"Không phải."
Môi Lâm Dữ Hạc có hơi khô khốc, cậu lắc đầu, cố gắng giải thích.
"Là tài liệu của một người bạn gửi cho em, muốn nhờ em photo hộ, kết quả là gửi nhầm nội dung nên mới photo ra thành cái này."
"Bạn?"
Lục Nan đi tới, hỏi.
"Vâng."
Lâm Dữ Hạc theo bản năng giấu giấu tài liệu đang ngửa lên vào trong lồng ngực.
Cậu thật sự rất ngại để ca ca nhìn thấy lại lần nữa.
Lục Nan đi tới trước mặt cậu: "Cảnh Chi?"
Cảnh Chi là đối tác của Lâm Dữ Hạc, hợp đồng lần này photo cùng chính là của anh ta gửi tới.
Lâm Dữ Hạc do dự một chút, lắc đầu.
"Không phải, là... Phương tiểu thư ạ."
Không phải cậu có ý định muốn bán đứng Phương Tử Thư, có điều có lẽ loại chuyện này không thể giấu được Lục Nan, vả lại thân phận Phương Tử Thư đặc biệt, liên quan đến sự hợp tác của Phương gia và Thái Bình Lâm Dữ Hạc không tiện che giấu, sợ gây ra hiểu nhầm gì đó, cuối cùng vẫn là nói.
"Ra vậy."
Lục Nan bưng ly nước, không nhìn ra có chút dao động nào trên mặt anh.
Lâm Dữ Hạc hơi sợ hãi, tiếp tục giải thích: "Chiều nay Phương tiểu thư có một bảng biểu cần phải nộp, em giúp cô ấy photo..."
Cậu đang nói, cốc nước đã bị giơ lên đến bên môi.
Lục Nan hất hất cằm, ý bảo: "Uống một chút."
Quả thật môi Lâm Dữ Hạc hơi khô khốc, trong tay cậu còn đang ôm tài liệu, không còn tay nào rảnh, chỉ có thể uống một ngụm từ tay Lục Nan.
Chờ cậu uống xong, Lục Nan mới nói: "Lúc nào phải nộp?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Em định một giờ chiều tới trường đưa bảng biểu cho cô ấy, thuận tiện đi gửi chuyển phát bản hợp đồng."
Lục Nan cầm cốc nước nhấp một ngụm.
"Tôi đưa em đi."
Người đàn ông không nói thêm gì nữa, buổi chiều lúc ra ngoài, anh cũng chỉ đưa cậu tới nơi rồi liền rời đi họp.
Lâm Dữ Hạc lén lút thở phào nhẹ nhõm, hình như chuyện này cứ vậy mà được cho vào dĩ vãng.
Chưa tới mấy ngày nữa là đã đến cuối tuần rồi, bác sỹ tâm lý mà Lục Nan tìm tới đã đến Yến Thành, Lâm Dữ Hạc cũng đi gặp ông ấy như đã hẹn.
Vị bác sỹ tâm lý này trước đây vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, lần gặp mặt này cũng không phải ở phòng khám tâm lý mà là ở một văn phòng trong viện nghiên cứu.
Vừa gặp được vị bác sỹ tâm lý kia, Lâm Dữ Hạc liền kinh ngạc.
Bác sỹ đeo một chiếc kính gọng vuông mỏng, ôn hòa nhã nhặn, nho nhã lễ độ, ông đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng lại hoàn toàn nhìn không ra tuổi tác từ trên gương mặt ông.
Lâm Dữ Hạc ngạc nhiên: "...Chú Tạ?"
Vậy mà đối phương lại là một người chú cậu đã từng quen biết khi còn bé, đồng nghiệp của mẹ cậu - Tạ Minh Thâm.
Tuy rằng đã gần mười năm không gặp nhau, có điều ngoại hình của Tạ Minh Thâm gần như chẳng hề thay đổi, vậy nên Lâm Dữ Hạc vừa liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Tạ Minh Thâm cười cười, nếp nhăn nơi khóe mắt ông mang theo ý cười, lộ ra sự ôn hòa nhã nhặn, thân thiện dễ gần mà chỉ ở độ tuổi này mới có được.
"Ninh Ninh, đã lâu không gặp, cháu đã lớn thế này rồi."
Ông nói: "Lúc trước chú nhìn thấy thông tin còn tưởng là trùng tên, không ngờ thật sự là cháu."
Xem ra, Tạ Minh Thâm cũng là mới biết chuyện này.
Mẹ ruột Lâm Dữ Hạc là một bác sỹ tâm lý, lúc bảy tuổi, Lâm Dữ Hạc và mẹ mình rời khỏi quê về thành phố để học, quen biết được chú Tạ trong cùng một viện nghiên cứu. Hai năm sau, mẹ Lâm qua đời, Lâm Dữ Hạc được Lâm ba - người quanh năm đi công tác khắp toàn quốc - đón đi, sau đó liền bị mất liên lạc với người chú này.
Sau này Lâm Dữ Hạc học tâm lý học, lúc đọc văn hiến cũng nhìn thấy tên của Tạ Minh Thâm, giờ đây đối phương đã trở thành giáo sư thỉnh giảng của một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, thành tựu học thuật tương đối lớn, nghiễm nhiên trở thành người vô cùng xuất sắc trong lĩnh vực này.
Lâm Dữ Hạc thực sự không thể ngờ được rằng vậy mà cậu lại còn có thể gặp lại đối phương.
Hai người hàn huyên vài câu về tình hình gần đây, lần này gặp lại nhau quả thực là duyên phận.
Lâm Dữ Hạc cũng đã học tâm lý học, nhưng một mặt bác sỹ không thể tự chữa bệnh cho mình, mặt khác, những gì cậu học được vẫn chỉ là kiến thức lý luận trên sách vở, không thể nào so sánh được với bác sỹ tâm lý chuyên nghiệp.
Lúc Lâm Dữ Hạc quen biết Tạ Minh Thâm khi còn bé thì đối phương đã là một bác sỹ tâm lý rất xuất sắc, đã qua nhiều năm như vậy, sự tiến bộ của Tạ Minh Thâm lại càng sâu sắc. Ông chỉ là ngồi ở đó, vậy thôi cũng đã có thể khiến người ta dễ dàng tín nhiệm, muốn thổ lộ hết tâm sự mình cho ông nghe.
Cuộc nói chuyện của hai người không có mục đích gì quá rõ ràng, bầu không khí cũng rất thoải mái, so với chữa bệnh, ngược lại càng giống như là tán gẫu trò chuyện.
Khoảng chừng một tiếng sau, cuộc trò chuyện này cũng kết thúc, sau khi hẹn thời gian cuộc hẹn lần sau xong, Tạ Minh Thâm liền đưa Lâm Dữ Hạc ra ngoài.
"Chú có một dự án ở bên này, trong khoảng thời gian này chú sẽ luôn ở Yến Thành, thời gian còn thoải mái, chúng ta cứ từ từ."
Vốn dĩ tư vấn tâm lý cũng là một quá trình dài, không thể một sớm một chiều là giải quyết được.
Lâm Dữ Hạc gật đầu, cảm ơn đối phương.
Cậu đi ra, Tạ Minh Thâm lại trò chuyện chút gì đó với Lục Nan, sau đó Lục Nan mới rời đi cùng Lâm Dữ Hạc.
Hai người đi xuống lầu, Lục Nan hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
Lâm Dữ Hạc nói: "Vẫn ổn ạ."
Tuyết rơi, nhiệt độ khá thấp, bầu trời trắng xóa một mảnh, sắc xanh trốn nơi nào chẳng thấy.
Lâm Dữ Hạc xoa xoa chóp mũi, ngoài phòng có gió, chóp mũi cậu bị đông lại đến mức lành lạnh.
Thật ra Lâm Dữ Hạc cảm thấy có chút không thoải mái.
Tạ Minh Thâm là một bác sỹ tâm lý vô cùng tài giải, trình độ chuyên môn khỏi cần nghi ngờ. Lâm Dữ Hạc đã học qua tâm lý học, cậu đối với ông, ngoài sự quen thuộc vì quen biết từ thuở nhỏ ra thì còn có một loại ngưỡng mộ và kính trọng trên phương diện chuyên môn.
Có điều có lẽ cũng là vì Lâm Dữ Hạc đã học qua tâm lý học, mới luôn không nhịn được mà nghĩ tới cuộc trò chuyện trong một tiếng đồng hồ đó, cứ luôn suy nghĩ về kỹ xảo đặt câu hỏi, và trình độ dẫn dụ của bác sỹ.
Cho dù cuộc trò chuyện rất thoải mái, Lâm Dữ Hạc vẫn nảy sinh ra một loại cảm giác bị tìm tòi nghiên cứu.
Cậu biết rõ, thật ra cảm giác này không phải là do bác sỹ, mà là vấn đề của chính cậu.
Cũng là trải qua cuộc trò chuyện lần này Lâm Dữ Hạc mới phát hiện, quả thực là cậu kháng cự lại việc mở ra cánh cửa trái tim mình.
Mà từ trước khi bản thân cậu nhận ra được điều này thì Lục Nan đã phát hiện ra.
Còn giúp cậu tìm ra phương thức giải quyết chuyên nghiệp nhất.
Lâm Dữ Hạc chập lòng bàn tay lại với nhau, xoa xoa mặt.
Cậu thở ra một hơi thật dài.
Cứ từ từ vậy.
Tần suất tư vấn tâm lý không tính là quá cao, về cơ bản cứ cách nhau hơn hai ngày lại tới một lần, một mặt là vì Tạ Minh Thâm còn có công việc phải làm, mặt khác cũng là vì đối với Lâm Dữ Hạc mà nói mỗi lần nói chuyện đều khá tốn sức, cần được nghỉ ngơi làm dịu lại giữa mỗi lần, không thích hợp với lịch quá dày đặc.
Mà sau khi tư vấn được ba lần, Lâm Dữ Hạc lại nhận được tin nhắn của Phương Tử Thư.
Phương Tử Thư nói Lục Nan sai người hỏi cô về chuyện tài liệu lần trước.
Sau lần gửi nhầm đó, Phương Tử Thư có giải thích với Lâm Dữ Hạc về chuyện tài liệu, nói đó là một trong những xu hướng sở thích của cô, là tài liệu văn học cô tìm được.
Thật ra bản thân Lâm Dữ Hạc chẳng có ý kiến gì, cậu không mấy quan tâm tới tình dục và tình yêu.
Nhưng cậu biết người khác sẽ không cho là vậy, đối mặt với cả một trang từ vựng lộ liễu trắng trợn như vậy, rất khó có ai có thể giữ được bình tĩnh.
Điều Lâm Dữ Hạc lo lắng, là Lục Nan nghĩ thế nào.
Loại cảm giác đó giống như đọc trộm truyện + thì bị phụ huynh bắt được vậy, từ nhỏ Lâm Dữ Hạc đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện lại nhanh nhẹn, trước nay chưa từng trải qua loại chuyện này ở chỗ ba mẹ, không ngờ vậy mà lại sẽ xảy ra ở trước mặt Lục Nan.
Cậu chỉ có thể an ủi mình rằng chuyện này đã qua rồi, nỗ lực muốn nhanh chóng quên đi loại chuyện xấu hổ đáng sợ này càng sớm càng tốt.
Nhưng cậu lại thật không ngờ rằng, vậy mà Lục Nan vẫn còn quan tấm đến tài liệu này.
Phương Tử Thư nói: "Trợ lý của Lục tổng tới tìm em, hỏi em là anh nhận được tài liệu xong thì có phản ứng gì liên quan tới nội dung của tài liệu hay không, em nói là không có."
Tuy rằng Lâm Dữ Hạc không biết, nhưng thực ra trước giờ Lục Nan chưa từng trực tiếp liên lạc với Phương Tử Thư, trước đây nếu có chuyện gì thì đều là thông qua ba Phương, lần này bởi vì nội dung tài liệu đặc biệt, không tiện liên lạc với phụ huynh mới để cho trợ lý đi.
Phương Tử Thư có chút áy náy, dù sao cũng là do lỗi sai của tay cô mới dẫn tới chuyện này.
Cô lo lắng Lâm Dữ Hạc sẽ bị hiểu lầm, vậy nên dù cho chủ đề này riêng tư đến mức dường như không quá thích hợp để thảo luận, nhưng Phương Tử Thư vẫn quyết định nói với Lâm Dữ Hạc.
"Nội dung trong tài liệu kia... chính là βɖʂʍ, thật ra nó chia ra thành hai loại."
Cô ho nhẹ một cái, nói.
"Một loại là tác phẩm chữ, giống như tài liệu kia, nó dừng lại ở trên giấy, nhiều nhất cũng chỉ là bị truyền tay nhau đọc, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn."
Phần lớn những tác phẩm chữ này là dựa trên tưởng tượng, chúng khác với thực tế, và cũng được phân biệt khá rõ ràng với thực tế, rất nhiều độc giả thao tác đều biết rõ nó không thể thành hiện thực.
"Loại còn lại là hành vi ngược luyến thật sự, có người sẽ thực sự làm những chuyện này, lấy đó làm niềm vui... còn hình thành lên hẳn một giới riêng, giới này cũng thật sự có tồn tại." Phương Tử Thư nói một cách gian nan.
Điều cô lo lắng nhất, là Lâm Dữ Hạc bị hiểu nhầm thành loại này.
"Em đã giải thích với trợ lý của Lục tổng, nói là hoàn toàn không có. " Phương Tử Thư vò đầu bứt tóc: "Có điều em sợ Lục tổng hiểu lầm..."
Người như Lục Nan, trông có vẻ cũng không giống như kiểu người sẽ đọc tiểu thuyết +, có thể trực tiếp hiểu lầm thành loại thứ hai cũng không chừng.
Cách cô nói không tính là rất trực tiếp, có điều Lâm Dữ Hạc nghe hiểu rồi.
Phương Tử Thư xin lỗi, nói: "Không thì em giải thích tiếp với trợ lý của ngài ấy..."
"...Không cần đâu." Lâm Dữ Hạc nhéo nhéo ấn đường: "Anh nói với ngài ấy cho."
"Gần đây Lục tiên sinh khá bận rộn, nói không chừng đã quên chuyện này rồi."
Phương Tử Thư nói vâng, nhưng trong lòng lại cảm thấy, khả năng Lục Nan sẽ quên chuyện này không lớn.
Hai người lại nói qua loa với nhau vài câu rồi liền cúp điện thoại.
Lâm Dữ Hạc nắm chặt điện thoại, bỗng chốc cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Tâm trạng của cậu không hề bình tĩnh như giọng điệu của cậu lúc nói chuyện với Phương Tử Thư, trên thực tế, khi Phương Tử Thư nói thật sự có người làm như vậy thì cậu đã có một loại cảm giác bất an mãnh liệt.
Sau khi ngồi im trong giây lát, Lâm Dữ Hạc mở google chrome ra, search tìm giới mà Phương Tử Thư nói.
Tư liệu ảnh và video trên mạng tương đối trắng trợn, gần như là không che chắn chút nào, Lâm Dữ Hạc chưa nhìn được bao lâu đã liền trực tiếp tắt đi.
Cái giới này thật sự có tồn tại, hơn nữa còn lớn, quá mức, đa dạng hơn những gì cậu tưởng tượng.
Lâm Dữ Hạc càng nghĩ càng kinh hãi.
Cậu không có khuynh hướng này, nhưng trên thực tế cũng rất khó để giải thích tình huống thật sự với người khác. Hơn nữa trong tài liệu mà Phương Tử Thư gửi đến còn đề cập đến khoái cảm vì đau đớn, Lâm Dữ Hạc nhớ tới lời mà Lục Nan đã nói trong buổi tối đầu tiên của kỳ nghỉ ——
"Sữa bò có thể còn có tác dụng giúp dễ ngủ, vậy làm tình thì sao?"
"Làm tình chính là mượn tay của người khác, để quang minh chính đại trừng phạt mình, đúng không?"
Vẻ mặt và giọng điệu của người đàn ông khi nói những lời này, tới bây giờ nhớ lại vẫn có thể khiến cho Lâm Dữ Hạc lạnh sống lưng.
Nhưng nội dung trong tài liệu kia, lại vừa khớp với lời này.
Lâm Dữ Hạc thật sự là đứng ngồi không yên.
Cậu cảm thấy mình thật sự nên đi giải thích với Lục Nan một chút.
Điều càng khiến cho Lâm Dữ Hạc bất an, còn có chuyện đi tư vấn tâm lý.
Sau khi kết thúc tư vấn lần hai, Lâm Dữ Hạc đi ra khỏi văn phòng của Tạ Minh Thâm, sau đó đi ăn chút món ăn nhẹ lót dạ dưới sự hướng dẫn của học sinh của ông, mà trước khi rời đi, cậu lại nhìn thấy Tạ Minh Thâm nó chuyện với Lục Nan.
Mấy lần tư vấn đều là như vậy, mỗi khi cậu kết thúc trò chuyện với ông thì Tạ Minh Thâm đều sẽ đi nói chuyện với Lục Nan.
Lâm Dữ Hạc biết không thể nghĩ nhiều, có lẽ là hai người đó nói về chuyện gì khác.
Nhưng loại cảm giác này lại thật sự quá giống như là người nhà giấu bệnh nhân để nói chuyện về tình hình bệnh tật vậy.
Đêm đó sau khi trở về, Lâm Dữ Hạc đã suy xét thật tỉ mỉ kỹ lưỡng, cuối cùng trước khi ngủ, ở trong phòng, cậu gọi Lục Nan.
"Ca ca" Cậu mím môi: "...Em muốn nói chút chuyện với anh."
Lục Nan đang định cầm bát canh lê tuyết đã uống xong đi, nghe thấy vậy thì nói: "Làm sao vậy?"
Lâm Dữ Hạc không thích hợp uống sữa bò, nhưng cậu thích lê tuyết. Ngày mùa đông tiết trời khô ráo, cổ họng và khí quản của cậu có chút mẫn cảm, trước khi ngủ uống chút canh lê tuyết, vừa vặn có thể làm nhuận cho dễ chịu.
Lê tuyết thanh ngọt, Lâm Dữ Hạc uống xong đã súc miệng rồi, giữa môi răng vẫn còn vương lại chút vị ngọt.
Nhưng lúc này tâm tư cậu đã hoàn toàn không rảnh mà chú ý đến lê tuyết nữa rồi.
"...Là về chuyện tài liệu photo nhầm hôm trước ạ."
Lâm Dữ Hạc hít vào một hơi thật nhẹ.
"Đó thuần tuý chỉ là một hiểu lầm thôi ạ."
Tuy cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi, nhưng lúc thật sự giải thích lại vẫn cảm thấy khó khăn.
"Em không có hứng thú với cái đó, chưa từng làm những cái đó... cũng không muốn mượn những cái đó để tìm kiếm sự an ủi."
Cách âm của phòng ngủ rất tốt, Lâm Dữ Hạc vừa nói xong thì trong phòng liền không còn nghe được động tĩnh nào khác nữa.
Một lát sau, mới có tiếng vang nhẹ "cạch" một cái.
Lục Nan đặt bát xuống chiếc bàn ở bên cạnh, bước về phía cậu.
Anh đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống, một bàn tay đặt trên giường, ánh mắt đối diện với Lâm Dữ Hạc.
"Phương Tử Thư tìm em rồi?"
Người đàn ông vừa mở miệng liền đoán trúng nguyên nhân.
Lâm Dữ Hạc "dạ" một tiếng.
Lục Nan nói: "Quả thực tôi có điều tra một chút, nếu như làm phiền em rồi, vậy tôi xin lỗi."
Lâm Dữ Hạc sững sờ, lắc đầu: "Không sao đâu ạ, em chỉ muốn giải thích là em không..."
"Ừ, tôi biết rồi." Lục Nan nhìn cậu.
"Ninh Ninh, tôi điều tra, không phải vì không muốn cho em làm những chuyện này."
Anh giơ tay lên, giúp cậu chỉnh lại mái tóc hơi loạn xạ trên trán.
"Tôi chỉ là muốn hiểu rõ em."
Tay của người đàn ông thật ấm áp, khiến người ta không nhịn được mà muốn dán lên.
"Nếu như là hiểu lầm, thì coi như một khúc nhạc đệm."
"Nếu như là sở thích, tôi làm cùng em."
Bốn chữ "tôi làm cùng em" này được nói một cách quá mức hời hợt, đến mức hai giây sau Lâm Dữ Hạc mới hiểu ra được hàm ý thật sự của nó.
Trong lĩnh vực tình cảm này, Lâm Dữ Hạc hoàn toàn là bắt đầu từ con số không, có lẽ trước đó còn là số âm, nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác đích thân cảm nhận được chữ "thích" này từ trên người Lục Nan.
Thì ra có người sẽ vì một người khác mà cân nhắc suy xét đến tận mức độ này.
Lục Nan nói với cậu.
"Tôi làm, chí ít sẽ không khiến em bị tổn thương."
________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Rõ ràng kích thước của chú sẽ làm tổn thương cậu ấy đó chú à.