn sẽ nói như vậy, ông ta sửng sốt một lúc.

Một lát sau, ông ta hừ một tiếng nói: "Nếu Tôn Thượng đã nói như vậy, nhất định sẽ không có gì sai sót."

Thấy tình hình này, mười một vị Thần Vương còn lại cũng không dám lên tiếng, nhưng bầu không khí ở tế đàn càng ngày càng trở nên áp lực đáng sợ.

Hiển nhiên mọi người đều có điểm bất mãn, nhưng bởi vì uy thế của Ma Tôn, bọn họ không dám nhắc tới nữa.

Chỉ là, sắc mặt bọn họ nhìn Giang Sở Dung càng trở nên lạnh lùng đáng sợ, bộ dạng đó tưởng chừng chỉ cần Ma Tôn không có mặt ở đây, bọn họ sẽ cùng nhau xé xác Giang Sở Dung ngay lập tức!

Giang Sở Dung:...

Lưng cậu toát mồ hôi lạnh, đến lúc này cậu mới nhận ra ý đồ hiểm ác của Ma Tôn.

Nhưng, quá trễ rồi.

Cố tình lúc này, Ma Tôn lại liếc cậu một cái, bình tĩnh nói: "Lâu Nguyệt, tế đàn gió lớn, bổn tôn đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, ngươi đến tẩm cung của bổn tôn lấy một tấm áo choàng cho bổn tôn, đi hỏi Sở Tuần, ngươi biết ông ấy."

Tim của Giang Sở Dung đập lỡ một nhịp, cậu lặng lẽ ngước mắt lên nhìn Ma Tôn.

Ma Tôn cũng nhìn cậu.

Gần như cùng lúc đó, suy nghĩ của Ma Tôn chậm rãi vang lên trong đầu Giang Sở Dung.

"Đồ nhi ngoan, bổn tôn chỉ có thể giúp ngươi ngăn cản đám Thần Vương nửa canh giờ, ngươi tự mình tính toán đi."

Giang Sở Dung:!!!

Cậu thiếu chút nữa phun ra một ngụm khí lạnh.

Nhưng lập tức, cậu nghiến răng, chắp tay nói: "Đồ nhi tuân lệnh."

Ma Tôn lúc này lại nói với Văn Lăng: "Nhị đồ đệ, đi theo sư huynh ngươi đi, kẻo nó không tìm được đường."

Văn Lăng đáp lời, cùng Giang Sở Dung liếc nhìn nhau, hai người cũng không dám ở lại nữa, nhanh chóng rời đi.

Đám Thần Vương rốt cục cũng không kiềm chế được nữa, có người u ám nói: "Thân thể của Tôn Thượng không tốt, không chịu được gió lớn, chúng ta có thể dời đại lễ bái sư đến Ma Cung, Tôn Thượng nghĩ sao?"

"Chỉ lấy một tấm áo choàng mà cần gì phải đến hai người đi? Nếu Tôn Thượng không ngại, thần có thể đi lấy."

Thậm chí có người còn chẳng kiêng dè lặng lẽ phóng ra uy áp, muốn chặn Văn Lăng và Giang Sở Dung đang chuẩn bị rời đi.

Nhưng giây tiếp theo, uy áp của Ma Tôn ầm ầm kéo đến——

Mười hai vị Thần Vương:!

Gần như chỉ trong chớp mắt, khóe miệng của tất cả bọn họ đều chảy ra một vệt máu tươi.

Mà Văn Lăng và Giang Sở Dung đã rời đi cũng bị ảnh hưởng bởi dư âm uy áp của Ma Tôn, hai người suýt nữa đã phun ra máu!

Nhưng hai người cũng biết tình hình không ổn, vội vàng cắn chặt răng liều mạng lao về phía Ma Cung——

Lúc này, trên tế đàn, Ma Tôn mặt không đổi sắc quay đầu lại, trường bào hắc kim khẽ tung bay, trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt có chút ốm yếu đột nhiên hiện lên sát ý!

Mười hai vị Thần Vương khiếp sợ.

Ma Tôn nói: "Các khanh, hãy ngồi yên đi."

"Nếu còn làm xằng làm bậy quấy nhiễu đại lễ này, bổn tôn không đảm bảo các ngươi có thể bình an vô sự."

Mười hai vị Thần Vương sắc mặt trắng bệch, không ai dám nói lời nào.

Đám công tử đứng ngoài cuộc cũng tái mét mặt mày, tự biết tiền đồ của bọn họ lần này triệt để mất hết rồi...

Nhưng sau khi Ma Tôn nói xong câu này, ông ta cũng không làm khó dễ nữa, vẫn dựa theo danh sách lần lượt gọi công tử nhà Thần Vương lên đài, lập khế ước sư đồ.

Chỉ là lần này, ông ta gọi lên chậm hơn rất nhiều, động tác cũng chậm đi.

Tuy nhiên, không một ai dám nghi ngờ.

Giang Sở Dung và Văn Lăng chạy thẳng đến tẩm cung của Ma Tôn, Sở Tuần đã đợi sẵn ở đó.

Thấy hai người chạy tới, trên mặt Sở Tuần không có biểu cảm gì, lập tức lấy ra một chiếc thuyền bạch cốt, đưa cho hai người.

"Lối đi bí mật nằm dưới giường ngủ của Ma Tôn, dẫn đến sông Mê Đồ, hai người có thể tự mình đi."

Hai người nhận lấy thuyền bạch cốt, vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng đi tới bên giường của Ma Tôn.

Ngay khi hai người mở ra lối vào dưới giường Ma Tôn chuẩn bị nhảy xuống, giọng nói già nua nhưng vẫn vô cảm của Sở Tuần lại vang lên.

"Đến sông Mê Đồ, Tôn Thượng sẽ không thể xuất thủ, hai vị tự bảo trọng."

Giang Sở Dung nghiêm túc cảm ơn lão giả một lần nữa, sau đó cùng Văn Lăng nhảy xuống lối vào không hề quay đầu lại.

Lối vào dần khép lại.

Sở Tuần đợi đến khi cửa vào hoàn toàn đóng lại, trên khuôn mặt già nua mới hiện lên một tia ngưng trọng.

Nửa ngày sau, ông ấy mới thấp giọng thở dài.

Mong lần này Tôn Thượng đã lựa chọn đúng...

Lối đi bí mật dưới giường của Ma Tôn là một con đường thủy hẹp dài, khi hai người lên thuyền bạch cốt, Giang Sở Dung và Văn Lăng đều ăn ý lấy ra lệnh bài truyền tin.

Hai người nhìn nhau, lần lượt gửi tin cho Thần Vương Tử Quang và Sở Thiên Khuyết.

Ma Tôn có thể giữ chân đám Thần Vương, nhưng các Thần Vương chắc chắn sẽ liên hệ với bên ngoài, để người khác ra tay.

Giang Sở Dung không thể tin Thần Vương Tần Đô, cậu biết Thần Vương Tần Đô và Tần Lâu Nguyệt là những kẻ gió chiều nào xoay chiều nấy, lúc này không đâm họ một đao đã là tốt lắm rồi.

Nhưng Thần Vương Tử Quang còn trông cậy vào hai người có thể phá giải bản đồ đến Cấm địa Thần Ma lấy được cơ duyên, tự nhiên sẽ không trơ ​​mắt nhìn họ ngã xuống.

Còn Sở Thiên Khuyết là người hậu thuẫn Văn Lăng đã giao hảo từ lâu, lúc này đương nhiên có thể dùng đến.

Chiếc thuyền bạch cốt đang tăng tốc trên dòng nước.

Hai người giờ khắc này trông rất nghiêm túc.

Họ biết, bây giờ vẫn còn trong phạm vi Ma Vực, Ma Tôn vẫn có thể che chở cho họ, nhưng một khi họ tiến vào sông Mê Đồ, sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Đó là nơi tam tộc cùng chung sống, không có luật lệ quy tắc, một khi tiến vào đó, nếu có đánh nhau thì sống chết mặc bây.

Đột nhiên, Văn Lăng hỏi Giang Sở Dung: "Ma Tôn có nói cho ngươi biết ông ta có thể trì hoãn được bao lâu không?"

Giang Sở Dung giật mình: "Nửa canh giờ."

Văn Lăng hít một hơi thật sâu, như thể lúc này hắn đã hạ quyết tâm, hắn lập tức đứng dậy đi vào trong khoang thuyền.

"Ta muốn luyện hóa hoàn toàn hạt giống Thiên Ma Tâm, ngươi thủ hộ giúp ta."

Giang Sở Dung:?!

"Vào lúc này sao? Chàng chắc chứ?"

Văn Lăng "ừm" một tiếng: "Bằng không ta chỉ có thể miễn cưỡng trấn áp nó, lát nữa không thể xuất thủ được, nếu thật sự gặp phải cao thủ, vậy chỉ có đường chết."

Giang Sở Dung im lặng.

Một lúc sau, sắc mặt cậu trở nên bình tĩnh và kiên quyết, cậu nói: "Chàng đi đi, ta sẽ thủ hộ cho chàng."

Văn Lăng: "Ừm."

Giang Sở Dung cười với hắn: "Chàng có thể làm được, ta tin chàng."

Nhìn thấy nụ cười dịu dàng mà thản nhiên của Giang Sở Dung, Văn Lăng hơi sửng sốt, sau đó cảm xúc kích động trong lồng ngực hắn đột nhiên bình tĩnh lại một chút.

Một lúc lâu sau, Văn Lăng cũng hiếm thấy nở nụ cười với Giang Sở Dung: "Ừm, ta làm được."

Văn Lăng quay đầu bước vào khoang thuyền.

———

Tác giả:

– Giang Sở Dung: Chạy trối chết, chạy trối chết...

– Văn Lăng: Sắp trở về môn phái rồi, có vui không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio