Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Tang Nhị nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói vừa mềm vừa ấm, "Đệ đang nói đến Ninh Ngang sao? Cậu ấy vốn chẳng khác đứa trẻ là bao, mà khi đứa trẻ đã nhìn đến thứ thích chúng đều sẽ ôm khư khư không muốn buông"
"Đứa trẻ?", Tạ Trì Phong lẳng lặng siết chặt chuôi kiếm, đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng thất bại, hắn lạnh lùng nói, "Cậu ta dù có giống trẻ con thế nào cũng không phải là trẻ con nữa.
Tỷ cớ gì vẫn để mặc cậu ta ôm mình như vậy?"
Ngay cả hắn cũng không rõ, ngọn lửa giận vô danh trong lòng này bắt nguồn từ đâu.
Hắn không ghét Ninh Ngang, nhưng lại cảm thấy hình ảnh bạn có nãy...!cực kì chướng mắt.
Khiến hắn cả người đều thấy khó chịu.
Tang Nhị khẽ chớp mắt, có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, "Trì Phong, đệ đang tức giận sao?"
Tạ Trì Phong chợt sững người, sau đó cứng nhắc phủ nhận, "Không có"
Tang Nhị, "..."
Lúc này, Ninh Ngang đã từ quầy bánh rán trở lại, cậu đem một túi giấy nóng hầm hập nhét vào lòng Tang Nhị, nhiệt tình nói, "Tang Tang, cái này cho tỷ đó, tỷ cầm ăn đi
Tạ Trì Phong không nói gì, trực tiếp xoay người bỏ đi.
"Cảm ơn đệ nha, Ninh Ngang, mấy ngày nữa tỷ sẽ lại đến thăm đệ, đệ phải ngoan ngoãn đó!", Tang Nhị hơi bóp cánh tay Ninh Ngang sau đó vội vàng đuổi theo Tạ Trì Phong, "Trì Phong, đợi ta với, đệ đừng đi nhanh như vậy chứ"
"..."
Tạ Trì Phong không buồn hé răng, nhưng tốc độ đã chậm hơn một chút.
Tang Nhị chạy đến đi sóng vai với hắn, vừa quan sát thần sắc của hắn vừa hoang mang hỏi, "Đệ thật sự tức giận sao?"
Tạ Trì Phong mắt nhìn thẳng về phía trước, không nóng không lạnh đáp, "Tỷ nghĩ nhiều rồi, vì sao ta phải tức giận?"
Tang Nhị, "..."
Thật không thẳng thắn gì cả.
Phản ứng như này mà còn nói không phải tức giận sao?
Vốn quen với tính tình kỳ lạ như đại tiểu thư của Tạ Trì Phong, Tang Nhị có chút bất đắc dĩ, trong đầu lại không kiềm được tưởng tượng ra hình ảnh một con mèo con rõ ràng đã tức giận đến xù lông nhưng vẫn cố làm ra vẻ chẳng hề để ý.
Hay Tạ Trì Phong vì cảm thấy việc nàng và Ninh Ngang ôm nhau ngay trước mặt công chúng vi phạm quy tắc đạo đức "nam nữ thụ thụ bất thân"? Giống cảm giác phản cảm của lớp phó lao động khi nhìn thấy những thứ dơ bẩn, bừa bộn, cho nên hắn mới tức giận?
Không thể không nói, dựa theo tính cách thanh tâm quả dục, tuyệt đối tuân thủ nam đức, đối mình đối người đều cực kì nghiêm khắc như Tạ có Trì Phong, giả thiết trên có khả năng rất cao!
Aiz, xem ra chỉ có thể tận lực không để hắn phải nhìn thấy những tình huống tương tự.
"Trì Phong, bánh rán thơm quá à", Tang Nhị thức thời dời đề tài đi, nàng xé một góc bánh nhét vào miệng, sau đó là dùng vai hất nhẹ cánh tay Tạ Trì Phong, lên tiếng mời mọc, "Đệ có muốn nếm thử không?"
"Ta không đói bụng"
"Thật sự không muốn sao? Ăn rất ngon đó"
"Không muốn"
Hôm nay có chút khó dỗ a, Tang Nhị nhìn thoáng qua ánh mặt trời chói chang trên cao, trong lòng nảy sinh một kế.
Nàng thầm bước chậm lại, cách xa Tạ Trì Phong vài bước.
Sau đó nàng đột nhiên ôm bụng, ngồi xổm xuống, đau đớn kêu một tiếng, "A!"
Tạ Trì Phong bất chợt dừng lại, quay đầu.
Khi nhìn thấy một màn này, tim hắn như ngừng đập, vội vã chạy đến gần nàng.
Hắn ngồi xổm xuống, nôn nóng hỏi, "Tang Nhị, tỷ làm sao vậy?"
"Bụng ta đau quá.
Chỉ là...", Tang Nhị ngẩng đầu, trên mặt nào có sự đau đớn gì, chỉ còn nụ cười xấu xa khi thực hiện được ý đồ, "Nếu đệ mời ta ăn Tuyết ngàn lớp, ta lập tức không uống thuốc cũng khỏi nha"
Tạ Trì Phong ngẩn người.
Ngay sau đó, gương mặt tuấn tú kia trầm xuống, hắn đứng dậy, bực bội nói, "Tang Nhị, tỷ rảnh thật đó, sao có thể dùng mấy chuyện như này để đùa giỡn chứ?"
"Ai bảo đệ suốt quãng đường đều xụ mặt, ta chọc đệ một chút thì có làm sao?", Tang Nhị cũng đứng lên, cười mỉm chi nói, "Đi thôi, thời tiết nóng như thế này, ta thật sự muốn ăn thứ gì đó lạnh một chút"
Tạ Trì Phong nhíu mày, nhìn theo bóng lưng nàng, cuối cùng chỉ đành phải nối bước theo sau.
Một năm trôi qua, thức ăn lạnh nổi tiếng ở đất Thục đã thay đổi được mấy bận, chỉ có Tuyết ngàn lớp vẫn là món ăn tên tuổi mãi không qua thời.
Cửa hàng bán Tuyết ngàn lớp hôm nay khá bất ngờ khi không phải xếp hàng.
Tang Nhị vội kéo Tạ Trì Phong đi lên.
Tạ Trì Phong chưa nói gì, cực kì hào phóng mời khách.
Khi trả tiền, Tang Nhị thoáng nhìn qua túi tiền của hắn, vẫn như cũ là chiếc túi hình tiểu lão hổ cũ xì một năm trước kia.
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Có thể dùng một thứ nhiều năm như vậy, nhất định thứ này có ý nghĩa cực kì đặc biệt với hắn đi?
Chưởng quầy tay chân cực nhanh nhẹn, chớp mắt đã đưa ra hai chén Tuyết ngàn lớp.
Tang Nhị và Tạ Trì Phong ngồi trên một băng ghế gỗ dọc bờ sông, nhưng dáng ngồi của hai người hoàn toàn bất đồng.
Tạ Trì Phong tư thái đoan chính, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi căng chặt.
Trong đầu Tang Nhị bất giác hiện lên bốn từ "Tiểu thư khuê các", cảm thấy có chút buồn cười.
Nếu so ra, thái độ của nàng tùy ý hơn hắn nhiều, nàng thoải mái ngồi duỗi thẳng chân, dùng muỗng gỗ khảy khảy chén, sau đó múc một muỗng đưa vào miệng, thích thú hóng gió mát.
Tạ Trì Phong nhìn nàng, lại nhìn thoáng qua đậu đỏ trong chén, đáy mắt xẹt qua một ít cảm xúc.
Số lần hắn cùng Tang Nhị ăn Tuyết ngàn lớp cũng không nhiều.
Vì khi còn nhỏ từng nếm trải cảm giác đói khát nên hắn đã được định sẵn không phải là người kén ăn.
Chẳng qua, Tang Nhị như phát hiện hắn lần nào cũng sẽ ăn phần đậu đỏ bùi bùi kia trước cho nên, nàng nhiều lần đều dùng lý do "Không thích ăn đậu đỏ" mà múc đậu đỏ trong chén mình bỏ vào chén hắn.
Nhìn hắn ăn chúng, Tang Nhị sẽ nở một nụ cười mỹ mãn.
Một sự thiên vị và quan tâm không chút che giấu kia, đều thấp thoáng đâu đó trong vô vàn những kỉ niệm nhỏ nhặt.
Nhưng hôm nay, Tang Nhị lại không làm vậy.
Những sự tốt đẹp đã từng là độc nhất kia, tựa hồ đang dần dần biến mất.
Tạ Trì Phong đương nhiên không biết, trên thực tế, Tang Nhị cũng không hề quên việc múc đậu đỏ.
Trong cốt truyện gốc, màn múc đậu đỏ xuất hiện rất nhiều lần, hơn nữa đều được miêu tả từ góc nhìn của nguyên chủ.
Vì trong nguyên văn, Tạ Trì Phong cực kỳ chán ghét nguyên chủ, nên lần nào hắn cũng lạnh lùng từ chối, không để nàng múc cho mình.
Xem ra, tác giả xây dựng đoạn cốt truyện này chỉ là vì thể hiện liếm cẩu một bên tình nguyện và hành vi lấy lòng chỉ tự mình cảm động mà thôi.
Tạ Trì Phong căn bản không hề cảm kích.
Nhưng sau khi Tang Nhị xuyên thư, nghịch thiên sửa mệnh, khiến độ hảo cảm tăng đến tận .
Cho nên, khi nàng làm theo cốt truyện múc đậu đỏ, phản ứng của Tạ Trì Phong so với cốt truyện gốc bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn từ đầu tới cuối đều là vẻ lạnh nhạt, không hề từ chối, đương nhiên, cũng không nhìn ra được hắn có vui hay không.
Phỏng chừng là vì có độ hảo cảm mới nể mặt nàng đôi chút.
Tang Nhị âm thầm đưa ra phán đoán này.
Cho nên hôm nay, khi hệ thống không ép buộc nàng phải múc đậu đỏ như trong cốt truyện, Tang Nhị suy nghĩ một chốc liền quyết định không cần tự chủ trương làm chuyện dư thừa.
Như vậy Tạ Trì Phong nhất định cũng sẽ thấy nhẹ nhàng đôi chút.
Tang Nhị nhìn những vệt nắng loang lổ trên mặt sông, không chút để tâm đến biểu tình của thiếu niên bên cạnh mình.
Nàng cứ thế mà ăn, cũng không biết phải chăng ban nãy giả vờ đau bụng bị nghiệp quật, nàng thật sự cảm thấy bụng mình vừa lạnh lại vừa căng trướng.
Nàng chậm rãi ngừng lại, đè tay lên bụng.
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Cmn chứ, đây hình như là cảm giác mỗi lần bà dì chuẩn bị ghé thăm.
Theo lý mà nói hôm nay chưa đến kỳ.
Chỉ là gần đây thời tiết quá nóng, nàng lại ăn quá nhiều đồ lạnh, cho nên có sớm hơn cũng không phải điều gì kì lạ.
Tạ Trì Phong thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, động tác khựng lại, "Tỷ sao vậy?"
Tang Nhị che lại bụng dưới, vẻ mặt đau khổ nói, "Chắc do một lần ăn quá nhiều nên hiện tại bụng ta thật sự có chút không ổn"
Tạ Trì Phong ban đầu không hiểu được biểu tình có chút quẫn bách kia của nàng là gì, cho rằng nàng thật sự bị bệnh.
Ánh mắt hắn đông lại, muốn bắt mạch giúp nàng.
Tang Nhị lập tức rút tay về, lắc đầu nói, "Không cần đâu, ta về ngâm chút trà gừng uống là được rồi"
Tạ Trì Phong ngẩn người, rốt cuộc hiểu được điều nàng muốn ám chỉ.
Hắn mím môi, vành tai trắng ngần thoáng phiếm hồng.
Tang Nhị cũng có chút xấu hổ, cố ý tìm chủ đề nói, "Ta cũng không ngờ nó lại đến sớm như vậy, còn tưởng chỉ là đau bụng bình thường, không muốn lãng phí Tuyết ngàn lớp đệ mời nên cố gắng ăn nhiều một chút.
Xem ra hiện tại chỉ có thể đi về"
"Vậy về thôi", Tạ Trì Phong có lẽ cũng chưa từng giải quyết qua những chuyện thế này.
Hắn đứng lên, sau khi yên lặng một chốc, lúc lên tiếng, thanh âm lại rất nhẹ, "Sau này nếu thấy không khoẻ, tỷ nên nói sớm một chút.
Không có gì là lãng phí hay không lãng phí cả, cũng không phải sau này không còn cơ hội ăn"
Tang Nhị gật đâu, "Ta biết rồi"
Nhưng suy nghĩ trong lòng lại là, sẽ không có lần sau đâu!
Hiện tại cách kế hoạch nàng chết giả chỉ còn nửa tháng.
Trong thời gian này, đại khái sẽ không còn cơ hội cùng Tạ Trì Phong dạo Thiên Tàm đô và ngồi bên bờ sông ăn Tuyết ngàn lớp thế này nữa.
...
Sau khi trở lại động phủ của mình, Tang Nhị cởi quần, quả nhiên, quần lót dính một vệt đỏ, còn may không thấm ra ngoài.
Ở thế giới này, nữ nhân mỗi lần đến ngày, thứ sử dụng chính là miếng vải bố có thể tái sử dụng.
Tang Nhị có hệ thống thương thành, có thể mua được băng vệ sinh ở hiện đại, mọi loại kích cỡ đều có.
Hơn nữa, thân thể người tu tiên tương đối mạnh khỏe, chỉ cần không tự tìm đường chết, rất nhanh sẽ có thể tung tăng nhảy nhót bình thường.
...
Đoạn nhạc đệm nhỏ này chớp mắt đã qua.
Khoảng thời gian tiếp theo, Tang Nhị liên tục chú ý đến chuyện Lang Thiên Dạ.
Sau lần xuất hiện trước đây, ả lại lần nữa mai danh ẩn tích.
Chiêu Dương tông thiết kế rất nhiều bẫy rập, cũng tạm thời không tìm được nơi ả ẩn nấp.
Dù hận ý sôi trào, Tạ Trì Phong cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể làm một thợ săn kiên nhẫn, đợi ả ta xuất hiện lần nữa.
Trong thời gian chờ đợi đó, sinh nhật Tạ Trì Phong rất nhanh đã đến.
Hắn năm nay mười chín tuổi.
Gần đây, Tang Nhị cực kì rảnh rỗi, không hề ra ngoài làm nhiệm vụ.
Dù sao hiện tại cũng cách ngày chết của nàng cực gần, nhỡ đâu lung tung xuống núi trừ yêu, chưa biết chừng lại xui xẻo rơi vào kết cục tử vong mà tác giả vốn dĩ đã định sẵn.
Cách trốn tránh nguy hiểm tốt nhất chính là bóp tắt ngọn nguồn.
Do đó Tang Nhị định không đi đâu cả, ở lì trong tông đến khi nào Huyền minh lệnh vào tay mới thôi.
Vì quá nhàn rỗi nên vào một hôm, nàng thuận miệng hỏi Tạ Trì Phong một câu, xem hắn có muốn làm sinh nhật lớn một chút, gọi vài người bạn thân quen đến chúc mừng cho xôm tụ tý được không.
Không ngờ đến Tạ Trì Phong sau một hồi do dự thế nhưng gật đầu, bảo có thể thử xem.
Tang Nhị và Bồ Chính Sơ đang có mặt đều rất ngạc nhiên.
Sau khi Tinh Dao chân nhân biết được việc này, cũng vô cùng tán thành.
Vì thế, Bồ Chính Sơ đứng ra làm chủ, gọi những môn sinh thân quen đến, dự định vào đêm sinh nhật Tạ Trì Phong sẽ tổ chức một buổi tiệc cho hắn ở Xích Hà phong.
Vì đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên từ đó đến nay của hắn, thêm nữa số liếm cẩu của Tạ Trì Phong lại rất nhiều nên ai nấy đều vắt óc nghĩ xem nên tặng gì cho hắn.
Có người còn cố ý tới tìm Tang Nhị, quanh co lòng vòng mà hỏi thăm xem Tạ Trì Phong thích gì.
Nhưng cuối cùng không ai hỏi được đáp án.
Bởi vì Tang Nhị năm nay không có kế hoạch đặc biệt gì cả.
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Năm ngoái, nàng chi một số tiền lớn đặt làm đai lưng nhưng chưa bao giờ thấy Tạ Trì Phong dùng.
Tuy sau này, khi đến sinh nhật nàng, Tạ Trì Phong cũng có qua có lại mà tặng lại cho nàng một vài thứ nhưng Tang Nhị vẫn thấy chiếc đai lưng kia tặng có chút lãng phí.
Trong mua cổ văn, nam chính tuyệt đối chướng mắt món quà mà pháo hôi có ý đồ với mình đưa tặng.
Tang Nhị lo mình bị lăng kính pháo hôi liên lụy, chọn không đúng món Tạ Trì Phong yêu thích.
Vì thế, nàng dứt khoát lười suy nghĩ đến cùng, quyết định cùng vài đồng môn chơi kiểu AA mà mua một món quà là linh thạch hiếm có tặng cho Tạ Trì Phong.
...
Đảo mắt liền đến tiệc sinh nhật của Tạ Trì Phong.
Sau khi trời đã tối, trong một trắc điện ở Xích Hà Phong, không khí cực kì náo nhiệt, trên bàn bày đày các món ngon cùng rượu ngon hiếm thấy.
Nghe nói Bồ Chính Sơ là một tay ủ rượu có tiếng, số rượu tối nay đều do hắn chính tay ủ, còn chôn dưới cây đào mấy năm, hôm nay mới cố ý đào lên.
Đêm nay số khách được mời chỉ có mấy chục người, đại đa số là những đệ tử của Xích Hà Phong có qua lại với Tạ Trì Phong.
Ở đây không có quy định chỗ ngồi, mọi người có thể tùy ý ngồi.
Tang Nhị đi một vòng, sau đó chọn một chỗ gần cuối bàn nhất.
Đêm nay, Tạ Trì Phong không thể nghi ngờ là đối tượng nổi bật nhất.
Hắn khuôn mặt tú lệ, dáng người như ngọc, một bộ quần áo mới trắng như tuyết, còn đeo đai lưng màu xanh lá to bằng ba ngón tay có khóa khắc hình đầu Phật.
Rất nhiều môn sinh ngưỡng mộ hắn đều vây xung quanh hắn nói chuyện.
Tầm mắt Tạ Trì Phong lại thỉnh thoảng đảo qua nơi Tang Nhị ngồi cách đó không xa
Năm ngoái, Tang Nhị ba ngày trước sinh nhật đã tặng quà cho hắn.
Nhưng xuất phát từ các loại lý do phức tạp, Tạ Trì Phong chưa từng sử dụng chiếc đai lưng kia, chỉ nhét nó vào một góc kệ sách, mặc nó đóng bụi.
Năm nay, từ mấy ngày trước khi chuẩn bị sinh nhật, Tạ Trì Phong mỗi lần ra vào động phủ, đều sẽ không tự chủ được mà dừng lại, khi tuần tra, cũng tận lực không kéo dài thời gian.
Tuy không nói ra, nhưng hắn chắc chắn Tang Nhị sẽ đến.
Kết quả, ba ngày đã trôi qua, hắn lại chẳng chờ đợi được gì.
Tang Nhị không đến, cũng không hề tặng quà.
Tạ Trì Phong thu mắt, nhìn xuống đai lưng, ánh mắt lạnh nhạt, còn toát ra sự ngơ ngẩn gần như không thể phát hiện.
So với Tang Nhị, thứ hắn càng không thể hiểu được chính là suy nghĩ của mình.
Trước lúc tổ chức yến tiệc, hắn đứng đối diện gương mặc quần áo, khi đeo đai lưng, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ.
Phải chăng Tang Nhị vì từ trước đến nay không hề thấy hắn dùng đai lưng kia, bị tát nước lạnh, cho nên mới không có bất kì hành động gì?
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, đợi đến khi hồi thần, Tạ Trì Phong đã mang chiếc đai lưng mà Tang Nhị tặng.
Hắn nhìn chằm chằm hình ảnh mình trong gương, trong lòng không ngừng suy đoán, lúc Tang Nhị nhìn thấy sẽ có phản ứng gì.
Hẳn nàng sẽ rất vui vẻ, đôi mắt cũng sáng ngời nhỉ?
Kết quả, Tạ Trì Phong nghĩ sai rồi.
Tang Nhị vốn dĩ không quá thành thạo trong việc phân biệt các hoa văn, hơn nữa, đã một năm trôi qua, vì đọc qua cốt truyện nên nhận định nam chính tuyệt đối không thể nào dùng đai lưng pháo hôi tặng.
Chính vì thế, dù Tạ Trì Phong có đi qua đi lại trước mặt nàng rất nhiều lần, Tang Nhị cũng không nhận ra đó là chiếc đai lưng năm ngoái mình chính tay chọn.
Cũng vì thế, nàng không có chút xúc động gì, chỉ lo vui vẻ chén đồ ăn ngon.
Đến khi bữa tiệc gần kết thúc, hơi thở của Tạ Trì Phong càng ngày càng rét lạnh.
Đặc biệt khi cuối cùng, hắn còn phát hiện tên của Tang Nhị nằm trong danh sách tên người tặng đặt dưới đáy một phần quà chung.
Từ "quà tặng độc nhất được chọn lựa kỹ càng" biến thành "tặng chung với người khác".
Không phải vì giá trị hai món quà cách nhau quá lớn, Tạ Trì Phong thật sự cũng chẳng để tâm chuyện này.
Thứ khiến hắn cảm thấy bực dọc chính là phần tâm ý khác biệt quá lớn.
Tang Nhị đối với hắn...!dường như đã không quan tâm như xưa nữa.
...
Bên kia.
Rượu mà Bồ Chính Sơ ủ quả nhiên danh bất hư truyền.
Lúc còn sống Tang Nhị vốn đã thích uống rượu, tửu lượng cũng không kém.
Sau này nàng bị bệnh, mà người nằm triền miên trên giường bệnh không thể uống rượu.
Hiện tại đổi sang một thân thể khác, lại gặp được rượu ngon, Tang Nhị khó tránh khỏi có chút dung tục mà mang theo tâm trạng "Uống lần này không có lần sau", nên sau khi khai tiệc, nàng liền nốc hết ly này đến ly khác.
Đợi đến khi ý thức được mình uống quá trớn, cộng thêm tác dụng của rượu này lớn hơn tưởng tượng khá nhiều, Tang Nhị đã có chút say.
Nàng thầm than khổ, quyết định rời khỏi sảnh tiệc, ra ngoài hóng gió để thổi bay mùi rượu.
Ra khỏi trắc điện của Xích Hà phong, Tang Nhị đỡ vách tường, đến một chỗ thang lầu tối tăm nằm khuất trong góc hóng gió.
Thân thể có chút đứng không vững mà hơi loạng choạng, lúc này, phía sau cổ bỗng bị một bàn tay xách lên.
"Xem ra ngươi ăn uống cũng vui quá nhỉ", Đan Hoằng Thâm không biết đến đây từ bao giờ, gã đứng phía sau nàng, châm chọc nói, "Ta đứng bên ngoài thấy ngươi nốc hết ly này đến ly khác, còn tưởng tửu lượng ngươi cao cường, ai ngờ lại vô dụng đến như vậy"
Tang Nhị cả người lắc lư, nàng quay đầu lại, gương mặt đỏ bừng, nhíu mày nhìn chằm chằm gã.
"Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải sư phụ sợ ngươi say chết dí ở đây, không may ngã xuống cầu thang gãy chân, tiểu gia mới thèm vác xác đến...", Đan Hoằng Thâm cất giọng mỉa mai, rồi đột nhiên, thanh âm gã chợt tắt ngúm.
Tang Nhị dường như say đến hồ đồ, nàng đi về phía trước nửa bước, chống trán mình lên trước ngực gã.
Đan Hoằng Thâm khựng lại hồi lâu mới cười lạnh hỏi, "Sao nào, ta và ngươi thân lắm cơ đấy? Ngươi ôm ta làm gì?"
"..."
Đan Hoằng Thâm cúi nhìn đỉnh đầu nàng, lại ngẩng đầu nhìn không trung.
Lặp lại nhiều lần, rốt cuộc, gã hậm hực hộc ra một chữ, "Đệt"
"Đi thôi đi thôi, nếu không phải sư phụ một hai muốn ta đến đón ngươi, ta mới không thèm cõng một con ma men vừa thối vừa nặng như ngươi về đâu!", Đan Hoằng Thâm kéo nàng qua rồi cõng lên lưng.
Gã dừng một chút, hơi cắn khớp hàm, lầm bầm lầu bầu nói, "Tang Nhị, ngươi thật sự tiện đến không còn gì để nói.
Chỉ là ta cũng chẳng khác gì, chẳng có tư cách cười ai"
???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????
Đi xuống được mấy bậc thang, giọng nói mơ hồ của Tang Nhị từ phía sau lưng truyền đến, "Ta khó chịu quá"
Đan Hoằng Thâm lửa giận bùng nổ, gã cả giận nói, "Ngươi nói với ta cái đek gì! Đừng thích hắn không phải không khó chịu? Trên đời này nam nhân có hai cái đùi nhiều như vậy, ngươi lại một hai muốn thắt cổ trên một thân cây..."
Tang Nhị che miệng lại, cố kìm nén cảm giác muốn nôn mà ngắt lời gã, "Không phải, ý của ta là bụng ta khó chịu quá, thật sự muốn nôn"
Đan Hoằng Thâm, "..."
Đan Hoằng Thâm, "Đệt"
//
Cũng gần hết rồi, ???? gắng lết cho hết cái vị diện này trước tết.