Sau khi điều chỉnh xong tâm trạng, tìm túi đựng mỹ phẩm để trang điểm lại, hít một hơi thật sâu, Giang Linh Diên đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Cô ta nghiêm túc mở cửa và quyết định gặp Hàn Phi Nhứ với khuôn mặt thanh thoát nhất, mặc dù bản thân tan vỡ trong tình yêu một lần nữa nhưng cô ta không muốn để bản thân bị người mình thích và tình địch coi thường.
Ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào hậu trường, kết quả là Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm không có mặt ở đó.
...
Diệp Minh Tâm đi trang điểm, trong khi Hàn Phi Nhứ đi vào phòng vệ sinh.
Khi Hàn Phi Nhứ bước ra khỏi phòng vệ sinh, đi tới trước bồn rửa tay, có người cũng bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hàn Phi Nhứ cũng không quan tâm lắm, sau khi rửa tay xong, nàng quay lại rút một tờ giấy lau khô tay, sau khi lau khô xong liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng lần này quay đầu lại, khiến nàng nhất thời choáng váng.
Nhận thấy có người đang nhìn thẳng vào mình, người bên kia nhẹ nhàng lắc lắc tay, cô ấy lấy một chiếc khăn tay trong túi, một bên vừa lau tay vừa nhìn Hàn Phi Nhứ: "Như thế nào?"
Hàn Phi Nhứ cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng không biết phải trả lời như thế nào, nàng đứng ngẩn người một lúc, cuối cùng chắp tay cúi chào người bên kia: "Xin chào, đại sư."
Nam Chi Hàn: "..."
Nam Chi Hàn ăn mặc rất đơn giản, quần áo trên người không có hoa văn, chỉ là thường phục, trên tay phải có treo một chuỗi hạt Phật, hạt giống như bằng gỗ, nhưng bề mặt rất mịn, dưới ánh đèn trông rất dày.
Thoạt nhìn cũng có thể nhận ra đã được người này sử dụng rất lâu.
Nhưng đây không phải là lý do Hàn Phi Nhứ gọi cô ấy là đại sự, nguyên nhân chính là Nam Chi Hàn có một cái đầu bóng loáng.
Nam Chi Hàn có khuôn mặt nhỏ nhắn, trông có vài phần xuất trần, chắc hẳn là bởi lý do này cho nên Hàn Phi Nhứ mới xem cô ấy là sư cô.
Nam Chi Hàn nhíu mày nhìn nàng: "Hàn Phi Nhứ, cô vừa gọi tôi là gì?"
Hàn Phi Nhứ càng thêm kinh ngạc: "Đại sư, ngài biết tôi sao?"
Nam Chi Hàn: "..."
Cô ấy bước vài bước đến gần Hàn Phi Nhứ, nhìn kỹ khuôn mặt nàng, một lúc sau mới lùi lại hai bước, nghi ngờ: "Giống như đã gặp phải chuyện gì đó, đầu óc có vấn đề?"
Lần này Hàn Phi Nhứ sửng sốt: "Đại sư, ngài không hổ là đại sư, còn biết xem tướng?"
Đúng vậy, cô ấy biết xem tướng, còn biết đánh người nữa.
Sau đó, Lương Trữ thấy Hàn Phi Nhứ đi vệ sinh lâu vẫn chưa quay lại liền chạy đi tìm, mới có thể giải cứu trường hợp xấu hổ này.
Sau lời giới thiệu của Lương Trữ, Hàn Phi Nhứ biết rằng đây là tác giả của cuốn tiểu thuyết hồi hộp mà nàng yêu thích 《Đêm gió lạnh》, Nam Chi Hàn, mà nhà văn nổi tiếng mà Giang Linh Nhạn mời tới cũng chính là cô ấy.
Nghe nói Hàn Phi Nhứ đã làm mọi chuyện bại lộ, hơn nữa hiện tại Nam Chi Hàn kiên định cho rằng đầu óc của nàng có vấn đề, Lương Trữ bất đắc dĩ đành phải nói tình hình thực tế cho Nam Chi Hàn biết, sau đó nói với cô ấy ngàn vạn lần đừng đem chuyện này nói ra.
Nam Chi Hàn cũng không có cái gì gọi là không đáp ứng: "Chỉ là tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."
Hơn một giờ trước khi cảnh quay bắt đầu, Hàn Phi Nhứ vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy cô ấy, không muốn rời đi, nàng đã thích 《Đêm gió lạnh》 nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy tác giả, phải hỏi cho rõ ràng mới được.
Giống như một tràng pháo, nàng liên tục hỏi về bảy tám nhân vật, nội dung vấn đề của câu chuyện, Nam Chi Hàn không thể chịu đựng được chỉ trả lời ba câu: "Không phải trước đây cô đã hỏi tôi tất cả những điều này sao!"
Hàn Phi Nhứ chớp mắt trả lời một cách ngây thơ: "Nhưng tôi đã quên hết chuyện đó rồi..."
Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của Nam Chi Hàn, Hàn Phi Nhứ nhanh chóng thay đổi chủ đề, bắt đầu lôi kéo làm quen: "Cái kia, cách ăn mặc của cô là?"
Nam Chi Hàn nâng chuỗi hạt Phật lên: "Tôi là một Phật tử."
"Ồ" Hàn Phi Nhứ lại gật đầu lia lịa, nàng cười rồi chỉ vào tóc mình: "Tôi hiểu rồi, cái này gọi là lục căn thanh tịnh."
Nam Chi Hàn lắc đầu: "Không, bởi vì trời quá nóng cho nên mới cạo nó đi để mát mẻ."
Hàn Phi Nhứ: "..." Đúng là rất thành thật ==
Khi hai người họ vẫn còn đứng ở bên ngoài nói chuyện, Diệp Minh Tâm bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy hai người đang ngồi cùng nhau, cô cũng đi qua: "Đang nói chuyện gì vậy."
Nam Chi Hàn: "Nói về mái tóc của tôi."
Diệp Minh Tâm đánh giá cô ấy một lần: "Không phải mùa đông nó vẫn còn dài sao? Sao lại cạo đi."
Nam Chi Hàn bất lực đáp: "Không có cách nào khác, mùa hè năm nay thực sự rất nóng."
Mùa hè năm nào cũng nóng, rõ ràng là đầu bóng loáng.
Diệp Minh Tâm và Nam Chi Hàn quen nhau vì cô từng đóng phim truyền hình 《Đêm gió lạnh》, nhưng Hàn Phi Nhứ và Nam Chi Hàn không có bất kỳ sự quen biết nào.
Khi Diệp Minh Tâm đang quay 《Đêm gió lạnh》, nàng vẫn ở nước ngoài, Hàn Phi Nhứ biết Nam Chi Hàn từ lúc nào?
Nghĩ như nào, cô liền hỏi như thế, Nam Chi Hàn trả lời sâu hiểm khó dò: "Nhân nếu có duyên, hết thảy đều là duyên, hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại."
Những lời này chợt vừa nghe bất giác thấy có thể hiểu được, nhưng nghĩ kỹ lại, cô ấy không trả lời câu hỏi của mình, Hàn Phi Nhứ ngẩn người và chọn cách cầu cứu người bên ngoài.
Nàng nhìn Diệp Minh Tâm: "Điều này có nghĩa là gì?"
Diệp Minh Tâm trả lời: "Có nghĩa là, cô ấy không nhớ nữa, vì vậy mới dùng cách này để nói."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Nam Chi Hàn: Xem ra, không nên nói, thân yêu.
Ho khan một tiếng, Nam Chi Hàn nhìn Hàn Phi Nhứ, đôi mắt màu hổ phách như trong suốt: "Vì có duyên phận, tôi sẽ xem cho cô một quẻ coi như quà gặp mặt."
Hàn Phi Nhứ mở to mắt, nửa ngày vẫn không nói được một câu.
Nhớ lại lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Hàn Phi Nhứ vào năm đó, cô ấy cũng nói sẽ xem cho Hàn Phi Nhứ một quẻ phản ứng khi đó của Hàn Phi Nhứ khiến Nam Chi Hàn không khỏi đen mặt: "Tôi không phải là gậy thần!"
Nàng nhìn về phía Diệp Minh Tâm, người đằng sau gật đầu: "Cô ấy quả thật không phải, những người khác đều lấy tiền, còn cô ấy thì không."
Hàn Phi Nhứ cảm thấy yên tâm: "Ồ, vậy xem cho tôi một quẻ đi."
...
Nam Chi Hàn cảm thấy vừa rồi nói quá nhiều, trầm mặc hồi lâu, mới hỏi: "Cô muốn xem cái gì?"
Hàn Phi Nhứ suy nghĩ một chút: "Cô bấm xem đêm qua tôi đã ăn gì."
Trong cổ họng Nam Chi Hàn phát ra một tiếng động lạ, hình như là cười, lại giống như đang hừ lạnh, ho nhẹ một tiếng, cô ấy lắc đầu: "Con người thật sự không dễ thay đổi."
Hàn Phi Nhứ không hiểu: "Ý cô là gì?"
Nam Chi Hàn ngước mắt lên, nhìn nàng có chút buồn cười: "Lần đầu tiên tôi nói sẽ xem cho cô một quẻ cô cũng nói như vậy, cô vẫn không hề tin tưởng tôi."
Hàn Phi Nhứ là một người vô thần, nàng có thể có bao nhiêu tin tưởng với một người nói muốn xem bói cho mình đây.
Nàng cúi đầu, bóp đầu ngón tay còn lại, sau vài giây, Nam Chi Hàn bắt đầu nói tên món ăn: "Một đ ĩa salad Cobb với sốt Thousand Island, đùi gà cay kiểu Pháp, khoai tây chiên, một hộp Chicken McNuggets, cô muốn uống một cốc trà sữa nhưng suy nghĩ cuối cùng lại là không mua.
Vì đang ăn kiêng, nên cô đã mua Coca-Cola.
"
Sờ cái đầu trọc của mình, cô ấy nói thêm: "Ồ, còn một que kem ốc quế nữa."
Chết tiệt.
Diệp Minh Tâm nhìn Hàn Phi Nhứ không nói nên lời: "Không phải em nói muốn giảm cân sao? Buổi tối em ăn nhiều thức ăn có hàm lượng calo cao như vậy, tất cả đều đến từ Golden Arches.
Chờ đã, hôm qua em đặt món của Golden Arch? Ai đi lấy?"
Vào thị trường thị trường Trung Quốc phải đổi tên, là tên khác của McDonalds
Hiện tại Golden Arch có còn là tâm điểm không? Vấn đề là làm sao nàng biết được?!
Hai mắt Hàn Phi Nhứ gần như sắp rớt ra ngoài, Nam Chi Hàn đắc ý sờ lên cái đầu trọc của mình: "Nhìn xem, tôi không phải là gậy thần, tôi có tài năng thực sự, nếu không cô cho rằng sách của tôi sao lại nổi tiếng như vậy.
Đó là bởi vì trước khi viết, tôi đã tính toán cái gì sẽ hot cái nào không."
Hàn Phi Nhứ lập tức hưng phấn: "Đại nhân! Tôi biết mình không gọi sai mà, cô thật sự là đại sư! Vậy cô có thể giúp tôi tính toán, tôi còn có thể dậy thì lần thứ hai không?!"
Diệp Minh Tâm: "..."
Nam Chi Hàn: "..." Cô đã đầy đặn như thế này rồi, còn muốn dậy thì nữa, chẳng lẽ muốn lớn thành D sao?!
Nam Chi Hàn âm thầm nuốt xuống một ngụm máu, lạnh lùng trả lời: "Chuyện này tôi có thể nói cho cô biết không cần tính, không thể."
Hàn Phi Nhứ không có nỗi ám ảnh về hình thể của mình nhưng lại có chấp niệm với chiều cao của bản thân, nàng thấp hơn Diệp Minh Tâm cm, chỉ cm!
Nàng luôn cảm thấy mình không hợp với Diệp Minh Tâm, chính là không cao bằng, nếu có thể cao thêm một chút, Diệp Minh Tâm nhất định sẽ bị khí chất của nàng đ è xuống.
Mơ tưởng hão huyền hay không vẫn muốn có, nói không chừng ngày đó là ông trời bị nhầm.
Nam Chi Hàn gõ bàn: "Thay đổi thành hiện thực."
"Chuyện đó..." Hàn Phi Nhứ nhìn xung quanh không thấy ai đang theo dõi họ, nàng cúi người xuống thấp giọng hỏi: "Tôi có thể giành chức vô địch không?"
Nam Chi Hàn trầm mặc một hồi, sau đó lại nhìn nàng: "Không thể."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt, vẻ mặt của Diệp Minh Tâm cũng có chút kinh ngạc, đằng xa có người gọi mình, Nam Chi Hàn đứng lên: "Tôi đi trước, nói chuyện sau."
Nhìn bóng lưng Nam Chi Hàn rời đi, cả hai đều không biết nói gì, Diệp Minh Tâm đã biết Nam Chi Hàn một thời gian, hơn nữa còn biết rõ kỹ năng hiếm có đáng ghen tị rất kỳ lạ của cô ấy, Diệp Minh Tâm ngồi vào vị trí mà Nam Chi Hàn vừa ngồi, đối diện với Hàn Phi Nhứ, cô có thể nhìn thấy nét mặt hơi chìm xuống của Hàn Phi Nhứ.
Cô liền lên tiếng trước: "Tiểu Nhứ..."
Không đợi cô nói nốt phần còn lại, Hàn Phi Nhứ vỗ bàn: "Đại sư cái gì, rõ ràng là gậy thần! Viết tiểu thuyết chẳng qua là sở thích, em mới không tin chuyện này, em là người theo chủ nghĩa vô thần, nhất định em sẽ giành được giải quán quân để cho cô ấy thấy!"
Nói xong Hàn Phi tức giận đứng dậy đi tìm Lương Trữ để xem kịch bản..