Ánh mặt trời trong xanh, hoa lá đung đưa trong gió, ngoài sân tràn ngập hương thơm, phong cảnh tươi đẹp hữu tình.
Đây là những gì hai người nhìn thấy khi họ cùng nhau đi đến tiền viện.
Trong sân đã bày sẵn một bàn thức ăn và cháo trắng, Túc Tử Xuyên và Quỷ lão tiền bối đã ngồi chờ ở đó dưới những tán hoa đung đưa.
Thấy vậy, Giang Sở Dung vội vàng chạy tới xin lỗi, nói rằng mình và Văn Lăng đã đến muộn.
Túc Tử Xuyên mỉm cười, đứng dậy đáp lễ: "Giang huynh khách khí quá rồi, ta cũng vừa mới tới thôi, nào dùng bữa trước đi, nếu không lát nữa nguội mất lại không ngon."
Giang Sở Dung nhanh chóng đáp "vâng" một tiếng, kéo Văn Lăng ở bên cạnh cùng ngồi xuống.
Trong khi dùng bữa, bốn người trò chuyện vui vẻ.
Văn Lăng đúng là người thuộc trường phái hành động, vừa mới bàn bạc xong với Giang Sở Dung về chuyện rèn luyện thân thể, lúc này hắn đã bắt đầu hỏi thăm Quỷ lão tiền bối và Túc Tử Xuyên xem Yêu tộc có những công pháp hay bí kíp nào rèn luyện thân thể tốt không.
Giang Sở Dung ở bên cạnh: Đột nhiên cảm thấy miếng cháo cá trong miệng không còn ngon nữa...
Quỷ lão tiền bối đã nhận định Giang Sở Dung là đệ tử của Kiếm Thần từ lâu, cho nên lúc này ông không khỏi thắc mắc: "Chẳng lẽ Nhân tộc không có công pháp nào thích hợp sao?"
Văn Lăng trầm mặc chốc lát: "Cần một công pháp nhẹ nhàng hơn một chút, em ấy còn chưa luyện được kim thân nhất trọng nữa, Yêu tộc có rất nhiều loại phương pháp luyện thể, cho nên ta muốn hỏi một chút."
Quỷ lão tiền bối: "Phụt——"
Túc Tử Xuyên nãy giờ vẫn thản nhiên yên lặng nghe thấy cũng phải kinh ngạc: "Thật sao?"
Ngay sau đó anh ta lại cảm khái: "Chưa từng luyện thể mà đã có thể biểu hiện siêu phàm như vậy, Giang huynh quả thật là thiên phú hơn người."
Quỷ lão tiền bối lấy lại bình tĩnh sau khi thất thố, ông vội ho khan một tiếng, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, thiên tài chính là không giống người bình thường mà, ha ha..."
Nói đến nỗi Giang Sở Dung cũng phải tự thấy ngượng ngùng — Rõ ràng là một thiếu sót lớn, nhưng mọi người lại khen ngợi cậu như vậy...
Cậu chợt cảm thấy, đã đến lúc bản thân nên rèn luyện thân thể rồi, ít nhất cũng không thể cứ dựa vào vận may và cái gọi là "thiên phú" để ăn cơm đúng không?
Nhưng vào lúc này, Văn Lăng nhìn thấy sắc mặt Giang Sở Dung lúc đỏ lúc trắng, dường như là sợ Giang Sở Dung không vui lại giận dỗi không chịu luyện nữa, hắn còn đặc biệt thay cậu giải thích: "Em ấy thăng cấp quá nhanh, không có thời gian rèn luyện thân thể, không phải là không muốn luyện."
Giang Sở Dung:......
Hiện trường lập tức chìm trong im lặng.
Giang Sở Dung không ngẩng nổi đầu, nhưng trong lòng lại gào thét điên cuồng: Chàng nói làm chi?! Chàng nói làm chi hả?! Con người này có EQ âm phải không?!
Bộ muốn kết thúc cuộc trò chuyện ở đây sao!
Cuối cùng, trong sự im lặng khó xử, Túc Tử Xuyên từ tốn lên tiếng trước, anh ta bình tĩnh chuyển đề tài: "Văn huynh đã hỏi đúng người rồi, Yêu tộc chúng ta cái gì cũng thiếu, nhưng phương pháp luyện thể thì không thiếu, dù sao trẻ em của Yêu tộc từ khi mới sinh ra đã bắt đầu luyện thể, nếu Giang huynh cần, mấy ngày này ta sẽ soạn một vài phương pháp thích hợp cho ngươi."
Giang Sở Dung nghe thấy Túc Tử Xuyên lên tiếng giải vây, cậu biết ơn vô cùng, nhanh chóng đáp lời: "Cảm ơn Túc huynh."
Văn Lăng lúc này mới hỏi: "Có phương pháp luyện thể cho trẻ em không? Nếu có thì phiền Túc huynh cũng soạn một ít cho ta."
Túc Tử Xuyên hơi ngạc nhiên, nhưng khi định thần lại, vẻ mặt anh ta vẫn như cũ, chỉ đáp: "Có, ta sẽ soạn chung luôn."
Văn Lăng: "Đa tạ."
Giang Sở Dung:...?
Sau đó, cậu ở dưới ngầm bàn nhéo Văn Lăng một cái thật mạnh.
Văn Lăng bình tĩnh vận chuyển Đồng Tâm Sinh Tử Khế: "Phương pháp luyện thể cho trẻ em chắc chắn sẽ ít đau đớn nhất."
Giang Sở Dung câm nín.
Một lúc sau, Giang Sở Dung lại đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ chỗ vừa bị cậu nhéo, sau đó lặng lẽ đặt tay của Văn Lăng trở về.
Khóe miệng của Văn Lăng khẽ giật, khó khăn lắm mới nhịn được cười.
Hắn chỉ có thể đưa tay nâng tách trà, giả vờ uống trà rồi đậy nắp lại.
Túc Tử Xuyên ngồi đối diện với Văn Lăng, tự nhiên cũng nhìn thấy ý cười thoáng qua trong mắt Văn Lăng, anh ta lấy làm ngạc nhiên, nhưng khi liếc nhìn Giang Sở Dung ở bên cạnh đang gục đầu xấu hổ, anh ta cũng hiểu ra ngọn ngành.
Túc Tử Xuyên mỉm cười, cụp mắt xuống không nhìn nữa.
Đôi tình nhân này thiệt là...
Sau khi ăn sáng xong, Quỷ lão tiền bối đưa Văn Lăng đi chữa trị vấn đề của hạt giống Thiên Ma Tâm, còn Túc Tử Xuyên và Giang Sở Dung ở lại trong sân ngắm cảnh tán gẫu.
Gió nhẹ lướt qua, Giang Sở Dung lười biếng dựa vào ghế, cậu vừa mới ăn một bát cháo cá lớn cùng với rất nhiều măng cay và thịt gà xé sợi nên rất no, rất có cảm giác căng da bụng chùng da mắt.
Túc Tử Xuyên cùng cậu tán gẫu một số chuyện về Yêu tộc, cậu thích thú lắng nghe, nghe xong còn bày tỏ ý kiến của mình.
Khi trò chuyện, Giang Sở Dung lười biếng liếc nhìn quanh sân, nhìn một hồi, cậu chợt thoáng nhìn thấy cà rốt tinh và trúc tinh đang đánh nhau ở một góc sân cách đó không xa.
Hai đứa rì rà rì rầm giành nhau một viên linh ngọc không chịu buông, một đứa hô lên: "Là của ta!"
Đứa còn lại hét to: "Phải chia đều!"
Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, sau đó chợt nhận ra viên linh ngọc trông rất quen mắt —— Đó chẳng phải là viên ngọc cậu đã thưởng cho cà rốt tinh sao?
Ngay sau đó, Giang Sở Dung khẽ cười, cúi đầu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra mấy viên linh ngọc, gom lại vừa đúng số chẵn, liền ném qua.
"Hai đứa cầm lấy chia đều đi, đừng có đánh nhau, đánh bị thương mặt sẽ rất khó coi đó."
Cà rốt tinh và trúc tinh dừng lại động tác cùng lúc, bọn chúng nhìn thấy mấy viên linh ngọc trên mặt đất, lập tức vui mừng khôn xiết.
Chúng vội vàng cùng nhau bước tới dập đầu cảm ơn Giang Sở Dung.
Sau khi khấu đầu, hai đứa nhanh chóng gom hết linh ngọc chuồn đi — Hiển nhiên là chạy đi chia của.
Giang Sở Dung thích thú nhìn tụi nó, không nhịn được cười nói: "Túc huynh, chúng dễ thương ghê."
Kết quả nói xong câu này, Giang Sở Dung quay đầu lại liền phát hiện Túc Tử Xuyên đang mỉm cười nhìn mình, trong đôi mắt màu tím của anh ta mang theo một tia tán thưởng, cùng với một chút thâm trầm khó hiểu.
Giang Sở Dung giật mình, cậu vô thức ngồi thẳng dậy, gọi một tiếng: "Túc huynh?"
Thấy Giang Sở Dung định thần lại, Túc Tử Xuyên dời tầm mắt đi, nhìn thẳng về phía trước với nụ cười nhạt trên môi, nhẹ giọng nói: "Giang huynh tốt bụng như thế, thật là hiếm thấy."
Giang Sở Dung:?
Vậy thôi mà đã tốt bụng rồi hả?
Túc Tử Xuyên cũng không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói: "Có thể lăn lộn trong đám thực vật tinh, trở thành thị đồng của Quỷ lão, bọn chúng cũng không đơn giản chỉ là cà rốt tinh với trúc tinh."
Giang Sở Dung:...
Được rồi, cậu hiểu rồi, này là đang nói cậu ngây thơ chứ gì. Nhưng cậu cũng đâu biết Yêu tộc có nhiều khúc chiết như vậy...
Lúc này, Túc Tử Xuyên nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Giang Sở Dung, ánh mắt anh ta khẽ động, đột nhiên gọi: "Giang huynh."
Giang Sở Dung quay đầu lại: "Hở?"
Túc Tử Xuyên mỉm cười, đôi mắt màu tím lấp lánh, anh ta nói: "Ta muốn tặng cho Giang huynh một cơ duyên lớn, ngươi có dám nhận không?"
Giang Sở Dung:?!
Giang Sở Dung như lọt vào trong sương mù: Sao tự nhiên lại nói muốn tặng cho cậu một cơ duyên lớn vậy? Bộ cậu đã bỏ lỡ vấn đề nào sao?
Thấy biểu tình của Giang Sở Dung, Túc Tử Xuyên không hỏi thêm nữa, lúc này anh ta vén vạt áo, chậm rãi đứng dậy nói: "Trước hết Giang huynh hãy đi theo ta sẽ rõ."
Nói xong, Túc Tử Xuyên cứ vậy mà đi thẳng đến một con đường nhỏ trong tiểu viện.
Giang Sở Dung thấy thế hơi chần chừ một chút, nhưng cậu vẫn đứng dậy đuổi theo, từng bước đi theo sau Túc Tử Xuyên.
Nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền nhận ra đi theo sau một mỹ nhân quả thật là một việc khiến người ta khó lòng kiềm chế được...
Lúc này, Túc Tử Xuyên đang đi ở trước mặt Giang Sở Dung, anh ta mặc một bộ trường bào tơ lụa màu tím dài quét đất, dáng người uyển chuyển, dáng đi thướt tha. Mái tóc đen của anh ta xõa tung ở sau lưng như thác nước, tỏa ra ánh sáng đen bóng, theo làn gió mát thổi qua hành lang, tỏa ra một mùi thơm phản phất, khiến người say đắm.
Trái tim của Giang Sở Dung không hiểu sao lại đập nhanh hơn bình thường.
Nhưng chẳng mấy chốc, cảnh tượng ngày hôm qua Văn Lăng không được vui lại hiện lên trong đầu cậu.
Sau một lúc im lặng, Giang Sở Dung lặng lẽ vận chuyển Vô Vọng Kiếm Khí để giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Quả nhiên, cảm giác đỡ hơn nhiều.
Vừa đi vừa chịu khổ suốt đoạn đường, Giang Sở Dung cuối cùng cũng tê liệt với vị mỹ nhân này rồi.
Túc Tử Xuyên rốt cuộc cũng dừng lại, quay đầu lại nói: "Đến rồi."
Giang Sở Dung vội vàng thở ra một hơi, khi cậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, liền phát hiện mình đang đứng ở một nơi trông giống như Tàng Bảo Các.
Bốn phía là những chiếc kệ cổ làm bằng san hô hoặc bạch cốt, bên trên đặt các loại linh vật tỏa ra linh quang lấp lánh hoặc là những chiếc hộp đặc sắc.
Tim Giang Sở Dung đập thình thịch: Lẽ nào người đẹp muốn tặng cho cậu pháp bảo gì đó sao?
Túc Tử Xuyên nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung, mỉm cười nói: "Nếu Giang huynh thích gì thì cứ lấy tự nhiên."
Giang Sở Dung sửng sốt: "Sao có thể như vậy được? Làm vậy cũng quá không biết xấu hổi rồi?"
Túc Tử Xuyên: "Không sao, Giang huynh không cần khách sáo với ta."
Chỉ là ngay sau đó, anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn xa xăm nói: "Cơ mà mấy thứ này không phải là cơ duyên ta muốn cho Giang huynh, Giang huynh hãy đợt một lát, để ta khởi động cơ quan."
Nghe vậy, Giang Sở Dung cũng không nhìn mấy bảo vật này nữa mà chỉ quan sát Túc Tử Xuyên — Ở đây có rất nhiều bảo vật quý giá mà Túc Tử Xuyên lại dường như chẳng thèm để ý, vậy thì thứ có thể khiến Túc Tử Xuyên coi trọng đến thế nhất định không phải vật phàm.
Cho dù cậu không cần thì cũng phải ngắm nhìn một phen.
Giang Sở Dung nghĩ đến đây, phía bên Túc Tử Xuyên đã kết ấn xong, một không gian đen kịt hiện ra trên đỉnh đầu tóc tai bay lượn của anh ta——
Hư ảnh biến ảo, vô số cấm chế lóe sáng, từng cái một được gỡ bỏ, độ phức tạp không thua gì cấm chế trong Minh Vương Điện.
Giang Sở Dung líu lưỡi: Cái quái gì thế này?
Lại một nén nhang trôi qua, cấm chế rốt cục cũng được gỡ bỏ toàn bộ, những hoa văn cấm chế phức tạp như dòng nước chảy phai dần, trong không trung lóe lên ánh sáng nhu hòa.
Trong vầng sáng dịu nhẹ, một chiếc hộp đen phong cách cổ xưa rơi xuống.
Túc Tử Xuyên vươn tay ra đón, anh ta nắm nó trong tay, sau đó xoay người lại, chầm chậm đưa chiếc hộp cho Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung do dự: "Đây là..."
Túc Tử Xuyên: "Giang huynh cứ mở ra xem."
Giang Sở Dung mím mím môi, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh và ánh mắt dịu dàng mang theo một tia cổ vũ của Túc Tử Xuyên, cậu vẫn giơ tay lên mở chiếc hộp ra.
Khi hộp đen được mở hé ra, thứ mà Giang Sở Dung nhìn thấy đầu tiên là một mảnh lụa màu vàng, nhìn vào trong nữa thì thấy một khúc gì đó trắng trong như ngọc.
Khi chiếc hộp được mở ra hoàn toàn, Giang Sở Dung có thể nhìn rõ thứ nằm trong hộp, không ngờ lại là một khúc xương trắng như ngọc phát ra linh quang lờ mờ?
Mà khúc xương này dường như rất có linh tính, Giang Sở Dung vừa nhìn thấy đã cảm thấy yêu thích.
Là yêu cốt sao? Hay là long cốt?
Giang Sở Dung không ngừng suy đoán trong đầu.
Lúc này, Túc Tử Xuyên khẽ lên tiếng: "Đây là đồ của một lão Kiếm Thần trước khi phi thăng để lại."
Giang Sở Dung giật thót trong lòng, sắc mặt khẽ biến: Xương cốt do lão Kiếm Thần để lại, chẳng lẽ là...
Túc Tử Xuyên nhìn vẻ mặt của Giang Sở Dung, khẽ cười một tiếng: "Giang huynh đoán đúng rồi đó, đây là một khúc xương của một vị Kiếm Thần đã phi thăng——"
"Kiếm cốt."
Hai từ cuối cùng Túc Tử Xuyên nói đến là nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho đầu óc Giang Sở Dung nổ tung, cả người như chết sững tại chỗ.
———-
Tác giả
Giang Sở Dung cắn ngón tay: Mẹ tôi ơi, đại mỹ nhân đối với cậu tốt quá đi mất, ngay cả thứ như này cũng đem ra luôn, đừng nói là phải lòng cậu rồi đó nha?
Túc Tử Xuyên: Kiếm cốt tặng anh hùng.
Văn Lăng:? Ta mới đi có một lát, hai người đang làm gì vậy?