Triều Từ vừa nói xong những lời này, sắc mặt của Triệu Dịch liền trở nên đáng sợ.
"Ý cậu là gì?" Triệu Dịch nheo mắt lại, "Chỉ chưa được bao lâu mà tình yêu trong miệng cậu đã thay đổi nhanh đến vậy? Hay cậu muốn chơi ở bên ngoài cho đã?"
Khi nói đến đây, hắn dừng lại một chút giống như cố nuốt xuống những lời khó nghe.
Hắn biết tâm trạng lúc này của mình không tốt, không thể kiểm soát được ngôn từ. Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Triều Từ, hắn cố gắng không nói thêm gì nữa mà quay sang nhìn về phía Đàn Liệt.
Nhưng khi thấy mặt Đàn Liệt, cơn tức giận cố nén xuống của hắn lại bùng lên.
Rõ ràng hắn là người đầu tiên biết Triều Từ, là người thân thiết nhất với Triều Từ, là người mà Triều Từ yêu thương nhất, nhưng thằng khốn ngoại quốc này luôn ra vẻ mình mới là người yêu của cậu, khiến Triệu Dịch cảm thấy bực bội không thôi.
Thậm chí, trước khi hắn hiểu được tình cảm của mình, hắn luôn mơ về giấc mơ ướt át ở Maldives vào đêm hôm đó, mà nhân vật chính trong thực tế lại chính là Đàn Liệt... Khi đó, hắn chỉ cảm thấy không chấp nhận được, nhưng giờ đây nghĩ lại, lòng hắn như bị đốt cháy bởi ngọn lửa ghen tuông hừng hực.
Khi sự do dự và rối rắm trong quá khứ tan biến đi khiến cho mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn, hắn cảm thấy mình giống như đang bị cắm sừng.
Càng khó chịu hơn nữa là chính tay của hắn đã gạt bỏ mọi thứ ra ngoài.
"Cậu không thích tôi nữa thì cậu thích ai? Thích thằng người Tây kia sao?" Hắn chỉ thẳng mặt Đàn Liệt, giọng điệu không nể nang gì.
"Cho dù cậu có lả lơi ong bướm, thì cũng không nên ăn tạp như vậy chứ?"
"Triệu Dịch, phải biết tôn trọng tôi một chút!" Đàn Liệt không nhịn được nữa, trực tiếp tung một cú đấm vào Triệu Dịch.
Kể từ lúc Triệu Dịch xuất hiện, anh luôn cố gắng kiềm chế bản thân, vì anh muốn để cho Triều Từ tự quyết định. Lúc Triều Từ nói rõ cậu không còn thích hắn, không muốn khăng khăng giữ chặt cọng rơm cứu mạng này nữa, Đàn Liệt thật sự rất vui mừng. Cho nên, bây giờ anh không muốn chịu đựng nữa, nhất là khi Triệu Dịch nói ra những lời xúc phạm đến anh như vậy.
Đàn Liệt ra tay, Triệu Dịch cũng không khoan nhượng nữa. Trong chớp mắt, hai người liền lao vào đánh nhau.
Ai cũng không nương tay, giống như lấy tính mạng của mình ra, đánh tới chết.
Cả hai đều từng học qua võ thuật, đánh nhau khá giỏi, trong lúc nhất thời họ ngang tài ngang sức với nhau, không thể phân được thắng thua.
Chuyện này phát sinh quá nhanh, lúc Triều Từ kịp phản ứng lại thì cả hai người đều đã bị thương, xung quanh cũng hỗn loạn.
"Đây là sân bay! Dừng lại ngay!" Cậu hét lên, rồi tiến lại gần tách họ ra.
Lúc này, hai nhân viên an ninh của sân bay nhìn thấy sự hỗn loạn ở đây liền chạy tới.
Nếu không có Triều Từ can ngăn, chắc họ cũng đánh luôn hai nhân viên an ninh này. Sau khoảng mười phút hỗn loạn, mọi thứ mới dần dần lắng xuống.
Lúc này, chỉ còn khoảng bốn mươi phút nữa là Triều Từ và Đàn Liệt phải lên máy bay, nhưng cả hai vẫn chưa đi qua cổng an ninh.
Triều Từ nhìn đồng hồ rồi xin lỗi với nhân viên an ninh. Sau khi họ rời đi, Triều Từ nhíu mày lại nhìn Triệu Dịch với vẻ mặt đau khổ.
"Chúng tôi phải đi rồi, cậu bình tĩnh lại đi." Triều Từ nói.
"Anh ta đánh tôi trước, giờ cậu lại bảo tôi bình tĩnh?" Ánh mắt của Triệu Dịch rét lạnh, "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
"Được, coi như tất cả những lời tôi nói lúc nãy là vớ vẩn đi, chỉ có tôi ngu ngốc mới tin cậu." Hắn cười lạnh, quay đầu rời đi không ngoảnh lại.
Những lời hắn nói lúc nãy là lời tỏ tình của hắn với Triều Từ.
Triều Từ nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
Những lời đó không phải là hời hợt, mà là những lời đã lấy hết tất cả can đảm trong đời hắn để nói ra.
Trong nháy mắt, lý trí của cậu bắt đầu lung lay, thậm chí cậu còn nghi ngờ sự lựa chọn của mình liệu có đúng không?
Triệu Dịch nói hắn thích cậu!
Đó là những lời mà cậu mong chờ biết bao nhiêu năm mới nghe được —— Trước đây, cậu chẳng bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Triệu Dịch sẽ nói với cậu những lời này!
Sau bao nhiêu cố gắng, nhưng cuối cùng cậu lại làm trái với tình cảm của mình, lựa chọn như vậy... có đúng không?
"Đi thôi." Đàn Liệt đến gần cậu, kéo người cậu vào trong lòng mình, nắm chặt tay cậu đi đến cổng kiểm tra an ninh.
Hơi ấm ấm áp trong tay anh như giúp cậu tỉnh táo lại phần nào.
Nhưng những cảm xúc sắp đến giới hạn vẫn đang giằng xé trong tâm trí của cậu.
Tình cảm mà Triệu Dịch nói, chỉ là giây phút nông cạn mà thôi. Làm sao hắn có thể thích cậu được chứ? Hắn rõ ràng thích con gái, nếu hắn có thể thích cậu thì hắn đã thích từ lâu rồi...
Nam Tiểu Cẩn đã trở lại, rõ ràng hắn đã ở bên cạnh Nam Tiểu Cẩn trong suốt thời gian này, chắc chắn hắn rất thích Nam Tiểu Cẩn.
Nhưng mà, nhưng mà...
Cậu đi theo Đàn Liệt qua cổng kiểm tra như một con rối. Mọi thứ xung quanh cậu bỗng trở nên thật ồn ào, khiến đầu óc cậu như một mớ hỗn độn.
Khuôn mặt của cậu càng trắng bệch hơn, lúc này họ đã làm xong kiểm tra an ninh, chỉ chờ đi lên máy bay thôi.
Đàn Liệt cũng nhận ra Triều Từ không ổn.
Anh cho Triều Từ ngồi xuống, rồi anh cúi người, sử dụng hai bàn tay của mình để che mặt cho cậu, làm cho khuôn mặt tái nhợt đó trở nên hồng hào hơn một chút.
"Em đừng nghĩ nhiều nữa, là do thằng nhóc đó không biết gì cả." Anh dịu dàng an ủi Triều Từ, lại nói, "Tôi đi lấy cho em một cốc nước nhé."
Anh nói xong, đứng dậy chuẩn bị lấy nước cho Triều Từ, nhưng thấy Triều Từ cũng đứng lên, vẻ mặt cậu vẫn rất mệt mỏi: "Không cần, tôi đi vệ sinh rửa mặt một chút."
Cậu nói xong rồi đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi cậu đi được khoảng ba phút, Đàn Liệt hơi lo lắng cũng theo vào.
Nhưng thấy Triều Từ đã ngất trên sàn nhà lạnh lẽo.
............
"Không phải tôi đã bảo phải giữ cậu ấy tránh xa những người và những việc gây kích động cho cậu ấy sao? Cảm xúc của cậu ấy đã bị thay đổi quá lớn, không chịu được căng thẳng nên dẫn đến bị sốc."
Sau khi Đàn Liệt nghe bác sĩ giải thích tình trạng của Triều Từ xong, anh bước vào phòng bệnh với khuôn mặt trầm tư.
Triều Từ ngất xỉu ở sân bay nên tất nhiên không thể lên máy bay được. Đàn Liệt đã đưa Triều Từ trở lại bệnh viện cũ.
Triều Từ bị sốc bảy tiếng đồng hồ, đến buổi tối mới tỉnh lại.
Trong suốt thời gian này, Đàn Liệt luôn túc trực ở bên giường bệnh của Triều Từ. Khi thấy cậu tỉnh lại, anh đỡ cậu ngồi dậy, vén những sợi tóc rơi trước trán ra sau tai cho cậu.
"Còn khó chịu nữa không?" Anh nhẹ nhàng hỏi.
Triều Từ lắc đầu, cụp mắt xuống: "Xin lỗi..."
"Không sao đâu." Đàn Liệt vuốt nhẹ má phải của Triều Từ, rồi khẽ hôn lên trán của cậu.
"Em đừng nghĩ nhiều quá, cũng đừng gây áp lực cho bản thân." Anh nói.
Sau khi Triều Từ nghỉ ngơi hai ngày, hai người lại chuẩn bị đi đến nước D.
Lần này là chuyến bay buổi chiều. Nhưng gần đến giờ bay, thì có chuyện xảy ra ở chi nhánh công ty của Đàn Liệt, Đàn Liệt phải đi giải quyết nên nhờ thư ký đưa Triều Từ ra sân bay trước.
Triều Từ đã nghỉ ngơi hai ngày nay, tâm trạng quả thực đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất là ở bề ngoài.
Thư ký của Đàn Liệt ngồi ở ghế lái, còn Triều Từ ngồi ở phía sau. Đàn Liệt không yên tâm nên sắp xếp một vài vệ sĩ đi theo sau bọn họ.
Triều Từ nghĩ rằng Đàn Liệt quá cẩn thận, nhưng không ngờ họ thực sự bị theo dõi.
Và số lượng người cũng không ít.
"Cậu Triều, có người đang theo dõi chúng ta." Thư ký nói.
Theo sau họ là bảy chiếc xe khác.
Có vẻ những chiếc xe này không chỉ đơn giản là theo dõi, mà còn muốn bao vây bọn họ.
Dù thư ký đã cố gắng lái xe đến nơi đông hơn nhằm cản trở bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn đường khi đi qua một con đường nhỏ.
【Con đường đi đến nước D thực sự trắc trở.】Triều Từ xúc động thở dài.
Hai lần vẫn không đi được.
【... Người chặn đường là Hoắc Nghi Ca, không phải cậu đã biết trước rồi sao?】Hệ thống trừng mắt nhìn cậu.
Đúng vậy, cậu không chỉ biết mà còn vẽ thêm trò.
【Đừng để ý mấy thứ tiểu tiết. Tôi đã nhờ cậu che giấu chuyện trước đó của tôi với chú Hoắc, cậu có chắc không để xảy ra sai sót gì không?】Để đảm bảo tuyệt đối, Triều Từ vẫn hỏi lại cho chắc.
Cậu không muốn chú Hoắc biết quá trình điều trị bệnh của mình, kẻo làm hỏng hết kế hoạch.
【Yên tâm đi. Không chỉ tôi ngăn cản, Đàn Liệt cũng ngăn cản.】Hệ thống nói.
Dù sao quyền lực của Đàn Liệt là ở nước ngoài, nếu anh muốn xin đường bay riêng thì thủ tục rất phức tạp.
Trước đó, anh muốn đưa Triều Từ đi đến nước D càng sớm càng tốt, nên anh đã chọn đi trực tiếp bằng hãng hàng không quốc gia, nhưng không ngờ vì như vậy mà bị Triệu Dịch điều tra ra được. Lần này, anh đã lưu ý hơn, bỏ ra rất nhiều công sức để hoàn tất thủ tục trong hai ngày, cũng cẩn thận bảo vệ quyền riêng tư.
Theo lý là không thể có sai sót nào, nhưng cuối cùng lại bị Triều Từ để hệ thống tiết lộ ra.
Rất nhanh, người của Hoắc Nhất Ca đã bước ra khỏi bảy chiếc xe. Vệ sĩ do Đàn Liệt bố trí cũng bước xuống, hai bên đối đầu với nhau từ xa.
Đáng tiếc số lượng người chênh lệch quá lớn.
Ai cũng không ngờ được giữa đường lại xuất hiện Hoắc Nghi Ca. Đàn Liệt chỉ sắp xếp một vài người để đề phòng Triệu Dịch, Triều Từ cũng cảm thấy anh quá cẩn thận.
Những người qua đường đều nhận thấy có gì đó không ổn, nhưng đám người này có khí thế rất lạnh lùng khiến không ai dám lại gần, chỉ liếc nhìn rồi vội vàng rời đi vì sợ gặp rắc rối.
Một người trong số họ mở cửa sau của chiếc xe gần Triều Từ nhất, rồi kính cẩn chào đón người ở trong xe.
Hoắc Nghi Ca, mặc bộ đường trang màu trắng, bước ra từ cửa sau của chiếc xe.
Gã nhìn Triều Từ chỉ cách mình khoảng năm sáu mét, giọng nói không to cũng không nhỏ, nhưng tràn đầy uy nghiêm của một người nắm quyền lâu năm: "Tiểu Từ, cậu tự lại đây? Hay để chú Hoắc sai người mời cậu?"
Triều Từ nhìn những người mà Hoắc Nghi Ca dẫn theo, hiểu rằng hôm nay mình không thể nào rời đi an toàn được.
Cậu chỉ kịp gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Đàn Liệt, rồi cất điện thoại vào túi áo trong, mở cửa xe bước ra.
Thư ký của Đàn Liệt muốn ngăn cản cậu, nhưng Triều Từ lắc đầu từ chối.
Triều Từ xuống xe, chậm rãi đến trước mặt Hoắc Nghi Ca.
Cậu không ngẩng đầu lên, chỉ thấp giọng gọi: "Chú Hoắc."
"Tiểu Từ." Giọng điệu của Hoắc Nghi Ca mang theo ý cười nhưng lại lạnh lẽo đến tận xương cốt, "Ta nói sẽ cho cậu hai tháng để rời xa bọn họ, đây là cách mà cậu báo đáp ta sao?"
"Hai người định đi nước D à? Muốn lừa gạt ta để chạy trốn ư?"
Sắc mặt Triều Từ dần trở nên tái nhợt.