Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc hai người ra khỏi nhà Trần Tu thì đã là chạng vạng, về đến nhà cũng vừa lúc tới thời gian ăn tối.
Nhà Lâm Dữ Hạc đã được người mà Lục Nan dẫn tới thu dọn sạch sẽ, những món đồ Tết chất thành ngọn núi nhỏ cũng đã được xếp gọn gàng trong nhà kho, lạp xưởng thì treo dưới mái hiên phơi gió, trong sân còn có lá thông và vỏ bưởi đã được quay qua để giảm độ ẩm và khử độc, đồng thời cũng toả ra một mùi thơm thoang thoảng khiến lòng người vui sướng.
Trước đây mỗi lần về Lâm Dữ Hạc đều phải đeo khẩu trang dọn dẹp hơn nửa ngày, lần này quay về cậu đã thư thái hơn không ít.
Có điều tối nay Lâm Dữ Hạc vẫn bị Lục Nan dẫn về biệt thự, tuy rằng nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi nhưng vẫn còn cần thông gió để nhà thoáng hơn, tránh cho bụi bẩn khiến khí quản cậu khó chịu.
Bữa tối đã được chuẩn bị đâu vào đấy, không còn những chuyện khác làm phiền, bữa cơm này hai người ăn cũng thoải mái hơn trưa nay rất nhiều.
Cả mâm cơm tất cả đều là những món địa phương chính thống, Lâm Dữ Hạc còn ăn no cứng cả bụng. Ăn xong cậu đi dạo trong biệt thự, vừa để tiêu cơm đồng thời cũng để tham quan một chút.
Biệt thự được xây độc lập, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy rừng trúc ở bên ngoài. Bên kia lại là thị trấn nhỏ với những ngôi nhà được xây trên núi, khi màn đêm buông xuống, cảnh tượng ấy cũng trở thành một loại vẻ đẹp tuyệt mĩ.
Khi Lâm Dữ Hạc lên dạo tầng hai thì phát hiện ra một chiếc võng đang nằm trên ban công rộng rãi.
Lâm Dữ Hạc có chút phấn khích, hồi nhỏ ông ngoại cậu từng kéo một chiếc võng lưới mây ngay ngoài sân, khi đó sức khỏe cậu không tốt, không thể chạy nhảy nên ngủ trên võng là một trong những loại vận động rất vui đối với cậu.
Chiếc võng trên ban công này lớn hơn một chút so với chiếc của cậu hồi nhỏ, nằm trên đó là có thể nhìn thấy núi non và bầu trời sao bên ngoài cửa sổ kính sát đất. Lâm Dữ Hạc nằm lên đó, tứ chi duỗi ra thả lỏng hết mức, thoải mái đến mức khiến cậu không khỏi thở dài một cái.
Hạnh phúc.
Lục Nan cùng cậu đi dạo trong phòng, lúc này anh cũng theo cậu đi tới ban công của tầng hai. Lâm Dữ Hạc vui vẻ nói với anh: "Khi còn nhỏ chúng em đều cực kỳ thích loại võng này, vừa thoải mái lại thú vị. Khi đó trẻ con đều thích nằm trên võng rồi đổi hướng, ai đổi nhanh hơn người đó giỏi hơn."
Võng rất mềm, lại dễ lắc, nằm lên là không có chỗ nào để mượn lực, rất khó để có thể cử động cơ thể. Mà đám trẻ con luôn tràn đầy năng lượng, chẳng chịu ngồi yên một giây nào nên rất thích nghịch những thứ này.
Lâm Dữ Hạc còn làm mẫu cho Lục Nan một lần, ban đầu cậu nằm hướng đầu về phía Nam, sau đó ngồi dậy trên võng, chuyển chân sang phía khác rồi chỉnh hướng thành nằm hướng đầu về phía Bắc.
Cậu cũng thấy chơi võng rất vui nên quên chú ý tới ánh mắt của Lục Nan.
Lục Nan nhìn cậu một lúc, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng: "Độ dẻo dai không tồi."
Lâm Dữ Hạc: "..."
Rốt cuộc cậu cũng chậm rãi cảm nhận được điều gì đó, thành thành thật thật nằm im trên võng không dám động đậy.
Nhưng cậu không động thì lại có người khác động.
Lục Nan đi tới bên cạnh võng rồi dùng bàn tay nắm lấy sườn mặt Lâm Dữ Hạc, sau đó anh cúi người xuống, che phủ cả người cậu trong bóng râm của mình.
Ngoài cửa sổ có tiếng rừng trúc bị gió thổi, trên đỉnh đầu là bầu trời lấp lánh những vì sao đang dần toả sáng rực rỡ. Thị trấn nhỏ ở phía xa xa cũng dần sáng đèn, dưới màn đêm đen, ánh sáng khắp tứ phía điểm tia lấp lánh dịu dàng, Lục Nan cúi người, hôn lên bờ môi của Lâm Dữ Hạc.
Thật lâu thật lâu thật lâu sau, Lâm Dữ Hạc mới cảm nhận được một cách rõ ràng, rằng nằm trên võng khiến cậu không linh hoạt một chút nào.
Trong biệt thự đang bật máy sưởi nên ngoài ban công cũng không lạnh. Lâm Dữ Hạc tiếp tục nằm tại đó, còn Lục Nan hôn xong thì tìm tới cho cậu một tấm mền mềm, sau đó anh tới thư phòng xử lý công việc trước.
Chiếc võng khẽ lắc, yên tĩnh lại thoải mái. Lâm Dữ Hạc gối đầu tay ngắm bầu trời tinh tú, bầu trời đêm trong núi rừng đẹp hơn nhiều so với bầu trời đêm của thành phố, những ngôi sao sáng không bị che khuất mà tụ lại thành một dòng sông sao dài mênh mông.
Lâm Dữ Hạc vừa ngắm nhìn bầu trời sao vừa thốt ra tiếng cảm thán, một lúc lâu sau mới để ý tới tiếng chuông điện thoại trong túi áo.
Cậu lấy điện thoại ra nhìn một cái, là tin nhắn của Lục Anh Thuấn.
(Lục Anh Thuấn: Thế nào? Các anh tới Tứ Xuyên rồi sao?)
Tết này Lục Nan về nhà cùng Lâm Dữ Hạc, Lục Anh Thuấn cũng không về Hương Giang, cậu ta tới bên US, vừa vặn cũng xử lý một vài thủ tục ở trường, đợi đến khi kỳ nghỉ đông của đại học Yến Thành kết thúc thì cậu ta có thể trực tiếp tới đây đi học.
Lâm Dữ Hạc trả lời đơn giản vài câu, vốn dĩ cậu không muốn tán gẫu nhiều, có điều nghĩ tới cuộc điện thoại Lục Nan nghe lúc trưa cùng với một loạt tin tức mà cậu nhìn thấy, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi một câu.
(Lâm: Những báo cáo và dư luận đó... tình hình sẽ rất nghiêm trọng sao?)
(Lục Anh Thuấn: Không đâu, hiện tại đã khống chế rất tốt rồi)
(Lục: Anh dâu là đang lo lắng cho anh cả sao?)
Lâm Dữ Hạc trầm mặc một lúc, vẫn là đáp lại một cái "ừm".
(Lâm: Tôi sợ anh ấy sẽ bị ảnh hưởng)
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó mới gửi tới một voice chat.
Lâm Dữ Hạc ấn nghe, âm thanh nền của voice chat có chút ầm ĩ, có vẻ như Lục Anh Thuấn đang ở bên ngoài, có điều giọng của cậu ta rất trầm thấp còn mang theo chút ý cười.
"Không đâu, chỉ mình anh mới có thể ảnh hưởng tới anh cả được thôi."
Lâm Dữ Hạc khẽ run.
Cậu nhìn chằm chằm voice chat đó một lúc lâu, mãi đến khi màn hình điện thoại tối dần xuống và gương mặt cậu phản chiếu trên đó.
... Là như vậy sao?
Lâm Dữ Hạc nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, ở đây không thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Nan, nhưng cả căn phòng lại tràn ngập ánh sáng ấm áp dịu dàng, dịu dàng đợi cậu tới đó.
Lâm Dữ Hạc nhéo nhéo chóp mũi, lại nhìn đoạn hội thoại của hai người một cái.
Tới nay đã lâu như vậy, Lục Anh Thuấn là người duy nhất của Lục gia khiến cậu cảm thấy khá hiền lành.
Nhưng cậu cũng luôn có cảm giác... sự hiểu biết của Lục tam thiếu đối với bọn họ có hơi nhiều.
Có điều quả thật lời của Lục Anh Thuấn không sai, bởi vài ngày sau đó, những tin tức liên quan đến Lục Nan đã ít hơn rất nhiều, trông có vẻ như là bị đè xuống, không tạo nên quá nhiều sóng to gió lớn.
Mà bên này, Tết đã cận kề rồi.
--
Phần lớn đón Tết theo cách truyền thống là đón ở quê nhà, chỉ riêng hàng quà bánh kẹo Tết đã phải chuẩn bị mất mấy ngày. Tuy Lâm Dữ Hạc về muộn nhưng những đồ cần chuẩn bị thì về cơ bản đều đã được mọi người tặng đủ rồi, riêng mỗi dưa chua đã đủ để cậu ăn trong một hai tháng, chứ nói chi một bữa cơm tất niên.
Người Tứ Xuyên đón Tết thường không ăn sủi cảo mà thường ăn các loại như bánh tổ, bánh dày,..., cùng với các loại thức ăn đặc sản khác nhau. Khi ăn Tết, mỗi nhà sẽ tự chuẩn bị thức ăn sấy có hương vị chính cống, lượng vừa đủ.
Lâm Dữ Hạc về được mấy ngày, chỉ riêng lạp xưởng cậu còn chưa nếm hết một lượt, mỗi ngày đều là những hương vị khác nhau.
Thật ra lúc nhận đồ Lâm Dữ Hạc đã rất chú ý, ngoài thức ăn chín của các nhà tự làm ra thì còn lại cơ bản các món quà đều đã được gửi trả lại. Có điều quà của nhà máy nước hoa quả tặng thì cậu không thể nào trả lại, chỉ riêng nước lê tuyết ép cậu đã nhận được tới vài thùng lận.
Lúc kiểm kê nhìn thấy những hộp nước lê tuyết ép với số lượng khả quan kia, Lâm Dữ Hạc không nhịn được mà cảm thán: "Bằng này cũng nhiều quá rồi đó, đủ để tắm luôn."
Lục Nan nhíu mày: "Em muốn thử sao?"
Lâm Dữ Hạc: "??!"
"Em đùa thôi! Làm thế lãng phí quá."
Không biết có phải do hoa mắt hay không mà cậu luôn cảm thấy dường như cậu nhìn ra được trong mắt Lục Nan có một chút thất vọng.
... Này thì có gì mà thất vọng chứ?
Ngoài nước trái cây ra thì còn có một vài loại bánh ngọt được gia công từ lê tuyết, hương vị không tệ chút nào. Vốn dĩ khẩu vị của người Tứ Xuyên đã nghiêng về ngọt nên lượng đường trong nước uống cũng không hề ít.
Giờ đây Lâm Dữ Hạc đã tiếp nhận lại đồ ngọt, mỗi tối Lục Nan đều sẽ đánh răng cùng cậu.
Thời gian trôi nhanh như con cún chạy ngoài đồng, nháy mắt đã tới đêm giao thừa, ban ngày hai người dạo một vòng chợ trong thị trấn, đồng thời còn mua một bó hoa bự trong chợ hoa mang về. Buổi tối, thử nghiệm xuống bếp của Lâm Dữ Hạc tuyên bố thất bại, cuối cùng vẫn là Lục Nan phụ trách, làm đầy một bàn bữa cơm tất niên.
Lúc này ánh mắt Lâm Dữ Hạc nhìn Lục Nan đã không phải là sùng bái nữa mà là ngưỡng mộ.
"Ca ca lợi hại quá!"
Lục Nan, người nhận được phản ứng nhiệt liệt như vậy khi mới xử lý một nửa thành phẩm, không khỏi lo lắng về chất lượng những bữa tất niên trước đây của Lâm Dữ Hạc.
Ăn xong cơm tối, trong TV đã truyền ra tiếng bài hát mở màn đầy náo nhiệt của chương trình Vạn Xuân (chương trình đón giao thừa của Trung Quốc). Lâm Dữ Hạc chạy đôn đáo suốt một ngày trời, ăn cơm xong thì bắt đầu buồn ngủ, có điều cậu vẫn ngồi trước TV, từ đầu đến cuối không rời đi.
Vốn dĩ Lục Nan tưởng rằng do cậu muốn xem chương trình, kết quả phát hiện cậu chưa xem được bao lâu thì đầu đã cúi xuống, hoàn toàn không mở nổi mắt.
Nhưng đến khi Lục Nan vươn tay ra muốn tắt TV đi, ôm cậu về phòng thì Lâm Dữ Hạc lại đột nhiên mở mắt ra: "Ưm? Em làm ồn đến ca ca sao?"
"Không ồn." Lục Nan xoa xoa mặt cậu: "Em mệt thì đi ngủ đi."
Lâm Dữ Hạc lại kiên trì: "Đêm nay phải đón giao thừa."
Cậu dụi dụi mắt: "Ca ca mệt không?"
Lục Nan kéo cậu vào lòng: "Tôi thức đêm cùng em." –
Ôm là cách sưởi ấm thích hợp nhất trong mùa đông.
Lục Nan ôm cậu xem TV, một lúc sau, khi anh tưởng rằng Lâm Dữ Hạc đã ngủ thiếp đi thì bỗng nghe thấy đối phương nói.
"Trước đây khi chờ tới giao thừa, em sợ sẽ ngủ quên nên cứ luôn để TV bật."
Giọng của Lâm Dữ Hạc rất nhẹ, trong âm thanh náo nhiệt của TV tựa như rất dễ bị che đi mất.
"Nhưng có lúc vẫn sẽ ngủ quên mất một lúc, khi tỉnh lại thì tiếng của TV vẫn còn đó, nhưng cũng chỉ có tiếng của TV mà thôi, xung quanh chẳng có một bóng người..."
Càng là những ngày lễ náo nhiệt thì những người cô đơn lại càng khó tránh khỏi cái hiu quạnh.
Lâm Dữ Hạc khẽ hít một hơi thật sâu: "Vừa rồi em ngủ thiếp đi... suýt chút nữa cũng tưởng rằng khi tỉnh lại sẽ chẳng nhìn thấy ai nữa."
Lục Nan vươn tay vuốt ve sườn mặt mềm mại của chàng trai.
"Kết quả thì sao?" Anh hỏi:"Nhìn thấy không?"
Lâm Dữ Hạc dán vào lòng bàn tay anh rồi cọ cọ.
"Nhìn thấy ca ca."
Lục Nan cúi đầu hôn lên mái tóc cậu.
Hai người cùng nhau chờ đợi khiến cho đêm giao thừa này ngắn hơn nhiều so với trước đây, khi đã cận kề mười hai giờ, cơn buồn ngủ của Lâm Dữ Hạc cũng đã biến mất, trông cậu có tinh thần hơn rất nhiều.
Cậu lấy pháo hoa đã chuẩn bị từ trước ra, cùng Lục Nan ra bên ngoài.
Trong thị trấn không cho phép đốt pháo hoa, xung quanh đã có không ít những chùm sáng rực rỡ tươi đẹp. Loại Lâm Dữ Hạc mua ở chợ phiên là loại pháo hoa cầm tay nhỏ, rất tiện, cũng rất an toàn.
Cùng lúc với pháo hoa được tiếp lửa, trùng hợp những chùm pháo hoa lớn cũng xuất hiện trên bầu trời đêm, ánh pháo hoa rực rỡ ở phía trước và phía sau phác họa ra đường nét anh tuấn kiệt xuất của người đàn ông, Lâm Dữ Hạc nhìn anh, không tự chủ được mà sững sờ trong giây lát.
Lục Nan giương mắt nhìn cậu: "Làm sao vậy?"
Lâm Dữ Hạc lẩm bẩm nói: "Anh thật xinh đẹp."
Sau khi buột miệng nói ra cậu mới cảm nhận được không quá ổn, thế là vội vàng giải thích với anh ngay lập tức: "Ý của em không phải kiểu đó, chính là một kiểu hình dung khiến người khác nhìn thấy sẽ rất vui vẻ."
Cách một tầng pháo hoa đang cháy rực rỡ, Lâm Dữ Hạc nhìn thấy chút ý cười vương trên khóe môi Lục Nan.
Ôn nhu đến cực điểm.
Người càng lạnh lùng ít nói, thì khi cười lên sẽ càng đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Lâm Dữ Hạc bỗng im bặt, bên tai vang lên tiếng vù vù, thật lâu thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trong đầu, Lâm Dữ Hạc bỗng ý thức được điều gì đó.
"Có phải em đã từng nói anh như vậy không?"
"Ừ."
Lục Nan nói.
"Em nói "đẹp" không chỉ để hình dung các cô gái -- 'Pháo hoa đẹp, anh cũng rất đẹp.' "
Hóa ra hơn mười năm trước cậu đã muốn dùng từ này.
Lâm Dữ Hạc nghĩ.
Cậu tiếp tục nói một cách rất tự nhiên, trôi chảy giống như dòng nước: "Thế nhưng anh không giống với pháo hoa, pháo hoa sẽ biến mất, còn anh vẫn luôn ở đây."
Pháo hoa đã cháy tới điểm cuối, xung quanh dần tối xuống, trong sắc đêm tối tăm, vẻ mặt của Lục Nan có chút mơ hồ không nhìn rõ.
"Em vẫn còn nhớ."
Lâm Dữ Hạc gật đầu, gật được một nửa thì đột nhiên ngưng lại, cậu buông pháo hoa ra rồi kéo lấy Lục Nan chạy vào trong rừng trúc.
Điện thoại đang bật đèn pin, tia ánh sáng khẽ rung lắc trong bóng tối, bọn họ chạy tới chỗ cao nhất theo con dốc thấp của rừng trúc, nơi này có tầm nhìn rộng rãi, hướng mà nơi này nhìn về vừa vặn có thể nhìn thấy những chùm pháo hoa đang nở rải rác trên bầu trời.
Tới gần giờ, vài chỗ bắn pháo hoa đều tạm thời dừng lại, chờ đợi một năm mới đầy hứa hẹn sắp đến.
Nhưng Lâm Dữ Hạc lại không chú ý tới những pháo hoa ấy, cậu vẫn luôn nhìn xuống mặt đất, không lâu sau thì tìm thấy được hòn đá nổi bật kia.
Hòn đá rất lớn, cao hơn nửa người, hình dáng lởm chởm, chỉ có một mặt miễn cưỡng có thể gọi là phẳng.
Lâm Dữ Hạc dùng đèn pin chiếu vào, không bao lâu sau thì tìm thấy được hình vẽ ấy.
Cậu khẽ hô lên một tiếng: "Là cái này."
Trên mặt phẳng của hòn đá, có khắc một hình vẽ đơn giản lại đầy non nớt.
Một con chim rất lớn rất lớn, bên cạnh còn có một con Hạc, tuy nhỏ hơn nhiều nhưng lại có đôi chân rất dài.
Chim to là Chuẩn, chân dài là Hạc.
Lâm Dữ Hạc nhìn hình vẽ đơn giản đến có chút buồn cười, nhưng lại sâu sắc đến mức đã hơn mười năm cũng vẫn chưa biến mất ấy, khẽ nói.
"Em nhớ khi ấy em khắc chim to quá, khắc thật lâu cũng chưa xong, dao cũng hỏng cả mấy cái, đó còn là dao để khắc gỗ..."
"Em còn để cho tay bị cứa rách." Lục Nan nắm tay cậu, đứng bên cạnh cậu, cùng cậu ngắm nhìn hai chú chim đó.
"Lúc đó em chỉ nghĩ, sao lại có đứa trẻ như thế, vừa không để ý một cái là bị thương." Lâm Dữ Hạc cười cười.
"Sao lại có đứa trẻ ngốc như vậy chứ."
Lục Nan lại nói: "Không ngốc."
Lâm Dữ Hạc lại cảm thấy anh nói cũng đúng.
Không ngốc, chẳng ngốc một chút nào.
Thông minh hơn bây giờ nhiều.
Rất nhiều thứ đều sẽ đổi thay, sẽ bị cho vào dĩ vãng, nhưng cũng có một vài thứ thì không. Phương pháp đơn giản nhất có thể gìn giữ nó đến lâu nhất, lúc khắc trên hòn đá thì chắc chắn cũng rất muốn khắc trong tim.
Lâm Dữ Hạc vươn tay ra sờ hòn đá, theo thời gian, những vết lồi lõm đã trở nên bằng phẳng trơn mượt, nhưng lại vẫn khắc sâu như cũ.
Cậu nhẹ nhàng nói: "Nhất định là em cực kỳ thích anh."
Lục Nan nói: "Em là người thích tôi nhất."
Tiếng chuông trong ngôi chùa ở xa xa vang lên, giờ, một năm mới đã tới.
Từng chùm từng chùm pháo hoa bay lên phía chân trời, rực rỡ lại xán lạn, thắp sáng cả nửa bầu trời, cũng chiếu sáng cái ôm trong rừng trúc.
"Chúc mừng năm mới." --
___________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chim to thật to! Sờ vào sẽ càng to
____________________________________
Bánh tổ
Bánh dày
Editor: Tác giả hư quá nha~
Ban đầu mình định làm mấy chương Tết này vào dịp Tết cho tràn đầy không khí, kết quả không kịp nên bây giờ mới tới chương giao thừa nè hiuhiu. Nhưng vẫn chúc mọi người một năm mới vạn sự như ý nha, dịch bệnh nguy hiểm nên hãy bảo vệ tốt bản thân nhé, yêu️