Tổ chương trình đã nhanh chóng lên máy bay trở về Trung Quốc, còn Bạch Khởi đang ngồi ở phòng chờ VIP của sân bay chợp mắt nửa tiếng, sau đó cùng Tịch Thừa Quân bắt chuyến bay đến một quốc gia khác ở Châu Âu.
"Thầy Tịch, sữa còn dư không thể mang lên máy bay." Bạch Khởi khẽ thở dài, ôm chăn, thay dép, nghiêng đầu ngủ tiếp.
Tịch Thừa Quân đỡ đầu cậu đặt lên vai mình.
Giờ khắc này, Tịch Thừa Quân cảm thấy trong lòng vô cùng bình yên, vì thế anh cũng chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cả hai người đều ngủ rất sâu, thậm chí còn bỏ lỡ bữa ăn trên chuyến bay.
Vừa hạ cánh, Bạch Khởi liền cảm thấy bụng mình đói đến cồn cào.
"Anh dẫn em đi ăn trước." Tịch Thừa Quân vừa nói vừa kéo hành lý.
Bọn họ không mang nhiều quần áo, tất cả đều được xếp gọn vào một chiếc vali, phần còn lại để trợ lý chuyển về nước.
Bạch Khởi nhỏ giọng đáp: "Là về nhà của anh ăn sao?"
"Không phải, chúng ta ở bên ngoài ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi một chút, sau đó mới ghé thăm."
Bạch Khởi gật đầu, "dạ" một tiếng.
Trong lòng âm thầm cân nhắc, nếu nói như vậy, có lẽ thầy Tịch cùng gia đình cậu mợ cũng không phải thật sự thân thiết như cậu đã nghĩ.
Bạch Khởi không hấp tấp lên tiếng, chỉ giả vờ như không nghe thấy, ngoan ngoãn biến mình thành cái đuôi nhỏ đi theo thầy Tịch.
Dường như sáng sớm Tịch Thừa Quân đã liên hệ với tài xế, một chiếc ô tô màu đen nhanh chóng đón bọn họ lái về phía đại lộ náo nhiệt.
Anh không đưa Bạch Khởi đi ăn các món đặc sản địa phương, mà sau khi rẽ vài vòng, liền đi đến một nhà hàng Trung Quốc nằm trong góc với biển hiệu chỉ sáng một nửa.
"Đến trễ một chút nữa sẽ đóng cửa." Bên trong có người đứng lên.
Bạch Khởi ngước mắt, nhìn thấy một người phụ nữ Trung Quốc đã ngoài năm mươi, giọng phương ngữ rất nhẹ, dù đã bao nhiêu năm ở bên ngoài vẫn không hề thay đổi.
Người phụ nữ ấy đưa một thực đơn viết tay cho Bạch Khởi.
Cô dường như không nhận ra họ, vì vậy trên khuôn mặt cũng không thể hiện sự ngạc nhiên.
Tịch Thừa Quân cúi đầu xem thực đơn, vừa đánh dấu tích vừa thấp giọng hỏi: "Khởi Khởi, em thích món nào, hay không thích món nào, nhớ nói anh nghe."
Bạch Khởi gật đầu, nhìn anh gọi trước vài món.
Bạch Khởi: "Em nghĩ chắc đủ rồi đó? Nhiều quá em với anh ăn không hết, sẽ rất lãng phí."
Tịch Thừa Quân kịp thời dừng lại, nhưng không trả thực đơn ngay cho bà chủ.
Anh hỏi: "Những món anh chọn, em đều thích sao?"
Bạch Khởi: "Em thích." Cậu sợ Tịch Thừa Quân không tin, bèn nói thêm: "Em rất rất thích."
Cơ mà...
"Thầy Tịch như thế nào đều vừa vặn chọn những món em thích dạ?"
Khuôn mặt của Tịch Thừa Quân giãn ra một chút, trong mắt đều chứa đựng sự dịu dàng cưng chiều. Vừa đưa thực đơn cho bà chủ, anh vừa thấp giọng nói: "Mỗi giây phút được ở bên em, đều khiến anh từng bước nhớ kỹ những điều em thích."
Anh nói: "Khởi Khởi à, có những chuyện em có thể diễn, nhưng con người thật của em, đôi khi sẽ che giấu không được."
Trái tim Bạch Khởi theo từng câu anh nói khẽ khàng run lên.
Cậu luôn cảm thấy những lời nói của thầy Tịch dường như ngầm biểu đạt cho tình yêu của anh ―― anh thấy một em chân thật nhất, cũng thích con người chân thật ấy của em.
Có thể thầy Tịch không cố tình thể hiện ý tứ đó.
Nhưng trong lòng cậu vẫn bất giác mềm mại đi.
Thầy Tịch quá tuyệt vời.
Mỗi câu anh nói, nghe vào tai đều như lời đường mật âu yếm.
Không có ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn như vậy nhỉ?
Vậy mình cũng không thể cưỡng lại, đó là điều bình thường mà, đúng không? Bạch Khởi chớp mắt.
Bà chủ cầm thực đơn, nhanh chóng chạy ra sau bếp.
Bạch Khởi có thể nghe thấy tiếng gõ thớt mờ nhạt của cô.
Giọng nói của Tịch Thừa Quân lại vang lên, kéo suy nghĩ của Bạch Khởi trở lại: "Anh sống ở thành phố này khoảng bốn năm, cũng thường xuyên đến đây ăn cơm."
Bạch Khởi gật đầu.
Thảo nào bà chủ không ngạc nhiên.
"Lúc đó thầy Tịch đi học ở đây sao?" Bạch Khởi hỏi.
"Không phải. Khi ấy, mẹ anh vừa mới qua đời, bọn họ nghĩ rằng anh cần thời gian để khuây khoả. Mà cùng tiếp xúc với những người bên ngoại, rất có lợi cho việc thư giãn." Tịch Thừa Quân nhàn nhạt nói.
Cuối cùng nó thành công chứ?
Bạch Khởi tò mò, nhưng cảm thấy không quá thích hợp để hỏi.
Vẫn là Tịch Thừa Quân chủ động lên tiếng: "Trước khi chính thức xuất hiện trên màn ảnh, anh là một người không an phận. Tất cả những gì bọn con trai thường làm trong kỳ phản nghịch, anh đều từng làm qua. Bốn năm sau, đại khái tâm trạng cũng chẳng tốt hơn. Thời điểm anh rời khỏi nơi này, anh chỉ cảm thấy càng thêm mê mang."
Bạch Khởi trong thời niên thiếu thật sự là quá ngoan.
Trải qua chuyện khác người nhất, có lẽ chỉ có học trồng trọt.
Nếu chuyện này cũng được liệt kê là khác người, vậy tính ra mình cũng có... chút xíu xiu tuỳ hứng nhỉ?
Bạch Khởi vội vàng hỏi: "Thầy Tịch từng làm chuyện gì đó?"
Tịch Thừa Quân không nhịn được đưa tay lên xoa đầu Bạch Khởi: "Bé ngoan, đừng hỏi."
Bạch Khởi:?
Thầy Tịch chơi ác quá, khơi dậy sự tò mò của người ta rồi cứ thế mặc kệ bỏ đó.
May mà món đầu tiên đến vào lúc này, Bạch Khởi thật sự rất đói nên chẳng màng những chuyện khác, trước tiên cậu cầm lấy đôi đũa từ tay Tịch Thừa Quân, sau đó liền lật đật càn quét.
Tịch Thừa Quân khẽ cười, rồi mới gắp đồ ăn.
Sau khi ăn xong, Tịch Thừa Quân lấy tiền trong túi để thanh toán hóa đơn.
Là Nhân dân tệ.
Bạch Khởi: "Cô ấy đáng lẽ nên nhận nội tệ nhỉ?"
Tịch Thừa Quân: "Cô ấy thu về rất nhiều nội tệ mỗi ngày, có thể nhận được đồng Nhân dân tệ không phải là chuyện dễ dàng. Cái này giống thật hơn so với tiền ảo trên mạng. Nắm nó trong tay, dường như không còn xa quê nhà như thế nữa."
Bạch Khởi nghe anh trả lời, không khỏi suy nghĩ lại.
Khi thầy Tịch mười mấy tuổi sống ở đây, liệu anh có nhớ quê hương của mình không?
Bạch Khởi quay đầu nhìn ra ngoài.
Là một con phố rất dài, rất lớn.
Nào là các cửa hàng thủ công mỹ nghệ, cửa hàng đồ da, cửa hàng chuyên bán các món đặc sản địa phương...
Bạch Khởi vốn dĩ muốn mua một món gì đó để dỗ dành thầy Tịch.
Nhưng suy nghĩ lại... mọi thứ ở đây cũng không phải quá hiếm lạ.
Thật sự không có gì đặc sắc.
Vì vậy, Bạch Khởi đào đào trong túi áo khoác, lấy ra ví tiền.
Ngoài thẻ ngân hàng, đô la Mỹ, nội tệ ở đây, ví của cậu còn chứa tiền giấy và đồng xu của Hoa Quốc.
Cậu lấy một đồng xu cho Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân nắm chặt nó trong tay, lăn qua lăn lại thưởng thức. Ánh mắt anh rơi vào trên người Bạch Khởi, nhẹ nhàng cười nói: "Khởi Khởi đưa đồng xu cho anh, em có phải muốn hôn anh một cái không?"
Bạch Khởi trả lời vô cùng dứt khoát: "Dạ!"
Tịch Thừa Quân sửng sốt.
Anh không ngờ Bạch Khởi lại thật sự có ý tưởng như vậy.
Khoé miệng Tịch Thừa Quân chậm rãi cong lên, sự dịu dàng chiếm trọn đôi mắt mà anh lại không hay.
Anh ôm eo Bạch Khởi, dùng tay kia đặt sau gáy cậu, rồi cúi đầu hôn xuống.
Anh nhẹ giọng nói: "Anh sẽ phục vụ em thật tốt."
Hai người trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
Vừa hôn, vừa cắn, lại vừa dùng sức xoa gáy Bạch Khởi, ngón tay thon dài hữu lực cùng với lợi thế về chiều cao, anh thậm chí còn đưa tay vào vuốt ve làn da bên trong áo len.
Anh chạm vào lưng Bạch Khởi, cùng đôi xương bướm xinh đẹp.
Anh rất thích Bạch Khởi.
Anh rất thích rất thích em.
Sau khi được tỏ tình và bị cưỡng hôn, Bạch Khởi đã cố gắng hết sức để duy trì lý trí cùng tỉnh táo, nghiêm túc tự hỏi là yêu hay không yêu.
Nhưng Bạch Khởi vẫn theo bản năng mà đi về phía anh.
Đều là Bạch Khởi mà anh yêu nhất.
Bên đường.
Một chiếc xe ô tô màu xanh bảnh bao, chất lừ với tài xế người Latin, bên cạnh còn có một vệ sĩ người da trắng vô cùng cường tráng.
Bọn họ thấy cảnh tượng ngoài cửa kính xe, sau đó trừng mắt nhìn nhau.
Vệ sĩ sờ gáy của mình.
Ở đó có một vết sẹo khá nông.
"Chúng ta có nên đi lên ngắt lời anh ấy không?"
"Bây giờ anh ấy trông như một con sư tử kìa, thôi quên đi quên đi. Tôi sợ ảnh đánh tôi."
"Vậy phải trả lời tiên sinh như thế nào? Chẳng lẽ nói, xin chào, cháu trai của tiên sinh đang hôn nhau ở ngoài đường, tạm thời không rảnh để ý đến chuyện khác?"