Sau khi bản án của Bành Vạn Lí được phán quyết, hắn lập tức bị ngồi tù.
Trước đây hắn nghĩ rằng, phải ăn hết khổ mới có thể hưởng thụ sung sướng. Bây giờ thì hay rồi, ăn luôn cái khổ nhất trần đời.
Bởi vì Tịch Thừa Quân thật sự quá nổi tiếng, sau khi sự việc Bành Vạn Lí bị lộ tẩy, lại còn dính líu đến gia đình vợ anh, thời điểm trong tù hắn phải chịu ánh mắt khinh thường cùng người người chỉ trỏ bàn tán.
Hắn tê liệt ngồi tại chỗ.
Mới bao lâu chứ?
Những người khác vì một số vấn đề cỏn con nên tống vào tù để cải tạo, càng ngày càng có tinh thần. Hắn thì ngược lại, tiều tuỵ và hốc hác đi. Trông hắn như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm.
Nhưng hôm nay thì có chút mới mẻ.
"Bành Vạn Lí, luật sư của chú đến tìm."
Bành Vạn Lí hoang mang đứng lên.
Lẽ nào... án tử của hắn còn có cơ hội chuyển biến? Nhưng nếu hắn nhớ không lầm, luật sư của hắn đã hoàn thành nghĩa vụ, bây giờ đến đây làm gì cơ chứ!
Với tia hy vọng cuối cùng, Bành Vạn Lí vẫn đến gặp luật sư của mình.
Luật sư mặc bộ vest sẫm màu và đeo kính gọng vàng, ăn mặc bảnh bao, trên người toát lên khí chất của vị tinh anh trong ngành.
Bành Vạn Lí cảm thấy như thể đã từng gặp qua người này ở đâu đó.
... À đúng rồi, hình như là thành viên của một đội luật sư hàng đầu khá nổi tiếng ở Bắc Kinh!
Hắn không thể mời nổi một người như vậy...
Đối phương cũng không rảnh nói nhảm với hắn.
Luật sư lấy di động trong túi ra, mở giá đỡ điện thoại, quay màn hình về phía hắn.
Một video đang phát trên màn hình.
Ống kính hơi rung, sau đó nhanh chóng ổn định.
"Xin chào tất cả mọi người, tôi là phóng viên của kênh truyền thông ABC, hiện tại tôi đang ở sân bay quốc tế... Các bạn đã thấy chưa? Phòng Đào, kẻ phạm tội tài chính và trốn thoát cách đây vài năm, chuẩn bị từ trên máy bay đi xuống..."
Bành Vạn Lí kinh ngạc nhìn màn hình.
Phòng Đào... Sau khi chạy nhiều năm... đã bị bắt?!
Bành Vạn Lí nghiêng người lại gần, hai mắt mở to.
Màn ảnh nhấp nháy.
Phòng Đào lộ mặt, cận cảnh full HD không che.
Nhưng ngay sau đó đầu của gã bị trùm lại, cảnh sát đến và bắt gã đi.
Cuối cùng hắn nhìn thấy hai người mà hắn hận nhất trong cuộc đời.
Tịch Thừa Quân và Bạch Khởi chậm rãi bước xuống máy bay, bọn họ đều tươi tỉnh vui vẻ đứng cạnh nhau, hai người với khí chất xuất chúng được ghép với nhau trông rất bắt mắt.
Phòng Đào đã chạy trốn nhiều năm như vậy, tiền cũng phải tiêu hết rồi chứ? Bị bắt thì như thế nào? Nhà họ Bạch vẫn không thể quay lại thời quá khứ huy hoàng!
Bành Vạn Lí nghiến răng nghĩ.
Nhưng lúc này vị luật sư lại cử động ngón tay, y chạm vào màn hình để chuyển sang một đoạn video khác.
Đây là video do một tài khoản Weibo chuyên thực hiện các vấn đề thời sự nóng hổi đăng tải.
Làn đạn mở ra, thanh tiến độ di chuyển về phía trước, một loạt các comments xuất hiện trên màn hình đều "ha ha ha".
"Phòng Đào nên sớm bị kiện. Ngân hàng cũng hận gã lâu lắm rồi. Gã vay quá nhiều mà còn trốn đi nữa."
【 ha ha sảng khoái! 】
"Ồ, còn gia đình của những nạn nhân trong sự cố năm đó?"
"Dự án năm đó của bọn họ thật sự rất hấp dẫn. Các đối thủ cạnh tranh muốn tạo nên chuyện gì đó trên công trường khiến giá cả đàm phán thấp đi, như vậy họ mới có thể thừa nước đục thả câu. Họ chủ động tìm Phòng Đào, để gã ta động tay động chân vào hạng mục công trình. Thời trẻ, Phòng Đào cùng Bạch Sơn từng hợp tác thành lập công ty, nhưng lúc ấy, Bạch Sơn rất cẩn thận, số tiền đầu tư cũng không lớn, vì vậy gã nhận được cũng không nhiều."
"Gã ta ấy à, lòng tham không đáy, Phòng Đào đưa em rể của mình vào công ty phụ trách về vấn đề tài chính. Đúng thật em rể của gã cũng có chút năng lực, hắn cùng vợ của Bạch Sơn là Tô Mỹ Nhàn xử lý các vấn đề tài chính vô cùng gọn gàng chặt chẽ."
"Nhưng sự nghiệp của Bạch Sơn càng ngày càng tốt, Phòng Đào nghe em rể kể về cái khoản tài chính trong công ty, càng nghe càng ghen tị, cứ cảm thấy chính mình nhận tiền không đủ..."
"Lúc ấy, có lẽ gã nghĩ rằng ông trời cũng đang đứng về phe gã, vì thế gã nhận đối thủ cạnh tranh hai ngàn vạn tiền mặt, sau khi động tay động chân vào hạng mục công trình, gã tận dụng kỳ nghỉ phép của vợ Bạch Sơn mà ôm tiền bỏ trốn. Gã tàn nhẫn nhất chính là thẳng chân đạp em rể của mình một cái, không cho em rể một xu nào."
【 oẹ, người này so Bành Vạn Lí còn ghê tởm hơn 】
【 thôi đi, Bành Vạn Lí cũng rất ghê tởm 】
【 đều là cặn bã 】
Bành Vạn Lí thấy tên mình hiện lên, tức giận đến mức muốn bật dậy khỏi ghế.
"Cho nên, quả báo nhãn tiền, gia nghiệp làm ăn thất bát. Tục ngữ nói cái gì đấy, ở ác gặp ác. Gã hại nhiều người như vậy mà. Kết quả gã ở nước ngoài nhiều năm, một đồng tiền cũng không xài được, số tiền này cũng chẳng ảnh hưởng đến thời gian xét duyệt gì cả, tất cả cũng phải quay về chủ cũ, toàn bộ không sót một phân một hào mà về lại Bạch Sơn..."
【 ha ha ha dưa này ngọt quá! Vợ của gã hoá ra là dân xã hội đen chính cống! Gã phải sống trong nỗi sợ hãi ngần ấy năm ha ha ha 】
【 nghe vào tai thật sảng khoái! 】
Bành Vạn Lí nghe đến đây, cổ họng nghẹn lại, tức ngực khó thở, như thể một phút sau có thể thăng thiên ngay lập tức.
Một xu... cũng không xài được...?
Phòng Đào hao hết bao nhiêu thủ đoạn, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn trả lại cho Bạch Sơn? Mà bấy nhiêu năm gian khổ trôi qua, chẳng những không hạ được Bạch Sơn, ngược lại còn cho bọn họ một người con rể giàu có?
Bành Vạn Lí quát một tiếng: "Tại sao cậu lại cho tôi xem cái này?"
Cuối cùng hắn cũng hiểu luật sư đến đây tìm hắn làm gì.
Luật sư chỉ muốn hắn xem qua đoạn video clip này, để hắn chết tâm, để hắn dẹp đi ý nghĩ muốn chống mắt nhìn gia tộc họ Bạch sụp đổ. Bạch gia sẽ lấy lại được vẻ huy hoàng, mỗi ngày so với trước kia càng sống tốt hơn.
Ngực Bành Vạn Lí đau như muốn nứt ra.
Những năm tháng nói chuyện kinh doanh trên bàn tiệc, rượu bia, thuốc lá, gái gú... sức khoẻ dần bị bào mòn theo thời gian, đến hôm nay đồng loạt mang quả đắng đến cho hắn.
Hắn chỉ cảm thấy trong não như có máu trào lên, "rầm" một cái ngã xuống đất.
Luật sư từ từ đứng dậy: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với hắn, nếu hắn có thể cung cấp các bằng chứng để buộc tội Phòng Đào và thú nhận những tội lỗi đã phạm phải, hắn có thể xin giảm hình phạt trong phiên sơ thẩm tiếp theo..."
Bành Vạn Lí nghe thấy giọng điệu đạo đức giả của vị luật sư càng ngày càng nhỏ đi.
Người này... có lẽ do Tịch Thừa Quân tìm tới...
Bạch Sơn, năm đó tôi không nhìn lầm, con trai của anh thật sự rất có giá trị!
Bành Vạn Lí trợn mắt, hoàn toàn bất tỉnh.
Luật sư chậm rãi bước ra ngoài, cho đến khi khuất hẳn, y mới nhấc máy bấm gọi.
Bạch Khởi và Tịch Thừa Quân đứng cạnh nhau ở dưới lầu.
"Thầy Tịch, điện thoại của anh đổ chuông."
Tịch Thừa Quân thấp giọng đáp lại, tiếp nhận điện thoại từ Bạch Khởi đưa sang, anh bắt máy: "Alo."
"Tịch tiên sinh, tôi nghĩ tin Phòng Đào bị bắt sẽ khiến Bành Vạn Lí tiên sinh không thể vui vẻ trong thời gian rất dài. Đương nhiên, nếu Bành Vạn Lí tiên sinh có thể vượt qua giai đoạn nguy kịch của xuất huyết não." Luật sư nói.
Tịch Thừa Quân hờ hững đáp lời: "Ừ."
Sau đó anh cúp máy.
Bạch Khởi quay đầu hỏi: "Thầy Tịch, có chuyện gì vậy? Điện thoại của anh Thượng sao? Em nhận được tin nhắn của đạo diễn Trịnh, muốn anh nhanh chóng xuất hiện trong buổi lễ ra mắt phim đó."
Tịch Thừa Quân mỉm cười, không nói những gì luật sư đã làm.
Anh chỉ bâng quơ nói một câu: "Không phải, anh nghe nói, Bành Vạn Lí trong tù đột nhiên bị xuất huyết não."
Bạch Khởi: "A."
Bước chân chợt khựng lại một nhịp, cậu cúi đầu, đá vào hòn đá bên cạnh. Sau đó lại chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào không trung. Bầu trời hôm nay sao trong xanh quá. Ngay cả những thùng rác đặt cạnh nhà dân ở tầng dưới dường như cũng không có mùi lạ gì truyền tới.
Thật lâu thật lâu sau, Bạch Khởi nghiêng đầu nhìn Tịch Thừa Quân, cậu khẽ khàng nói với anh: "Thầy Tịch, anh biết không? Em nghĩ rằng, anh chính là ngôi sao may mắn trong cuộc đời của em đấy."
Tịch Thừa Quân nhẹ nhàng cười với cậu, anh nói: "Hôm nay bé Khởi Khởi sến quá."
Bạch Khởi trợn to hai mắt: "Tặng hoa cho anh cũng rất sến!"
Tịch Thừa Quân: "Ừm, nhưng anh thích sến."
Bạch Khởi:?
Thầy Tịch, anh cũng sến muốn chết!
Nhưng em cũng thích sến súa vậy đó!
Bạch Khởi nhịn không được xoay người ôm lấy eo Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân đồng thời mở rộng vòng tay, như thể anh biết cậu sẽ làm động tác như vậy. Tịch Thừa Quân giữ mông cậu, nhẹ nhàng đẩy cậu lên, sau đó nâng Bạch Khởi cách khỏi mặt đất, ôm trọn vào lòng.
Bạch Khởi:???
Bạch Khởi: "Ba mẹ..."
"Ba mẹ em ra ngoài du lịch, không phải đang trên đường trở về sao? Vừa rồi chúng ta cùng nhau vào nhà, cùng nhau gọi điện thoại, em quên rồi?"
"Không phải, em tính nói, hàng xóm của ba mẹ ở trên lầu sẽ mở cửa nhìn thấy chúng ta đó!" Thầy Tịch ôm cậu như ôm đứa nhỏ, cậu ngại lắm chớ bộ.
Tịch Thừa Quân nói: "Nên để lão Đổng trên lầu xem nhiều một chút."
Bạch Khởi ôm cổ Tịch Thừa Quân, ngửa đầu nhìn thoáng qua.
Lão - thích chế giễu - Đổng trên lầu thật sự đang mở toang cửa sổ ngó xuống.
Lão Đổng lập tức không để cả hai thất vọng: "Ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ."
Con trai của lão ở phía sau nói: "Giàu quá! Tịch Thừa Quân mặc bộ này cũng phải mấy chục vạn đúng không? Bộ đồ trên người Bạch Khởi cũng không rẻ, lần trước con muốn, bố còn đánh con!"
Con trai lão sờ sờ mặt: "Sao bố không đẻ con đẹp đẹp xíu? Vậy thì dù sao con cũng có thể đi theo phú bà kiếm chác rồi."
Lão Đổng tức đến muốn sùi bọt mép: "Tao đánh chết mày thằng con hư đốn!"
Tịch Thừa Quân ôm Bạch Khởi đến xe, sau đó đặt cậu ngồi vào trong.
Khi thắt dây an toàn cho cậu, anh vô tình chạm vào ngực Bạch Khởi.
Nhẹ nhàng ấn vào hai cái...
Anh tìm thấy bản hiệp nghị ở túi áo khoác bên trong.
《 Hợp đồng kết hôn 》
Tịch Thừa Quân thấp giọng hỏi: "Xé sao?"
Tổng cộng có ba bản, anh và Bạch Khởi mỗi người giữ một bản, ngoài ra Thượng Quảng cũng giữ một bản, vốn là để tránh trường hợp đối tượng không tuân thủ thoả thuận mà làm ra các hành động quấy rối.
Bây giờ Tịch Thừa Quân đã không còn lo lắng sau khi xé bỏ hợp đồng, Bạch Khởi sẽ tung tăng vui vẻ rời khỏi anh.
Bạch Khởi nói: "Anh chờ chút." Cậu hỏi: "Của anh để ở đâu đó?"
Tịch Thừa Quân mỉm cười, mở chiếc két sắt nhỏ trong xe, lấy ra một bản hợp đồng y như vậy.
Hóa ra anh cũng mang theo.
Bạch Khởi hỏi: "Hôm nay thầy Tịch có bận rộn gì không á?"
"Không có. Cậu và mợ đang đi mua sắm." Tịch Thừa Quân mỉm cười: "Có lẽ đang áp dụng bài học mới của Khởi Khởi, chúng ta không cần xuất hiện."
Bạch Khởi gật đầu: "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu ta?"
Tịch Thừa Quân: "Em muốn đi đâu?"
Bạch Khởi: "Đi leo núi!"
Tịch Thừa Quân: "Được, nghe em."
Tài xế đánh tay lái, xe phóng ra khỏi con hẻm nhỏ.
Bọn họ thuê một khu vực cắm trại trên núi, sau đó phải mất ba tiếng đồng hồ mới có thể leo tới điểm cắm trại. Khi trời dần tối, Bạch Khởi ngồi trên một tảng đá lớn, lấy ra chiếc bật lửa.
Tịch Thừa Quân hiểu, cậu muốn đốt bản hợp đồng.
Hửm?... Sau khi đốt sẽ cùng nhau ngắm bình minh sao?
Bé con nhà anh cũng rất coi trọng hình thức đấy.
Tịch Thừa Quân đang định xắn tay áo quay sang giúp cậu, lại thấy Bạch Khởi âm thầm cất chiếc bật lửa vào túi.
Tịch Thừa Quân: "Sao vậy em?"
Bạch Khởi - thanh niên năm tốt cháu ngoan Bác Hồ đáng nhận bông hoa điểm mười nói rằng: "Nếu xảy ra hoả hoạn trên núi, chú cảnh sát sẽ "yêu" em đến chết luôn."
Tịch Thừa Quân: "......"
Bé con nhà anh còn rất biết bảo vệ môi trường và có ý thức pháp luật nữa.
Tịch Thừa Quân: "Vậy thôi đi." Anh cười nói: "Không được có ai khác yêu Khởi Khởi nhà anh."
Thế là hai người cùng nhau ngồi xổm xuống, dùng tay xé từng bản hợp đồng thành các mảnh nhỏ.
Trong lúc nhất thời, bên tai ngoại trừ tiếng côn trùng kêu, chỉ còn lại âm thanh "rẹt rẹt" của tiếng xé giấy.
Bạch Khởi đã sớm tê cả người.
Bây giờ hối hận rồi.
Thật sự hối hận.
Tại sao không bỏ vào máy cắt giấy ở nhà? Hoặc ở nhà đốt cũng được mà?
Chờ đến khi hai bản hợp đồng đã được xé nát, bụng của Bạch Khởi cũng kêu òm ọp vì đói.
Cậu nằm ngửa trong túi ngủ: "Thầy Tịch ơi, em mệt quó."
Tịch Thừa Quân bóc một thanh chocolate, đưa vào miệng cậu.
Bạch Khởi cắn một miếng.
Sau đó Tịch Thừa Quân thản nhiên bỏ phần còn lại vào miệng.
Bạch Khởi đỏ mặt, không nhịn được liếm môi, luôn cảm thấy nửa thanh chocolate này sao ngọt ngào quá, không có tí ti đắng nào hết.
Cậu nhìn đống giấy vụn đựng trong túi ni lông, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Tịch, anh với em xem như chân chính hẹn hò rồi sao?"
Tịch Thừa Quân: "Đúng vậy."
Bạch Khởi lật người nói: "Thầy Tịch ơi, em vừa mệt vừa đói quó."
Tịch Thừa Quân đứng dậy nói: "Em muốn ăn gì? Anh đến khách sạn trên sườn núi mua cho em."
Bạch Khởi: "Em ăn gì cũng được hết."
Tịch Thừa Quân gật đầu, tâm tình từ trong ra ngoài đều cảm thấy vui vẻ thoải mái, bước chân trong vô thức cũng nhanh hơn.
Tịch Thừa Quân ra ngoài không bao lâu, Weibo trong điện thoại hiện lên một thông báo.
Bạch Khởi đã đăng một Weibo mới.
Bạch Khởi là người duy nhất được anh chỉnh chế độ chú ý, cho nên cậu vừa đăng anh sẽ lập tức thấy được.
【 Thầy Tịch chính là ngôi sao may mắn của tôi. [ ảnh ]】
Trong ảnh là bầu trời đen như mực, giơ tay không thấy được năm ngón, nhưng lại có một ngôi sao sáng nhất, lấp lánh nhất điểm xuyết trên đó.
Trong lòng Tịch Thừa Quân mềm mại đến không biết phải làm sao, anh lập tức tăng nhanh bước chân quay lại.
Khi trở về, Bạch Khởi đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Bạch Khởi: "Dạ, để con chuyển tiền lại cho cậu nha. Không phải thầy Tịch đâu. Thật đó, cậu."
"À, tại sao lại chuyển về một nửa hở? Bởi vì..." Bạch Khởi lăn lộn trong túi ngủ: "Bởi vì phần đất đó không thể lấy, cả đời cũng không thể lấy đâu."
Bạch Khởi lăn tới lăn lui, sau đó lăn một hồi lăn đến bên chân Tịch Thừa Quân.
Tịch Thừa Quân cúi người ôm lấy cậu, đặt đồ ăn bên cạnh, sau đó đỡ Bạch Khởi ngồi dậy, đồng thời lặng lẽ đăng Weibo mới.
Anh chia sẻ lại Weibo của Bạch Khởi, kèm một dòng.
@ Tịch Thừa Quân: Em mới đúng.
Gặp được Khởi Khởi chính là may mắn cả đời của anh.
Bạch Khởi cầm điện thoại trong tay, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh anh như bé mèo nhỏ, cái mũi khẽ nhúc nhích vì ngửi được mùi đồ ăn.
Rất thơm a~
Cậu lịch sự chào tạm biệt cậu Tịch, sau đó đặt điện thoại sang một bên, vừa ngẩng đầu liền được thầy Tịch đút cho một miếng thịt.
Bạch Khởi a ùm, cắn cắn, nhai nhai, nuốt nuốt, cười một cái.
Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Thầy Tịch ơi, em thích hẹn hò."
Cậu Tịch kiêm học trò ngỗ ngược ở bên kia cất điện thoại vào trong túi.
Bà mẹ nó.
Mùi chua lè của tình yêu.
Mắc ói.