Mạc Thiên Nhật Dạ tìm cách mở cửa xe nhưng vừa mới cử động chiếc xe đã lung lay, hắn và chiếc xe đang nằm nghiêng sát vách đá, lỡ như không cẩn thận chiếc xe lật lại, theo quán tính có khi sẽ rơi xuống vực.
Lúc đó hắn cũng sẽ thịt nát xương tan.
Biết là tình hình rất nguy hiểm nhưng hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, Lịch Nhi đang gặp nguy hiểm ở phía trước.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn ra ngoài cửa xe, mưa đổ từ trên đỉnh núi xuống càng lúc càng nhiều, bây giờ chỉ có thể làm liều mà thôi.
Hắn mở khoá cửa xe, lợi dụng dòng nước đang chảy như thác đổ từ trên cao dội vào thân xe, hắn hít một hơi thật sâu nghiêng người thật mạnh cho chiếc xe lật lại.
Bánh xe vừa chạm đất hắn dùng hết sức tung cửa xe bên trái nhảy ra ngoài, chiếc xe mất thăng bằng thêm nước trên thượng nguồn đổ xuống khiến nó rơi xuống vực tạo thành một vụ nổ lớn.
Toàn thân Mạc Thiên Nhật Dạ đầy những vết thương lớn nhỏ, hắn không còn sức để đi nữa nhưng hai tay vẫn bấu chặt dưới bùn nhấc chân tiến lên phía trước, ngay khi hắn thấy cửa hang ở đằng xa, trái tim hắn đập loạn xạ, hơi thở ngắt quãng, nửa bò nửa chạy la lớn.
- Lịch Nhi, Lịch Nhi, em có ở đó không?
Mấy lần suýt ngã nhưng không biết sức lực ở đâu hắn vẫn cố bám đất đá để vượt lên, khi khoảng cách còn chừng mấy mét thì.
"RẦM…"
"Đùngggg…"
Một vụ nổ lớn làm rung chuyển vách núi, đất đá văng tứ tung khiến bầu trời đã ảm đạm còn thêm mùi chết chóc.
Mạc Thiên Nhật Dạ bị lực của vụ nổ làm văng ra một đoạn, hắn nằm dưới đất không thấy đau chỉ thấy đầu óc như tê liệt.
Hai mắt hắn trừng lớn, miệng lẩm bẩm hai từ "Lịch Nhi" hắn lồm cồm bò dậy, không tin vào mắt mình, cổ họng nấc lên tay chân co cứng lại.
Hắn như một gã điên bất chấp mọi nguy hiểm, mặc kệ đất đá trên cao đổ xuống, hắn dùng hết sức lực của mình lao về phía trước, thanh âm trong cổ họng từ nhỏ, lớn dần rồi hét lên.
- Lịch Nhi…
Cơn dư chấn của vụ nổ vẫn chưa dừng hẳn nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ không quan tâm, hắn quỳ dưới đống đổ nát dùng tay không bới móc từng hòn đất đá lớn nhỏ, cả cơ thể hắn bị nước mưa dội ướt, máu từ những vết thương theo dòng chảy ngược xuống vách núi.
Nước mắt...!Nước mắt của người đàn ông sắp bước sang tuổi hoà với mưa ướt đẫm cả tâm can, dường như hắn vừa trãi qua một nỗi mất mát, nỗi mất mát này còn kinh hoàng hơn là bị moi tim, kinh hoàng hơn là chết.
Hắn trở nên điên loạn, vừa khóc vừa tìm trong đống đổ nát hình bóng của người con gái yêu hắn hơn nửa thập kỉ, bên cạnh hắn, nhìn về phía hắn, chưa bao giờ bỏ mặc hắn.
Hai mắt hắn mơ hồ với khung cảnh mờ mịt xung quanh, cổ họng nấc nghẹn lên khi mọi thứ chỉ toàn đất và đá.
- Lịch Nhi, em đâu rồi? Em có ở đây không? Trả lời cho anh biết đi.
Hắn run cánh môi, hai tay không ngừng nghỉ, miệng liên tục kêu gào.
- Anh đến tìm em đây, Lịch Nhi, Lịch Nhi…
Núi rừng hoang sơ, vực sâu thăm thẳm, mưa đổ như bão về bao trọn gã đàn ông đơn độc.
Thiên hạ rộng lớn anh biết rồi, lạc nhau một lần là mất nhau trọn kiếp anh cũng biết rồi nhưng đó là đối với nhân sinh ngoài kia, còn Tôn Lịch Nhi thì không được.
Anh chỉ sống có một lần, còn chưa biết có kiếp sau hay không, nếu không có cái gọi là luân hồi thì làm sao anh gặp lại em nữa, cho nên em phải an toàn, nhất định phải an toàn.
Tiếng gió rít, tiếng sấm rền, tiếng thác đổ, tất cả đều ngăn hắn, đều cười cợt hắn vì đã không bảo vệ được người con gái mà mình yêu.
Mạc Thiên Nhật Dạ loạn não cắn răng hét lên.
- Im hết đi, tất cả im hết đi, tôi không nghe được tiếng của cô ấy.
Hai vai Mạc Thiên Nhật Dạ run lên dữ dội, hắn không lạnh, hắn sợ, sợ sẽ tìm thấy được cô trong đống đổ vụn này.
Anh muốn nghe thấy tiếng em gọi… Đừng cho anh thấy xác của em.
- Lịch Nhi, anh là thằng tồi, anh là thằng tồi, anh vô dụng, anh thật vô dụng.
Làm ơn, em đừng bỏ anh, anh không thể sống thiếu em được.
Anh sẽ không ngửi được hương hoa dành dành từ mái tóc đen mượt ấy, sẽ không nghe được giọng nói như tiếng chuông ngân của em, cũng không nhìn thấy được đôi mắt chứa ngàn vì sao tinh tú.
Chỉ cần em bình an vô sự, em muốn gì anh cũng có thể đáp ứng cho em.
Xin em.
Hai bàn tay Mạc Thiên Nhật Dạ đẫm máu, đất đá cũng nhuốm mùi máu tươi của hắn.
Hắn đâu hay thân thể rã rời, chỉ biết rằng người con gái mà hắn muốn đi cùng trọn kiếp đang rất lạnh, rất lạnh.
- Lên tiếng đi, em gọi anh đi, anh ở đây này, anh sẽ không làm em khổ nữa, Tôn Lịch Nhi… Gọi anh đi.
..
Lịch Nhi từ trên vách núi nhìn xuống, hai mắt lưng tròng nhìn dáng nhìn quen thuộc đang cố đào bới lớp đất đá kia gọi tên của cô.
Anh đến đây làm gì? Em đã nói là không cần anh lo rồi mà, đồ cố chấp, anh muôn đời vẫn cố chấp như vậy.
Cô nghe không sót từ nào thốt ra từ miệng của Mạc Thiên Nhật Dạ, anh ấy mắng đất mắng trời để cố nghe tiếng của cô, anh ấy tưởng cô chết rồi, đúng là đồ ngốc.
Có nên gọi anh không? Có nên quay đầu thêm một lần? Câu hỏi mà mỗi đêm cô nhìn thấy anh vật lộn với sự đau đớn trên ngực nhưng lại sợ cô hay.
Lịch Nhi mím môi mặc cho mưa tạt vào mắt mình, cô leo xuống dốc bước đến thật gần nơi người đàn ông đang đau khổ.
- Nhật Dạ…
Mạc Thiên Nhật Dạ giật mình, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói kia thật gần, hắn vừa nghe thấy cái gì vậy? Là tiếng của cô sao? Lịch Nhi, là em có phải không?
Hai tay Mạc Thiên Nhật Dạ nhanh hơn, da tay đã tưa ra ướt máu, hắn ném đá ném đất miệng lẩm bẩm.
- Anh đây, anh ở đây.
Lịch Nhi thấy trái tim mình đập nhanh dữ dội, hai mắt nóng lên, người đàn ông này, anh bị điên rồi.
Cô đứng cách anh chừng vài sải tay, nhìn anh hét lên.
- Mạc Thiên Nhật Dạ, anh tìm ai vậy?
Cô cứ tưởng sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại nữa, sẽ không bao giờ động tâm với người đàn ông này nữa nhưng mà lúc này này lớp mặt nạ mà cô che giấu bao lâu nay bị nước mắt gột rửa hết rồi.
Nào có ai chết tâm mãi một đời, giây phút người kia bất chấp tất cả vì mình, có ai không rung động.
Mạc Thiên Nhật Dạ nghe giọng nói quen thuộc lanh lảnh ở đằng xa, hắn quay đầu nhìn, thân ảnh quen thuộc kia đang nhìn về phía hắn.
Cổ họng Mạc Thiên Nhật Dạ đắng ngắt, hắn gượng đứng lên nhưng lại ngã xuống, rồi hắn cố thêm lần nữa đứng lên chạy về phía cô.
Đây có phải là ảo ảnh không? Có phải là hư vô mà đôi mắt hắn đã tạo ra, cô gọi hắn, là cô đang nhìn về phía hắn, đây có phải là mơ không?
Hai chân Mạc Thiên Nhật Dạ như có thêm ngàn sức mạnh, hắn sải bước thật nhanh, thật nhanh tiến về phía cô.
Lịch Nhi không nỡ nhìn hắn khổ sở, cô bước về phía hắn, hắn ngã dưới chân cô ôm chặt.
- Lịch Nhi, đúng là em rồi, đúng là em rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ vòng tay gục đầu giữa bàn chân của Lịch Nhi, thanh quản run run không phải vì lạnh mà vì vui mừng.
- Lịch Nhi, em không sao chứ? Anh cứ tưởng…
Mạc Thiên Nhật Dạ không thể nói tròn câu, hắn khóc nấc lên như đứa trẻ, ông trời nghe thấy lời cầu xin của hắn rồi.
Đừng nói là năm tuổi thọ, năm, năm hắn cũng sẽ đổi vì cô.
Tôn Lịch Nhi, dù thân thể anh có nát ra thành trăm mảnh thì em vẫn phải an toàn.