【 Hàn Phi Nhứ: Hôm nay tôi đã gặp cô ấy.
】
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Phi Nhứ đã gửi một câu như vậy, vừa không khách khí, cũng không thân mật, súc tích, lại mười phần ám chỉ.
Hàn Phi Nhứ không rõ quan hệ của hai vị bác sĩ kia, nhưng phản ứng của Hà Yên Nhiên khiến cô cảm thấy, mối quan hệ giữa hai người này nhất định không đơn thuần.
Bác sĩ Trương không lập tức trả lời, phỏng chừng là đang bận rộn, thừa dịp này, cô lại gọi điện thoại cho Diệp Minh Tâm, Diệp Minh Tâm đang quay phim, không nhận, Lam Trúc tiếp nhận, khẩn trương hỏi cô: "Sao vậy ạ? Có phải Y Y lại phát sốt không ạ?"
"Không, Y Y rất tốt, chị ấy đâu?"
Lam Trúc nhìn thoáng qua Diệp Minh Tâm: "Chị ấy đang quay phim, có chuyện gì vậy ạ?"
Lam Trúc và Diệp Minh Tâm làm việc cùng nhau cũng đã mấy năm, rất nhiều lần Hàn Phi Nhứ đối với chuyện nhà của các cô cũng không rành bằng Lam Trúc, cho nên, hỏi Lam Trúc cũng được.
"Em có biết Trương Nhụy và Hà Yên Nhiên có quan hệ gì không?"
"Họ..." Lam Trúc nói: "Từng có mối quan hệ trước đây, đã chia tay mấy năm rồi.
Sao đột nhiên chị hỏi cái này ạ?"
"Không có gì" Lấy được câu trả lời mình muốn biết, Hàn Phi Nhứ liền kết thúc chủ đề này: "Sáng mai chị sẽ trở lại, vé máy bay đã được đặt, nhờ em nói với cô ấy nhé."
"Vâng."
Cúp máy, vừa vặn, bác sĩ Trương trả lời cũng đến, nhìn câu nói ngắn gọn hơn cô ấy "ở đâu", Hàn Phi Nhứ mỉm cười.
Hôm nay tâm trạng của tất cả mọi người là rất tốt, Y Y cuối cùng đã nhìn thấy mẹ, và cũng là lần đầu tiên ăn hết toàn bộ cái bánh kem nhỏ của Thẩm Tang Lạc đem tới.
Còn Hà Yên Nhiên kể từ khi mở phòng khám nhỏ thì là lần đầu tiên nghỉ ngơi được một ngày hoàn chỉnh, hơn nữa lúc nghỉ ngơi còn quen biết một người phụ nữ độc thân nói chuyện học thức đều giành được trái tim cô.
Mà Thẩm Tang Lạc rối rắm mấy tháng, rốt cục ba ngày trước đã nghĩ thông suốt, trong mối quan hệ vô thủy vô chung này, cô không làm gì sai, vừa nghĩ thông suốt không bao lâu, cô đã gặp được một người phụ nữ rất phù hợp với tâm ý của mình, hơn nữa người phụ nữ này rất sảng khoái liền đáp ứng ngày mai cùng cô đi xem phim, ăn trưa.
Vô thủy vô chung này: Không đầu không cuối, tức là không có chỗ bắt đầu, cũng không có chỗ cuối cùng.
Hai người tâm tình đều rất tốt ngồi ở dưới lầu, Hàn Phi Nhứ từ trong phòng mình đi ra, tay chống lan can, nhìn Y Y vừa tỉnh ngủ nằm trong lòng Thẩm Tang Lạc cùng cậu ấy làm nũng.
Còn Hà Yên Nhiên thì ngồi ở một bên, thấy vậy ánh mắt Hàn Phi Nhứ từ trên người Y Y di chuyển, rơi vào trên người Hà Yên Nhiên, không bao lâu, thấy Hà Yên Nhiên đột nhiên đưa tay lấy túi xách của mình.
Nhìn rõ tên liên lạc trên điện thoại di động, Hà Yên Nhiên nhíu chặt lông mày, Hàn Phi Nhứ đứng trên lầu, cánh tay đặt trên lan can, tay chống mặt, thưởng thức nhìn cảnh này.
Hà Yên Nhiên đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, trở về sắc mặt cũng không đẹp lắm, thoạt nhìn cũng không phải rất tức giận, chính là có chút ít tức giận, còn mang theo một chút thẹn thùng phẫn nộ.
Vốn đã nói xong muốn ăn cơm tối ở chỗ này, sau đó cô ấy lại từ chối, Hàn Phi Nhứ tìm người đưa cô ấy trở về, nhưng bây giờ, cô ấy ngay cả cơm tối cũng không ăn, mang theo đồ đạc liền rời đi, Thẩm Tang Lạc cảm thấy khó hiểu, đứng lên đề nghị mình có thể đưa đi, Hà Yên Nhiên khoát tay, đi thẳng ra ngoài, nhìn giống như đang trốn ai đó.
Bị khách khí cự tuyệt, Thẩm Tang Lạc đành phải ngồi xuống, qua hai giây, cô đột nhiên xoay người, nhìn về phía Hàn Phi Nhứ trên kia – người lúc đó vẫn đang nhìn Thẩm Tang Lạc ôm Y Y, nụ cười gian xảo vẫn thường trực trên mặt, thấy Thẩm Tang Lạc quay đầu, Hàn Phi Nhứ lập tức thay đổi sắc mặt, mặt không chút thay đổi nhìn về phía trước, giống như mình rất vô tội.
Thẩm Tang Lạc: "..."
Bên trong nhà, Thẩm Tang Lạc đang chất vấn Hàn Phi Nhứ, bên ngoài nhà thì Hà Yên Nhiên một bên cúi đầu gọi xe, một bên bước nhanh ra ngoài, nhưng còn chưa đi được xa thì phía trước liền vang lên âm thanh bấm còi.
Hà Yên Nhiên bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy Trương Nhụy đang ngồi trong chiếc Tesla của mình, mỉm cười ấm áp với cô.
Hà Yên Nhiên: "..."
Trương Nhụy lấy cớ cô ấy muốn thăm Y Y để tới nơi này, nhưng từ khi Hà Yên Nhiên nhìn thấy cô ấy, lại đến khi cô hồ đồ lên xe của Trương Nhụy, cô ấy cũng chưa từng vào nhà Hàn Phi Nhứ.
Ngồi trên xe, sắc mặt Hà Yên Nhiên vẫn không dễ nhìn, Trương Nhụy nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu thân thiết ôn hòa: "Tôi đưa em trở về, so với gọi xe tốt hơn, hiện tại đi không an toàn."
Hà Yên Nhiên dường như nghe được trò đùa gì đó: "Ha ha, đi xe của chị so với đón xe càng không an toàn hơn."
Trương Nhụy nhún nhún vai: "Tùy em nói như thế nào, dù sao em cũng đã lên rồi."
Hồi lâu sau cũng không nghe được câu trả lời, Trương Nhụy cũng không cảm thấy xấu hổ, cô hỏi: "Ngày mai tôi được nghỉ, tôi có hai vé kịch ở đây, em có muốn đi xem cùng nhau không?"
"Ngày mai tôi có hẹn."
Hà Yên Nhiên đã nhiều năm không hẹn hò, vừa chia tay Trương Nhụy, cô không có tâm tư ra ngoài chơi, sau đó khi có tâm tư, cô lại chuyển đến nông thôn, tự mình mở một phòng khám nhỏ.
Toàn bộ phòng khám chỉ có một bác sĩ, thậm chí không có y tá, trừ khi cô bị bệnh, hoặc phải rời đi, phòng khám của cô mở cửa quanh năm.
Mặc dù không có nhiều người bệnh, làm việc nhàn rỗi hơn trong các bệnh viện lớn thì cô cũng không có thời gian riêng cho mình, hầu như cả ngày lẫn đêm đều trong phòng khám.
Trong hai năm gần đây, đây là lần đầu tiên Hà Yên Nhiên quen biết một người lạ ngoại trừ bệnh nhân, vừa định phát triển thì mũi chó Trương Nhụy này đánh hơi thấy gió thổi liền đến khuấy động.
Nghĩ đến chuyện này, Hà Yên Nhiên liền phi thường tức giận, Hàn Phi Nhứ như thế nào vẫn giống như trước kia, liền thích làm việc nhàn rỗi!
Trương Nhụy cũng giống như không nhìn thấy biểu tình của cô, gật đầu nói: "Như vậy a, không sao, tôi có thể mua thêm một vé, đem bằng hữu của em mang đến, chúng ta cùng nhau xem, thế nào?"
Hà Yên Nhiên sẽ trả lời như thế nào, mọi người đều không biết, bất quá cho dù cô đáp ứng, Thẩm Tang Lạc cũng không có cách nào đi.
Sau khi ăn tối, Thẩm Tang Lạc mới lái xe về nhà, sau khi ra khỏi bãi đậu xe, cô đi thang máy thẳng lên tầng , vừa bước ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy một bóng người đứng đối diện.
Một bóng người rất quen thuộc.
Khi cửa thang máy mở ra, thông báo tự động vang lên, nghe thấy tiếng động nhẹ, Giang Linh Nhạn ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau, Thẩm Tang Lạc trầm mặc nửa tiếng, sau đó phản ứng theo bản năng.
Cô nhấn nút đóng cửa thang máy.
Giang Linh Nhạn không nói gì đi qua, dứt khoát cũng đứng trong thang máy: "Em muốn đi xuống, chị sẽ đi xuống với em, bất kể hôm nay em đi đâu, chị liền theo em."
Thang máy này chạy rất nhanh, Giang Linh Nhạn nói xong không bao lâu, nó liền đến tầng một, nhìn cửa thang máy mở ra một lần nữa, Thẩm Tang Lạc trầm mặc, lại một lần nữa ấn lên tầng mười sáu.
Giang Linh Nhạn đứng ở một bên, nhìn cô nhấn nút thang máy, không nói gì nữa.
Cùng cô ấy trở về nhà, lúc mở cửa, Thẩm Tang Lạc do dự một chút, ngón tay đặt lên khóa cửa định bấm số, cô quay đầu nhìn thoáng qua, Giang Linh Nhạn vẫn thoải mái nhìn cô, Thẩm Tang Lạc rốt cuộc cũng nói câu đầu tiên sau khi nhìn thấy cô ấy: "Chị không quay đầu đi sao?"
Giang Linh Nhạn mỉm cười: "Không quay.
Nếu em nghĩ rằng chỉ có chị biết mật khẩu của nhà em là không công bằng thì chị cũng có thể đưa cho em bốn chìa khóa nhà của chị."
Thẩm Tang Lạc không hiểu: "Vì sao lại cho em bốn cái?"
"Bởi vì chị có bốn tòa nhà bất động sản ở Bắc Kinh, hai cái thường ở, một cho nghỉ phép, một cho công việc."
Thẩm Tang Lạc: "..."
Mở cửa, hai người một trước một sau đi vào, Giang Linh Nhạn nhìn khung cảnh bên trong nhà, sau đó liền quen thuộc ngồi trên sô pha, Thẩm Tang Lạc cầm cho cô một chai nước khoáng, mông còn chưa ngồi vững, liền nghe Giang Linh Nhạn nói: "Nghe nói, em đã cân nhắc kết quả rồi?"
Lúc trước Thẩm Tang Lạc nói với cô ấy, cho cô suy nghĩ một chút, chờ cô cân nhắc rõ ràng thì hai người mới gặp lại nhau, đây không phải là kế hoạch hoãn binh của Thẩm Tang Lạc, cô quả thật đang cân nhắc, hơn nữa đã cân nhắc ra kết quả, chỉ là còn chưa nói cho Giang Linh Nhạn.
Đối với một số người, từ chối người khác là một điều khó khăn, họ có thể trì hoãn, có thể trốn tránh, nhưng ít nhất họ sẽ không nói những lời làm tan vỡ trái tim của người khác.
Thẩm Tang Lạc gật đầu, thẳng thắn nói với cô ấy: "Hai chúng ta không phải người nên đi cùng đường."
Cô cảm thấy lời nói phía sau không cần tự mình nói ra, thấy vậy Giang Linh Nhạn lại nhíu mày: "Sau đó thì sao, không phải người cùng một đường thì như thế nào?"
Thẩm Tang Lạc sửng sốt: "Không phải người cùng một đường...Cho nên hai chúng ta không có tương lai và không thể phát triển, nếu biết rõ con đường phía trước là đường cụt, thì không cần phải dây dưa với nhau nữa."
"Ai nói không phải người cùng một đường cũng không có tương lai và không thể phát triển? Môn đăng hộ đối, các đôi tình nhân tính cách giống nhau cũng nhiều, nhưng các đôi tình nhân tính cách không giống nhau cũng rất nhiều, ví dụ như Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm, tính cách của hai người không có một chỗ nào giống nhau, hiện tại không phải phát triển rất tốt sao?"
Thẩm Tang Lạc yên lặng nhìn cô ấy, đem lời nói với Hàn Phi Nhứ lại nói với Giang Linh Nhạn một lần nữa: "Hai người đó trước đây đều ầm ĩ đến ly hôn, hiện tại có thể duy trì hòa bình bề ngoài là bởi vì Hàn Phi Nhứ cái gì cũng không nhớ, vem biết nói thế này có vẻ không hay cho lắm, nhưng nếu Hàn Phi Nhứ khôi phục trí nhớ, em đoán hai người vẫn sẽ ly hôn thôi."
Sau khi nói xong, Giang Linh Nhạn cũng phản ứng lại, cảm thấy ví dụ ấy của mình dường như hoàn toàn không thể chứng minh quan điểm của bản thân, cô ấy dừng lại một chút: "Em nói đúng, hai chúng ta không phải là người cùng một người đường.
Nhưng đó không phải là lý do em từ chối chị, chị muốn nghe lý do thực sự."
Thẩm Tang Lạc nhíu nhíu mày, nhưng không nói nửa chữ, Giang Linh Nhạn nhẹ nhàng cười, ngồi bên cạnh cô, ánh mắt của cô ấy chỉ cách mặt Thẩm Tang Lạc hai cm, Thẩm Tang Lạc thậm chí có thể đếm lông mi của cô ấy.
Giang Linh Nhạn hơi mở miệng, giọng nói giống như thì thầm: "Tang Tang, có lẽ em không nhớ, nhưng, là em trêu chọc chị trước, vậy nên em không thể không trêu chọc chị nữa, cũng đừng không quan tâm đ ến chị.
Em rõ ràng đối với chị có cảm giác, chúng ta ở trên giường cũng rất hợp nhau, vì sao em luôn kháng cự chị như vậy?"
Tang Tang là biệt danh Giang Linh Nhạn gọi cô khi ở trên giường, trên đời này chưa có ai gọi cô như vậy, Thẩm Tang Lạc lùi về phía sau, muốn tránh được mùi hoa hồng trên người Giang Linh Nhạn, nhưng hai người bọn họ quá gần, mặc kệ cô trốn như thế nào, cô cũng không tránh được.
Giang Linh Nhạn vẫn không chớp mắt nhìn cô: "Nói cho chị biết, em không thích chị nữa, chị sẽ không đến tìm em."
Thẩm Tang Lạc vẫn mong Giang Linh Nhạn có thể buông tha cho cô, nhưng sau khi chân chính nghe Giang Linh Nhạn nói không tìm cô nữa, trái tim cô tự nhiên rụt lại một chút, vốn trước đó là cô né tránh tầm mắt Giang Linh Nhạn, hiện tại, cô phản xạ có điều kiện nhìn vào mắt Giang Linh Nhạn.
Ánh mắt Giang Linh Nhạn nói với Thẩm Tang Lạc, cô ấy nghiêm túc, chỉ cần cô nói, Giang Linh Nhạn sẽ thật sự buông tha cho cô, không bao giờ làm phiền cô nữa.
Đại não muốn thốt ra lời, nhưng thân thể như thế nào cũng không mở được miệng, cứ như vậy giằng co mười giây, Giang Linh Nhạn khẽ mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh ấm áp vuốt v e hai má cô, Thẩm Tang Lạc có thể cảm giác được sau gáy mình nổi lên một mảnh da gà nhỏ.
Bàn tay của cô ấy dần dần lùi về phía sau, giữ đầu của cô, Giang Linh Nhạn nửa quỳ trên ghế sofa, cúi đầu hôn Thẩm Tang Lạc, sau một nụ hôn chưa hoàn thành, Giang Linh Nhạn đã thò tay vào trong áo của cô..