Mạc Thiên Nhật Dạ nhướng mày thả ra thêm một cái tên mà hắn đã nghi ngờ từ lâu.
- Cả Mạc Cao Ân nữa.
Hắn hiểu rõ Mạc Cao Ân có bao nhiêu cuồng vọng đối với Tôn Lịch Nhi, biết đâu được người chú này của hắn vì yêu mà sinh hận, âm mưu hại chết hắn để rước cháu dâu về làm thiếu phu nhân.
Tiêu Đằng báo cáo xong vẫn chưa trở ra, anh đang phân vân không biết có nên nói hay không.
Mạc Thiên Nhật Dạ không đủ kiên nhẫn đợi người khác sàng lọc vốn từ, môi phun ra một chữ cụt ngủn.
- Nói.
Tiêu Đằng không dám chậm trễ vội vàng báo cáo.
- Thiếu… À không, Tôn tiểu thư và phó tổng hôm nay trò chuyện riêng với nhau, hình như rất vui vẻ, còn nắm tay nhau hẹn hôm nay cùng nhau ăn tối nữa.
Tiêu Đằng không chắc họ là bắt tay hay nắm tay nhưng mà cái nào thì cũng là tiếp xúc da với da, không khác nhau là mấy.
Mạc Thiên Nhật Dạ không có phản ứng gì chỉ bảo Tiêu Đằng lui ra, cửa phòng đóng lại rồi hắn mới bốc hoả.
Tôn Lịch Nhi đó thật giỏi, mới đi có vài tiếng đã bắt đầu câu dẫn đàn ông, hình như hắn vẫn chưa nói cho cô ta biết, đã là người của Mạc Thiên Nhật Dạ này, thì đừng hòng mơ mộng được lên giường với thằng đàn ông nào khác.
Trời vừa sập tối Lịch Nhi nhận được tin nhắn của Mạc Cao Ân, anh nói sẽ tới Mạc gia đón cô.
Lịch Nhi thay một bộ váy màu hồng nhạt ôm eo, chân váy xòe nhẹ dài ngang gối, tóc xõa tự nhiên, trang điểm sơ qua một chút.
tuổi, từng đường nét trên khuôn mặt cô dần lộ rõ nét quyến rũ tự nhiên, cả cơ thể cũng uyển chuyển vô cùng thu hút.
Cô bây giờ là ở độ tuổi đẹp nhất, đầy đặn nhất.
Lịch Nhi chuẩn bị xong nhìn ngắm lại bản thân trong gương thêm một lần nữa rồi mở cửa bước ra ngoài.
Một bóng đen thình lình xuất hiện trước mặt khiến cô giật mình thiếu chút nữa đã la lên.
- Lịch Nhi, anh bị bệnh nặng rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ đứng chắn trước cửa, trên tay còn cầm theo túi đá khô chườm lên trán, mặt mày nhăn nhó khó coi.
Lịch Nhi thở hắt ra mệt mỏi, đến bao giờ cô mới thoát khỏi hắn ta đây? Lịch Nhi một mặt chán ghét đẩy Mạc Thiên Nhật Dạ qua một bên phũ phàng nói.
- Tôi bận lắm, đừng có làm phiền tôi.
Bận lắm sao? Hừ…bận đi với đàn ông à, Mạc Thiên Nhật Dạ này là ai chứ, cô muốn đi là dễ dàng đi sao.
Hắn bám lấy cánh tay của Lịch Nhi ra sức phiền nhiễu.
- Anh bệnh thật mà, em sờ thử xem.
Vừa nói hắn vừa kéo tay của cô đặt lên trán mình, Lịch Nhi miễn cưỡng sờ một cái, bình thường không hề nóng.
- Anh có thôi đi không, tôi không rãnh ở đây chơi trò bác sĩ và bệnh nhân cùng với anh, muốn chơi thì tìm Thẩm Quyên Ly mà chơi.
Lịch Nhi còn chưa nhấc chân bước đi thì Mạc Thiên Nhật Dạ đã gào lên gọi mẹ của mình.
- Mẹ ơi, Lịch Nhi không quan tâm con nữa.
Lịch Nhi muốn bịt miệng hắn lại cũng không còn kịp nữa, Hạ Cảnh Lan xuất hiện ngay lập tức, bà ta xăm xăm tới chỗ của con trai nhẹ giọng hỏi han.
- Ai dám làm con trai của mẹ không vui vậy?
- Là em ấy, em ấy định bỏ con đi chơi cùng người khác, mẹ, con khó chịu lắm, con bệnh rồi.
Mạc Thiên Nhật Dạ làm nũng với mẹ mình khiến Lịch Nhi muốn tàng hình ngay lập tức, cô quá mệt mỏi rồi không muốn nán lại thêm nhưng chân cô vừa nhấc lên Hạ Cảnh Lan đã lên tiếng ngăn lại.
- Cô định đi đâu vậy, đây là Mạc gia chứ không phải khách sạn, nếu cô muốn ba mình nhanh chóng được thả ra ngoài thì phải dốc hết sức mà chăm sóc cho Nhật Dạ, đợi con trai tôi khỏe rồi, cô muốn đi đâu thì tùy.
Lịch Nhi hít một hơi muốn cãi lại nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ ngắt ngang lời của cô.
- Đi thôi, em phải chăm sóc anh đó.
Lịch Nhi cắn môi không phục nhưng cô cũng không muốn Hạ Cảnh Lan vì chuyện này mà kéo dài thời gian bảo lãnh cho ba của cô.
Lịch Nhi hất tay Mạc Thiên Nhật Dạ tự lên lầu một mình.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhếch môi vừa ý rồi đi lên sau.
Lịch Nhi vào phòng Mạc Thiên Nhật Dạ, cô ngồi trên sofa gửi tin nhắn cho Mạc Cao Ân rằng mình có công việc đột xuất nên không đi cùng anh được.
Khó khăn lắm mới có thời gian đi ra ngoài, lại bị Mạc Thiên Nhật Dạ ngáng đường, kiếp trước là cô mắc nợ hắn sao?
Mạc Thiên Nhật Dạ ôm gối ngồi trên giường nhìn Tôn Lịch Nhi, trong đầu đang nghĩ thử mình nên cùng cô chơi trò gì cho kịch tính.
Hắn cười gian bước xuống giường đi tới chỗ của Lịch Nhi giật điện thoại của cô rồi đưa lên cao.
Lịch Nhi giật mình nhìn hắn, sắc mặt của hắn hiện giờ y như lúc trước, không nhìn ra là chỗ nào đang không được bình thường, cô buộc miệng hỏi một câu mà trong lòng luôn thắc mắc.
- Tại sao lúc trước tôi lại ngu dại mà kết hôn cùng anh vậy? chẳng có chỗ nào hơn người, toàn thân thì tỏa ra mùi đáng ghét, mắt tôi kém lắm thì phải..