Giang Sở Dung nghe đến đây sắc mặt không thay đổi mấy, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng độc thoại nội tâm: Cậu xuyên vào sách giả rồi hả? Cậu không phải là pháo hôi sau ba chương liền chết ngắt sao? Tại sao lại có nhiều bối cảnh đặc biệt như thế?
Nhưng nghĩ đến ông cụ đã đưa cuốn sách cho mình, Giang Sở Dung cảm thấy chuyện này nói không chừng cũng là một sự sắp đặt.
Nếu Ma Tôn ở tuốt trong Ma Vực nhưng vẫn có thể bày binh bố trận cách xa ngàn dặm, vậy thì chắc chắn các cao thủ cùng cảnh giới cũng có thể làm được.
Cho nên... những người này đang lên kế hoạch gì thế?
Nhưng lúc này Giang Sở Dung vẫn lọt trong sương mù, chỉ có thể dùng tầm mắt hạn hẹp, suy đoán toàn cục thông qua một vài tin tức rò rỉ.
Nhất thời, cậu không khỏi vắt óc suy nghĩ...
Đột nhiên, Giang Triều Sinh nhíu mày cúi đầu ho khan một tiếng.
Giang Sở Dung đột nhiên hoàn hồn lại, sau đó nhìn Giang Triều Sinh ở phía đối diện mặt lạnh như tiền, chợt nhận ra mình đã quá mải mê suy nghĩ mà quên đi mất Giang Triều Sinh vẫn còn ở đây.
Cậu nhanh chóng xin lỗi rồi vô cùng căm thù mà chỉ trích: "Xin lỗi biểu ca, ta đã rất bất ngờ. Sao chủng tộc này hành sự lại chẳng nói lý lẽ gì hết, thật là kinh khủng! Thật vô nhân tính!"
Giang Triều Sinh do dự trong giây lát, lạnh lùng nói: "Vốn dĩ bọn họ đâu phải con người."
Thì làm gì có nhân tính chứ?
Giang Sở Dung:...
Vào thời điểm như thế này, không nên kể chuyện cười lạnh mà đúng không?
Nhưng đương nhiên, trong bầu không khí hiện tại, Giang Sở Dung cũng không nói ra câu này, nếu không thì chủ đề sẽ đi xa lắm.
Vì vậy Giang Sở Dung chỉ im lặng một lúc, bình tĩnh lại, nghiêm túc cúi đầu chắp tay hành lễ với Giang Triều Sinh: "Dù sao cũng cảm ơn biểu ca đã nhắc nhở chuyện này."
Nếu không thì cậu còn thực sự dự định đến Yêu Vực rêu rao công pháp của Yểm Ma nữa.
Khi Giang Sở Dung nghiêm túc hành lễ, khí chất cả người cậu đột nhiên thay đổi, cậu trông giống như một quý công tử hoạt bát, rất dễ mến.
Giang Triều Sinh nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong sáng của Giang Sở Dung khi nghiêm túc hành lễ, vẻ mặt anh ta vô thức dịu đi một chút, anh ta nói: "Ta nói đến đây thôi, tùy ngươi muốn làm thế nào thì làm."
Giang Sở Dung đáp liên thanh: "Vâng ạ".
Giang Triều Sinh suy nghĩ một lúc, sau đó lấy ra một tấm ngọc bội từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho Giang Sở Dung: "Ta lấy được nó từ trên người sát thủ đã ám sát ta, nhưng ta đã thử nhiều cách vẫn không thể mở nó ra, bên trong có thể chứa công pháp của chủng tộc đó hoặc thứ gì đó tương tự. Ngươi cầm đi, có lẽ sẽ dùng đến."
Thấy vậy, Giang Sở Dung có phần ngạc nhiên, cảm thấy Giang Triều Sinh thực sự quá tốt với mình, cậu do dự một lúc, rồi mới chậm rãi đưa tay ra nhận.
Có lẽ Giang Triều Sinh cũng nhìn thấy sự chần chừ của Giang Sở Dung, anh ta thản nhiên nói: "Ta đối xử tốt với ngươi, không chỉ vì ngươi, mà còn vì chưởng môn và đại sư huynh."
Nghe vậy, trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu yên lặng nhận lấy tấm ngọc bội, hai mắt sáng ngời nhìn Giang Triều Sinh, cười tủm tỉm nói: "Ta hiểu rồi. Cảm ơn biểu ca, ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, không phụ ân dạy dỗ của sư tôn và đại sư huynh. Cũng—"
"Không phụ sự mong đợi của biểu ca dành cho ta."
Vốn dĩ, vẻ mặt của Giang Triều Sinh rất bình tĩnh khi nghe câu đầu tiên của Giang Sở Dung, nhưng khi nghe đến câu sau, biểu cảm của anh ta hơi hơi thay đổi.
Có chút không được tự nhiên.
Nhưng lập tức anh ta liền thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: "Biết thì tốt."
Giang Triều Sinh là một người nói chuyện và làm việc rất lưu loát, anh ta mang đồ đến, nói xong chuyện liền rời đi.
Không hề có ý nấn ná lâu hơn.
Tuy nhiên, khi Giang Sở Dung tiễn anh ta đến cửa, anh ta đột nhiên liếc nhìn Giang Sở Dung, nói: "Túng dục hại thân, ngươi tiết chế một chút."
Giang Sở Dung sửng sốt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ấp a ấp úng đưa người ra ngoài.
Sau khi tiễn Giang Triều Sinh đi, Giang Sở Dung trở về phòng với vẻ mặt xấu hổ và tức giận.
Lúc này Văn Lăng đã xuất hiện ở trong phòng, nhưng khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đầy vẻ nghiêm túc.
Rõ ràng là đang nghĩ tới bí ẩn thân thế của Giang Sở Dung.
Nhưng lúc này nhìn thấy khuôn mặt đỏ thấu của Giang Sở Dung, hắn không khỏi nhíu mày hỏi: "Giang Triều Sinh mắng em sao?"
Giang Sở Dung trừng mắt: "Chàng còn dám nói, đều là lỗi của chàng!"
Văn Lăng: "... Sao lại là ta nữa?"
Giang Sở Dung đang định phàn nàn Văn Lăng trong lúc thân mật không biết nặng nhẹ thì đột nhiên bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Phản ứng đầu tiên của Giang Sở Dung là tò mò: "Biểu ca lại quay lại à? Còn có đồ muốn cho nữa sao?"
Văn Lăng đột nhiên nhướng mày: "Không, không phải Giang Triều Sinh."
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, đang định hỏi một câu, ngoài cửa đã truyền đến một giọng nói rất tao nhã nhỏ nhẹ.
"Giang sư đệ, ta là đệ tử của Chấp Pháp Đường, Sở Ngọc Lân, ta đặc biệt tới đây thăm Giang sư đệ, không biết Giang sư đệ có tiện gặp mặt không?"
Thực sự không phải Giang Triều Sinh.
Nhưng, Sở Ngọc Lân? Ai vậy?
Trong nguyên tác không có nhắc đến người này.
Giang Sở Dung thấy hơi kỳ lạ, sau đó cậu liếc nhìn Văn Lăng đang hơi cau mày như đang suy tư, phỏng đoán nói: "Người này biết ta là đệ tử của chưởng môn nên đến lấy lòng ta sao?"
Văn Lăng im lặng một lúc, nói: "Người này là đệ tử của Chấp Pháp Đường, gã là thiên tài chỉ đứng sau Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng ở Kiếm Phái, vả lại cũng không có gia cảnh chống lưng. Mặc dù gã bình thường giao tiếp rộng rãi nhưng sẽ không cố ý đi lấy lòng bất cứ ai, với ai cũng đối xử bình đẳng."
Giang Sở Dung: "Vậy gã tới đây làm gì?"
Ánh mắt Văn Lăng âm trầm: "Gã tới đây lúc này, khiến ta có một phỏng đoán chẳng lành, em cứ để gã vào trước đi."
Giang Sở Dung:?
Từ khi nào mà Văn Lăng thích chơi đánh đố như vậy?
Nhưng sau khi Văn Lăng nói xong, Giang Sở Dung cũng lên tiếng đáp lại: "Sở sư huynh, cửa không khóa, ngươi cứ trực tiếp vào đi."
Tiếng cười của Sở Ngọc Lân từ bên ngoài truyền đến: "Được, vậy ta vào làm phiền Giang sư đệ đây."
Không lâu sau, Sở Ngọc Lân bước vào.
Giang Sở Dung đi đến bên bàn thu dọn tách trà mà Giang Triều Sinh đã uống, thay chúng bằng tách mới.
Kết quả là sau khi đổi tách trà, ngẩng đầu lên, cậu phát hiện tiếng bước chân của Sở Ngọc Lân đang đến gần cửa, mà Văn Lăng vẫn còn chưa trốn đi.
Sắc mặt Giang Sở Dung khẽ biến.
Giang Sở Dung lập tức đè thấp giọng nói thúc giục: "Chàng mau trốn đi, cẩn thận bị người ta nhìn thấy——"
Cậu còn chưa nói xong, Sở Ngọc Lân đã đi tới cửa, "cạch" một tiếng đẩy cửa ra.
Giang Sở Dung vô cùng sợ hãi, cậu lập tức mặc kệ tất cả đẩy Văn Lăng vào phòng trong.
Tuy nhiên, Sở Ngọc Lân đã vào rồi.
Gã mặc một bộ trường bào gấm hoa màu trắng, trên đầu đội phát quan giao long bạc, bên hông đeo ngọc bội Song Ngư. Phong thái của gã nho nhã xuất trần, ngoại hình cũng không tính là quá tuấn lãng, nhưng khi nhìn gã sẽ như có một làn gió thoảng qua mặt, rất thoải mái.
Hơn nữa, khí chất trên người Sở Ngọc Lân này còn lộ ra một cảm giác quen thuộc mà Giang Sở Dung không thể diễn tả được...
Chỉ là lúc này, Giang Sở Dung đã không thể quan tâm đến sự thoải mái quen thuộc này nữa, cậu chỉ có thể im lặng đứng chắn trước mặt Văn Lăng, suy nghĩ làm thế nào để giải thích sự tồn tại và thân phận của Văn Lăng...
Trong lòng cậu không ngừng mắng Văn Lăng sao lần này lại não tàn như thế? Tại sao lại có thể bất cẩn như vậy? Bị sao vậy hả!
Nhưng vào lúc này, Văn Lăng lại nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của cậu, vỗ vỗ.
"Người của ta, đừng sợ."
Giang Sở Dung:?
Lập tức, cậu chợt hiểu ra gì đó, không khỏi lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc.
Quả nhiên, một giây sau, Sở Ngọc Lân ở đối diện nhìn hai người bọn họ, khẽ mỉm cười, chắp tay nói: "Tần sư đệ, Văn sư đệ."
Xưng hô này.
Giang Sở Dung hoàn toàn hiểu ra tất cả.
Tuy trong lòng vẫn vô cùng kinh hãi, nhưng ngoài mặt Giang Sở Dung vẫn rất bình tĩnh, nhanh chóng đáp lễ mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào: "Hóa ra người tiếp ứng sư tôn nói là sư huynh."
Sở Ngọc Lân nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Hai ngày trước ta thấy sư đệ sống ở trong môn phái như cá gặp nước, cho nên cũng không tới quấy rầy. Hôm nay biết được sư đệ rảnh rỗi, cho nên ta đặc biệt tới đây thăm. Sư đệ có chuyện gì cần ta phối hợp cứ nói. Ta ở Chấp Pháp Đường nhiều năm như vậy, cũng coi như có chút tư liệu và nhân lực."
Giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ, lời nói không chê vào đâu được.
Mà lúc này Giang Sở Dung cuối cùng cũng nhận ra khí chất quen thuộc trên người Sở Ngọc Lân là đến từ đâu——Cái tên Sở Ngọc Lân này, trông giống như một phiên bản cấu hình thấp của Ma Tôn!
Có lẽ nhận thấy vẻ mặt khác thường của Giang Sở Dung khi nhìn mình, Sở Ngọc Lân dừng lại một chút, sau đó lại mỉm cười nói: "Họ của ta là do sư tôn ban cho, ta cũng được sư tôn nhận làm nghĩa tử, tính ra là đệ tử đầu tiên và cũng là nghĩa tử của sư tôn. Chỉ có điều do nguyên nhân thân phận nên không được công bố với bên ngoài, cho nên Tần sư đệ và Văn sư đệ gọi ta sư huynh cũng không thiệt."
Nói xong, Sở Ngọc Lân còn lấy ra một tấm lệnh bài.
Còn là lệnh bài Thần Vương.
Tu vi của gã rõ ràng chưa đạt tới Thần Vương, nhưng gã đã có lệnh bài này, xem ra gã đúng là đệ tử được Ma Tôn coi trọng...
Còn nữa, hóa ra vị Thần Vương chưa được tấn phong cuối cùng của Ma Tôn lại đang ở đây.
Tuy nhiên, Giang Sở Dung nghe những lời Sở Ngọc Lân nói, lại có cảm giác cứ như đang thị uy + tranh sủng thế nhỉ?
Tại sao lại muốn tranh giành sự sủng ái của lão già âm hiểm Ma Tôn chứ?
Có phải vị sư huynh này đã bị tàn nhẫn lừa gạt tình cảm rồi không!
Giang Sở Dung thầm mắng trong lòng, nhưng cậu biết người này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành Thần Vương, vì vậy cậu không thể đắc tội với người ta. Trên mặt cậu vẫn bày ra vẻ hâm mộ, cười nói: "Sư huynh thật là lợi hại, trước giờ ta không hề biết sư tôn còn có một người đệ tử như sư huynh, hôm nay được gặp, quả nhiên là bất phàm. "
Vẻ mặt Sở Ngọc Lân bình tĩnh: "Ta đã nghe hết thành tích của Tần sư đệ rồi, còn giỏi hơn ta rất nhiều, được sư tôn coi trọng cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng mà——"
Sở Ngọc Lân cười khẽ một tiếng: "Khi nào thì Tần sư đệ định bắt tay vào làm việc sư tôn đã giao phó?"
Ngay khi Sở Ngọc Lân nói ra câu này, sắc mặt của Giang Sở Dung và Văn Lăng ở phía sau đều thay đổi một cách tinh tế.
Ma Tôn, như này là... không giả vờ nữa sao.
Mấy hôm trước hai người đến đây, Sở Ngọc Lân rõ ràng đang ở trong môn phái, nhưng chưa từng xuất hiện.
Nhưng mới hôm qua, Văn Lăng đã nhận ra sự bất thường của hạt giống Thiên Ma Tâm, hôm nay Sở Ngọc Lân đã xuất hiện.
Không giống như ân cần thăm hỏi, mà giống như được Ma Tôn phái tới để uy hiếp hai người——Nhìn đi, nhược điểm của các ngươi đều nằm trong tay ta, vấn đề của hạt giống Thiên Ma Tâm cũng là do ta tạo ra, các ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời trộm kiếm đi.
Nhưng cố tình hai người Văn Lăng và Giang Sở Dung người này còn phản nghịch hơn cả người kia.
Giang Sở Dung là người phản ứng đầu tiên, cậu cười nói: "Nhưng sư huynh có biết sư tôn đã giao nhiệm vụ gì cho bọn ta không?"
Quả nhiên, Sở Ngọc Lân nghe thấy sắc mặt liền có chút không vui, nhưng vẫn bày ra vẻ bình tĩnh nói: "Sư tôn không nói cho ta biết, chỉ nói mấy ngày nay sư đệ có hơi lười biếng, bảo ta đi nhắc nhở sư đệ."
Giang Sở Dung nhướng mày, trên khuôn mặt xinh đẹp làm ra vẻ kinh ngạc: "Sở sư huynh không biết sao, hèn gì."
Sở Ngọc Lân khẽ cau mày, lộ ra dự cảm chẳng lành.
Kết quả giây tiếp theo, Giang Sở Dung bày ra vẻ mặt sầu khổ, khẽ thở dài: "Không phải là ta không muốn làm việc này. Nhưng một việc đại sự kinh thiên động địa như đánh cắp Vô Vọng Kiếm đối với một tân binh vừa đạt đến Ngưng Thần hậu kỳ như ta quả thật quá mức miễn cưỡng."
"Cũng không phải ta không muốn làm nhanh, nhưng thật sự không có cách nào làm nhanh được. Nếu Sở sư huynh đã là tâm phúc của sư tôn, ngươi có thể giúp ta nói vài lời tốt đẹp trước mặt sư tôn không? Xin sư tôn cho ta thêm chút thời gian."
Sở Ngọc Lân:???
Trong đầu gã nổ "đùng" một tiếng, đóng băng ngay tại chỗ.
Nhưng ngay lập tức, gã giương mắt nhìn Giang Sở Dung, vẻ mặt cực kỳ vi diệu: "Tần sư đệ, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy."
Ma Tôn cũng đâu có điên, sao có thể bảo ngươi đánh cắp Vô Vọng Kiếm chứ?
Giang Sở Dung đang chờ chính là câu nói này, lúc này cậu bình tĩnh khép hai ngón tay lại, thản nhiên thề với trời: "Nếu những gì ta vừa nói là giả, ta sẽ bị Thiên Lôi đánh chết."
Thủ thế đó chính là lời thề Ma Thánh Huyết Thệ.
Sở Ngọc Lân:............
Nửa ngày sau, Sở Ngọc Lân sắc mặt nghiêm túc nói: "Sư tôn... Ông ấy làm sao có thể ra lệnh cho sư đệ làm loại chuyện này? Lỡ như bại lộ, chẳng phải hai tộc sẽ đại chiến sao?"
Lẽ nào sư tôn bị thương nặng nên mất trí rồi?
Tất nhiên, gã sẽ không nói ra câu này.
Thấy Sở Ngọc Lân nghi ngờ, Giang Sở Dung lại giả vờ sầu não, thành khẩn nói: "Sư huynh nói đúng lắm, ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng ta cảm thấy sư tôn thông minh như vậy, có khi nào ông ấy có mưu đồ khác không?"
"Nhưng ta chỉ là một nhân vật nhỏ, không có tầm nhìn xa như sư tôn, cho nên mấy ngày nay ta vẫn loay hoay không biết làm sao trộm được kiếm."
"Sư huynh có thể khai sáng cho ta được không?"
Sau khi nghe Giang Sở Dung nói những lời này, Sở Ngọc Lân do dự muốn nói lại thôi, nhưng lại không thể không nói, trong lúc nhất thời, gã thực sự không biết nên nói gì cho đúng.
Cuối cùng, gã trầm ngâm một lát, hít sâu một hơi nói: "Chuyện này trước mắt sư đệ đừng tính kế gì nữa, ta hoài nghi có người truyền bậy mệnh lệnh của sư tôn, đợi ta xác nhận xong sẽ đến thông báo cho sư đệ."
Giang Sở Dung đang chờ đợi câu nói này, cậu lập tức nở nụ cười vô cùng cảm kích nói: "Vậy cảm tạ sư huynh nhiều nhé!"
Sở Ngọc Lân không nói thêm lời nào, mang theo tâm tư nghi ngờ vội vàng rời khỏi nơi ở của Giang Sở Dung.
Nhìn bóng lưng rời đi của Sở Ngọc Lân, Giang Sở Dung không khỏi nhếch môi cười ranh mãnh.
Hì hì, lúc trước Ma Tôn hãm hại hai người họ, cậu cũng phải chơi ngược lại Ma Tôn một phen.
Cho dù đến lúc đó Ma Tôn có giải thích thế nào với Sở Ngọc Lân, thì chắc chắn Sở Ngọc Lân vẫn sẽ còn vướng mắc trong lòng.
Nếu Ma Tôn nói dối Sở Ngọc Lân, nhưng đã có Ma Thánh Huyết Thệ của cậu, Sở Ngọc Lân sẽ biết Ma Tôn đang gạt người.
Nếu Ma Tôn không gạt Sở Ngọc Lân, lại không thể nói ra tiền căn hậu quả, nhất định Sở Ngọc Lân sẽ nghi ngờ Ma Tôn đã mất trí.
Mà một khi nói ra tiền căn hậu quả, với tình hình của Nhân tộc và Ma tộc hiện nay, hơn phân nửa Sở Ngọc Lân sẽ tự mình tạo phản, Ma Tôn sẽ phải gánh chịu nguy cơ bị vạch trần.
He he, để xem Ma Tôn giải quyết nan đề này như thế nào.
Dám hãm hại bạn trai nhỏ của cậu, sớm muộn gì cũng phải gánh chịu hậu quả bị người trả thù lại, cậu là một người rất ghi thù đó.
Sau khi Sở Ngọc Lân rời đi, Văn Lăng nhìn Giang Sở Dung, ánh mắt sâu thẳm: "Em học xấu của Ma Tôn rồi." Biết tính kế người khác rồi.
Giang Sở Dung phản bác: "Nào có đâu?"
Văn Lăng vừa định nói: "Sao lại không?" Giang Sở Dung đã tinh ranh liếc hắn một cái, hàng mi dài run lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ đắc ý: "Ta vốn dĩ đã xấu xa như vậy rồi."
"Nếu không thì sao hồi đó ta có thể tính kế tiểu Thiên Ma chứ."
Văn Lăng:...
Giây tiếp theo, Văn Lăng đã áp sát người tới, nắm lấy vai của Giang Sở Dung đẩy người lên bức bình phong.
Giang Sở Dung bây giờ không còn sợ hãi nữa, nhưng vẫn ồn ào cả lên: "Chàng muốn làm gì? Ban ngày ban mặt tuyên dâm hả?"
Văn Lăng lành lạnh liếc nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp khép khép mở mở của Giang Sở Dung, hắn cúi đầu tiến lại gần, sau đó chặn nó lại.
Giang Sở Dung: "Ưm ——!"
Nhưng sau khi Văn Lăng bừa bãi hôn Giang Sở Dung một hơi, đôi gò má trắng như tuyết của Giang Sở Dung đã có chút ửng hồng say lòng người.
Cậu cảm thấy kỹ thuật hôn của Văn Lăng loạn cả lên, dòng lửa nóng trong người cũng theo đó mà lên lên xuống xuống, cậu nhịn không được vươn tay ra vòng qua cổ Văn Lăng, hôn ngược lại Văn Lăng.
Cậu kiên nhẫn hơn Văn Lăng rất nhiều, mỗi lần hôn, cậu đều chậm rãi liếm mút khẽ cắn, sau đó mới tiến sâu vào quấn lấy môi lưỡi của nhau, trao đổi hơi thở nóng bỏng cho nhau...
Cho đến ngày hôm nay, Giang Sở Dung mới đột nhiên ý thức được vì sao Văn Lăng lại thích cậu.
Trước kia, cậu cứ nghĩ đó là một sự hảo cảm mơ hồ, là kết quả của việc hai người nương tựa với nhau.
Nhưng bây giờ cậu mới nhận ra rằng, trong hoàn cảnh sống đầy rẫy những cạm bẫy tăm tối này, có một người bạn tri kỷ sẵn sàng đồng hành cùng mình, mang đến cho mình chút hơi ấm bình an thì thật yên tâm biết bao...
Hai người hôn nhau một lúc, cả hai đều có chút th/ở dốc.
Buông ra một chút, khóe mắt Giang Sở Dung ẩm ướt, lông mi thật dài khẽ run rẩy, nhìn Văn Lăng cười nói: "Cái đồ sắc quỷ."
Văn Lăng cúi đầu nhìn cậu, giọng nói khàn khàn: "Là tại em thích trêu chọc người khác."
Giang Sở Dung "hừ" một tiếng.
Văn Lăng nhìn thấy vẻ phong tình sống động trong khóe mắt đuôi mày của cậu, trái tim hắn đập lỡ một nhịp, không nhịn được lại cúi đầu hôn cậu lần nữa.
Nhưng lần này, Giang Sở Dung lại hơi nghiêng mặt tránh đi.
Văn Lăng sững người một chút, lộ ra vẻ mặt dò hỏi.
Mặc dù lúc này trên mặt Giang Sở Dung vẫn còn mang theo nét ửng hồng, nhưng cậu đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc, cậu nhìn Văn Lăng trầm giọng nói: "Nếu Sở Ngọc Lân đã đến đây theo lệnh của Ma Tôn, chứng tỏ thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, chắc chắn Ma Tôn còn có tay sai."
Nghe vậy, sắc mặt Văn Lăng cũng dần nghiêm túc trở lại: "Ừm."
"Vậy nên chúng ta phải mau chóng đến Ma Vực, gặp vị tiền bối mà chàng quen biết, xem xem có thể giải quyết vấn đề của hạt giống Thiên Ma Tâm hay không."
Trong lòng Văn Lăng dâng lên dòng nước ấm áp——Giang Sở Dung đến giờ vẫn còn nhớ chuyện của hắn.
Nghĩ tới đây, Văn Lăng đưa tay vuốt ve sợi tóc mai mềm mại bên gò má trắng nõn của Giang Sở Dung, nói: "Ừm, đã đến lúc lên đường rồi."
Giang Sở Dung khẽ chớp mắt, nói: "Vậy thì — chàng buông ta ra trước, ta đi xin phép đại sư huynh cái đã?"
Văn Lăng ngẩn ra.
Một lúc sau, hắn buông Giang Sở Dung ra, không hề phản đối: "Đi đi."
Giang Sở Dung rất thích cách hành sự đâu ra đó của Văn Lăng trong những vấn đề lớn, lúc này cậu nhìn nhìn Văn Lăng, đột nhiên kiễng chân lên, cười tủm tỉm ghé sát vào tai Văn Lăng, nhẹ giọng nói: "Chàng ngoan nhé, chừng nào đến Yêu Vực ta sẽ cho chàng hôn đã đời."
Vành tai của Văn Lăng giật giật:...
Hắn cau mày lại, đang có chút căm tức khi Giang Sở Dung hở một tí là lại quyến rũ hắn.
Kết quả Giang Sở Dung nói xong câu này đã cười khúc khích chạy ra ngoài nhanh hơn cả thỏ.
Văn Lăng nhìn qua, chỉ thấy trước bình phong có một mảnh lụa đang lay động, phản chiếu một bóng người uyển chuyển.
Còn có một mùi hương thoang thoảng phảng phất trước mũi, là mùi thơm của túi hương mà Văn Lăng đã cho cậu.
Một lúc sau, Văn Lăng thu hồi tầm mắt, im lặng bất lực.
Đành vậy, bản thân mình tự chọn, bản thân mình tự cưng chiều vậy.
———-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Đi gặp đại sư huynh thôi.
– Cố Minh Tiêu: Cho đại sư huynh thơm một cái đi.
– Giang Sở Dung: Hứ, không rớt ngựa thì không hôn hít gì hết!