Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

chương 56: mơ màng đuổi theo hình bóng anh (8)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"......"

Phải mất vài giây sau Lâm Tranh mới phản ứng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào Triều Từ, khuôn mặt bỗng trở nên u ám, ánh mắt tối tăm giống như một con dã thú sắp sửa nổi điên, áp chế thuộc về Alpha không thể khống chế được mà phóng thích ra bên ngoài.

Cấp Alpha của Lâm Tranh quá cao khiến cho gương mặt vốn tái nhợt của Triều Từ lại càng thêm trắng bệch, trán và lưng của cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, gần như không thể đứng vững.

"Em nói lại lần nữa?" Lâm Tranh gằn từng chữ, giọng nói vừa thấp vừa lạnh lẽo.

"Em nói chúng ta kết thúc rồi." Triều Từ không bị Lâm Tranh dọa sợ, cậu đối mặt trước áp lực pheromone, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nói một cách bình tĩnh.

"Anh muốn một người như thế nào? Anh tìm đến em chỉ vì người anh thích đã yêu một người khác vì độ phù hợp. Mục đích của anh đã đạt được rồi đó, Lâm Tranh. Anh đã chứng minh độ phù hợp chỉ là một điều nực cười, anh đã chứng minh em chỉ là một thứ có hay không có cũng được. Vậy thì anh giữ em lại còn ý nghĩa gì nữa?" Triều Từ đỏ mắt, giọng nói gần như nghẹn lại.

Khuôn mặt của Lâm Tranh càng trở nên u ám hơn theo những lời mà Triều Từ nói ra, hắn đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn nhìn xuống cậu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ai đã nói với em những lời này?"

"Ai nói cho em quan trọng sao?" Triều Từ không nhịn được cười, đôi mắt của cậu ngấn lệ, "Chẳng lẽ những lời này không đúng sao?"

Khuôn mặt của Lâm Tranh trở nên tái mét, hắn định nói gì đó nhưng nhất thời không nói nên lời.

Đúng, đây thật sự là ý định ban đầu của hắn khi tìm đến Triều Từ.

Dù bây giờ không còn giống như trước đây, nhưng... Hắn lại không thể nói chính xác điểm gì không giống.

Chẳng lẽ bây giờ hắn phải nói với Triều Từ rằng "Không, em thật sự rất quan trọng đối với anh" hay sao?

Nhưng Lâm Tranh không thừa nhận điều này, dù cho hắn có thừa nhận, hiện tại hắn không thể nào xuống nước với cậu được.

Huống chi, Triều Từ đột nhiên nói muốn rời đi làm hắn rất tức giận, bây giờ vẫn còn tức giận nên không thể nào dỗ ngược lại cậu được.

"Lâm Tranh, em không trách anh, cũng không dám trách anh. Nếu lúc trước anh tìm đến em và nói rõ lí do, có lẽ em vẫn sẽ đồng ý. Bởi vì em là một con người hèn mọn như vậy đó, vì anh mà em thi Đại học A, vì anh mà em đã vào công ty Minh Vũ... Em đã cố gắng hết sức chỉ để được gần anh hơn. Nhưng mà... "

Nhưng mà chuyện này hoàn toàn không giống nhau.

Tại buổi tiệc đó, nếu Lâm Tranh trực tiếp nói cho Triều Từ biết lí do, Triều Từ có thể sẽ đồng ý. Nhưng hắn lại không làm điều đó, trong hơn một năm qua Triều Từ đã bị hắn lừa dối và giấu giếm, khiến cậu nuôi dưỡng những ảo tưởng và kỳ vọng không nên có sâu trong lòng. Bây giờ lại được người khác tiết lộ chân tướng, điều này... Thật sự rất buồn cười.

Triều Từ không muốn nói cho Lâm Tranh biết những điều này, vì dù cậu có hèn mọn đến mức nào, cậu vẫn không thể đối diện trực tiếp với người này, phơi bày ra những kỳ vọng và ảo tưởng lố bịch của mình.

Cậu dừng lại một chút, cố gắng hết sức để bình tĩnh lại cảm xúc của mình: "Tới đây thôi, Lâm Tranh."

"Anh chuẩn bị kết hôn, em không nên ở lại nữa."

Lâm Tranh nhìn Triều Từ bằng ánh mắt u ám: "Em muốn đi?"

Triều Từ gật đầu, nhưng đầu ngón tay lại hơi run rẩy.

Tám năm giờ đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

Lồng ngực Lâm Tranh phập phồng dữ dội, giống như đang kìm nén lại cơn tức giận tột độ.

"Vậy thì cút ra khỏi đây!" Đôi mắt của hắn đỏ ngầu như muốn nổi cơn thịnh nộ.

Sau khi Triều Từ bước ra ngoài.

Tất cả các tài liệu và đồ trang trí trên bàn làm việc đều bị Lâm Tranh đẩy xuống.

Trong văn phòng, tiếng rơi vỡ của đồ vật vang lên, Thư ký Tống căng thẳng bước vào.

"Ông chủ..."

"Đuổi nó đi!" Lâm Tranh gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ ngầu giống như muốn ăn tươi nuốt sống người nào đó.

"......"

Tôi đâu có nói là sẽ cản cậu ấy lại.

Thư ký Tống chửi thầm trong lòng.

Một lúc lâu sau, Lâm Tranh mới có thể bình tĩnh lại một chút.

Hắn ngồi xuống, cầm cây bút gõ mạnh từng nhịp lên mặt bàn.

Thư ký Tống thấy hắn đã bình tĩnh hơn, anh bèn cúi người nhặt toàn bộ tài liệu dưới đất lên.

"Đi tra xem là kẻ nào lắm mồm."

Thư ký Tống nghe sếp của mình nói như vậy.

............

Lâm Tranh đang chờ Triều Từ trở về tìm hắn.

Hắn biết cậu yêu thương hắn nhiều đến mức nào, giống như Triều Từ đã nói, cậu đã vì hắn cải thiện hơn hai trăm điểm trong vòng một năm để thi đậu vào trường Đại học A, đã học thêm chuyên ngành vật lý mà cậu hoàn toàn không giỏi chỉ vì hắn, đã từ bỏ kế hoạch học cao học để gia nhập công ty Minh Vũ. Trong hơn một năm sống chung, cậu cũng đã làm vô số việc cho hắn.

Lâm Tranh không bao giờ nghĩ rằng Triều Từ sẽ rời bỏ hắn, vậy mà cậu đã chủ động rời đi.

Chính vì điều đó, hắn mới tức giận như vậy.

Chính vì hắn quá tự tin và không sợ hãi, cho nên khi mối quan hệ có dấu hiệu bị rạn nứt, việc đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là hàn gắn mà là tức giận.

Trước sau gì Triều Từ cũng quay trở lại tìm hắn mà thôi.

Lâm Tranh đã nghĩ như vậy.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi, nhưng mấy ngày rồi cậu vẫn chưa quay lại Ngọc Phỉ Hoa Phủ.

Mỗi tối trở về, không có ai để đèn cho hắn, không có ai ngủ trên ghế sô pha và thức dậy khi nghe tiếng cửa mở để đón hắn trở về, không có ai nấu canh cho hắn, chiếc giường hai mét giờ đây lại rộng lớn đến kinh khủng.

Mà dạo gần đây, Thư ký Tống càng phải cẩn thận hơn, đến mức không dám thở mạnh một hơi.

Anh đã nghĩ rằng trong ba ngày sau lần cãi nhau đầu tiên giữa sếp và cậu Triều đã quá đủ khó khăn, nhưng không ngờ rằng sau khi cậu Triều đến tìm sếp một lần nữa, thì thật sự đã mở ra chế độ địa ngục.

Anh biết sếp đang đợi cậu Triều chủ động xin lỗi, nhưng... Không biết là do anh không hiểu được sự tự tin kỳ lạ của sếp, hay không hiểu được tính cách của sếp hiếu thắng đến như vậy, dù thế nào, dường như cậu Triều cũng không có vẻ sẽ quay trở lại.

Thư ký Tống là một trong những người đầu tiên đi theo Lâm Tranh.

Anh ta cũng hiểu tại sao Lâm Tranh lại chọn Triều Từ làm người tình, thậm chí nhiều việc còn do anh ta thực hiện và sắp đặt.

Do đó, khi tất thảy mọi thứ đều bị Triều Từ phát hiện, cộng với hot search mấy ngày trước, dường như đây không còn là một chuyện nhỏ.

Thư ký Tống biết rằng Triều Từ đang rất nghiêm túc, nhưng anh ta không dám nói với Lâm Tranh.

Lâm Tranh luôn đợi Triều Từ tự nguyện đến tìm hắn và xin lỗi.

Ban đầu, hắn rất tức giận khi Triều Từ nói muốn rời đi, vốn đã quyết định rằng nếu Triều Từ tới tìm, hắn sẽ dạy cho tên ngốc đó phải nhớ thật kỹ.

Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, Lâm Tranh càng ngày càng bất an. Hắn lại nghĩ nếu Triều Từ chủ động đến xin lỗi, hắn sẽ tha thứ cho cậu.

Cho đến khi một tuần tròn trôi qua.

Lâm Tranh đi từ tức giận đến lo lắng, rồi đến bất an, thậm chí còn có chút hoảng sợ trong lòng, sự tự tin trước đó dường như đang bị lung lay, sụp đổ.

Khi sự tự tin và không sợ hãi dần rút đi, hắn mới bắt đầu nhận ra rằng mình có vẻ đã đi quá xa.

Hắn nghĩ nếu Triều Từ gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn cho hắn, tạo một bậc thang cho hắn bước xuống, thì hắn sẽ nhượng bộ và an ủi cậu.

Nhưng Triều Từ vẫn không làm.

Khung chat giữa bọn họ đã dừng lại từ mười sáu ngày trước, đó là tin nhắn Triều Từ nhắc nhở hắn đừng uống rượu trong lúc đói.

Trước khi gã hung thần bên trong chiếc bình bị bóng tối cắn nuốt hoàn toàn*.

Hắn không thể kiên nhẫn được nữa đành quay trở lại Ngọc Phỉ Hoa Phủ.

Nhưng bên trong lại không có một bóng người.

Hắn tìm kiếm khắp căn biệt thự nhưng không thấy Triều Từ đâu. Điều khiến hắn cảm thấy rùng mình hơn là tất cả đồ đạc của Triều Từ đều đã không còn.

Cuối cùng, hắn chỉ tìm thấy một số đồ vật mà Triều Từ đã để lại ở tủ đầu giường, trong căn phòng ngủ của hai người họ.

Một tấm thẻ, một chiếc chìa khóa, một chiếc đồng hồ và một trăm tám mươi tệ.

Tấm thẻ đó là tấm thẻ mà hắn đã yêu cầu Thư ký Tống chuyển hai trăm nghìn vào mỗi tháng.

Chiếc chìa khóa đó là chiếc chìa khóa của xe Porsche mà Triều Từ đã chọn từ trong gara.

Chiếc đồng hồ đó là chiếc Vacheron Constantin mà hắn đã tặng cho Triều Từ lúc còn học năm hai.

Còn một trăm tám mươi tệ kia, hắn hoàn toàn không biết nguồn gốc của nó.

Nhưng chỉ nhìn ba món đồ trước mặt, hắn đã hiểu suy nghĩ của Triều Từ.

Triều Từ đã trả lại cho hắn những món quà mà hắn đã tặng.

Sự hoang mang trong lòng không thể nào kiềm chế được nữa.

Hắn nắm chặt chiếc thẻ đó, một lớp sương mờ đang dần dần che phủ đôi mắt của hắn.

Hắn sai người đi tìm thông tin về Triều Từ, kết quả đã có vào tối hôm đó: Triều Từ đã đi Đức từ năm ngày trước.

Ngay lập tức, Lâm Tranh đặt một chuyến bay vào ngày hôm sau, muốn đi Đức để tìm cậu.

Nhưng cùng lúc đó, dòng vốn đầu tư dự án mà Minh Vũ đã bỏ ra rất nhiều, gần như áp đảo số vốn ban đầu đã bị đứt gãy.

Có kẻ nào đó trong gia tộc đã ra tay với Lâm Tranh.

Lâm Tranh không thể bỏ mặc, đành phải gác lại kế hoạch đi Đức vào lúc này.

Do Lâm Tranh phát huy quá tốt trong những năm qua, nên hắn gần như đã tiếp quản hầu hết các sản nghiệp của gia tộc. Nhưng đằng sau sự huy hoàng, tất nhiên cũng sẽ có những dòng sóng ngầm đang cuộn chảy.

Với một gia tộc lâu đời và có bề dày như vậy, không thể tránh khỏi việc có những con sâu mọt đục khoét bên trong. Không thể loại bỏ nó ngay được, mà chỉ có thể chờ đến ngày nó trở nên lớn mạnh hơn để tiêu diệt hoàn toàn.

Đơn giản chỉ là những kẻ không giành được quyền lực trong thế hệ trước, tận dụng thời điểm chuyển giao quyền lực để tấn công thế hệ tiếp theo mà thôi.

Chú hai của Lâm Tranh và tay sai của chú hai, Lâm Dĩ.

Sự đứt đoạn dòng vốn đầu tư chỉ là phần mở đầu của màn kịch này.

Sau đó, các công ty của Lâm Tranh bị tấn công liên tục, thậm chí địa vị trong gia tộc cũng bị ảnh hưởng.

Lâm Dĩ rất thích nhảy nhót, chiếm hết mọi ánh đèn sân khấu trong màn kịch này. Nhưng thực tế, hai bên đang tham gia màn kịch này đều biết rằng Lâm Dĩ chỉ là một con tốt thí bị đẩy ra mà thôi.

Ban đầu, Lâm Tranh không để Lâm Dĩ vào trong mắt, nhưng kể từ khi Thư ký Tống tra ra Lâm Dĩ đã gặp Triều Từ, hắn quyết định sẽ xử lý mạnh tay với Lâm Dĩ.

Thật ra Lâm Tranh đã dự đoán trước ý đồ của những người này, cũng đã chuẩn bị từ sớm. Nhưng đến khi thật sự đấu trí, hắn vẫn không thể để mất tập trung dù chỉ một chút.

Hắn bị cuốn vào vòng xoáy bận rộn không biết ngày đêm, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh phản kích, nhưng trong lòng tràn đầy một nỗi lo lắng không thể chịu đựng được.

............

Sau khi Triều Từ chia tay với Lâm Tranh vào ngày hôm đó, cậu đột nhiên nhận ra rằng trong thành phố này không còn điều gì đáng để phải vướng bận nữa.

Ngoại trừ trường học nơi cậu làm việc hơn một năm nay, cậu cũng không có nhiều bạn bè, còn người nhà thì đã từ lâu không liên hệ với nhau nữa.

Cậu muốn ra ngoài để thư giãn tâm trí, nếu có thể tìm được một nơi phù hợp để định cư thì chuyển đến nơi đó cũng tốt.

Trong thời gian học đại học, cậu có mối quan hệ rất tốt với một giáo sư họ Lưu, người vốn dĩ muốn dành một vị trí nghiên cứu sinh cho cậu. Giáo sư cũng có một vài anh chị nghiên cứu sinh khác, trong đó có một chị tên là Lâm Thiển Nhân, cũng đối xử rất tốt với cậu, cậu cũng gọi cô ấy là "sư tỷ".

Người chị này đã sang Đức học tiến sĩ vào năm trước, lúc đó cũng đã mời cậu qua Đức chơi nhưng cậu đã từ chối, mà bây giờ cậu lại cảm thấy hơi xao động.

Cậu đã liên lạc với chị ấy và chị ấy cũng rất hoan nghênh cậu, nói rằng Khoa Lịch sử của trường đại học nơi chị ấy đang học cũng rất tốt, cậu có thể xem xét việc học tiến sĩ ở đó.

Trong hai năm qua, Triều Từ đã theo học sau giờ làm việc và mới nhận được bằng thạc sĩ vào tháng trước. Ban đầu, cậu không có ý định tiếp tục học tiếp, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, đó là một lựa chọn tốt.

Chị ấy cũng an ủi cậu rằng bất kể cậu có muốn học tiến sĩ ở bên đó hay không, vẫn cần phải ra ngoài cho thoải mái, cứ đi trước rồi hẵng tính sau.

Triều Từ đã sắp xếp hành lý cả ngày và lên máy bay đi Đức.

Vào buổi chiều hôm đó, chiếc máy bay trên đường đến Đức đã gặp nạn, 142 hành khách trên máy bay đều bị thiệt mạng.

............

Đây vốn là cốt truyện ban đầu.

Tuy nhiên, ngay sau khi Triều Từ tự sát trong thế giới của Lục Diễn, cậu đã bị kéo vào thế giới này, mà lúc này cậu đang kéo vali xuống máy bay.

Bên tai của cậu còn vang lên cuộc trò chuyện của một cặp đôi trên máy bay.

"Ôi trời ơi, luồng không khí vừa rồi mạnh quá, em chưa từng gặp luồng khí nào mạnh như vậy trên máy bay, toàn bộ cabin đều rung lên, làm em sợ muốn chết!" Cô gái đó nói với chàng trai bên cạnh.

Chàng trai vỗ nhẹ vai cô gái và an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, tỷ lệ tai nạn máy bay còn thấp hơn cả trúng vé số."

【Vậy lần này, chỗ thay đổi cốt truyện là chiếc máy bay này, ban đầu sẽ gặp tai nạn nhưng bây giờ đã hạ cánh an toàn đúng không?】Triều Từ hỏi hệ thống.

【Đúng vậy. Chiếc máy bay này ban đầu sẽ gặp sự cố kỹ thuật, rồi gặp luồng không khí mạnh khi đi qua khu vực tây bắc, nhưng tôi vừa kiểm tra xong, sự cố kỹ thuật đã được xóa bỏ.】Hệ thống nói, 【Trong thế giới trước tôi đã nói với cậu rồi, đối tượng nhiệm vụ chỉ có thể thay đổi mốc thời gian, mốc thời gian đó là cái chết của cậu. Nếu chiếc máy bay này gặp tai nạn, thì lôi cậu tới đây để làm gì?】

【Thật là thú vị.】Triều Từ cười, kéo vali đi ra cửa.

—————————————————

*Trước khi gã hung thần bên trong chiếc bình bị bóng tối cắn nuốt hoàn toàn: từ câu chuyện cổ dân gian Ả Rập "Bác đánh cá và gã hung thần". Gã hung thần bị nhốt trong một chiếc bình, vứt xuống đáy biển mấy trăm năm. Gã đã thề rằng: ai cứu ta khỏi cái bình tối tăm ấy thì ta sẽ làm cho người ấy trở nên giàu sang, phú quý, nhưng gã đã chờ mãi nhưng chẳng ai đến cứu, nên đã đổi thành lời nguyền: kẻ nào cứu ta sẽ phải chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio