Mạc Thiên Nhật Dạ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tựa sao Mai của Lịch Nhi trong bóng tối.
Trong đôi mắt ấy thật sự không còn hắn nữa, là hắn quá coi trọng bản thân mình, tự bước chân lên ngôi cao nhìn cô khổ sở ở dưới đáy cùng cực, bây giờ biết trong trái tim mình đang nhen nhóm một đám lửa nhỏ thì cô đã hoà với vô tình từ bỏ hắn.
Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ trách mình nhận ra đều này quá trễ nhưng không sao, không từ bỏ là được.
Hắn tránh nhắc tới Thẩm Quyên Ly trước mặt cô, liền tìm một đề tài khác để nói.
- Hôm nay tôi gặp ba vợ ở bệnh viện.
- Nên anh đã bảo ba tôi dùng tiền để chuộc tôi ra khỏi đây?
Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ định chuyển chủ đề cho không khí giữa hai người bớt căng thẳng, nào ngờ nói ra lại khiến mọi thứ bí bách hơn.
Có lẽ Tôn lão gia đã hiểu lầm ý của hắn.
Lịch Nhi vừa nãy còn thắc mắc những lời Tử Minh nói, giờ thì cô hiểu hết rồi, có lẽ là Mạc Thiên Nhật Dạ đã nói về số tiền mà Tôn gia nợ hắn nên ba cô mới bảo cô đợi thêm chút nữa, lúc này cô lại nhớ tới bài báo viết về Thẩm Nghiệp Thành muốn mua lại công ty xây dựng, có thể đó là Tôn Thị và ba của cô muốn bán lại Tôn Thị cho ông ta.
Mạc Thiên Nhật Dạ cho hai tay vào túi dựa lưng vào tường nhìn cô thật lâu mới lên tiếng.
- Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần em.
Mạc Thiên Nhật Dạ oanh tạc trên thương trường bao nhiêu năm, cái gì cũng không sợ, cái gì cũng có thể tóm lấy trong tay nhưng có một người mà hắn biết khi cô ấy vượt qua cánh cổng kia là hắn sẽ mất đi mãi mãi, bởi vì sau lớp cổng cao dày là một bàn tay khác sẵn sàng chìa bàn tay nắm lấy cô.
Lịch Nhi bật cười thành tiếng, giọng nói và tiếng cười của cô trong như tiếng suối nhưng nhìn rõ mới thấy con suối đó là từ thác lớn đổ về.
- Anh không cần tiền sao còn nhắc với ba tôi số nợ đó? Mạc Thiên Nhật Dạ, tôi biết công sức mình bỏ ra không là gì so với số tiền Mạc gia cho chúng tôi nợ nhưng tôi cũng không phải là cái giẻ lau chân để cho anh mặc sức chà đạp.
Anh có thể tiếp tục chơi trò mất trí nhưng đừng kéo tôi vào trò trốn tìm cùng anh nữa.
Khuôn mặt Mạc Thiên Nhật Dạ bây giờ cho cô biết bao nhiêu chán ghét, đến cả nhìn thẳng cô còn không muốn nhìn.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn thấy rồi, từ yêu có thể chuyển thành hận và ghét có thể chuyển thành thương.
Cô và hắn đổi vị trí cho nhau thật đúng lúc.
Hắn cần tìm một lí do gì đó để cô ở lại nhưng lúc này lại chẳng nghĩ ra được gì.
- Mạc…
- Vài hôm nữa khỏi bệnh em tới IT làm việc đi, còn rất nhiều chuyện đang chờ người đứng đầu đến để xử lí, mẹ cho em một tháng mà đúng không, hết một tháng này giữa tôi và em dứt nợ.
Mạc Thiên Nhật Dạ chỉ kịp thời nghĩ ra cách này, hắn biết cô định nói gì, chỉ là hắn không thể để cô đi được.
Mạc Thiên Nhật Dạ rời khỏi phòng để lại một mình Lịch Nhi trong căn phòng đen mịt.
Hắn thừa sức vừa nằm ngửa ra đó vừa điều hành IT, vậy cần cô tới đó làm gì? Nhưng như vậy cũng tốt, một tháng này cô nhất định sẽ vạch mặt Thẩm Nghiệp Thành.
.
ngôn tình tổng tài
Sáng hôm sau Lịch Nhi dậy từ rất sớm, cô mặc một bộ vest màu be, áo blazer, quần suông trên mắt cá chân cực thanh lịch, khuôn mặt điểm một chút phấn son nhẹ nhàng, tóc búi cao gọn gàng rất có khí chất.
Cô nhìn mình thật kỹ trong gương không có điểm nào quá lố rồi mang theo túi xách đi xuống lầu.
Tối qua Mạc Thiên Nhật Dạ không ở cùng phòng với cô, sáng nay cũng không xuất hiện trên bàn ăn, chỉ có Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly luôn dính ở một chỗ.
Thấy Lịch Nhi ăn vặn nghiêm túc đi xuống Hạ Cảnh Lan thắc mắc lên tiếng hỏi.
- Cô định đi đâu vậy? Không phải tôi đã nói là cô phải ở yên đây toàn tâm toàn ý lo cho Nhật Dạ sao?
Lịch Nhi hạ từng bước chân nhẹ nhàng xuống bậc thang không vội trả lời, để bà ấy sốt ruột một chút lại vui.
Lịch Nhi bước tới giữa đoạn nối giữa phòng khách và phòng bếp rồi mới lên tiếng.
- Mạc phu nhân, theo ý chỉ của con trai bà tôi tới IT làm việc.
Thẩm Quyên Ly buông cây muỗng trong tay xuống có hơi ngỡ ngàng, không phải nói chỉ để Tôn Lịch Nhi tới IT để ứng phó thôi sao, sao còn cho cô ta tới IT làm việc? Vị thế của cô ta trong ngôi nhà này bắt đầu lên cao rồi.
Hạ Cảnh Lan không tin lời Lịch Nhi nói là thật, hơn nữa con trai bà cũng nhớ lại kha khá rồi, bây giờ cô ta đi thì ai chữa bệnh cho Nhật Dạ.
- Quay trở về phòng đi, chuyện ở IT không cần cô quản.
Thẩm Quyên Ly bĩu môi nhẹ cười, cô ta vuốt cái bụng đã bắt đầu nhô lên vừa để khoe khoang vừa lên tiếng châm chọc.
- Cóc ghẻ mà muốn bay lên làm phượng hoàng, còn không soi gương nhìn rõ mình là ai.
- Đang nói tới ai vậy?.