Sau Khi Thế Thân Pháo Hôi Là Ta Chết Đi

chương 19: 19: ngạo kiều tiểu băng sơn sư đệ x liếm cẩu đại sư tỷ 191

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit+Beta: Đặc Lôi Tây

Vất vả lắm mới có được tung tích của Lang Thiên Dạ, Tinh Dao chân nhân chọn ra tám môn sinh, bao gồm Tang Nhị, Tạ Trì Phong, Bồ Chính Sơ, Đan Hoằng Thâm.

Họ không trì hoãn một phút một giây nào, màn đêm vừa buông xuống, sau khi chuẩn bị một chút liền xách đao lên, rời khỏi đất Thục.

Tang Nhị mặt ủ mày chau, rõ ràng là một kẻ xui xẻo bị áp giải lên pháp trường giữa chừng.

Vẫn là pháo hôi thảm nhất.

Chút thời gian viết một tờ di thư cũng không có đã bị lùa lên đường chết như lùa vịt.

Cũng may, mọi người đều có tâm sự nên không ai nói chuyện để hoạt náo bầu không khí.

Nhờ đó, Tang Nhị với gương mặt nhăn nhó đi lẫn trong đội hình, nhìn qua cũng không quá lạc bầy.

Vân Hoài có rất nhiều sông hồ, sông nước vô biên.

Cô Nam là một thị trấn nơi hạ du sông Miên Túc.

Tiên môn trấn thủ Vân Hoài là một thế gia họ Lư, nghe nói Chiêu Dương tông sắp đến, từ sáng sớm họ đã phái môn sinh đứng đợi sẵn.

Khác với Chiêu Dương tông, một đại tông phái không bắt bẻ lai lịch môn sinh và chỉ chọn người ưu tú, Lư gia đi theo hình thức "xưởng gia đình", giữa đệ tử sẽ có ràng buộc bởi huyết thống, dù là số lượng môn sinh, tu vi hay những Tiên khí sở hữu đều không phải một đẳng cấp với Chiêu Dương tông.

Đối diện với loại đại yêu quái, làm vô số chuyện xấu như Lang Thiên Dạ, sau nhiều lần thử nghiệm thất bại cũng là chuyện bình thường.

Hai bên gặp nhau ở một khách đim ở Cô Nam.

Hiển nhiên có thể nhìn ra môn sinh Lư gia tràn ngập sự hâm mộ và tò mò về Chiêu Dương tông.

Bọn họ cũng không biết những đệ tử Chiêu Dương tông đến đây trên cơ bản đều có thù với Lang Thiên Dạ, còn tưởng rằng Chiêu Dương tông thuần túy xuất phát từ tình thần trượng nghĩa mới đến giúp đỡ.

Sau khi trò chuyện, họ liền đi thẳng vào vấn đề chính, chia sẻ toàn bộ những tình báo mà mình biết.

Nghe xong miêu tả của môn sinh Lư gia, phía sau lưng Tang Nhị chợt đổ một tầng mồ hôi lạnh, "Các ngươi nói, mấy lần gần đây Lang Thiên Dạ ra tay, người chết đều là tân lang tân nương vừa thành hôn?"

"Không sai", một tu sĩ Lư gia gật đầu, chỉ thấy ớn lạnh nói, "Yêu nữ kia thật sự ác độc, mỗi lần đều đợi sau khi tân lang tân nương vào động phòng mới ra tay, tàn sát đến mức khắp phòng đều là máu.

Ngoài ra, còn có hai người chết, họ cũng là một đôi phu thê đã thành hôn được mấy năm, cực kì ân ái"

"Kỳ quái, vì sao ả lại chuyên ra tay với dạng đối tượng này?"

???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????

"Còn nữa, Lang Thiên Dạ mỗi lần đều ăn trái tim nam nhân, móc hai mắt nữ nhân, nhưng vì sao một hai phải là trái tim và tròng mắt chứ?"

Tang Nhị xoa xoa cổ, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Ăn trái tim thì có thể hiểu được.

Trái tim của con người đối yêu quái mà nói là thứ đặc biệt bổ dưỡng.

Đặc biệt trong thời kì yêu lực đang suy yếu, hiệu quả sau khi ăn cực kì rõ ràng.

Lang Thiên Dạ hiện tại nhất định vô cùng cần bổ sung yêu lực.

Nhưng còn về việc móc mắt thì lại không giải thích được, từ trước đến nay chưa từng nghe qua thứ này có ích gì với yêu quái cả.

Chẳng lẽ hành động đó cho thấy nhu cầu tâm lý bí ẩn nào đó của Lang Thiên Dạ? Như thể những tên bin thái giết người hàng loạt, khi chọn lựa con mồi luôn có một yêu thích đặc thù gì đó.

Nghe mọi người nghị luận về thủ đoạn giết người của Lang Thiên Dạ, Tạ Trì Phong hơi cúi thấp đầu, lặng lẽ siết chặt nắm tay.

Ai nấy đều tập trung vào những chi tiết nghe qua cực kì rùng rợn trên, chỉ có mình Tang Nhị sau khi khẽ dùng dư quang quét qua, mới phát hiện sự kì lạ của hắn.

Đúng rồi, cha mẹ Tạ Trì Phong còn không phải đều chết trong tay Lang Thiên Dạ sao?

Cha mẹ hắn, có khi nào...!cũng chết như thế này?

Những hình ảnh mà họ miêu tả, tất nhiên đều như xát muối vào vết thương cũ của Tạ Trì Phong.

Nhưng vì kế hoạch về sau, Tạ Trì Phong lại không thể không nghe.

Tang Nhị ngoài mặt vẫn như bình thường, chỉ lặng lẽ nâng tay, như thể trấn an mà khẽ vỗ lên tấm lưng cứng đờ của hắn, truyền cho hắn một sự an ủi thầm lặng.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ ấm áp phía sau lưng, hàng lông mi của Tạ Trì Phong nhẹ nhàng run lên, hắn có chút kinh ngạc dời mắt sang nhìn nàng.

Dần dà, bàn tay nắm chặt thành quyền của hắn cũng buông lỏng.

Bên kia, Đan Hoằng Thâm nói, "Tông chủ không phải đã nói qua, Lang Thiên Dạ hiện tại đang trốn ở Cô Nam, rất có thể là vì bị thương.

Vì bổ sung yêu lực, ả chắc chắn chẳng bao lâu nữa sẽ động thủ.

Nếu chúng ta dựa theo thói quen của ả mà tìm manh mối, nói không chừng có thể dẫn xà xuất động"

"Ta đồng ý"

Một đệ tử Lư gia bỗng nhiên nhớ đến gì đó, vỗ tay nói, "Nói ra cũng vừa khéo, ta nhớ ra rồi, đêm nay ở trấn Cô Nam có một đám cưới nha!"

Tân nương là tiểu thư Trần gia ở trấn Cô Nam.

Dạo gần đây, những lời bàn tán về những vụ án mạng khiến người nghe kinh sợ kia sớm đã truyền khắp Vân Hoài, thậm chí có thể khiến em bé ngừng khóc đêm.

Trần gia đương nhiên cũng sợ hãi.

Chỉ là không còn cách nào, ngày lành tháng tốt sớm đã định ra, bọn họ cứ thế ôm chút may mắn, tổ chức hỉ sự như kế hoạch, cầu nguyện mọi thứ sẽ suông sẻ, bình an và không có chuyện gì phát sinh.

Việc này không nên chậm trễ, mọi người lập tức đến Trần gia.

Ngày đại hỉ, cả phủ đệ Trần gia giăng đèn kết hoa, không khí cực kì vui vẻ.

Bởi vì họ kén rể nên nơi tổ chức bái đường đêm nay cũng là ở đây.

Cổng phủ mở rộng, trong đám đông có một đôi phu thê trung niên mập mạp ăn diện lộng lẫy, đầy mặt tươi cười tiếp đón khách khứa.

Đương nhiên họ chính là Trần lão gia và Trần phu nhân.

Họ đến gần và nói rõ ý đồ đến đây của mình, Trần gia phu thê nghe xong quả nhiên đại kinh thất sắc.

Trần tiểu thư đang trang điểm sửa soạn, nghe vậy cũng không còn chút tinh thần.

Nàng ta ngã vật vào lòng Trần phu nhân, lớn tiếng khóc, "Nương, nương có nghe thấy chưa? Đêm nay ả yêu quái kia nhất định sẽ đến đây giết con, nương mau chóng ra ngoài giải tán khách khứa, bỏ hết mấy chữ hỉ cùng nến đỏ đi!"

Trần lão gia và Trần phu nhân cực kì khó xử.

Lang Thiên Dạ quả thật đáng sợ, nhưng thiệp mời đã phát ra hết rồi, khách khứa cũng gần đến đông đủ, có người còn phải ngàn dặm xa xôi từ nơi khác đến tham dự.

Đã sắp đến giờ khai tiệc, lúc này sao có thể nói hủy liền hủy được?

Vào lúc này, Bồ Chính Sơ đứng ra làm đại diện, cực kì đúng thời cơ mà đưa ra phương án, "Nếu như vậy, không bằng đêm nay Trần lão gia để chúng ta canh giữ bên cạnh Trần tiểu thư.

Thứ nhất, chúng ta có thể bảo vệ Trần tiểu thư, thứ hai, cũng có cơ hội bắt lấy Lang Thiên Dạ"

Ba người nhà Trần gia vừa nghe vậy liền cầu mà không được gật đầu.

Trần lão gia càng như thể đã nhìn thấy được các vị thần tiên sống hạ phàm, giải hạn phân ưu cho nhà mình, hận không thể xông đến, hôn từng người trong nhóm người Tạ Trì Phong.

Đệ tử Chiêu Dương tông và tu sĩ Lư gia tổng cộng có hai mươi lăm người.

Dựa theo cách làm của Lang Thiên Dạ trước kia, ả hẳn sẽ không bỏ qua Trần phủ.

Chỉ là bọn họ cũng không thể đặt cược hết vào một khả năng.

Cho nên, Chiêu Dương tông tám người, sẽ phái ra bốn người cùng tu sĩ Lư gia chia ra bốn hướng, đi tìm tung tích của Lang Thiên Dạ.

Sắp xếp như vậy cũng là vì bất đắc dĩ, vì Lư gia mấy lần trước đều không bắt được Lang Thiên Dạ, để tránh phải thất bại lần hai, việc đi kèm một đệ tử Chiêu Dương tông là quyết định thỏa đáng nhất.

Bốn người ở lại Trần phủ bao gồm Tang Nhị, Tạ Trì Phong, Bồ Chính Sơ và Đan Hoằng Thâm.

Bọn họ sẽ canh giữ xung quanh phòng tân hôn của Trần tiểu thư, ôm cây đợi thỏ mà mai phục.

Xét thấy Tang Nhị là nữ tử duy nhất, nếu nàng ở trong phòng cũng không bị hoài nghi, cho nên nàng sẽ giả thành nha hoàn bên cạnh Trần tiểu thư.

Tang Nhị không có dị nghị gì, nhưng trái tim lại thình thịch nhảy lên như trống.

Bởi vì, khi Bồ Chính Sơ đưa ra quyết định, bảo nàng ở lại Trần gia, tiến độ của phó bản chủ tuyến 【 Chích tình 】 chớp mắt đã tăng lên đến %.

Mọi người hiện tại còn chưa thể xác định việc Lang Thiên Dạ có xuất hiện hay không.

Nhưng bằng vào sự biến hóa của tiến độ, Tang Nhị đã có thể xác định, bọn họ đang đi theo phương hướng chính xác.

Đêm nay, Lang Thiên Dạ nhất định sẽ đến tìm Trần tiểu thư.

Tang Nhị, "...", đời ta thế là xong rồi.

Tạ Trì Phong thoáng nhìn qua động tác nhỏ của Tang Nhị.

Hắn biết những lúc Tang Nhị khẩn trương sẽ thích niết chặt lòng bàn tay của mình.

Như thể trong tay phải cầm được thứ gì đó mới có cảm giác an toàn.

Rõ ràng ngày thường hắn không hề đặt quá nhiều sự chú ý lên người nàng, nhưng vì sao...!Rất nhiều biểu tình cùng thói quen nhỏ khó phát hiện kia của nàng lại có thể hiện lên trước mắt hắn một cách sống động, rõ ràng đến thế?

Tạ Trì Phong thu mắt, sau một chút im lặng mới nhẹ giọng nói, "Không cần sợ"

Tang Nhị đang nghĩ về chuyện buổi tối, nghe vậy, nàng có chút không kịp phản ứng, "Hả?"

"Ta ở bên trên trông chừng tỷ, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu"

Trong những thời điểm thế này, Tạ Trì Phong hẳn rất hiếm khi sẽ mềm giọng an ủi đồng bạn cho nên ngữ khí của hắn có chút cứng nhắc.

Nhưng trong đó lại chứa đầy sự nghiêm túc khó lòng xem nhẹ.

Tang Nhị trong lòng ấm áp, ngoài mặt lại cười khúc khích, "Trì Phong, sao ta lại thấy mấy lời này của đệ còn có ý khác nhỉ?"

"..."

Tạ Trì Phong có chút bực mình, hắn liếc xéo nàng một cái, sau đó xoay người bỏ đi.

Tang Nhị cười tủm tỉm đuổi theo hắn, "Giận rồi sao? Ta chỉ đùa với đệ một chút thôi mà.

Đừng đi nhanh như vậy, chúng ta thương lượng một chút chuyện buổi tối đi..."

...

Nhà chủ nhân tổ chức hôn sự, nha hoàn đương nhiên không thể mặc váy trắng, cho nên Tang Nhị chỉ đành mượn Trần phủ một bộ váy lụa màu hồng nhạt,sau đó giấu kiếm dưới gối của Trần tiểu thư, như vậy, nếu có xảy ra chuyện gì nàng liền có thể lập tức lấy ra.

???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????

Sau khi trời tối, phía tiền viện Trần phủ truyền đến âm thanh ăn uống linh đình náo nhiệt.

Bái đường xong, Trần tiểu thư quay về hôn phòng trước.

Đợi đến khi khách khứa bên ngoài dần đi về hết, tiệm tán, vị phu quân của nàng cũng xoa một đầu mồ hôi lạnh quay về phòng.

Dựa theo quy luật của mấy vụ án trước kia, từ giờ đến sáng sớm chính là thời gian Lang Thiên Dạ có xác suất xuất hiện lớn nhất.

Bên ngoài lẫn bên trong phòng, bầu không khí đều trầm lặng, tĩnh mịch.

Đôi phu thê mới cưới của Trần gia ngồi trên giường, nắm lấy tay nhau, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ngay cả ly rượu giao bôi đặt trên bàn cũng không còn tâm trạng để uống.

Trên xà nhà hiện tại, chính là nhóm Tạ Trì Phong ba người đang ngồi mai phục sẵn.

Tang Nhị thấp thỏm đi qua đi lại trước giường, tuy biết phía trên còn có ba đồng đội cực kì lợi hại nhưng với Buff ngủm củ tỏi được định sẵn trong cốt truyện, dù đồng đội có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa cũng không cứu được nàng nha.

Không thể không nói, phải tập trung lực chú ý trong thời gian dài, quả thật khiến tinh thần con người cực kì hao mòn.

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, bên ngoài trời đột nhiên bắt đầu tí tách đổ mưa, gió luồn vào khiến bấc đèn nhảy nhót.

Đôi phu thê mới cưới Trần gia lúc đầu còn khẩn trương đến nỗi mắt cũng không dám chớp.

Hiện tại, họ dần dần sinh ra cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, cảm thấy Lang Thiên Dạ sẽ không tới.

Nhưng Tang Nhị, Tạ Trì Phong cùng bốn người còn lại, một chút lơi lỏng cảnh giác cũng không có.

Loại yên lặng trước giông bão này, cứ thế kéo dài đến nửa đêm mới bị phá vỡ.

Trong bầu không khí im lặng, Tang Nhị đột nhiên phát hiện thanh tiến độ đột nhiên không chút báo trước mà tăng đến %.

Nàng lập tức ngẩng đầu lên.

Cùng lúc đó, kiếm Nguyệt Lạc đang nằm trong tay Tạ Trì Phong đột nhiên rung lên.

Đây là báo hiệu khi có tà ám đang đến gần.

Tạ Trì Phong đột nhiên nhổm gối đứng dậy.

Giây tiếp theo, hai cánh cửa phòng bị hung hăng thổi bay, trận mưa to cũng theo cơn gió mạnh mang vào phòng.

Một thân ảnh bị sương đen bao phủ xông thẳng về phía đôi phu thê đang ngồi trên giường.

"A!!!", Trần tiểu thư và chồng đồng thời hoảng sợ đến thét chói tai, hoảng loạn bò đi, tráng sang một bên.

Sau đó một tiếng "Keng" vang lên, kiếm quang sáng như tuyết xẹt ngang không trung.

Tang Nhị chém ra một kiếm, trực tiếp chặn lại một đoạn đuôi rắn quất đến, nhưng bản thân nàng cũng bị hất bay, cũng may lại được Tạ Trì Phong nhanh tay đỡ lấy.

???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????

Đồng thời, trong phòng vang lên một tiếng gào rống nghẹn ngào lại thảm thiết khiến da đầu người nghe phải tê dại, đuôi rắn cũng đột nhiên thu về.

Tang Nhị vẫn còn kinh hoàng, hoàn toàn không dám tin mà nhìn thoáng qua thanh kiếm trong tay mình.

Nàng thế nhưng không bị dính Buff mà chết, ngược lại còn ngăn chặn được Lang Thiên Dạ?

Hay hôm nay còn chưa phải là ngày chết của nàng?

"Tỷ không sao chứ?", bên tai chợt truyền đến giọng nói sốt ruột của Tạ Trì Phong.

Tang Nhị nhìn hắn một cái, nhanh chóng lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía trước.

Trong căn phòng cũng không tính là nhỏ hẹp này xuất hiện một con yêu quái mình người đuôi rắn.

Lang Thiên Dạ nửa người trên là hình dạng của một nữ nhân yêu mị, đầu tóc xõa tung, trên làn da của ả khắp nơi đều thấp thoáng hình dáng vảy rắn, so với bộ dáng hung dữ trong tưởng tượng của Tang Nhị khác xa một trời một vực.

Mà phần dưới rốn của ả lại thô to như một thùng nước lớn, vảy rắn cứng màu đen kịt, phần đuôi từng vòng từng vòng mà quấn trên đất, tạo cảm giác cực kì áp bức không thở nổi, cũng khiến không gian phòng thoạt nhìn rất nhỏ hẹp.

Tang Nhị vốn là một người không sợ rắn, nhưng khi gặp ả nàng đều thấy da đầu tê dại, sau đó ánh mắt nàng nhanh chóng nhìn xuống.

Quả nhiên, nơi bảy tấc của Lang Thiên Dạ đang cắm một cây Quỷ âm tiêu.

Miệng vết thương thịt cháy xém đen lòi lõm, trên nửa thân đinh màu bạc đọng lại lớp máu đặc.

Bị Tiên khí cắm trên người, vết thương của yêu quái sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục, không chỉ khiến thân thể đau đớn mà còn sẽ gây thiệt hại đến yêu lực, khiến yêu quái suy nhược mà chết.

Ả ta có thể gồng mình sống nhiều năm như vậy, thần hồn cũng không bị tiêu tán, đủ thấy căn cơ thâm hậu thế nào.

Hiển nhiên, trước khi xông vào, Lang Thiên Dạ căn bản không ngờ được nơi này lại có mai phục, cho nên đuôi rắn cứ thế không hề phòng bị mà bị Tang Nhị chém ra một vết thương thật sâu.

Ả ta dùng ánh mắt oán độc, hằn hộc mà nhìn về phía Tang Nhị.

Bồ Chính Sơ rống giận, "Bày trận!"

Chỉ sau vài giây đình trệ, mọi người liền dựa theo kế hoạch, đứng trên bốn phía khác nhau, đưa hai ngón tay tạo thành quyết.

Sàn nhà ban nãy còn tối tăm ảm đạm đột nhiên phát ra một mảng ánh sáng bạc.

Thì ra nơi này sớm đã vẽ sẵn một pháp trận phục yêu vô cùng phức tạp, do bốn người cùng trấn giữ, chính thức đánh thức nó.

Lang Thiên Dạ biết mình trúng kế, giận dữ không thôi, trong luồng sánh sáng quay cuồng quằn quại, ả cố gắng vùng vẫy tìm lối thoát khắp phía của pháp trận nhưng lại không cách nào phá được vòng vây.

Bên ngoài pháp trận, thân thể của bốn người cũng không ngừng chấn động, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, hết sức chăm chú dùng pháp thuật chống lại sự chống cự của ả.

Trạng thái của Lang Thiên Dạ hiện tại không còn ở đỉnh cao thời kì, cho nên sức mạnh của phục yêu trận dần dần áp chế được ả.

Bồ Chính Sơ vạt áo tung bay, hai ngón tay tạo thành quyết, trầm giọng hạ lệnh, "Thu!"

Ánh sáng trắng của pháp trận nhanh chóng thu lại, hóa thành một tia sáng sắc bén lại xán lạn, bay thẳng về phía bụng Lang Thiên Dạ.

Nơi yếu nhất của yêu quái không phải trái tim, mà là yêu đan trong bụng.

Chỉ khi khiến nơi này bị thương nặng, chúng mới có thể chết ngay tại chỗ.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ được, vào giây phút tia sáng sắc bén kia đâm vào bụng Lang Thiên Dạ, bụng của Tang Nhị lại đồng thời truyền đến cơn đau đớn khó lòng kìm nén, phút chốc khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

???? Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé ????

Khi còn chưa kịp tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng đã mồ hôi lạnh như mưa, cả người co rúm lại, đau đến nỗi quỳ rạp xuống đất.

Hai mắt nàng một mảng đen kịt, cho nên việc bảo vệ trận pháp cũng không thể duy trì được.

Sự việc này thật sự quá trùng hợp, quá quỷ dị, quả thật như thể nàng cũng như Lang Thiên Dạ, đồng thời bị công kích.

Trong một trận đấu pháp, hai bên càng ngang tài ngang sức bao nhiêu thì trong thời khắc cuối cùng liền càng không thể có sai lầm bấy nhiêu.

Tang Nhị vừa ngã xuống, lực trấn yêu của pháp trận liền sẽ tán loạn, Tạ Trì Phong, Đan Hoằng Thâm và Bồ Chính Sơ cũng chịu ảnh hưởng, l ồng ngực họ đều như thể bị đánh một chưởng cực mạnh, cứ thế bay thẳng ra ngoài.

Lang Thiên Dạ nằm rạp giữa pháp trận, hiển nhiên cũng bị ánh sáng vừa rồi làm bị thương không nhẹ, nhưng rốt cuộc vẫn không mất mạng.

Giờ phút này, dưới mái tóc đen lộn xộn kia chính là một đôi mắt lóe lên ánh sáng quỷ quyệt đang nhìn chằm chằm vào Tang Nhị.

Ả cố gắng dành hết chút sức lực cuối cùng, nhịn đau bò ra khỏi pháp trận, làm lơ vị Trần tiểu thư mặt mày thất sắc đang ngồi co rúm trong góc cùng phu quân của nàng ta, như thể đối với trái tim và đôi mắt của họ một chút cũng không có hứng thú.

Ả dùng đuôi rắn quấn lấy người đang sắp hôn mê là Tang Nhị lên, sau đó biến mất trong màn mưa.

Tạ Trì Phong cố gắng vượt qua khỏi cơn phản phệ của pháp trận, sau khi lau sạch vết máu nhỏ nơi khóe môi, hắn hung hăng nói, "Tang Nhị bị bắt đi rồi, mau đuổi theo!"

//

???? Góc tám nhảm ????

Chẹp, ???? bà này viết văn dịch tốn não ghê, mỗi lần đều phải dò đi dò lại rồi tìm từ cho phù hợp.

Đã hứa dịch cho hết để mừng năm mới nên giờ đang cố gắng lết ????

À hôm trước có bạn nào hỏi nam là ai, hôm nay Tây xem lại thì bộ này là nam tinh phân nha, nên ai cũng là nam hết ????.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio