năm trước, cũng chính là năm , Ân Gia Hà mới xuất hiện trong vòng bạn bè của Diệp Minh Tâm, Hàn Phi Nhứ chính là khi đó mới biết cô ta.
Nói là biết, thực ra là cùng nhau ăn hai bữa cơm, khi đó Ân Gia Hà vẫn còn là nhị tuyến tiểu hoa, Hàn Phi Nhứ lại là học sinh, hai người không có quan hệ gì, cũng không có chủ đề gì chung, đến nói chuyện cũng chưa được vài câu.
Cho dù như vậy, Ân Gia Hà cũng không thể chấp nhận Hàn Phi Nhứ đã không nhớ chuyện của cô ta.
Càng mất mặt hơn đó là, trước đây cô ta cho rằng Hàn Phi Nhứ vì diễn kịch mới không có phản ứng gì, bây giờ có cảm giác như bị vả vào mặt.
Ân Gia Hà trầm mặc cả ngày, cuối cùng ấm ức rời đi, Hàn Phi Nhứ chớp mắt, không hiểu cô ta sao chưa trả lời mình đã đi rồi.
Trọng Viên Viên đúng lúc đến cạnh cô, Hàn Phi Nhứ lấy lại điện thoại, chuẩn bị rời đi, cô quay người, phát hiện Diệp Minh Tâm và Dư Thính Tuyết đứng cạnh nhau, Dư Thính Tuyết dáng người rất thấp, chỉ khoảng hơn mét rưỡi, giọng cô ấy rất nhỏ, Diệp Minh Tâm phải hơi cúi người mới nghe được rõ.
Diệp Minh Tâm cúi đầu, nghiêng người về phía cô ấy, không biết Dư Thính Tuyết đã nói những gì, Diệp Minh Tâm cười dịu dàng, còn đưa tay, xoa xoa đầu cô ấy.
Dư Thính Tuyết thẹn thùng, ánh mắt nghiêng đi, nhận ra Ân Gia Hà phải đi, vội vàng chạy tới, lúc chạy còn không quên quay đầu lại, vẫy tay nói tạm biệt với Diệp Minh Tâm.
Trọng Viên Viên và Hàn Phi Nhứ cùng đứng ở xa, nhìn thấy cảnh này, Trọng Viên Viên quay đầu, cười cười hỏi cố chủ: "Cô Hàn, có phải cảm thấy cảnh này có chút chướng mắt hay không?"
Hàn Phi Nhứ nhíu mày, lập tức phủ nhận: "Không.
Tại sao chị lại cảm thấy chướng mắt chứ?"
"Bởi vì chị thích nhất là được Diệp Minh Tâm xoa đầu mà, chị ấy đụng vào người khác là chị sẽ không vui."
Hàn Phi Nhứ quay đầu, cao giọng: "Chị nói chị thích xoa đầu khi nào?!"
Trọng Viên Viên bị Hàn Phi Nhứ làm giật mình: "Nói nhỏ chút, bên cạnh còn có người đấy.
Chính là lúc hai người mới yêu nhau, Diệp Minh Tâm chỉ là xoa đầu Lưu Hải một diễn viên nhỏ, chị đã than thở với em cả tối."
Diệp Minh Tâm có thói sạch sẽ rất kỳ lạ, chị ấy ghét bất kì ai đụng vào mình trừ người nhà, đồng thời cũng sẽ hạn chế tiếp xúc với người khác, nhưng nếu là chạm vào quần áo, tóc, chị ấy lại không có vấn đề gì, thói sạch sẽ cũng sẽ không phát tác.
Trọng Viên Viên nói với giọng tức giận: "Làm ơn, Diệp Minh Tâm hôn người khác chị còn không để ý, tại sao chỉ xoa đầu, chị lại phản ứng mạnh như vậy."
Lúc đầu Hàn Phi Nhứ đã từ từ quay đầu về phía kia, bởi vì còn muốn xem Diệp Minh Tâm đang làm gì, nghe Trọng Viên Viên nói, cô lập tức quay về phía ngược lại, tốc độ rất nhanh, khiến Trọng Viên Viên lo lắng cổ cô liệu có bị vấn đề gì hay không.
"Chị ấy đã từng hôn người khác?!"
Trọng Viên Viên nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh: "Đương nhiên, không phải rất bình thường sao? Hai người đều là diễn viên, chị chưa từng hôn người khác là bởi vì phim chị diễn quá ít, chờ chị diễn nhiều lên, chị cũng sẽ có cảnh hôn thôi."
Nhìn đồng hồ một chút, Trọng Viên Viên vội vàng khom lưng, lấy hết đồ lên: "Đi thôi đi thôi, Tiểu Đông còn đang chờ ở bên kia."
Tiểu Đông là một trong những trợ lý mới của Hàn Phi Nhứ, tên là Địch Hướng Đông, hai người nữa là Trương Tây, Cung Nam, để cho thuận tiện thường gọi là Tiểu Đông, Tiểu Tây, Tiểu Nam.
Hàn Phi Nhứ hỏi có Tiểu Bắc hay không, Lương Trữ trả lời, Tiểu Bắc không có, chỉ có một Lão Bắc, người tạo hình không muốn nói cho người khác tên thật của mình, nên để người khác gọi theo nghệ danh — Bối Luân.
Những trợ lý khác ai cũng có sở trường riêng, phân công khác nhau, Tiểu Đông phụ trách đặt vé, mua sắm, Hàn Phi Nhứ giao cho anh ta một nhiệm vụ lớn, bảo anh ta phải nhanh chóng đi mua một chiếc xe RV, hôm sau phải có thể đi được luôn.
Nghe nói Tiểu Đông đã mua được xe rồi, đến một phần năm số tiền dự tính cũng chưa tiêu hết, bị Trọng Viên Viên thúc giục, Hàn Phi Nhứ cũng mới nhớ tới chuyện này, không để ý đến Diệp Minh Tâm nữa, cô trở lại xe, bảo Vi Tầm đi tìm theo địa chỉ.
Tiểu Đông nói bản thân anh ta không thể tự lái, muốn lái chiếc xe đó cần bằng hạng A mới được.
Hàn Phi Nhứ không hiểu phân loại bằng có ý nghĩa gì, nếu như cô hiểu, chắc sẽ càng hứng thú.
Trên đường đi qua vài cửa hàng s, cuối cùng bọn họ dừng lại ở một xưởng ô tô, xuống xe, đi theo nhân viên đến nhà kho, Hàn Phi Nhứ nhìn chiếc xe trước mặt còn giống xe tải hơn, cô rơi vào trầm mặc.
Trọng Viên Viên cũng vậy, sững người hồi lâu, sau đó vòng quanh chiếc xe một vòng, cảm giác bản thân đi rất lâu, mới đi hết một vòng, cô nhìn về phía đồng nghiệp mới: "Đây là xe RV?!"
Xe RV dáng vẻ như này, đây là xe vận chuyển đạn đạo dùng trong quân sự à?!
Tiểu Đông trả lời rất nghiêm túc: "Đúng vậy, xe này có thân hình lộng lẫy, tất cả phương tiện cái gì cần có đều có, bố trí hai phòng một sảnh, bồn tắm mát xa xa hoa, giường lớn xa xỉ, tủ quần áo tự động, còn có nguyên bộ ghế dựa da thật, nguyên bộ thiết bị nấu nướng di động, mở rộng không gian tận dụng vô hạn, phòng làm việc lớn nhỏ tổng cộng có ba phòng, bảo đảm đầy đủ không gian riêng tư cho chủ nhà, khách và trợ lý!"
"Bên trong còn nhiều ưu điểm nữa chưa thể xem, mời xem phía ngoài! Đàn piano đen và cây cọ kết hợp hoàn hảo, hơn nữa còn có lốp xe việt dã đẳng cấp lái trên đá vụn ba ngày ba đêm cũng sẽ không xuất hiện hỏng hóc, đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm là! Hiện tại mua xe, được tặng thảm Bulgaria in hoa lông dài giảm ồn, thảm bản địa kết hợp sản xuất, bao phủ đến từng ngóc ngách trong xe, toàn tâm toàn ý vì cuộc sống yên tĩnh của quý khách bảo đảm đưa đón! Ngoài ra, chúng tôi còn tặng thêm một thùng rượu vang từ năm , giúp cuộc sống quý khách tràn đầy hương vị, khiến niềm yêu thích xe ngày càng rạng rỡ, lộ trình của quý khách không còn mù mịt!"
Trọng Viên Viên: "..."
Cô không thể nhịn được nữa: "Anh là bán xe hay là mua xe? Nói nhiều như vậy làm gì, không phải bảo anh mua xe RV sao, ai bảo anh mua xe này? Lại còn là xe lớn như vậy! Anh lo xe không đủ nhiều, vì thế muốn mua cho cô ấy thêm mấy cái?!"
Tiểu Đông trả lời: "Nhưng cô chủ nói phải mua loại tốt, tôi tìm cả ngày trời, chiếc này là tốt nhất."
"Máy bay riêng tốt hơn, sao anh không đi mua một chiếc máy bay? Đến lúc đó vào đoàn, chúng tôi trực tiếp lái máy bay đi, lúc nghỉ ngơi anh ở trên máy bay thả dây thừng xuống dưới, chúng tôi leo lên trên là được!"
Ba trợ lý mới tuyển đều không phải trợ lý hãng RV, bọn họ ngày thường đều ở phòng làm việc, làm việc của từng người, Trọng Viên Viên toàn năng, năng lực cao, cũng coi như là cấp trên bọn họ.
Cô dậm chân, một tay túm Tiểu Đông sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Anh đã mua rồi?"
Tiểu Đông ngượng ngùng gật đầu.
"Hàn Phi Nhứ không phải chỉ đưa anh một ngàn vạn sao? Chiếc xe này tuyệt đối không chỉ một ngàn vạn, anh lấy cái gì mua?"
Tiểu Đông nhìn về phía Hàn Phi Nhứ, thấy cô không chú ý đến mình, mới thần bí lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đen: "Đây là cô chủ Diệp đưa cho tôi, cô ấy bảo tôi cố gắng tiêu tiền trong này, tiền mua xe là tôi lấy từ trong này."
Tiểu Đông là người Lương Trữ lấy từ bên Tề Vũ, trước đây cậu ấy là trợ lý mua sắm của Diệp Minh Tâm, nghe nói, Diệp Minh Tâm cảm thấy cậu ấy rất biết mua đồ.
Chiếc xe này đã ở nhà xưởng gần nửa năm, vốn dĩ nó là do một phú hào khác đặt làm, nhưng phú hào đó chưa kịp lấy xe, nhà đã phá sản rồi, chiếc xe này cũng bị dùng giá thấp nhất trả về cho nhà bán ô tô.
Người bình thường không cần dùng xe lớn như vậy, ngoài minh tinh và người đam mê du lịch tự túc, Tiểu Đông cũng là may mắn, nếu không trong vòng một ngày, đi đâu mua được chiếc xe như vậy.
Trọng Viên Viên nhìn chiếc thẻ đen, trong lòng thầm thở dài một tiếng, nhịn xuống, nhịn xuống, giữ tâm trạng bình thường, bây giờ nhất định không được bắt đầu chửi thề, tương lai vẫn còn dài, sau này nhất định còn xuất hiện nhiều chuyện không chịu được.
...
Từ sau khi tốt nghiệp, cô ấy là trợ lý của minh tinh, đến bây giờ đã bảy, tám năm, tổng cộng cô đã đi cùng hai minh tinh, một là Hàn Phi Nhứ, một là Lâm Y, mà Lâm Y tiêu tiền cũng hoang phí, rất hào sảng, nhưng mặc dù có hào sảng mấy thì cũng không như Diệp Minh Tâm, tùy tiện, mấy ngàn vạn cũng tiêu hết rồi.
Suy nghĩ một hồi, đột nhiên Trọng Viên Viên nghĩ ra có gì đó sai sai: "Không phải anh nói đã tiêu hai trăm vạn sao? Hai trăm vạn kia làm gì rồi, mua xe RV rồi?"
Tiểu Đông nhe răng cười: "Không có, bọn họ giới thiệu cho tôi nguyên bộ xe, nói mua xe được giảm giá ghế dựa chạy bằng điện tự điều khiển và mành che nắng, vì thế tôi đều mua cả."
Trọng Viên Viên: "..."
Sau này công việc mua sắm cô giao cho Tiểu Nam đi, vốn cho rằng con trai mua sắm sẽ lí trí hơn chút, bây giờ xem ra, là cô quá ngây thơ rồi.
Trọng Viên Viên vẫn cảm thấy không ổn: "Chiếc xe này quá cao điệu, lái chiếc này đi, người khác không biết sẽ nói gì, tôi đi tìm Hàn Phi Nhứ thương lượng một chút, không được thì đem trả nó đi."
Lời còn chưa dứt, bên kia truyền đến giọng Hàn Phi Nhứ: "Đẹp quá! Hôm nay tôi không muốn về nhà, ở lại đây được không??"
...
Tiểu Đông nhìn qua, Hàn Phi Nhứ đang hứng thú cùng Vi Tầm nghe ngóng về loại xe này, anh ta nhìn một lúc, sau đó quay đầu hỏi Trọng Viên Viên: "Có trả lại không?"
Trả cái gì chứ.
Trong đám người chỉ có Vi Tầm có bằng loại A, cậu ta lái xe về, Trọng Viên Viên ngồi ở trong xe, nhìn Hàn Phi Nhứ như mới từ ở nông thôn vào thành phố, nhìn chỗ này, sờ chỗ kia.
Chiếc xe bọn họ lái đến do Tiểu Đông lái về công ty Cam Thị, rồi lại để trợ lý của Diệp Minh Tâm lái về nhà bọn họ.
Bất kể là phụ nữ ở độ tuổi nào, đều không ngăn được khái cảm khi mua sắm, về đến nhà nửa tiếng rồi, Hàn Phi Nhứ vẫn còn cảm giác cực kì vui vẻ.
Lúc Diệp Minh Tâm trở về, Hàn Phi Nhứ đang nằm trên sô pha đắp mặt nạ, cô giơ điện thoại cao, xem các fan đã nói những gì.
Phim vừa được phát sóng, cô như ngồi trên cung tên, thẳng tắp bay lên, fans weibo mỗi ngày đều tăng, tag cùng bình luận đều xem không hết.
Lương trữ đúng lúc cho mua cô ít hot search, mỗi lần xếp hạng đều không trước không sau, vừa không khiến mọi người phản cảm, cũng sẽ không chìm lắng quá.
Tiền mua hot search chính là thù lao đóng phim, địa vị Hàn Phi Nhứ không cao, thù lao đóng phim cũng thuộc mức trung bình thấp, cho dù là cô dâu của bạn thân, Giang Linh Nhạn cũng không trả thù lao đóng phim cao hơn, chỉ bằng với những minh tinh bình thường khác, vạn một tập, có thể diễn đến tập nào, phải xem bản lĩnh bản thân.
Hàn Phi Nhứ vẫn luôn cho rằng thù lao đóng phim của mình là thấp nhất, cùng trình độ với cô còn có Trương Đồng Huy, nhưng anh ta đã bị đào thải rồi.
Diệp Minh Tâm ngồi cạnh cô: "Chị lúc ở bãi đỗ xe thấy chiếc xe em mới mua rồi, rất thời thượng."
Hàn Phi Nhứ đến ánh mắt cũng không dịch chuyển: "Chờ em quay xong phim, em sẽ trả tiền cho chị."
Cô đã biết tiền mua xe là dùng tiền của Diệp Minh Tâm mua, nhưng lại không có ý định bây giờ trả tiền ngay, hoặc trả lại xe, dù sao Diệp Minh Tâm cũng không thiếu tiền, vậy thì nợ trước đã, chờ cô quay xong phim, đồng thời thu xếp tình hình tài chính của mình, rồi mới trả lại tiền.
Diệp Minh Tâm nhếch lên khóe miệng, im lặng vài giây, trả lời: "Chị không cần tiền."
Hàn Phi Nhứ sững người, tháo mặt nạ xuống, ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn.
Vừa nhìn là biết cô muốn nói đến nơi khác, Diệp Minh Tâm cười khẽ: "Người sớm đã là của chị rồi, chị cũng sẽ không đòi người với em."
Tuy nhiên, chị ấy vẫn không thân thiết với mình.
Nhưng cô cũng biết, mọi việc đều phải từ từ, vội vàng không làm được việc gì hết.
Hàn Phi Nhứ hỏi: "Vậy chị muốn cái gì?"
Diệp Minh Tâm nghĩ một lát: "Em mua quà cho chị đi, sinh nhật năm nay, em vẫn chưa mua quà cho chị."
Chị nói với giọng tủi thân, Hàn Phi Nhứ lại không chú ý đến giọng điệu, nghe thấy hai chữ sinh nhật, Hàn Phi Nhứ lại nhớ tới những lời hai ngày trước Y Y nói với cô, thấy Hàn Phi Nhứ nhíu mí mắt, lại không trả lời mình, chị cố ý ra vẻ tủi thân bĩu môi: "Đến quà cũng không mua cho chị sao?"
Nghe vậy, Hàn Phi Nhứ ngước lên nhìn, nhấp khóe môi, vứt mặt nạ vào thùng rác, sau đó mới nhìn thẳng vào Diệp Minh Tâm.
"Tại sao vào sinh nhật chị năm nay, em không mua quà cho chị?"
Diệp Minh Tâm sắc mặt thay đổi, cười nhạt: "Bởi vì khi đó mối quan hệ chúng ta không tốt, tất nhiên cũng không có tâm trạng mua quà."
Nói xong, chị muốn đứng lên, Hàn Phi Nhứ thấy chị lại muốn trốn tránh, lập tức nắm lấy tay chị, trên tay Hàn Phi Nhứ còn dính nhớp trên mặt nạ, vừa đụng vào chị, chị liền phản xạ có điều kiện run lên một chút, rất nhanh, chị nhận ra đây là tay của Hàn Phi Nhứ, nên lại thả lỏng một chút.
Những phản ứng này đều rất nhỏ, nhưng Hàn Phi Nhứ ở ngay bên cạnh, cô đều thấy hết tất cả, buông tay, Hàn Phi Nhứ nhìn một cách nghi hoặc: "Sao vậy?"
Diệp Minh Tâm quay đầu, mỉm cười nói: "Không có gì, chị hơi đói, chị đi ăn mì, em muốn ăn không?"
Hàn Phi Nhứ nhìn chằm chằm vào mắt chị, nhưng không thấy bất kì sơ hở gì, dừng lại một chút: "Em ăn."
Diệp Minh Tâm không thường xuyên xuống bếp, khi còn nhỏ cũng là cô chủ đến mười ngón tay cũng không dính nước, khi tự mình dốc sức làm diễn viên, mới học được cách nấu mì ăn liền, luộc rau, còn có chiên gà, chiên cá, khi Hàn Phi Nhứ vừa sinh xong Y Y, lại học được cách nấu canh và nấu mì suông.
Vừa sinh xong không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, nhưng rau xào chị lại không biết làm, vì thế, cũng chỉ có thể nấu chút canh, hoặc nấu mì thôi.
Không ngờ là, Hàn Phi Nhứ lại thích ăn món mì mà chị làm, một nắm mì sợi, nửa quả cà chua, bốn năm cái hành thái, thêm một muỗng xì dầu, chỉ đơn giản như vậy, chính là món Hàn Phi Nhứ thích nhất.
Hàn Phi Nhứ là người miền Nam nhưng sống ở miền Bắc, cho dù chỉ sống hơn chục năm ở miền Nam, khẩu vị vẫn giống y như người miền Nam.
Còn chưa đến năm phút, mì đã làm xong rồi, đang làm dì Lý còn muốn giúp, nhưng bị Diệp Minh Tâm khuyên trở về, chị tự mình làm xong, lại mang ra, để cho đẹp hơn, còn rải một chút thục hạt mè ở trên.
"Nếm thử xem."
Diệp Minh Tâm mắt rất sáng, trông có vẻ rất mong đợi, Hàn Phi Nhứ chưa từng ăn món mì như vậy, cô gắp một đũa lên thử, cho vào trong miệng nhai nhai.
Hàn Phi Nhứ lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Ngon lắm!"
Lúc cô vừa mở miệng, Diệp Minh Tâm cũng cười: "Chờ sau này chị nghỉ hưu rồi, chị cũng mở một quán ăn riêng, chị sẽ là đầu bếp chính kiêm ông chủ, em sẽ là vị khách duy nhất kiêm bà chủ."
Hàn Phi Nhứ vui vẻ: "Quán ăn chỉ biết làm một món mì?"
Diệp Minh Tâm đáp: "Bên ngoài không phải có rất nhiều quán ăn như vậy sao? Người ta cũng chỉ bán một loại, chị đương nhiên cũng có thể."
Hàn Phi Nhứ lại gắp lên một đũa mì, bên trên vẫn còn hơi nóng, cô thổi thổi: "Chờ chị về hưu, vẫn còn mấy chục năm nữa, đến lúc đó suy nghĩ của chị chắc chắn cũng thay đổi rồi."
"Không đâu, chị là người kiên định, dự định đã đưa ra, chuyện đã quyết định, người đã thích, đều sẽ không thay đổi."
Giọng Diệp Minh Tâm không lớn, nhưng lại rất kiên định, Hàn Phi Nhứ hút mì chậm lại, cô không ngẩng đầu, tất nhiên không thấy sự nghiêm túc và ấm áp của Diệp Minh Tâm.
Thấy cô chỉ biết vùi đầu ăn mì, biết cô sẽ không trả lời mình, Diệp Minh Tâm tự giảm bớt ngượng ngùng: "Hơn nữa, cũng không lâu như em nghĩ, chẳng mấy chốc, chị cũng nên về hưu rồi."
Hàn Phi Nhứ cuối cùng cũng ngẩng đầu, mở to mắt: "Chị muốn về hưu?"
"Chị còn đang suy nghĩ," Diệp Minh Tâm cũng không nói chắc chắn, tuy rằng chuyện đã chắc tám chín phần, nhưng trước khi quyết định, chị sẽ không đảm bảo với bất kì ai: "Vẫn còn hai năm, Y Y sắp lên tiểu học, nếu hai chúng ta đều làm việc, sẽ không có ai chăm sóc con bé, không thể lúc nào cũng để con bé ở với ông bà ngoại, vậy thì không phải thành đứa trẻ đi ở nhờ sao?"
"Hơn nữa...mấy năm trước, chị luôn bận công việc, lơ là gia đình, sau này chị không muốn như vậy nữa."
Diệp Minh Tâm giọng thấp xuống, cười một chút, ngữ khí lại nhẹ nhàng: "Đến lúc đó em làm việc ở bên ngoài, còn chị làm nội trợ cho em, thế nào?"
Hàn Phi Nhứ ngơ ngác nhìn, Diệp Minh Tâm và cô nhìn nhau đối diện một lúc, thấy cô vẫn không nói gì, bèn hỏi dò: "Nếu em cũng muốn làm nội trợ, vậy thì cũng được thôi, chúng ta có thể cùng nhau mang theo Y Y đi đến nước khác, Y Y không phải từng đi Thụy Sĩ sao? Nếu con bé thích nơi đó, sau này chúng ta sẽ cùng nhau dọn qua đó, để con bé học tập ở đó, hai người chúng ta còn có thể từ từ du lịch châu Âu."
Hàn Phi Nhứ không hề muốn làm nội trợ, nền giáo dục mà cô được tiếp thu vẫn luôn ảnh hưởng đến cô, phụ nữ nhất định phải có công việc, không vì tiền, mà vì mở rộng tầm mắt và hưởng thụ cuộc sống bận rộn nhưng cũng phong phú.
Mẹ cô từ nhỏ đã dạy cô tư tưởng này, cho nên cho dù mấy năm ở nước ngoài, Hàn Phi Nhứ cũng không ngồi không, mà vẫn luôn đầu tư vào các dự án, dùng tiền đẻ ra tiền.
Lớn như vậy rồi, bà nội trợ cô biết chỉ có một, cuộc đời bi thảm của bà ấy khiến cô cả đời không thể quên, từ nhỏ cô đã hạ quyết tâm, nhất định phải là người nắm giữ quyền chủ động cuộc đời chính mình, những gì của mình đều phải nằm trong tay mình.
Hàn Phi Nhứ không trả lời, không phải vì Diệp Minh Tâm muốn làm nội trợ khiến cô không thể chấp nhận, mà vì cô không hiểu, tại sao Diệp Minh Tâm lúc nào cũng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, như thể hai người đã làm lành vậy, Hàn Phi Nhứ lúc trước là đồng ý cho hai người một cơ hội thử lại, chứ không phải đồng ý sẽ không ly hôn nữa.
Mâu thuẫn vẫn luôn ở đó, không phải cô quên đi là có thể hoàn toàn biến mất, hơn nữa trong lòng Hàn Phi Nhứ luôn có trực giác, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, cô cũng sẽ nhớ ra chuyện quá khứ.
Hàn Phi Nhứ bỏ đũa xuống, nhìn thẳng: "Diệp Minh Tâm."
Diệp Minh Tâm nhìn cô dò hỏi: "Cái gì?"
"Chị có thể nói cho em biết, trước đây tại sao chúng ta muốn ly hôn."
Biết điều này, trước nay chỉ có Diệp Minh Tâm, Hàn Phi Nhứ ngoài hỏi ra, cũng không thu hoạch được gì.
Diệp Minh Tâm đặt tay lên cốc nước, theo động tác của chị, nước trong cốc cũng hơi lay động.
Chị kéo khóe miệng, tuy rằng là cười, nhưng Hàn Phi Nhứ hoàn toàn không thấy chị vui vẻ chút nào: "Em rất muốn biết?"
"Rất muốn." Hàn Phi Nhứ trả lời dứt khoát.
Diệp Minh Tâm nhẹ nhàng hít một hơi: "Nếu chị nói cho em, em có rời bỏ chị không?"
Hàn Phi Nhứ tạm dừng một lát mới trả lời: "Em đã từng đồng ý là sẽ cho chị một cơ hội thử lại một lần nữa, chỉ cần không liên quan đến nguyên tắc, em sẽ không đi, bởi vì em cũng muốn thử, có thể cùng chị làm lại từ đầu."
Diệp Minh Tâm dụi mắt, nghe được bốn chữ làm lại từ đầu, chị cười mỉm: "Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu."
Chị dịch cốc nước sang một bên, thủy tinh cọ xát trên bàn, phát ra âm thanh không lớn cũng không nhỏ, chị nâng đôi mắt lên, nở một nụ cười hoàn mỹ.
"Nguyên nhân thực ra rất đơn giản, em không còn yêu chị nữa.
À không đúng, cách nói của chị chưa chính xác, từ lúc bắt đầu, tình cảm của em đối với chị cũng chỉ dừng lại ở mức thích.
Chị trước đây, đối với em là để dựa dẫm, là thuốc cứu mạng, nhưng hiện tại, em đã ổn rồi, không cần đến chị nữa, cho nên, hôn nhân của chúng ta phải kết thúc.".