Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Một tháng qua, mỗi ngày đả toạ bên cạnh Liên Sơn chân nhân, Tang Nhị ngồi đến nỗi xương khớp chân đều sắp mốc meo.
Nàng thích tu luyện là thật nhưng nếu mỗi ngày đều phải ở lì trong động phủ, tu luyện với cường độ không có bất kì sự nghỉ ngơi thả lỏng nào thì...!vẫn là xin miễn đi, thứ cho tại hạ là kẻ bất tài.
Cảm giác kia chẳng khác gì bị cha mẹ ép đến lớp học thêm suốt một tháng trời, cuối tuần cũng không ngoại lệ, đó chính là sự đau khổ cực kì a.
Cho nên, sau khi xuất quan, Tang Nhị liền tỏ ý mình đã có thể xuống núi chấp hành nhiệm vụ trừ yêu với Liên Sơn chân nhân.
Liên Sơn chân nhân lo lắng đồ đệ nhà mình thân thể vừa mới khỏi, hơn nữa, trước mắt ông còn chưa hiểu được vì sao dùng cùng một loại vận chuyển linh lực chữa nội thương mà tốc độ bình phục của Tang Nhị lại chậm hơn người khác rất nhiều.
Cho nên, ông chỉ phân cho Tang Nhị một nhiệm vụ trừ yêu tương đối đơn giản, dùng để phục hồi thể lực.
Khuyết điểm duy nhất chính là khởi hành quá vội vã, ngày kia liền phải xuất phát nên nàng sẽ bỏ lỡ sinh nhật của Tạ Trì Phong.
Ba ngày trước khi xuất phát, Tang Nhị bớt chút thời gian một mình xuống núi, đi đến tiệm may ở Thiên Tàm đô thanh toán phần tiền còn lại của món quà sinh nhật nàng đặt làm và nhận lấy một hộp gấm nặng trĩu từ tay chưởng quầy.
Tang Nhị đứng trước quầy, mở nắp hộp ra, tò mò nhìn vào bên trong.
Bên trong, một chiếc đai lưng của nam màu xanh trái Phật thủ làm bằng gấm Thục, rộng chừng ba ngón tay được đặt một cách chỉnh tề, hoa văn Bảo tướng được thêu bằng những đường chỉ li ti, màu tối, cực kì tinh tế.
Nhìn gần sẽ thấy tao nhã cao quý, nhìn tổng thể sẽ thấy cách phối màu cổ xưa có chút ảm đạm, khiến sự khoa trương giảm xuống ba phần, tăng thêm khí chất sang trọng nhưng không quá bắt mắt.
(Gốc, 宝相花纹, Là một loại hoa được chạm trổ hoặc vẽ làm vật trang sức, Phật giáo cũng dùng.
Về hình sắc thì không giống nhau, nhưng thông thường thì bảo tướng hoa văn có thể được chia làm hai loại.
Một loại có tám cánh và dùng hoa văn hoa sen nhưng theo dạng phức tạp hơn, như bức vẽ giếng trời tại động Thiên Phật ở Đôn hoàng, gạch vuông ở thời đại Tân la, những vật dệt ở viện Chính thương của Nhật bản v.v....!Loại thứ hai thì có bốn cánh hoa, lá chung quanh hình tròn.
Nguồn: Online)
Hôm nay Tang Nhị mặc giáo phục của Chiêu Dương tông, tóc cột thành đuôi ngựa, đeo thêm một thanh kiếm mỏng.
Thái độ của chưởng quầy cũng hoàn toàn bất đồng với ngày nàng đặt hàng.
Ông cười tủm tỉm nịnh hót nói, "Khách nhân, ngài thực sự có mắt thẩm mỹ.
Tiệm của chúng tôi buôn bán nhiều năm như vậy, đại đa số người khi chọn hoa văn đều Bảo liên hoa, chỉ có ngài là chọn mẫu hoa văn Bảo tướng.
Ngụ ý của hoa này là cát tường như ý, còn sẽ không bị đụng hàng, tặng cho người khác quả thật không còn gì hợp hơn"
Tang Nhị dùng lòng bàn tay sờ dọc theo những hoa văn hoa Bảo tướng kia, vô cùng vừa lòng.
Tuy nàng không thể phân biệt rõ ràng các hoa văn, cảm thấy chúng chẳng khác gì nhiều chỉ là loại hoa này nhìn vào hợp mắt nàng mà thôi.
Chẳng qua, kĩ thuật thêu ở đây quả thật tinh xảo, xúc cảm của tơ lụa cũng rất tốt.
Quả nhiên, đắt tiền luôn có lý do của nó.
Đáng tiếc, chiếc đai lưng này đã được định sẵn sẽ bị Tạ Trì Phong ném vào một xó.
Nếu không phải nguyên văn viết rõ lễ vật mà nguyên chủ tặng Tạ Trì Phong là một chiếc đai lưng, Tang Nhị thà dùng số tiền kia mua chút linh thạch đưa cho Tạ Trì Phong, ít nhất sẽ không lãng phí.
Hệ thống, "...", đây là cách tặng quà dung tục đến cỡ nào chứ?
Sau khi cẩn thẩn đóng lại hộp xong, Tang Nhị ra khỏi cửa hàng.
Hiện tại là giữa hè, mùa nóng nhất trong năm.
Không trung vạn dặm không mây, nắng nóng đến nỗi người đi đường đều muốn khô héo.
Tang Nhị không trực tiếp quay về, nàng đi vòng qua bờ sông, mua một chén tuyết ngàn lớp, ngồi xổm dưới bóng cây ven đường ăn.
Nàng múc từng muỗng bỏ vào miệng, cảm nhận sự ngọt ngào của sữa và đá bào tan trên đầu lưỡi mà hơi híp mắt, lộ ra vẻ mặt thích ý.
Rốt cuộc cũng ăn được tuyết ngàn lớp mà lần trước bỏ lỡ.
Ngọt nhưng không ngấy, thật sự ăn rất ngon.
Quả nhiên, những thứ như thế này, không nhất định phải có người khác cùng mình ăn, một người hưởng thụ cũng rất vui vẻ.
Tang Nhị tranh thủ trước khi mặt trời lặn trở lại Chiêu Dương tông, đi thẳng đến Xích Hà phong.
Động phủ của Tạ Trì Phong nằm trên đỉnh của Xích Hà phong, phong cảnh vô cùng xinh đẹp, có hoa tử đằng mọc đầy trên vách núi.
Từ nơi này không những có thể nhìn thấy đại bộ phận lầu các của Chiêu Dương tông, khi thời tiết trong trẻo và không có sương mù, còn có thể nhìn thấy dòng sông Miên Túc chảy cuồn cuộn dưới chân núi.
Gần đến hoàng hôn, bên trong không một bóng người.
Tạ Trì Phong hôm nay phải đi tuần tra, hẳn rất nhanh sẽ trở lại.
Tang Nhị ngồi trên thềm đá trước cửa phòng hắn, vô cùng ngoan ngoãn đợi hắn về.
Chờ đến khi bầu trời dần đen kịt, ở phía cuối đường núi rốt cuộc xuất hiện một vệt ánh sáng lao nhanh đến.
Tạ Trì Phong thu kiếm nhảy xuống đất, vạt áo bị gió thổi bay, tạo ra những đường nét như gợn sóng.
Xuyên qua con đường núi yên tĩnh, hắn thoáng nhìn thấy một bóng đen đang chạy về phía mình, "Trì Phong, đệ về rồi!"
Bước chân Tạ Trì Phong khựng lại, như thể có chút kinh ngạc, "Tang...!Nhị?"
"Ta chờ đệ đã nửa ngày trời", Tang Nhị đem hộp quà giấu phía sau ra, trong ánh hoàng hôn, hai mắt nàng như nhuộm đầy ánh sáng nhàn nhạt dịu dàng, "Nghe nói ngày kia là sinh nhật đệ, vì ta nhận một nhiệm vụ trừ yêu nên phải lập tức xuất phát, hẳn là không kịp về ngay ngày hôm đó.
Cho nên..."
Chỉ từ mức độ tinh xảo của chiếc hộp bên ngoài cũng đủ biết thứ bên trong không hề rẻ.
Tạ Trì Phong không kiềm được ngẩng đầu, nhìn Tang Nhị hỏi, "Đây là tặng cho ta?"
"Đúng vậy.
Ta biết hôm nay không phải ngày chính thức, nhưng tặng quà vẫn nên sớm không nên muộn, cho nên ta tặng trước cho đệ.
Một chút tâm ý nho nhỏ", Tang Nhị cầm tay hắn, nhét chiếc hộp vào lòng hắn và dặn, "Lúc vào phòng hãy mở ra, ta đi nhé"
Dứt lời, nàng liền vội vàng rời đi.
Tạ Trì Phong về tới động phủ, mở nắp hộp ra, thấy bên trong là một chiếc đai lưng vô cùng tinh xảo, vừa nhìn liền biết giá tiền không nhỏ.
Sau khi vào Chiêu Dương tông, hắn chưa từng mừng sinh nhật một cách rêu rao.
Sư tôn biết rõ thân thế của hắn, ngày thường đối xử với hắn không tệ, chi phí ăn mặc cũng rất nhiều.
Nhưng ông sẽ không cố ý đi chúc mừng sinh nhật hắn.
Tạ Trì Phong hiểu rõ, vì sư tôn lo rằng ngày sinh nhật sẽ khiến hắn nhớ lại cảnh thân nhân bị chết thảm cùng mối thù chưa thể báo kia; cũng lo rằng nếu mình cố tình nhắc đến sẽ khiến hắn đau khổ.
Những đệ tử khác không rõ nội tình, nhưng vì thấy Tạ Trì Phong chưa bao giờ ăn sinh nhật nên đều cho rằng hắn không thích, cũng thức thời không nhắc đến.
Song thật chất, so với những hồi ức không tốt kia, ký ức khiến Tạ Trì Phong khắc sâu hơn hết thảy lại chính là chén mì trường thọ mẫu thân chính tay nấu cho hắn, là tiếng cười to sảng khoái của phụ thân, cũng là sự dịu dàng của huynh trưởng khi bế hắn đặt lên chồng quà mừng.
Nhưng Tạ Trì Phong chưa bao giờ nói với sư tôn chuyện đó, càng không hề giải thích quá nhiều.
Hắn chỉ đơn giản vào sinh nhật mỗi năm, tự mình nấu một chén mì trường thọ.
Việc có người trịnh trọng tặng quà hắn thế này, rất lâu rồi chưa từng tái diễn.
Nhớ lại đêm dạo hội chùa, khi mua hoa tai cho mình, Tang Nhị chỉ chọn một sạp ven đường, ngay cả năm phân tiền cũng phải tính toán chi li.
Thế mà hiện tại nàng lại âm thầm mua cho hắn một món quà quý giá đến vậy.
Dường như...!kể từ sau hôm đó, khi hắn không gọi Tang Nhị là "Tang sư tỷ" nữa, nàng liền cho rằng quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn.
Món quà này, hẳn cũng là vì lý do trên.
Nhưng kỳ thật, động cơ của hắn lúc ấy cũng không tính đơn thuần.
Phần nhiều là vì nhìn ra được tâm tư của vị đệ tử họ Đan kia đối với nàng, một dục vọng phá hủy đầy âm u không biết từ đâu trào dâng, cho nên việc hắn dùng xưng hô kia chỉ vì để khiến Đan Hoằng Thâm khó chịu mà thôi.
Tròng mắt Tạ Trì Phong tối xuống, hắn thế nhưng cảm thấy món quà này có chút nóng bỏng khó lòng kể hết.
Hắn lập tức đóng nắp lại, nhét vào một góc trên kệ và không thèm nhìn đến nữa.
Sinh nhật Tạ Trì Phong trôi qua, Tang Nhị dần dần bắt kịp tiết tấu của nhiệm vụ.
Thời gian như nước chảy qua tay, từng ngày cứ thế trôi đi.
Bốn mùa luân chuyển, từ mùa hè nóng bức như thiêu đốt, chuyển sang mùa thu với cả ngọn núi được bao trùm bởi màu vàng cam, mùa đông giá lạnh với bông tuyết phất phới cùng những nụ hoa tàn, đất trời lại lần nữa nghênh đón mùa xuân với những nhánh cây đầy mầm non mới nhú, hoa hạnh bay lất phất, tổng cộng chẳng qua chỉ hơn ngày đêm.
Đảo mắt, một năm đã trôi qua.
Giữa mùa hè nắng chói chang, khí nóng hầm hập.
Trên giáo trường Chiêu Dương tông, vòng loại của cuộc thi linh tu mới đang diễn ra với khí thế ngất trời.
Trong kết giới là cây Vương Mẫu tiên thụ cao chọc trời, các loại ảo cảnh với vô số các tiên khí, khí thế mãnh liệt, đối kháng với các yêu thú trên các nhánh cây.
Những đệ tử dự thi lần này cơ hồ đều là môn sinh trẻ tuổi, pháp thuật và chiêu thức tuy có chút non nớt, nhưng lại cực kì bốc đồng.
Trong vòng loại, các trưởng lão của Chiêu Dương tông sẽ cùng nhau lập ra một tầng kết giới, Tinh Dao chân nhân sẽ lấy tiên môn pháp bảo của mình, Vô tướng tiên hồ, từ trong hồ lô mọc ra một cây Vương Mẫu tiên thụ, bên trên có yêu thú sinh sống cũng như pháp bảo bị cất giấu, mô phỏng lại hoàn cảnh trảm yêu trừ ma vô cùng chân thật.
Đệ tử nào leo lên được nơi cao nhất của Vương Mẫu tiên thụ, hái được kim quả, mới có thể bước vào vòng thi tiếp theo.
Bởi vì kinh nghiệm của các thí sinh không đủ, thường thường sẽ có đệ tử ngã khỏi kiếm, hoặc không địch lại yêu thú và bị truy đuổi.
Cho nên mỗi mét cách Vương Mẫu tiên thụ đều sẽ có một đệ tử Kim Đan trung kỳ đứng gác để có thể kịp thời cứu người.
Tang Nhị thu chân, ngồi trên một cành cây trong tầng khoảng giữa của Vương Mẫu tiên thụ, nàng cắn một ngụm đào, mật đào cứ thế tuôn ra, truyền đến từng tiếng "răng rắc" giòn tan.
Nuốt đào xuống xong, Tang Nhị xoay xoay cổ, tầm mắt xuyên qua những tầng cành lá trùng điệp, nàng nhìn thấy được trên bầu trời xanh cao vời vợi chính là ánh mặt trời chói chang.
Thời gian trôi qua cực nhanh, nàng đã làm nhiệm vụ được một năm, cũng cẩn thận làm liếm cẩu của Tạ Trì Phong tròn một năm.
Vì trong năm qua không có biến chuyển gì mang ý nghĩa lớn, đều là những việc hằng ngày bình dị, thuộc vào phần dù có xuất hiện trong sách cũng sẽ bị sơ lược, cho nên, chỉ số pháo hôi dao động không lớn, chỉ chậm rãi giảm xuống /.
Một năm, dưới sự dẫn dắt (cưỡng ép) của cốt truyện, trên cơ bản, " việc hằng ngày của liếm cẩu", Tang Nhị đều thử qua.
Tranh thủ đi làm nhiệm vụ chung với Tạ Trì Phong, chắn kiếm cho hắn, giúp hắn thử thuốc, thay hắn bị phạt.
Dù bận bịu thế nào khi mưa to vẫn đưa dù cho hắn, khi hắn không thoải mái liền bưng đồ ăn đến tận giường, thức đêm không ngủ luyện đan cho hắn.
Cùng hắn giải sầu, chọc hắn vui vẻ, mọi ngày lễ từ lớn đến nhỏ đều chuẩn bị sẵn quà tặng, khi ăn tết cùng nhau hứa nguyện...
Mọi chi tiết vụn vặt, tất cả được tích lũy theo ngày tháng.
(Tây: nói thật chứ, mấy chuyện tạo kỉ niệm nhìn qua nhỏ nhặt như vậy, nhưng khi mất đi rồi mới khiến đối phương đau đớn nhất)
Đồng thời, những tình tiết độ xấu hổ cực cao lại không thể tránh né kia, nàng cũng diễn rất nhiều.
Nhưng cũng may, Tang Nhị cơ hồ mỗi lần đều có thể cái khó ló cái khôn, ngăn cơn sóng dữ, trước khi vượt qua giới hạn của Tạ Trì Phong thình lình "lật kèo", trong thời khắc mạo hiểm quay về nhịp điệu bình thường.
Nhờ có hết thảy mà hiện tại Tạ Trì Phong cũng đã quen với việc nàng thường xuyên nói mấy câu kì kì quái quái.
【 Tạ Trì Phong độ hảo cảm 】 cũng tăng đến /.
Đến được độ hảo cảm này, Tang Nhị rốt cuộc cũng có thể tháo bỏ chiếc mặt nạ như gần như xa của Tạ Trì Phong.
Bản chất của hắn, không hề lạnh lùng, bình tĩnh, thong dong như vẻ ngoài mà là có chút khẩu thị tâm phi, ngạo kiều, cũng biết xúc động, cũng sẽ vì bảo vệ những người được hắn công nhận là bạn, bao gồm nàng, mà không tiếc sức mình.
Khi vui vẻ hắn cũng sẽ mỉm cười, dù nét cười cực nhạt.
Đôi khi hắn sẽ rất nóng nảy, cũng không biết chọc trúng điểm nào, vừa không vui liền sẽ lạnh mặt, nói chuyện cũng cứng nhắc.
Nhưng cũng không khó dỗ, chỉ cần chiều theo ý hắn là được.
Đối với những chuyện này, Tang Nhị đã cực kì quen thuộc, mỗi lần đều thầm tưởng tượng hắn là một chú mèo khó tính, chỉ cần nàng mỉm cười vuốt ve một chút, mọi thứ rất nhanh sẽ qua.
Đồng thời, về chuyện tu luyện, Tang Nhị cũng đạt được khá nhiều thành tựu.
Dù sao làm chung đoàn đội với nam chính, đồng nghĩa sẽ có càng nhiều cơ hội gặp được yêu ma quỷ quái lợi hại, từ đó xác suất gặp được bảo vật cũng càng cao.
Nếu nguyên chủ ngay từ đầu không mơ ước hậu cung của nữ chính thật sự, thành thật đặt ra mục tiêu là "Trở thành đồng đội của nam chính", như vậy, mọi chuyện nhất định sẽ thế này: lợi ích không chỉ nhiều hơn, cuối cùng cũng sẽ không bị ngược thảm thiết đến quá mức.
Đáng tiếc, không có chữ nếu.
Tang Nhị vui vẻ thoải mái, lại cắn một ngụm quả đào, thầm nói trong đầu, "Hệ thống, ta hiện tại có thể xem như thành công từ "nhân vật liếm cẩu" nâng cấp thành "đồng chí cách mạng với độ hảo cảm " nhỉ?"
Hệ thống, "Về lý luận đúng là vậy"
Lúc này, Tang Nhị nghe thấy một tiếng chuông thanh thúy vang lên, đồng thời phía dưới truyền đến giọng của một người trẻ tuổi, "Tang sư tỷ, đến thời gian đổi ca rồi!"
Tang Nhị vội đứng dậy, "Được!"
Một bóng người mạnh mẽ nhảy lên cành cây, đúng là tiểu sư đệ ở Thanh Trúc phong, Kim Đan sơ kỳ, tên Vu Vi.
Ở Vương Mẫu tiên thụ, mỗi một ngọn núi đều sẽ phái đệ tử ở địa phương cố định canh gác, nửa ngày đổi ca một lần.
Vu Vi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cảnh tượng chiến đấu bên trên, hỏi, "Sư tỷ, lúc tỷ canh gác không có ai xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?"
"Cái gì cũng không có hết.
Đợt thí sinh lần này, tố chất khá tốt"
"Chuyện đó thì không chắc đâu, đệ nghe nói bên nhánh phía Nam, sáng nay có vị đệ tử mới kia gây ra họa lớn, suýt chút nữa bị yêu thú giết chết.
May mắn lúc ấy là Tạ Trì Phong sư huynh canh gác, đổi thành người khác, có lẽ cứu không nổi", Vu Vi hãy còn sợ hãi nói, "Nghe bảo, Tạ sư huynh vì thế còn bị thương một cánh tay"
Nói xong, Vu Vi liền nhìn biểu tình của Tang Nhị, chờ xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Một năm qua, việc Tang Nhị làm liếm cẩu đã được công khai rộng rãi, những người xung quanh không ai không biết.
Vu Vi cũng chính vì nghĩ đến điểm này mới nhắc nhở nàng.
Quả nhiên, Tang Nhị mở to mắt, "Thật á? Có nghiêm trọng không?"
Vu Vi đáp, "Đệ cũng là trên đường đến đây mới nghe kể lại nên không rõ lắm"
Thời gian đổi ca sắp kết thúc, Tang Nhị tỏ vẻ mình đã biết, dặn dò sư đệ vài câu những việc cần chú ý xong liền cầm vũ khí rời khỏi kết giới.
Ra khỏi giáo trường với khí thế ngất trời, Tang Nhị lại không hề giống như những gì Vu Vi suy nghĩ, vội vã chạy đến chỗ Tạ Trì Phong hỏi han ân cần.
Đây là vì, 【 lộ tuyến Tạ Trì Phong 】 đã sắp kết thúc.
Tang Nhị im lặng đứng trên đường núi, đắm mình trong làn gió mùa hạ không nóng, lẳng lặng nhìn cảnh vật như sáng lên xung quanh.
Không sai, một năm qua, tần suất nàng xum xoe Tạ Trì Phong cực kì dồn dập.
Không có việc gì cũng thích bám lấy hắn, quan tâm, chăm sóc hắn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Có thể nói, dù Tạ Trì Phong có hàng trăm hàng ngàn liếm cẩu, nàng cũng có thể nằm trong TOP .
Theo lý thuyết, nàng hiện tại cũng nên sốt ruột chạy đi tìm hắn, xem xét tình trạng của Tạ Trì Phong xong mới có thể yên tâm.
Nhưng lần này, hệ thống lại không bắt ép nàng làm như vậy.
Tần suất xum xoe Tạ Trì Phong đang chậm rãi hạ thấp, những hành động liếm cẩu cũng dần giảm bớt.
Đủ để nhìn thấy, lộ tuyến này thật sự đang bước vào giai đoạn kết thúc.
Nhưng người ngưỡng mộ Tạ Trì Phong nhiều như vậy, thiếu nàng cũng chẳng sao.
Hiện tại, có một chuyện quan trọng hơn chiếm trọn tâm trí Tang Nhị.
Đó chính là về chuyện nàng chết giả.
Dựa theo nguyên văn, một tháng sau, nàng sẽ nghênh đón kết cục tử vong của bản thân, bị yêu thú hung hãn xé xác.
Đương nhiên, hệ thống từng hứa hẹn, trước khi yêu thú vồ lấy nàng, nó sẽ giúp nàng chết giả, rút linh hồn nàng ra, sẽ không để nàng phải chịu đau đớn.
Nói thật, ban đầu, Tang Nhị còn cảm thấy kết cục kia cực kì tệ hại, cũng cực kì tàn khốc.
Sau này nàng lại phát hiện, viết rõ kết cục dường như sẽ tốt hơn nhiều việc đột nhiên chết đi.
Bằng không, với tác phong có lệ của tác giả, ngay cả thân thế cũng lười viết, phỏng chừng nguyên nhân chết của nhân vật này sẽ khiến người khác tức hộc máu.
Nào là tự dưng tắt thở trong WC, nào là đang đi bỗng té gãy cổ chết, nào là ăn bánh bao bị sặc chết...!Đều có khả năng xảy ra.
Cho nên Tang Nhị tiếp nhận sự sắp xếp của cốt truyện.
Nhưng gần đây, Tang Nhị có một chủ ý tốt hơn.
Trong một năm làm nhiệm vụ, cốt truyện từng không chỉ một lần bị chệch hướng.
Qua đó, Tang Nhị phát hiện một quy luật, chỉ cần không ảnh hưởng kết cục, quá trình thật ra có thể thay đổi.
Có nhiều lúc, những việc nhỏ không đáng kể sẽ bị ảnh hưởng bởi "những chuyện đã xảy ra", không ngừng dự trù những bước đi tiếp theo, nhằm đạt đến mục đích cuối cùng.
Nếu đã là tử cục, sao không tranh thủ một chút, chọn cho mình một phương pháp chết giả thoải mái và không đáng sợ hơn chứ?
Tang Nhị ngắt một chiếc lá, ngắm nhìn vân lá phía trên, nàng hạ quyết tâm, xoay người đi về phía trái ngược với Xích Hà phong, cũng chính là Định Tinh đường trên Linh Túc phong.
...
Cùng lúc đó.
Xích Hà phong.
Tạ Trì Phong ngồi bên mép giường, áo cởi một nửa, thấp thoáng có thể nhìn thấy lớp băng gạc thấm máu ở bên trong.
Trên ghế phía đầu giường là một thanh niên khoảng - tuổi.
Tướng mạo không tính anh tuấn bậc nhất, bên môi mang theo một nét cười ấm áp, người này chính là đại đệ tử của Tinh Dao chân nhân, Bồ Chính Sơ.
Trong số những đệ tử của sư tôn, Bồ Chính Sơ là người có kinh nghiệm nhiều nhất, tính cách ôn hòa hiền hậu, xưa nay chẳng khác gì trưởng bối quan tâm mỗi một sư đệ, sư muội.
Lần này nghe nói Tạ Trì Phong bị thương, hắn liền phụng mệnh sư tôn, đến đây thăm nom vị tiểu sư đệ này.
May mắn không phải vấn đề lớn, chỉ là vài vết cào nhỏ ngoài da.
"Loại ma vật như Rết Phệ mộc này sống trên Vương Mẫu tiên thụ đã rất nhiều năm rồi, ta chỉ được nghe tên chứ chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến.
Hôm nay được gặp, quả nhiên lợi hại.
Cũng may lúc ấy người canh gác ở đó là đệ.
Bằng không, mấy tiểu đệ tử xung quanh đó, nói không chừng hiện tại đã thiếu mất cánh tay hay cẳng chân rồi, làm gì có chuyện vài vết trầy xước đã có thể giải quyết chứ"
(噬木, dịch ra là ăn cây)
"Chỉ là vài vết trầy da mà thôi, làm phiền sư huynh báo lại với sư tôn, đệ không sao hết", Tạ Trì Phong bình tĩnh đáp, "Chỉ là con Rết Phệ mộc kia quá nguy hiểm, e rằng không thích hợp đặt trong vòng loại của cuộc thi linh tu đâu"
"Ta cũng thấy vậy, sẽ quá khó cho những tiểu đệ tử kia.
Chút nữa ta sẽ nhắc sư tôn chuyện này", Bồ Chính Sơ nói xong bỗng nhiên phát hiện Tạ Trì Phong như có chút thất thần, tầm mắt thường xuyên không tự chủ được nhìn ra cửa, tựa hồ đang đợi ai đó đẩy cửa tiến vào.
Hắn kinh ngạc hỏi, "Sư đệ, đệ đang đợi ai sao?"
Tạ Trì Phong lập tức thu hồi tầm mắt, "Không có"
Bồ Chính Sơ không hỏi thêm nhiều, ngồi trong chốc lát, sau khi bảo hắn nhớ nghỉ ngơi nhiều một chút liền rời đi.
Tạ Trì Phong dựa lưng trên giường, nhắm mắt dưỡng thần một chốc.
Không bao lâu, lại như thể có chút mất kiên nhẫn, hắn mở mắt ra, khẽ nhíu mày nhìn về phía cửa.
Tang Nhị không biết hắn bị thương sao?
Sao còn chưa đến thăm hắn?
//
????Tác giả có lời muốn nói????
【 Vở kịch não động nhỏ 】
Tang Nhị: Dọn dẹp một chút, chuẩn bị chết giả.
√
Tạ Trì Phong: Sao nàng còn chưa đến thăm ta?
Tiểu Tạ, lão bà của ngươi chuẩn bị trốn đi rồi, nếu không cảnh giác, thật sự sẽ muộn màng nha =v=
- -
Nội dung hấp dẫn kế tiếp...
《 Tang Nhị: Chỉ cần ta chạy trốn đủ nhanh, "ngược" sẽ không thể bắt được ta 》
《 Một vị nam tử không muốn lộ tên, họ Tạ xin giúp đỡ với tổ tiết mục: Tang Nhị gần đây càng ngày càng lãnh đạm với ta, phải chăng nàng đã di tình biệt luyến??? 》
《 Bật mí nội tình Tạ-Tang kết hôn chớp nhoáng: đêm tân hôn trở mặt thành thù, một kiếm xuyên tim, là đạo đức đã bị chôn vùi hay nhân tính bị đánh mất! 》
《 Sau khi pháo hôi thế thân là ta chết đi, bọn họ khóc lóc thảm thiết nói mình bị vả mặt 》
《 Shock! Tiết lộ chân dung một mảnh nhỏ của nam chính bị che giấu cho đến nay 》
《 Ghi chép về sự sám hối của bốn mảnh nhỏ: Từng có một tình yêu chân thành tha thiết dâng lên trước mặt ta, nhưng ta không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi, ta mới hối hận không kịp 》
《 Bàn luận độ tương xứng của truy thê hỏa táng tràng và Tu La tràng 》.