Sau Khi Thỏa Thuận Kết Hôn Tôi Muốn Ly Hôn Cũng Không Được

chương 35: "mời đôi tân nhân trao nhau cái ôm và nụ hôn thắm thiết"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Dữ Hạc đợi chưa được bao lâu thì Lục Nan đã gọi điện thoại xong quay lại rồi.

Hai người cùng nhau lên tầng.

Hai phòng được đặt trước là cùng một tầng với nhau, khi đi ra khỏi thang máy, Lâm Dữ Hạc đưa một trong hai cái thẻ phòng cho Lục Nan, nhưng Lục Nan lại không nhận, trái lại cầm lấy đầu ngón tay của cậu.

Hương Giang nằm ở vĩ độ thấp, nhiệt độ lúc này vẫn là hơn hai mươi, thời tiết rất ấm áp. Tình trạng thể hàn của Lâm Dữ Hạc đã chuyển biến tốt hơn chút so với cái lạnh cóng ở phía Bắc, đầu ngón tay cũng không còn lạnh như băng giống như trước nữa.

Sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể của Lâm Dữ Hạc cũng coi như tạm ổn, Lục Nan mới nhận lấy thẻ phòng, nói: "Về phòng nhớ thoa son dưỡng trước, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút."

"Vâng" Lâm Dữ Hạc gật đầu, do dự một chút, vẫn là hỏi ra bên ngoài: "Đêm nay phải tách nhau ra sao ạ?"

Lý do mà người phụ nữ lập kế hoạch đám cưới kia nói ra, đến bây giờ cậu vẫn không nhịn được mà suy nghĩ.

"Ừ." Lục Nan nói: "Đêm nay tôi còn có cuộc họp."

Lâm Dữ Hạc thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vì chuyện công việc.

Cậu nói: "Vất vả rồi, ca ca cũng nghỉ ngơi sớm chút nha."

Lục Nan đưa cậu đến cửa phòng: "Ngủ ngon, mơ đẹp."

Chờ Lâm Dữ Hạc ngoan ngoãn phản hồi lại một tiếng "Ngủ ngon", người đàn ông mới giúp cậu đóng kỹ cửa, đi về hướng một căn phòng khác.

Khách sạn này không phải là không có phòng hai giường đơn, nhưng Lục Nan lại chọn hai căn phòng hoàn toàn tách biệt.

Cách đó không xa truyền đến mở cửa thang máy, Phương Mộc Sâm bước nhanh đi tới, thấp giọng báo cáo.

"Lục tổng, đã chuẩn bị xong rồi."

Lục Nan gật đầu, mở cửa đi vào phòng.

——

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dữ Hạc thức dậy từ rất sớm.

Khí hậu Hương Giang ấm áp, trong phòng vẫn còn mở gió ấm, đây vốn dĩ phải là điều kiện ngủ rất hợp với Lâm Dữ Hạc, cậu lại không ngờ rằng, vậy mà bản thân lại xuất hiện chứng lạ giường lần nữa.

Cả một đêm này, cậu đều ngủ không ngon chút nào.

Rõ ràng loại tình huống không thích hợp này đã rất lâu không xuất hiện rồi, hơn nữa khách sạn này còn là một chuỗi khách sạn quốc tế trực thuộc tập đoàn Thái Bình, ngay cả loại giường cũng giống hệt với của khách sạn mà cậu ngủ vào ngày tới đảo, theo lý thuyết đáng ra sẽ không xuất hiện loại tình huống này.

Nhưng Lâm Dữ Hạc còn thật sự là trằn trọc suốt một đêm.

Ánh sáng nơi chân trời xa xăm buổi sáng sớm vừa mới lờ mờ, cậu đã tỉnh lại rồi.

May là mấy ngày hôm nay đã nghỉ ngơi khá ổn rồi, ảnh hưởng của một đêm ngủ không ngon đối với Lâm Dữ Hạc mà nói cũng không quá nghiêm trọng, lúc xuất phát tới lễ đường, trạng thái của cậu cũng không coi như là quá kém.

Không giống với ngày hôm qua mưa không ngớt, thời tiết ngày hôm nay đã hoàn toàn là trời quang mây tạnh.

Bầu trời trong vắt xanh vời vợi, ánh mặt trời sáng rực cũng khiến cho lòng người vui sướng lạ thường.

Bởi vì thời tiết rất đẹp, hôn lễ liền dựa theo kế hoạch ban đầu mà tổ chức trên thảm cỏ trước lễ đường, đợi đến khi tiệc rượu bắt đầu lại vào sảnh tiệc cưới ở trong lễ đường. Thảm cỏ rộng lớn đã được cơn mưa ngày hôm qua gột rửa, càng phát ra vẻ xanh biếc ướt át, tràn trề sức sống.

Tham gia hôn lễ ở đây, cũng vô hình chung khiến trong lòng người ta thư thái sung sướng lạ thường.

Đúng mười giờ, hai vị tân nhân mặc bộ vest đến tới thảm cỏ, tiếp đãi khách khứa. Tại đây đa số khách khứa đều là khách của Lục Nan, có điều số lượng bạn tốt của Lâm Dữ Hạc cũng không ít, so với khi đính hôn thì đã náo nhiệt hơn rất nhiều rồi.

Bởi vì đều là người quen, không khí ở đây cũng rất hài hòa, không ít bạn bè còn cười đùa trêu chọc: "Vẫn luôn cảm thấy Hạc Hạc chuyên tâm học hành, không có tâm tình yêu đương, không ngờ rằng sẽ kết hôn sớm như vậy."

"Đúng vậy, khi trước mọi người tám chuyện xem bạn học nào sẽ là người kết hôn sớm nhất, ai cũng không nghĩ tới Hạc Hạc sẽ là người đầu tiên."

Còn có người giả vờ bóp cổ tay, vỗ vào đùi một cái cảm thán: "Haizz, thực sự là trai đẹp kết hôn sớm, thiếu nữ thất tình ngả rạp đầy đường!"

Lâm Dữ Hạc bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười nghe bọn họ bốc phét thổi phồng.

Đến chính cậu cũng không phát hiện ra, đối với những từ "kết hôn sớm này", cậu đã không còn phảm cảm như khi mới bắt đầu ký hiệp nghị nữa rồi.

Cùng một chỗ với bạn bè thân quen, luôn có thể khiến cho người ta vô thức thả lỏng, thoải mái hơn rất nhiều, huống hồ ngày hôm nay cũng không có Ngô gia quấy rối, tâm trạng Lâm Dữ Hạc cũng đã thư thái hơn rất nhiều.

Gần như những người tới hiện trường tổ chức hôn lễ này đều là bạn tốt người quen ở bên lục địa của hai người, tuy rằng vòng tròn giao thiệp của Lục Nan và Lâm Dữ Hạc không giống nhau, nhưng bởi vì khách mời của Lục Nan cũng có không ít người đều là sinh viên tốt nghiệp của đại học Yến Thành mà ra, hai bên bắt đầu giao lưu với nhau cũng rất hòa hợp, không có khoảng cách quá lớn.

Chỉ là khách khứa là người bản địa Hương Giang tới tham gia cũng không có mấy, chỉ có vài vị ít ỏi là bạn của Lục Nan mời tới. Cánh truyền thông Hương Giang không hề được tiến vào lễ đường, có mấy phóng viên của những tờ báo nhỏ lẻ cố gắng vào được bên trong, cũng đều được tặng một bao lì xì, khách khí mời đi.

Kỳ lạ nhất chính là, người của Lục gia cũng không xuất hiện ở nơi này, ngay cả Lục tam thiếu hôm qua tặng quà cưới cũng không tới.

Lâm Dữ Hạc phát hiện điểm này, không khỏi có chút bất ngờ.

Trước đây lúc ký hiệp nghị, hai bên đã nói mục đích chủ yếu chính là diễn cho người của Lục gia xem, nhưng tại một bước hôn lễ chính thức nhất này, người Lục gia lại không tới góp mặt.

Hơn nữa bất kể là thông tin mẹ kế cung cấp, hay là những sắp xếp từ trước được ưu tiên cho các quy trình hôn lễ này, đều có tin người của Lục gia sẽ tới tham gia hôn lễ. Lâm Dữ Hạc thắc mắc chuyện này, liền muốn tìm người hỏi một chút.

Vốn là cậu muốn đi tìm Lục Nan, nhưng nhớ tới ngày hôm qua Lục Anh Minh vênh váo tự đắc ở ngoài nghĩa trang, lại lo rằng cứ bừa bãi đi hỏi Lục tiên sinh như vậy có lẽ không ổn lắm, có thể sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của đối phương.

Trùng hợp Phương Mộc Sâm cũng ở hiện trường, Lâm Dữ Hạc liền tìm một cơ hội, tiến lên hỏi một chút.

Tuy rằng có người chuyên phụ trách cho toàn bộ hôn lễ, có điều thoạt nhìn Phương Mộc Sâm dường như vẫn là rất bận rộn, liên tục đeo tai nghe Bluetooth không ngừng nói gì đó, giống như đang trò chuyện với người nào đó vậy.

Nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn có hỏi sẽ đáp với Lâm Dữ Hạc, nghe thấy câu hỏi này, liền nói: "Lục gia rất phô trương, có thể sẽ tới đây khá trễ."

Đây là đang uyển chuyển nói Lục gia tự cao tự đại, có thể sẽ cố ý tới chậm.

Lâm Dữ Hạc gật đầu.

Phương Mộc Sâm hỏi: "Lâm thiếu có việc sao?"

"Không có ạ" Lâm Dữ Hạc nói: "Em chỉ là muốn hỏi tình hình của Lục gia một chút, sợ biểu hiện trên hôn lễ không tốt. . ."

Phương Mộc Sâm nghe thấy thế liền cười một cái.

Không biết vì sao, Lâm Dữ Hạc luôn có cảm giác dường như bản thân nhìn ra được một chút bất lực từ vẻ mặt của anh ta.

Nhưng chút bất lực này lại tựa như chỉ là ảo giác, một giây sau, trên mặt Phương Mộc Sâm vẫn là nụ cười mỉm lịch thiệp lễ độ như bình thường.

"Không sao đâu, Lâm thiếu cứ thả lỏng, tiến hành như bình thường là được rồi."

Lâm Dữ Hạc gật đầu: "Vâng."

Phương Mộc Sâm nói cậu cứ thả lỏng, thật ra đối với Lâm Dữ Hạc mà nói, tràng hôn lễ này đã thoải mái hơn rất nhiều so với trông đợi của cậu rồi, bầu không khí cũng tốt hơn lúc đính hôn rất nhiều.

Nếu như nói ở tiệc đính hôn lúc trước là Lâm Dữ Hạc hết sức chăm chú diễn kịch, thì màn kết hôn này, càng giống như là một trải nghiệm thư giãn cảm xúc nhiều hơn.

Chờ Lâm Dữ Hạc tiếp đãi bạn bè xong, mười một giờ rưỡi, nghi thức kết hôn liền chính thức bắt đầu.

Thảm đỏ trải dài trên bãi cỏ, khách khứa ngồi trên hàng ghế ở hai bên cạnh, chờ hai vị tân nhân tiến vào hiện trường.

Lâm Dữ Hạc đứng ở bên cạnh thảm đỏ, tâm trạng hơi động một cái.

Lục Nan bên cạnh vươn tay ra phía cậu.

"Ninh Ninh."

Tiếng nhạc nghi lễ du dương vang lên, giọng của người dẫn chương trình cất lên, trước sự quan sát của toàn bộ khách khứa ở hiện trường, Lâm Dữ Hạc im lặng hít sâu một hơi, đưa cho người đàn ông bên cạnh.

Đầu ngón tay bị người cầm lấy, nhiệt độ nóng bỏng truyền tới.

Hai người sóng vai, cùng nhau đi lên thảm đỏ.

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình, còn có một vài tiếng huýt sáo trêu chọc của bạn học, pháo hoa nổ lên, những mảnh giấy sắc màu rực rỡ lả tả bay xuống, cuốn theo những lời chúc phúc và niềm vui sướng, bao phủ lên cặp đôi tân hôn đang sánh bước cùng nhau.

Người dẫn chương trình mời hai người lên sân khấu, lập tức bắt đầu các quy trình hôn lễ đã được sắp xếp từ trước, trên màn hình lớn bắt đầu chiếu lên những tấm ảnh chụp chung và video của hai người, tiếng nhạc và các nghi thức cũng dần trở nên vui vẻ.

Tuy rằng vừa rồi đi lên thảm đỏ nhịp tim quả thật đã đâp nhanh hơn chút, có điều so với lúc đính hôn thì Lâm Dữ Hạc cũng đã thuần thục hơn rất nhiều.

Cho dù vẫn luôn bị người đàn ông nắm tay không hề buông ra, cậu cũng không cảm thấy quá căng thẳng.

Các trình tự của hôn lễ đều do hai người cùng nhau quyết định, không có quá nhiều nghi lễ phiền phức, hơn nữa người lớn của hai bên cũng không ở đây, lại càng đơn giản hơn, không bao lâu sau đã đến phân đoạn trao nhẫn cho nhau.

Cặp vợ chồng già mặc trang phục chỉnh tề cùng nhau bước tới sân khấu, làm chứng hôn cho hai người. Ông lão khuôn mặt nghiêm túc mở lời thề chứng hôn trong tay ra, nghiêm túc nắm lấy micro trước mặt.

Thời đại đang phát triển, nghi thức hôn lễ cũng theo đó mà thay đổi, lời thề chứng hôn bây giờ đã không còn vẻn vẹn là câu hỏi kinh điển ấy nữa, mà đã trở nên tương đối màu mè. Ví dụ như nộp thẻ lương, sau khi ăn xong chủ động rửa bát các kiểu, trước đây khi công ty tổ chức hôn lễ trình ra các phương án, cũng đã đưa ra rất nhiều lời thề chứng hôn khác nhau.

Có điều cuối cùng, Lục Nan và Lâm Dữ Hạc chỉ quyết định dùng một câu.

Thậm chí không có chọn xưng hô thân mật, mà là dứt khoát sử dụng tên của hai người.

Lúc này, ông lão liền trịnh trọng đọc lên câu nói kia ——

"Chú rể Lục Nan tiên sinh, xin hỏi con có nguyện ý cùng Lâm Dữ Hạc tiên sinh đi hết quãng đời còn lại không?"

Tay của Lâm Dữ Hạc vẫn đang bị nắm lấy, bị bỏng đến tựa như không phải là đầu ngón tay, mà là tiếng đập thình thịch của trái tim.

Trước đây khi quyết định câu này, Lâm Dữ Hạc chỉ nghĩ là nó ngắn gọn. Nhưng thẳng đến khi câu hỏi này chân chính được hỏi lên ở hiện trường, Lâm Dữ Hạc mới thực sự lĩnh hội được sức mạnh của nó.

Ngôn ngữ đơn giản ngắn gọn nhất, lại thẳng thắn hữu lực nhất.

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên bên tai cậu, cũng vang lên toàn bộ nơi thảm cỏ.

"Con nguyện ý."

Lâm Dữ Hạc thực sự cảm thấy rất kỳ lạ.

Rõ ràng là đang diễn kịch, cậu lại cảm thấy lồng ngực bỗng nhiên nóng lên, cảm giác ngứa ran như điện giật bùng phát theo nhịp tim, truyền khắp mỗi một mạch máu của cậu.

Còn có câu tiếp theo.

"Chú rể Lâm Dữ Hạc tiên sinh, xin hỏi con có nguyện ý cùng Lục Nan tiên sinh đi hết quãng đời còn lại không?"

Thời điểm thực sự mở miệng, ngược lại là phản ứng của thân thể lại bình thường hơn chút. Thẳng đến khi âm cuối trong câu "Con nguyện ý" rơi xuống bên tai với giọng nói đầy khẩn trương, Lâm Dữ Hạc mới phản ứng lại được, chính cậu đã nói chính xác những lời này xong.

May là không xảy ra sai lầm gì, Lâm Dữ Hạc vừa muốn thở phào một cái, lại nghe thấy một mảnh tiếng kinh hô vang lên dưới khán đài.

Lập tức, trước mắt cậu tối sầm lại.

Nơi bị nóng bỏng tới đã trở thành bờ môi.

Hơi thở mang mùi trầm hương quen thuộc, tràn ngập tính xâm lược dần khuếch tán, thân thể đã quen với điều này tiếp nhận nỗi ngạc nhiên sớm hơn ý thức bị kinh sợ một bước. Nhưng cũng chính bởi vì sự quen thuộc của thân thể này, mới khiến cho cậu phát hiện ra sự khác biệt so với nhữung nụ hôn trước nay một cách rõ ràng.

Không còn là nụ hôn nhẹ nhàng chậm rãi đầy khắc chế như khi luyện tập, ngược lại càng giống như là đã bị kìm nén rất lâu, thế tới rào rạt, hung dữ ác độc mà lại tràn đầy khát khao.

Có điều sự hung dữ này cũng rất ngắn ngủi, khi chạm tới bờ môi, tựa như băng tuyết tan ra, rồi im lặng tản đi.

Như là khát vọng kìm nén đã lâu rốt cuộc cũng mất khống chế mà phá ra, lại trong một giây chạm tới ấy được an ủi, dễ thỏa mãn như vậy.

Vì vậy người bên ngoài nhìn vào, này cũng chẳng qua chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, tầm thường lại phổ biến.

Cũng chỉ có thân thể thực sự bị chạm vào mới biết được, dưới mặt biển không dậy sóng ấy, rốt cuộc có dòng nước xiết dưới đáy biển cuộn trào mãnh liệt nguy hiểm đến nhường nào.

Lâm Dữ Hạc bị nụ hôn này làm cho phát ngốc rồi, hoàn toàn không hề phản ứng lại.

Mãi đến khi bị hôn xong, cậu vẫn còn đang sững sờ, ngờ nghệch nghĩ: phân đoạn hôn môi không phải khi trao nhẫn xong mới thực hiện sao?

Thế nhưng thoạt nhìn vẻ mặt của người đàn ông hôn cậu không có một chút khác thường nào, người dẫn chương trình điều khiển các quy trình ở bên cạnh nói "Hãy để chúng ta chúc phúc cho đôi tân nhân này nào", cặp vợ chồng già chứng hôn cũng mỉm cười nhìn bọn họ, khách khứa dưới khán đài cũng cùng nhau vỗ tay, tặng lời chúc phúc.

Tất cả đều là một vẻ thuận lợi trôi chảy như vậy, Lâm Dữ Hạc cũng chỉ đành áp lại sự hoài nghi trong lòng.

Tiện thể cũng cố gắng đè xuống trái tim đang nhảy loạn xạ trong lồng ngực.

Có lẽ là phân đoạn hai người hôn môi đã được thay đổi thứ tự, đổi lên phía trước, mà không thông báo cho cậu rồi.

Lâm Dữ Hạc nghĩ như vậy, lại tiếp tục ngoan ngoãn hoàn thành các bước tiếp theo.

Hai người lần lượt lấy nhẫn ra từ hộp gấm trong tay bà lão, đeo vào cho đối phương.

Nhẫn là được đặt chỉnh theo kích cỡ tay mỗi người, rất vừa vặn, lúc đeo vào ngón áp út, ngoài xúc cảm hơi lạnh ra, còn có một loại cảm giác bị vòng tròn chế trụ lấy như thật vậy.

Lâm Dữ Hạc tập trung tinh thần lại, đến lúc nhìn kỹ cặp nhẫn ấy, mới phát giác cặp nhẫn này dường như rất quen mắt.

Cậu nhớ lại bức ảnh hôn lễ cũ tối hôm qua

nhìn thấy kia.

Trong hình, đôi vợ chồng Lục Hồng Tễ đeo trên tay, hình như cũng chính là cặp nhẫn ngọc bích này.

Dường như Lục tiên sinh có chấp niệm với điều này, rất nhiều chi tiết trong hôn lễ của ba mẹ cũng được lặp lại trong hôn lễ của hai người.

Lâm Dữ Hạc cúi đầu nhìn nhẫn đã được đeo vào, ngón tay của hai người đều là thon dài, nhưng kích cỡ tay của Lục Nan lớn hơn cậu một số, vừa vươn tay, liền dễ dàng bao phủ toàn bộ tay cậu.

Tiếp theo, là giọng của người dẫn chương trình.

"Xin mời đôi bạn đời tân hôn trao nhau cái ôm và nụ hôn thắm thiết!"

Lâm Dữ Hạc sửng sốt: ". . . ? !"

Vừa rồi không phải đã hôn rồi sao? Sao lại còn phải hôn lần nữa?

Thế nhưng người dẫn chương trình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Vừa rồi là Lục tiên sinh chủ động, lần này liền mời vị chú rể còn lại chủ động đi."

Lâm Dữ Hạc: ". . ."

Lâm Dữ Hạc rốt cuộc cũng phát hiện, nhiệm vụ này không chỉ không đổi thành hoàn thành ở bước trước, trái lại còn gia tăng độ khó.

Trước đây tuy rằng hai người vẫn có luyện tập, nhưng đều là Lục Nan chủ động. Lâm Dữ Hạc không có kinh nghiệm, ngay cả bị hôn cũng sẽ cứng đờ người ra, chứ đừng nói chi là chủ động hôn người ta.

Chỉ là tình huống bây giờ không cho phép do dự, cậu cũng chỉ có thể kiên trì làm theo.

Lâm Dữ Hạc hít sâu một hơi, giơ tay lên đỡ vai của Lục Nan, động tác của cậu thực sự rất trúc trắc, thậm chí suýt chút nữa kiễng cả chân lên.

Lục tiên sinh quá cao, ngẩng đầu lên rồi mà vẫn không hôn tới được.

Trong phút chốc dường như Lâm Dữ Hạc thấy khóe môi người đàn ông nổi lên ý cười, nhưng cậu quá căng thẳng, không thể thực sự chắc chắn.

Cậu chỉ biết là Lục Nan không làm khó cậu, người đàn ông chủ động cúi người xuống một chút, để cho cậu thuận lợi hôn lên.

Nụ hôn này lướt qua nhẹ nhàng lại ngây ngô, thoạt nhìn còn có vẻ chính thức hơn so với nụ hôn vừa rồi, bờ môi vừa chạm nhẹ vào một cái đã liền tách ra rồi.

Có điều thoạt nhìn Lục tiên sinh lại giống như còn thỏa mãn hơn so với sau khi luyện tập hôn sâu khi trước bọn họ thực hiện vậy.

Lâm Dữ Hạc hôn xong lùi lại, người đàn ông lại cúi đầu chạm nhẹ vào một cái trên môi cậu, hôn trả lại một chút.

Rất nhẹ, cũng rất viên mãn.

Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay chúc phúc.

Lâm Dữ Hạc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng kết thúc mà không xảy ra sơ sót nào.

Cậu đã quen với tiếng nhịp tim đập loạn xạ từ đầu đến cuối trong lồng ngực, chỉ cảm thấy thời tiết Hương Giang quả thật có chút ấm áp.

Gò má, vành tai, thậm chí ngay cả đầu ngón tay vẫn luôn lạnh lẽo của cậu, đều tựa như có chút nóng lên.

Kết thúc phân đoạn trao nhẫn cho nhau, quy trình tiếp theo liền rất nhẹ nhàng rồi, theo thông lệ nói xong lời chúc phúc, để thời gian để khách khứa tặng quà tặng xong, các nghi thức hôn lễ liền thuận lợi hoàn thành.

Tiệc rượu đã bày ra xong, các vị khách khứa cùng nhau bước vào trong lễ đường ngồi xuống các bàn khác nhau thưởng thức bữa trưa, hai vị tân nhân đã thay đổi một bộ đồ mới, bắt đầu cùng nhau đi mời rượu từng bàn một.

Bởi vì hai vị tân nhân đều là chú rể, cho nên hôn lễ này cũng không có phù dâu, chỉ có bốn vị phù rể mà mỗi bên tìm tới. Phù rể của Lâm Dữ Hạc đương nhiên là ba người bạn cùng phòng và một người bạn ở phòng bên cạnh trong ký túc xá, mà bưng rượu giúp hai vị tân nhân, là Thẩm Hồi Khê và một người bạn của Lục Nan, cũng là đàn anh cùng khoa tốt nghiệp từ đại học Yến Thành kia.

Bọn họ đi mời rượu đầu tiên là bên bàn bạn bè của Lâm Dữ Hạc, khi bạn bè cười đùa với Lâm Dữ Hạc thì rất tùy ý, nhưng khi nhìn thấy Lục Nan lại vẫn là không khỏi có chút cậu nệ.

Dù sao tất cả mọi người đều chưa từng tiếp xúc với người có khí tràng mạnh mẽ như vậy, còn là vị nổi danh trong giới thương nghiệp như vậy.

khí tràng (气场) là năng lượng vô hình của con người.

Có điều thành thật mà nói, mọi người đều đã là người trưởng thành, sau khi ở chung với nhau cũng không khó cảm nhận được tình hình thực tế rốt cuộc là thế nào. Tuy rằng vẻ mặt Lục tổng lạnh lùng nghiêm nghị, cũng không nói nhiều, nhưng tiếp đãi bọn họ thật sự là rất chu đáo, ngoại trừ bao máy bay bao khách sạn, thái độ thân thiện của những vị khách kia của Lục tổng cũng có thể nói ra được một vài vấn đề.

Nếu như không phải Lục Nan coi trọng người bạn đời, những đồng nghiệp trong giới kinh doanh mà anh mời đến, thật ra cũng không có lý do gì mà đặc biệt cố ý quan tâm tới những sinh viên còn đang trong ghế nhà trường như bọn họ.

Vậy nên trong lòng mọi người cũng đều rất rõ ràng, hơn nữa lần mời rượu này, trên bàn của khách khứa bên Lục Nan đều là rượu vang Pháp, bên bạn bè của Lâm Dữ Hạc lại phần lớn đều là các loại đồ uống trái cây, thật sự là rất quan tâm tới những học sinh sinh viên này.

Mọi người đều khách khách khí khí kính rượu cùng bọn họ, thật tình thực lòng đưa ra lời chúc phúc.

Khách khứa tham gia hôn lễ cũng không ít, chờ đến khi cuối cùng cũng kết thúc một vòng mời rượu cũng đã là hơn hai giờ chiều.

Tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, thừa dịp những khách khứa còn đang dùng cơm, người dẫn chương trình lại tới tìm hai vị tân nhân, mời bọn họ hoàn thành một phân đoạn tiếp theo.

Cùng nhau viết vào cuốn sổ có cái tên quê mùa đó - nhật ký tình yêu.

Cuốn nhật ký được lấy ra từ trong hộp, vừa được mở ra thì bên trong bất ngờ vẫn là cuốn nhật ký hai người viết lúc đính hôn trước đó—— đứng thứ nhất kỳ thi giữa kỳ.

Ngày hôm nay cần phải viết, chính là một việc vui vẻ nhất trong ngày kết hôn của hai người.

Lần này người dẫn chương trình cũng không phải người lúc đính hôn kia, nhưng anh ta cũng đã tích cực học hỏi kinh nghiệm từ đồng nghiệp, chủ động đưa ra kiến nghị trước.

"Chuyện vui vẻ nhất trong ngày kết hôn, có không ít cặp đôi sẽ viết những việc như trao nhẫn cho nhau, hoặc là trước đám đông nói câu "Con nguyện ý" này." Người dẫn chương trình nhiệt tình lễ độ cười tươi: "Nếu như hai vị muốn đặc biệt một chút, cũng có thể viết ra những việc khác, tỷ như ngày hôm nay xảy ra một số chi tiết khó quên, một hành động nhỏ chu đáo hoặc gì đó, đều có thể."

Tuy rằng giọng điệu của anh ta thực sự rất chân thành, có điều Lâm Dữ Hạc vẫn là nghe ra lời kiến nghị uyển chuyển của anh ta.

Viết việc có liên quan đến hôn lễ đi, đừng viết về thi thố nữa.

Lâm Dữ Hạc sờ sờ chóp mũi.

Lần trước khi cậu nhìn thấy cuốn nhật ký tình yêu này còn không thấy gì, những vừa so với trong những lễ nghi của buổi kết hôn hôm nay, mới chính thức ý thức được, biểu hiện của mình trong buổi đính hôn, thật sự rất cứng ngắc.

Cũng khó cho Lục Nan có thể bao dung diễn xuất tệ hại như vậy của cậu.

Cuốn nhật ký được đưa đến trước mặt hai người, Lâm Dữ Hạc nhận lấy, chủ động viết lên.

Coi như đền bù cho khuyết điểm lần trước đi.

Cậu nghiêm túc viết nhật ký của ngày hôm nay lên đó.

Ngày tháng , ngày kết hôn, chuyện vui vẻ nhất ——

Hôn môi với ca ca.

Lâm Dữ Hạc chuyên chú viết, cho nên cũng không có phát hiện, người đàn ông vừa nhìn thấy chữ cậu viết lên, ánh mắt liền thay đổi.

Sau khi viết xong, Lâm Dữ Hạc liền đưa tới cuốn nhật ký và cây bút tới: "Ca ca cũng viết một chút đi."

Lục Nan nhưng lại không nhận, thậm chí còn rời đi ánh mắt, lồng ngực không hiểu sao lại rõ ràng hơi phập phồng lên, tựa như hít thật sâu một hơi.

Lâm Dữ Hạc hỏi: "Ca ca?"

Lục Nan lại dừng mất vài giây, mới thấp giọng nói: "Không cần nữa."

"Liền là cái này đi."

Lâm Dữ Hạc chưa phát giác ra khác thường, nghe anh nói như vậy, liền đưa cuốn nhật ký cho nhân viên công tác.

"Chữ của Lâm thiếu thật sự rất đẹp." Người dẫn chương trình cảm thán một câu, cũng im lặng thở phào nhẹ nhõm, lần này cuối cùng nhật ký cũng coi như đáng tin hơn chút.

Các nhân viên công tác cất cuốn nhật ký lại xong thì lập tức rời đi.

Lâm Dữ Hạc hồi tưởng lại lúc hai người viết nhật ký lần trước, Lục tiên sinh từng nói câu "Hy vọng lần sau chuyện vui vẻ được ghi lại, có thể có liên quan tới tôi" kia thì không khỏi nở nụ cười, nói: "Lần này viết nhật ký có liên quan với ca ca rồi."

"Là chuyện cùng làm với anh."

Cậu nói xong, lại vẫn là không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào của người đàn ông.

Nếu như Lâm Dữ Hạc nhạy cảm hơn một chút, vừa rồi lúc các nhân viên công tác đều rời đi, thật ra cậu nên rời đi luôn theo họ.

Cậu không nên đơn độc ở lại cùng với người đàn ông ánh mắt đã thay đổi này.

Lâm Dữ Hạc luôn là như vậy.

Cậu không hề biết rằng cử chỉ của bản thân đến tột cùng sẽ tạo ra uy lực lớn đến nhường nào, trước nay vẫn luôn không hề tự giác.

Hơn nữa lần này lúc cậu viết xong, còn chủ động nhắc đến câu nói kia với Lục Nan.

Đều đã đến lúc này, cậu còn đổ thêm dầu vào lửa.

Không đợi được câu trả lời, Lâm Dữ Hạc không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Nan, chờ đến khi thấy rõ vẻ mặt của đối phương, rốt cuộc cậu mới phản ứng kịp, hình như có gì đó sai sai.

Lâm Dữ Hạc ngẩn người: "Ca ca? Làm sao vậy?"

Đôi đồng tử người đàn ông trước mặt thâm trầm, vẻ mặt tối tăm không rõ ràng.

Nơi hầu kết anh khẽ động đậy, lúc mở miệng, giọng nói vốn dĩ trầm thấp lại càng trở nên khàn khàn.

Lục Nan nói: "Tôi đói rồi."

_______________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các độc giả cũng đói rồi :(

Chương sau chính là đêm tân hôn rồi a

Editor: em cũng đói rồi tác giả ơi!!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio