Sau Khi Thoả Thuận Kết Hôn Cùng Ảnh Đế

chương 18: hương vị lãng mạn đến từ nông thôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương trình phát sóng trực tiếp của《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》kết thúc ngắn ngủi, trên tất cả các nền tảng đều có comments than khóc.

【 Tại sao livestream mà cũng ngắn như zậy, sao không cho tụi tui xem xuyên đêm? 】

【 Đài phát thanh truyền hình: Tôi không cho phép đấy. 】

Tịch Thừa Quân mang nón len màu vàng xù xù, Trình Cẩn làm khách mời kỳ này, còn có chỉ số xui xẻo gánh team là Chu Nham Phong, mỗi chủ đề đều lượn vài vòng trên hotsearch.

【 Chương trình thực tế cho các cặp độ mà có người thứ ba chen vô, tổ chương trình có tâm dễ sợ 】

【 Hẳn là có kim chủ xách tiền nhét người vào đoàn đi, thầy Tịch nhiệt độ cao tới như vậy có ai mà không thèm nhỏ dãi đây 】

【+, mặt khác các khách mời cũng nhận được vận cứt chó, tham gia trúng kỳ mời được vị thần này thì có lẽ sau chương trình sẽ nhận được rất nhiều hợp đồng đây 】

【 Có tin tức nội bộ đây, mấy khách mời của tập sau cũng có người tranh nhau vỡ đầu đòi tham gia cọ nhiệt rồi đấy 】

【? Đù má lầu trên, còn gì nữa không! 】

【 Thầy Tịch không phải là dư sức chống lại tư bản sao? 】

【 Anh Tịch căn bản không thèm để ý...... =口= Trình Cẩn như vậy đứng ở đó một đống mà anh ấy còn không thèm liếc mắt một cái, đại khái anh cũng không muốn đụng vào mấy chuyện này nữa 】

【 Đệt ha ha ha phải không ba, nếu mị nhớ không lầm, đoàn đội của Trình Cẩn còn mua thuỷ quân, nói hắn là fan của Tịch Thừa Quân nhá 】

【 Nhảm nhí vậy hả, người ta chồng chồng son mới kết hôn, tự dưng đâu ra chen vô fan này fan nọ vì anh mà đến, nói không có tâm tư, bà đây không tin 】

Thảo luận trên mạng rất sôi nổi, có nhiều người không hiểu về show tuyển tú, nên lần này ấn tượng về Trình Cẩn thực sự rất tệ.

Fans của Trình Cẩn không chịu nổi nữa: 【 Không phải trước đó mấy người còn mắng Bạch Khởi sao, sao bây giờ lại giúp cậu ấy mắng Trình Cẩn thế? 】

Có cư dân mạng nhiệt tình nói: 【 Ha ha ha, làm sao mà so sánh như vậy được cô, người ta là chính cung nha, được pháp luật thừa nhận và bảo hộ nha? 】

Fans của Trình Cẩn nghe xong thật sự không còn biết phải nói gì nữa.

Mấy người chỉ là quần chúng dưa nào cũng ăn, bây giờ bày đặt cái gì con mẹ nó hợp pháp với chả bảo hộ?

Fans Trình Cẩn tức giận.

Nhiều thần tượng sẽ xây dựng hình tượng của họ theo mô-típ như vậy, đây vốn là chuyện bình thường trong giới giải trí. Ví dụ: Tôi cũng giống các bạn mà theo đuổi thần tượng nữa đó, thần tượng của tôi là XYZ, bán cho người ta một fan trung thành, sau đó đoàn đội hai bên cùng tung bản thảo nâng nhau, cả đám cứ thay phiên lên hotsearch, xào nhiệt độ, cả hai cùng có lợi.

Tại sao đến lượt bọn họ thì mấy cái này không áp dụng được?

Fans Trình Cẩn nhịn không được nói: 【 Vậy tổ chương trình lần sau mời hết tất cả những người thích Tịch Thừa Quân đến đi, như vậy sẽ càng thú vị hơn đúng không? 】

Thích hóng chuyện thiên hạ là bản tính con người.

Một số người mắng mỏ và khinh thường, nhưng một số người thì thật sự mong đợi cảnh đó.

Không chờ fans Trình Cẩn vui vẻ trở lại, tổ chương trình lại nói muốn tiếp tục phát sóng trực tiếp, vì thế cả bầy kéo nhau qua đó đặt gạch ngồi xem, chả ai quan tâm đến chuyện này nữa.

-

Bạch Khởi thức giấc bởi tiếng gọi của nhân viên công tác.

Trợ lý đạo diễn gõ cửa bên ngoài nhà gỗ nhỏ, tiếng gõ vang lên ầm ầm bên trong: "Thầy Tịch, Bạch Khởi, hai người dậy chưa? Oái... Sao căn này lạnh thế?"

Lạnh không?

Không hề lạnh.

Còn rất ấm áp.

Trong đầu Bạch Khởi chợt xẹt ra ý nghĩ như vậy.

Sau đó cậu mở mắt ra, chớp chớp hai cái, từ từ thích ứng với việc không phải đang ở trong ký túc xá mà đang ở bên ngoài.

"Dậy rồi."

Âm thanh này không phải của Bạch Khởi.

Giống như đến từ đỉnh đầu của cậu.

Bạch Khởi:?

Bạch Khởi vội vàng ngẩng đầu lên, cụng chính xác vào cằm Tịch Thừa Quân.

Bạch Khởi nhanh chóng đưa tay che cằm anh: "Đau không? Thổi thổi nhé?"

Bạch Khởi vừa di chuyển, liền có cảm giác bản thân mình bị bọc như con nhộng, cả người cậu đều nép vào trong lồng ngực của Tịch Thừa Quân, tay chân chỉ cần hơi động động là có thể chạm đến rất nhiều bộ phận trên cơ thể anh.

Bạch Khởi:???

Mình ngủ kỳ cục như vậy hả?

Cả người Tịch Thừa Quân cứng lại, cơ bắp căng thẳng, hoàn toàn không chú ý đến sự kinh ngạc của Bạch Khởi.

Anh vươn tay tách ra một khoảng cách nhỏ dưới chăn: "Không sao."

Bạch Khởi bắt lấy cơ hội này, nhanh chóng lăn sang bên cạnh.

Bởi vì lăn quá nhanh, cậu không kịp nhớ đến chiếc giường này nhỏ như thế nào và mặt sau chính là bức tường của nhà gỗ nhỏ.

"Bộp" một cái, bức tường rung chuyển.

Bạch Khởi: "......"

Trong nhất thời, cậu không biết nên lo cho chính mình có bị đau hay không, hay là lo căn nhà này có bị sụp hay không.

Nhân viên công tác bên ngoài thấy căn nhà đang run nhè nhẹ:?

Mới sáng sớm mà vận động kích thích vậy sao?

Nhân viên công tác chậm rãi hồi thần, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng bừng, lớn tiếng nói: "A, tôi.. tôi đi rồi.. tôi không còn ở ngoài nữa nha..."

Sau đó, nhân viên công tác còn đưa tay lên miệng để âm thanh được khuếch đại: "Thầy Tịch, tôi đi xa rồi, tôi đi xa thầy Tịch rồi..."

Tịch Thừa Quân và Bạch Khởi nghe thấy âm thanh, suy nghĩ trong đầu xuất hiện gần như cùng một lúc.

Bạch Khởi: Chậc, diễn xuất này không tốt bằng mình.

Tịch Thừa Quân: Diễn xuất này không tốt bằng Bạch Khởi.

Bạch Khởi dựa sát vào tường, khó khăn trở mình, ngay sau đó cũng không còn xấu hổ và kinh ngạc nữa.

Cậu nhìn Tịch Thừa Quân, mặt mày sáng ngời, nhỏ giọng nói: "Cũng được đó, như vậy càng trông giống thật hơn."

Tịch Thừa Quân ngẩn ra một lúc, mới trả lời: "Ừ."

Hai người nhanh chóng đứng dậy tắm rửa, ngồi xổm bên mép ruộng để đánh răng.

Bạch Khởi súc miệng, nhưng vẫn còn bọt kem đánh răng bám một chút trên đó, cậu mơ hồ nói: "Thì ra anh là chăn điện..."

Tịch Thừa Quân đáp lại một tiếng, quay sang nhìn Bạch Khởi.

Trên mặt Bạch Khởi không có sự ngượng ngùng hay ửng đỏ, không chỉ như vậy, Bạch Khởi còn ùng ục ùng ục súc miệng, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh ôm tôi có cảm thấy ấm áp không?"

Tay đang cầm bàn chải đánh răng của Tịch Thừa Quân siết chặt: "Hửm?"

Bạch Khởi khẽ nói chuyện với anh: "Nếu ôm tôi anh ấm, đêm nay chúng ta cũng có thể ôm nhau ngủ. Ở đây lạnh quá. Để tôi cũng làm chăn điện cho anh!"

Cả hai đều cùng ấm lên, quá hoàn hảo!

Bạch Khởi nói xong, mới nhớ tới, ồ, cậu là vì Tưởng Phương Thành nên mới cong.

Mặc dù cho đến bây giờ cậu cũng không biết nếu có bạn trai thì sẽ có cảm giác gì, có gì khác nhau và có gì thú vị.

Gọi một tiếng chồng ơi, ôm một cái, mấy cái này không phải hồi học trung học cũng hay đùa với mấy thằng quỷ bạn thân sao?

Bạch Khởi thu lại dòng suy nghĩ này, nói: "Đương nhiên, nếu không tiện thì thôi vậy. Anh không phải thích đàn ông."

Câu nói cuối cùng, cậu như dán vào tai của Tịch Thừa Quân để thì thầm, vì không muốn cho những người khác nghe thấy.

Gió thổi xung quanh, thật lạnh.

Chỉ có trên người Bạch Khởi truyền đến sự ấm áp, ngay cả hơi thở cũng ấm áp vô cùng. Trong phút chốc, anh thậm chí nghĩ rằng, Bạch Khởi đang nghiêng người hôn lấy vành tai anh.

Tay cầm bàn chải đánh răng của Tịch Thừa Quân siết chặt hơn, anh nói: "Tôi không ngại."

Anh cười, hạ giọng nói: "Đương nhiên là tôi không ngại."

Chỉ là có một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu anh ——

Mục Đông có ôm Bạch Khởi để giữ ấm khi trời lạnh không?

Tịch Thừa Quân đột nhiên cảm thấy khó hiểu.

Tưởng Phương Thành rốt cuộc như thế nào theo đuổi được Bạch Khởi? Bạch Khởi trời sinh đã cong rồi sao?

Những vấn đề mà trước đây anh chưa bao giờ quan tâm, cũng chưa từng nghĩ tới, tất cả đều hiện lên trong đầu anh ngay lập tức.

Có nhân viên công tác nhìn theo bóng lưng thân mật của hai người họ, sau đó thận trọng bước vào căn nhà gỗ, bật lại tất cả camera và micro.

Chỉ trong một cái chớp mắt, số lượng người trong phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu tăng vọt.

【 Thật có cảm giác chồng chồng về quê nuôi cá và trồng thêm rau 】

【 Anh Tịch, cằm làm sao vậy? 】

Cằm của Tịch Thừa Quân lúc bị cụng có hơi ửng đỏ, màu sắc vẫn chưa nhanh chóng phai nhạt. Vì vậy, khi các khách mời tập trung trở lại đều có thể thấy được.

Bạch Khởi cay quá!

Ý nghĩ này vụt qua não mọi người một cách vô thức.

Bạch Khởi:?

Cậu nở một nụ cười thuần khiết với tất cả mọi người.

Các khách mời đều có hơi ngượng ngùng trước nụ cười ấy, vì thế bọn họ dời tầm mắt sang chỗ khác.

Tổ đạo diễn thở phào nhẹ nhõm nói: "Bây giờ, chúng tôi muốn ghi lại một số đoạn ngoài lề, phiền vợ chồng các cặp tách ra để quay riêng nhé."

Dương Ức Như gật đầu và đi về phía Phú Xuân Dĩnh, Bạch Khởi cũng rất tự giác đi qua.

Khâu Tư Xuyên hơi dừng một chút rồi mới bước tới.

Nhân viên công tác đưa họ vào nhà riêng, dọn chỗ ngồi cho mỗi người: "Trong cuộc sống hàng ngày, các bạn có tặng quà cho nửa kia của mình không?"

Mọi người đều có câu trả lời khác nhau.

Tất nhiên, điều mà nhóm chương trình muốn không chỉ là câu trả lời, điều họ muốn là khơi gợi hoạt động tiếp theo.

"Mời mọi người sắp xếp thời gian và chuẩn bị cho nửa kia của mình một món quà nhé."

Đồng thời, Tịch Thừa Quân và những người khác cũng nghe về câu hỏi và nội dung hoạt động tương tự.

Tổ chương trình nói: "Các bạn phải bí mật tạo bất ngờ cho nửa kia của mình."

【 Hai bên đều phải chuẩn bị món quà bất ngờ, nếu một bên chọn quá có tâm, một bên qua loa chọn đại, á đù, vụ này căng à nha 】

【 Bạch Khởi có thể cho Tịch Thừa Quân cái gì? Thế nào cũng phải kém hơn đi, cậu ấy đâu có tiền bằng Tịch Thừa Quân......】

Tổ tiết mục: "Vẫn như cũ, tiền và di động của các bạn chúng tôi vẫn giữ, mời các bạn sử dụng chính năng lực của mình để chuẩn bị quà."

【 Chời địu mé! 】

【 Tất cả là một mảnh hoang mang bơ vơ lạc lõng: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? 】

"Tiền trên người tôi còn phải giữ để kiếm cơm ăn đó." Dương Ức Như lẩm bẩm nói.

"Có dân làng nào gần đây không? Hay chúng ta trao đổi với họ một thứ gì đó là đặc sản của địa phương đi?" Khâu Tư Xuyên đưa ra một ý tưởng.

Phú Xuân Dĩnh gật đầu đồng ý: "Được."

Khâu Tư Xuyên quay đầu nhìn Bạch Khởi: "Còn cậu thì sao?"

Bạch Khởi mỉm cười: "Tôi đã chuẩn bị từ rất lâu trước kia rồi."

【??? Gắt thế bé con? 】

【 Ủa hồi nào sao mị hông biết a? 】

【 Đừng nói là chạy lên ôm hôn thầy Tịch một cái, nói em chính là món quà của anh nha, thấy ghê lắm đó 】

Dương Ức Như: "Tức thật chứ, Bạch Khởi làm như vậy nhất định sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền!"

Bạch Khởi sờ túi áo, cười nói: "Vậy, chị có muốn vay tiền tôi không?"

Mắt mọi người sáng rực như đèn pha.

【... Bạch Khởi, cậu đỉnh thiệt chớ! 】

【 Hôm nay lại là một ngày tranh thủ kiếm tiền để nuôi anh Tịch sao? 】

Cuối cùng, Phú Xuân Dĩnh và Dương Ức Như vay Bạch Khởi mỗi người mười đồng, họ sẽ trả mười một đồng vào lần sau.

"Những thứ trong làng chắc không đắt đâu nhỉ?" Hai cô gái lẩm bẩm nói.

Khâu Tư Xuyên không vay, hắn cười nói: "Hứa Dật thích thứ gì đó rất đặc biệt, nếu món gì có thể mua được ở bên ngoài thì tôi không cần."

Mà bên này sau khi nghe được quy tắc chương trình, Tịch Thừa Quân không có phản ứng đặc biệt gì cả.

Chu Nham Phong không nhịn được hỏi: "Tịch ảnh đế tính tặng cái gì vậy?"

Mọi người nhìn Tịch Thừa Quân chằm chằm một lúc, bởi vì anh và Bạch Khởi là vợ chồng mới cưới.

Tịch Thừa Quân: "Tôi đang suy nghĩ."

"Anh Tịch không gấp sao?"

"Không vội."

Ổ Tuấn hiếm khi cắt ngang: "Vậy thì thầy Tịch có thể cho chúng tôi mượn một ít tiền không?"

"Đúng vậy." Chu Nham Phong nghe vậy không khỏi cảm thấy ghen tị, "Tịch ảnh đế bây giờ chính là giàu nứt vách đổ tường!"

Tịch Thừa Quân nhướng mày cười: "Tiền ở chỗ Bạch Khởi."

"......"

【 ha ha ha bà moẹ nó, tui không tin, thầy Tịch còn có thể bị vợ quả nghiêm! 】

Chu Nham Phong cũng nói như vậy, hắn nói: "Tôi không tin."

Giống như hắn và Phú Xuân Dĩnh, bọn họ thuộc hàng diễn viên gạo cội trước ống kính. Bất cứ điều gì xảy ra trước ống kính, hắn đều có thể xử lý được hết.

Tịch Thừa Quân không phản bác, anh chỉ rút chiếc túi ra.

...Tất cả đều trống rỗng.

Chu Nham Phong thực sự nể.

Mẹ kiếp, vào chương trình này còn bày vẻ tình yêu đích thực cho ai xem chứ???

Cuối cùng, các nam khách mời chỉ có thể mặt ủ mày chê đi ra ngoài.

Khi chạm mặt với nữ khách mời, mọi người đều cười ngượng ngùng, sau đó kiếm cớ lừa nhau, nói rằng phải đi làm một số công việc một mình.

Chỉ có Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân là không nhúc nhích.

Khâu Tư Xuyên không thể không liếc nhìn hai người họ nhiều hơn.

"Buổi sáng không có an bài gì khác." Bạch Khởi nói: "Chúng mình đi chơi đi!"

Tịch Thừa Quân thoải mái đáp lại: "Được."

Thượng Quảng nhìn cảnh này sau màn hình, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn thầm nghĩ.

Bạch Khởi mới bao nhiêu tuổi chứ? Làm sao mọi thứ đều có thể chu toàn được! Làm thế nào mà có thể giải quyết tốt tất cả mọi chuyện? Nếu có như vậy thật thì ai mà không thích cậu ấy? Có khi liều mạng để rước cậu về!

Thượng Quảng cười hí hí.

Đi, đi chơi cho vui đi.

Chỉ là tham gia một tiết mục thôi, làm gì phải biểu hiện tình cảm chân thật, miễn là đừng diễn giả tình thật là được.

Khi Thượng Quảng cười vui vẻ bên đây, làn đạn cũng đang tự hỏi hai người này rốt cuộc sẽ tặng gì cho nhau.

Bạch Khởi tìm kiếm người hướng dẫn được sắp xếp trong nhóm chương trình. Hướng dẫn viên có trách nhiệm giao tiếp với người dân địa phương, để không xảy ra các vấn đề ngoài ý muốn.

Bạch Khởi ngồi xổm với những người khác, lẩm bẩm nói gì đó, blah blah đến nửa ngày.

Tịch Thừa Quân đứng bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi.

"Được rồi, đi thôi anh." Bạch Khởi đứng thẳng người lên.

【 Cậu ấy làm gì ta? 】

【 Có phải chuẩn bị quà hay không? 】

Bạch Khởi đưa Tịch Thừa Quân đến cửa thôn, mượn máy kéo của chú Vương ở đó, ngồi lên rồi vỗ vào vị trí bên cạnh: "Anh Tịch, lên đi."

Cuối cùng mọi người cũng hiểu được cậu vừa rồi đã làm gì.

【...Học tiếng nói địa phương,.. 】

【 Diễn viên nổi tiếng lái máy kéo hẹn hò? Đây là loại văn học địa phương nào mà lãng mạn dzị 】

Khóe miệng Tịch Thừa Quân giật giật, có lẽ vì anh thật sự không ngờ Bạch Khởi lại có thể chơi lớn đến như vậy.

Nhưng anh cũng không hoàn toàn ghét bỏ, anh bước lên, khoanh đôi chân dài ngồi xuống bên cạnh Bạch Khởi.

Chỉ nghe được "Lộc cộc lộc cộc", "Du Du Du", máy kéo bắt đầu nổ máy.

Khi Bạch Khởi lái xe về nhà để lấy trái cây, Chu Nham Phong đang quác quác éc éc nói chuyện với người dân địa phương.

【 Chu Nham Phong: Mồ hôi tuôn rơi những năm tháng hao gầy, Bạch Khởi & Thầy Tịch: Lãng mạn: Câu chuyện tình yêu máy kéo 】

Máy kéo đang chạy trên đường, gió thổi tung mái tóc của cậu và Tịch Thừa Quân.

Lúc này, Phú Xuân Dĩnh đang hát cho ai đó nghe để đổi lấy sản phẩm thủ công. Bà cụ ở đối diện nhướng mắt, há mồm nghĩ ra một bài dân ca mới.

【 ha ha ha nhìn xem, bà cụ đối diện với chị là người của dân tộc Miêu, sao mà địch nổi tài năng với người khác 】

Chiếc máy kéo kiêu ngạo tiến quân thần tốc vào trong trung tâm thôn.

Vì không có nhiều tiền trong người, Ổ Tuấn im lặng một lúc rồi quyết định lao vào đắp một tượng đất hình Dương Ức Như.

【 Giám đốc Ổ đầy mặt đều viết: tôi là một tên phế vật không có tiền ha ha ha 】

Máy kéo đang phun khói ở một ống tròn bên cạnh, Bạch Khởi quay đầu cười nói: "Mang cho tôi một gói bắp rắng, tôi có tiền, tôi muốn mời anh Tịch ăn bắp!"

Lúc này Hứa Dật đang nói chuyện với người nào đó: "Tôi sẽ dùng chữ ký của mình để trao đổi chuyện này với anh, OK?" Người bên kia lạnh lùng: "Cậu là ai? Tôi không biết."

Còn Dương Ức Như và Khâu Tư Xuyên đang bế tắc, hai người họ quyết định đi đến trấn trên.

Dương Ức Như đến trấn trên mua chiếc bút máy.

Khâu Tư Xuyên đến trấn trên để tìm kiếm gì đó đặc biệt.

"Rộp rộp."

Dưới ống kính, Tịch Thừa Quân đang ăn miếng bắp rang đầu tiên vừa mới được khui ra, vừa thơm vừa giòn.

Bạch Khởi cũng tiện tay mua thêm bánh cốm gạo.

Như một ông chủ tiền đầy túi.

Còn phân phát bánh cho nhân viên công tác.

Các nhân viên khóc ròng vì sung sướng.

【 Thật là hmề hmước 】

【 Là tôi saiii, tôi sẽ không bao giờ chê tình yêu máy kéo, máy kéo quá lãng mạn quá dễ thương, tình yêu nông thôn nuôi cá và trồng thêm rau sẽ là mục tiêu mới của tôi! 】

【 Là tôi sai rồi, tôi sẽ không bao giờ nói Bạch Khởi chiếm tiện nghi anh Tịch, mà tôi phải nói là anh Tịch được bao dưỡng bởi Bạch Khởi quá tốt, ngón tay cái.jpg 】

【 ở nông thôn có được máy kéo tiểu phú hộ thụ X từ trong thành đến đẹp trai thanh niên trí thức công, cảm ơn cảm ơn, văn án chuẩn bị ra lò! 】

Làn đạn càng ngày càng nhuốm màu thôn quê.

Cư dân mạng cũng dần cảm nhận được niềm hạnh phúc từ nó.

Khi Bạch Khởi lái máy kéo và đi ra khỏi trung tâm thôn một lần nữa, cậu chuyển hướng đi đưa Tịch Thừa Quân ngắm hoa tuyết mai ở một ngọn núi xa xa, làn đạn dường như muốn nổ tung rồi.

【 Anh Tịch lần này lúc trở về có khi sẽ sinh hai đứa bé bụ bẫm cho Bạch Khởi đấy 】

Fans anh Tịch hú hồn chim én:

【 không để Bạch Khởi sinh sao? 】

Đây không chỉ là một trải nghiệm hoàn toàn mới cho người xem.

Đối với Tịch Thưà Quân, là cũng vậy.

Hai người họ rong ruổi bên ngoài gần như cả ngày.

Đến nhà người bản địa để cọ bữa cơm buổi trưa. Khi ấy Bạch Khởi đã xắn tay áo, giúp họ nấu hai món ăn, đổi lại sự hiếu khách nồng hậu của người dân địa phương.

Chiều chiều, lại lái máy cày đi khắp núi rừng, nương rẫy.

Một tập phát sóng hôm nay, mọi người đều từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

【 xem nào, máy cày này, em vì anh mà lái cả ngày 】

Cuối cùng trời cũng về đêm.

Các khách mời lăn qua lộn lại cả ngày không còn một chút hình tượng.

Ngay cả Trình Cẩn cũng trốn không thoát, vì lấy thân phận là "bạn của Dương Ức Như", hắn cũng phải giúp đỡ Ổ Tuấn thực hiện nhiệm vụ, bây giờ móng tay đều là đất cát, cái gì mà idol không thể ở dơ, bây giờ tất cả đều là bùn. Trong một lúc, hắn thậm chí còn cảm thấy hối tiếc khi tham gia chương trình này.

Tập hợp lại, nhìn một vòng xung quanh, tất cả đều vô cùng mệt mỏi.

Chỉ có sắc mặt của Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân là không thay đổi, Bạch Khởi mỉm cười, vẫn như cũ rất xán lạn.

"Tụi tôi có mang một ít đồ ăn về." Bạch Khởi nói.

Cậu chia những khối bánh cốm gạo cho bọn họ.

Mọi người lúc này đều rất mệt, không muốn nấu cơm, đều đói bụng cả rồi, thấy vậy liền nắm lấy khối bánh trong tay cắn một miếng, đầy miệng đều là cốm gạo.

Mỗi người trong số họ đều đang nước mắt rưng rưng, gần như khóc vì sung sướng.

Trình Cẩn cũng có một khối bánh.

Lúc trước hắn vẫn suy nghĩ, nếu Bạch Khởi biết tại sao hắn đến, cậu sẽ cảnh giác với hắn và dìm hắn xuống, có khi còn thể hiện một chút ghen tuông trước màn ảnh.

Kết quả thì sao?

Dường như Bạch Khởi không quan tâm chút nào.

Trình Cẩn hằn học cắn một miếng bánh.

...Cái này là cái gì?

Giòn, cắn vào thì nhanh mềm, tan ra có mùi thơm béo ngậy.

Trình Cẩn chưa bao giờ ăn.

Hắn suy nghĩ nát óc.

Thực - sự - ngon! Con mẹ nó!

Bạch Khởi thu tay về, lại lấy trong túi ra, đưa cho Khâu Tư Xuyên: "Cái này cho anh."

Khâu Tư Xuyên: "Chỉ có tôi?"

Bạch Khởi: "Đúng vậy, để anh không bị hạ đường huyết nữa."

Khâu Tư Xuyên nắm chặt ngón tay, cầm lấy rồi mở ra.

Là loại chocolate siêu rẻ mà hắn đã từng ăn khi còn nhỏ, nó có hình dạng như một thỏi vàng.

Bạch Khởi thản nhiên nói: "Ăn xong sẽ giàu."

Khâu Tư Xuyên: "...Ừ." Hắn cười nhẹ, nhìn chằm chằm Bạch Khởi, nói: "Cảm ơn, tôi sẽ giàu."

【 Tôi khi còn nhỏ có ăn qua!!! 】

【 Món tui thích nhất thời thơ ấu, khi đó còn làm thành đồng tiền hình dạng chocolate. Kỳ thật đều là cacao thôi, nhưng khi còn nhỏ cảm thấy ăn rất ngon! Một viên cắn ở trong miệng đều luyến tiếc mà nuốt xuống 】

【 a a a, nếu mị là Khâu Tư Xuyên sẽ cảm động đến chết, Bạch Khởi sao mà chu đáo như vậy chứ 】

Nụ cười trên mặt Tịch Thừa Quân đột nhiên biến mất.

Anh chưa bao giờ ăn loại chocolate đó.

Tổ đạo diễn cười nói: "Được rồi, mọi người bàn bạc chuẩn bị bữa tối đi thôi."

Khách mời phờ phạc, cả người tiều tuỵ, còn phải quằn quại chuẩn bị bữa tối, giờ lại tranh thủ chuẩn bị quà, tụi tôi có mệt không hả hả hả?

Tụi tôi đến tham gia chương trình giải trí hay đến thực hiện cải tạo?

Chu Nham Phong trước tiên nói: "A Dĩnh, kỳ thực anh chuẩn bị một món quà cho em."

Phú Xuân Dĩnh: "......"

Phú Xuân Dĩnh: "À, em cũng chuẩn bị."

【 Không một chút lên xuống cao trào, tổ tiết mục: Lãng mạn đâu? 】

【 Quả nhiên phát sóng trực tiếp chính là dễ dàng lộ tẩy ha ha ha ha 】

Dương Ức Như lấy ra một chiếc hộp: "Nhanh lên, cầm lấy, em đi bộ năm cây số để mua!"

Ổ Tuấn nghe thấy, lại rất vui mừng, hắn nhanh chóng cẩn thận nhận nó, cứ như một đứa trẻ lần đầu tiên nhận được món quà có giá trị.

Dương Ức Như mua một cây bút máy.

Ổ Tuấn nói: "Anh sẽ sử dụng nó để ký các văn kiện suốt đời!"

Nói xong câu này, hắn xúc động lấy ra món quà của mình, một đất sét nung hình người đã bị cháy mất hình dạng, lỗ tai cũng bị kéo ra một nửa.

Dương Ức Như: "......"

Dương Ức Như: "Hay anh trả lại bút cho em đi?"

【 Ha ha ha Mị muốn xem mấy người kia có thể tặng gì khác ha ha ha 】

Thứ mà Chu Nham Phong chuẩn bị cho Phú Xuân Dĩnh là một hòn đá: "Rất lãng mạn đúng không? Anh tự tay đào nó dưới một cây trường sinh ở địa phương."

Phú Xuân Dĩnh lấy một mảnh vải thêu thủ công của người Miêu ra.

Cả hai không nói nên lời.

【 Moá cười ẻ luôn hahaha 】

【 ha ha ha Chu & Phú: Nếu không ly hôn ngay tại chỗ liền đi. 】

Thứ mà Hứa Dật đưa cho Khâu Tư Xuyên là một nắm cỏ với hai bông hoa mận rất khó hái, vì mùa đông tìm hoa thật không dễ dàng.

Khâu Tư Xuyên thì tặng Hứa Dật một cây hoa giấy, loại mà mọi người thường chơi khi còn nhỏ. Hứa Dật vẫn còn đang sững sờ khi nhận được nó, trong đáy mắt thoáng qua một chút hồi ức.

Khâu Tư Xuyên quay đầu, nhưng ánh mắt có phần lãnh đạm.

"Quà của thầy Tịch đâu?" Có người hỏi.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn anh.

Tịch Thừa Quân nâng tay lên, từ từ tháo đồng hồ ra.

Anh lặng yên nhìn sâu vào Bạch Khởi, nói: "Chiếc đồng hồ này được mua khi tôi đạt giải thưởng ảnh đế đầu tiên, nó mang theo vô vàn kỷ niệm, cùng tôi trải qua vô số bước ngoặt trong cuộc đời, nó cũng xuất hiện trong từng bức ảnh chứng minh về sự vinh quang của tôi. Hôm nay, tôi tặng cho em."

Đối với Tịch Thừa Quân mà nói, diễn một vai người đàn ông thâm tình là chuyện quá dễ dàng.

Nhưng vào lúc này đây, nhận thức của anh đối với xung quanh nhất thời trở nên mờ mịt, anh không biết hiện tại mình đang mang dáng vẻ như thế nào, anh chỉ biết mình đang nhìn Bạch Khởi.

Trong lúc nói, anh có thể nhìn thấy một chút tóc mai của Bạch Khởi bay theo gió, còn thấy chóp mũi hơi đỏ lên.

Tịch Thừa Quân nói: "Tôi mang toàn bộ hồi ức cùng vô hạn vinh quang, tặng đến em."

【 Cái đồng hồ này hơn một ngàn vàng đóooooooo 】

【 Đậu xanh đậu nành! 】

【 Tôi chỉ biết AAAAAAAAAAAA 】

Thượng Quảng choáng váng đằng sau máy theo dõi, một lần nữa hắn gần như không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Chỉ có thể trông cậy vào món quà của Bạch Khởi kéo lại một chút.

Bạch Khởi cười híp mắt nói, cậu nói: "Em rất thích."

Rồi duỗi cổ tay ra.

Tịch Thừa Quân bước tới và từ từ đặt chiếc đồng hồ còn vươn nhiệt độ cơ thể của anh lên cổ tay Bạch Khởi.

Ngón tay anh nhẹ nhàng lấy dây đồng hồ buộc vào.

Hơi rộng một chút.

Tịch Thừa Quân thấp giọng nói: "Khi quay về chúng ta sẽ điều chỉnh lại."

Bạch Khởi gật đầu.

Hai mắt Khâu Tư Xuyên lóe lên, nhìn ra một điểm gì đó khác lạ.

...Tịch ảnh đế không thích Bạch Khởi như mọi người nghĩ.

"Bạch Khởi đâu? Bạch Khởi đã chuẩn bị cái gì?" Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi cậu, sự tò mò của mọi người sắp bùng nổ luôn rồi.

Bạch Khởi cười ngọt ngào nói: "Chờ em một chút."

Sau đó quay người hướng về căn gỗ nhỏ, cất bước đi vào nhà kính.

"Mang ra một quả dưa? Hay là một bó hoa chùm nho?"

"Không phải là cải thảo thắt nơ đỏ chứ?"

【 Đệt, có thể là thật, vào ngày lễ tình nhân, bạn trai cũ của mị thực sự đã tặng mị một củ cải trắng buộc bằng dải ruy băng đỏ. Anh ấy nói nó rất ngon và đẹp. Mị cạn lời luôn đó...】

Khi mọi người đang bàn luận, Bạch Khởi cẩn thận mang một thứ đi ra.

Cuối cùng, cậu bước đến gần.

Màn ảnh cũng phóng to.

Thứ cậu cầm trên tay là một chiếc bình pha lê có lớp đất nông bên dưới, trong chiếc bình trong suốt là những bông hoa nguyệt quý mỏng manh tinh xảo đang đung đưa muốn ló ra ngoài, chúng nó rực rỡ nở rộ.

Hình ảnh này đặc biệt chấn động thị giác.

Trong một cánh đồng tuyết mênh mông cùng với gió buốt thét gào từng đợt, ngoài trừ những căn nhà nhỏ xơ xác tiêu điều, ở giữa hư không xuất hiện một màu đỏ rực, lập tức cướp đi sự chú ý của tất cả mọi người.

Khâu Tư Xuyên cuối cùng đã biết ngày hôm đó Bạch Khởi từ trong nhà hắn lấy đi bình pha lê này để làm gì.

Bạch Khởi bước từng bước đến, nói: "Tặng cho anh."

Cậu không giống với Tịch Thừa Quân mà giới thiệu về món quà của mình.

Nhưng trong khoảnh khắc thoáng qua, Tịch Thừa Quân hơi ngẩn ngơ, anh cảm giác giống như Bạch Khởi đã mang ánh sáng rực rỡ của chính mình như đoá nguyệt quý này tặng cho anh.

Tinh tế và xinh đẹp, là sự sống duy nhất giữa tuyết phủ mùa đông.

Bạch Khởi mang theo tất cả sự ấm áp ấy mà bước về phiá anh.

【 a a a ai còn nhớ rõ tập một hong các thím, tổ tiết mục nói có trồng bông này mà không có sống được!!! 】

【 Chời đậu má đậu má đậu má ta đậu má! 】

【 Cho nên...... tổ tiết mục trồng thì chết, Bạch Khởi trồng thì sống? 】

Bạch Khởi lấy chiếc bình pha lê đặt vào lòng Tịch Thừa Quân, sau đó nhẹ nhàng kéo lấy tay anh: "Anh lại đây."

Khi những lời này nói ra, hầu như mọi người đều làm theo bản năng.

Bạch Khởi mở một góc khác của nhà kính.

Chỗ đó được che chắn bằng vải.

Ngay sau khi tấm vải được rút ra, có cơn gió thổi đến khiến một vườn nguyệt quý nhẹ nhàng đung đưa.

Đó là lúc tổ tiết mục mới vừa đến, đã giúp Bạch Khởi nhanh chóng chuyển cả vườn vào, sợ rằng lại bị chết cóng ở ngoài.

Một biển hoa nguyệt quý dập dìu trong gió.

Cũng giống tình cảm của Bạch Khởi, rộng lớn, chân thành, rực rỡ, sống động và tràn ngập sự ấm áp.

【 mị thật sự không được, mị muốn gả cho cậu ấy a a a a a! 】

【 Anh Tịch, các người là trời sinh một đôi, em xin lỗi, em không nên phản đối!!! 】

【 Hèn gì trong tập , cậu ấy có đề cập mấy bồn nguyệt quý mà tổ tiết mục trồng không ra, còn lén xem vẻ mặt của thầy Tịch, thì ra là để cho một màn hôm nay 】

【 khi đó mị còn tưởng là cậu ấy đang ám chỉ thầy Tịch mua hoa cho, ai dè... đm mặt bà đau qué đi 】

Không ai biết những người hâm mộ lúc đó có bị vả mặt hay không, bọn họ có thể đã xấu hổ và sớm bỏ chạy.

Đầu Thượng Quảng bị một màn này nhào thành bột mì, trong lòng kinh ngạc đến mức ngồi xổm xuống.

Tất cả mọi người đều đang nhìn vào biển nguyệt quý.

Khâu Tư Xuyên lại đang nhìn Bạch Khởi.

Tịch Thừa Quân không thích Bạch Khởi như những gì mọi người đã nghĩ.

Nhưng Bạch Khởi thích anh ấy rất nhiều.

Tình yêu tràn đầy của cậu ấy được bộc phát một cách vô bờ bến, giống như ánh sáng rực rỡ và nóng bỏng nhất trên thế giới, sẽ thu hút những con bướm đêm lao về phía cậu ấy...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio