Mạc Thiên Nhật Dạ ra vào không biết mệt, cả căn phòng tràn ngập âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt, đến khi cơn hoả dục kia tuôn trào hết rồi hắn lật người Lịch Nhi lại úp lên người của hắn, hai tay ôm chặt tấm lưng nõn nà của cô để cô không rời đi.
Nắng đầu buổi chiều tháng sáu không quá gay gắt, còn có một chút âm u, không ai biết trước được tia nắng ấm áp này có kéo dài đến khi mặt trời lặn về hướng tây hay sẽ có cơn mưa bất chợt nào kéo tới hay không.
Lịch Nhi nghe tiếng lòng mình cũng đượm buồn như sắc trời ngoài kia, mông lung vô định, rõ ràng đã định sẵn đường đi nước bước nhưng thực tế vẫn có một chút lệch hướng so với ban đầu.
Sau khi quyết định rời đi cô đã tự dặn lòng phải quên Mạc Thiên Nhật Dạ, sẽ sống một cuộc sống mới có ý nghĩa hơn nhưng bây giờ cô lại bắt đầu dây dưa không đầu không cuối với hắn, nhàm chán như vậy có ai mong chứ.
Lịch Nhi chống tay xuống giường muốn rời đi nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ rất quyến luyến cảm giác này nên giữ chặt cô ở lại.
Lúc trước xong việc hắn sẽ rời đi ngay lập tức, mặc kệ cô đau đớn hay tổn thương ra sao, giờ mới cảm nhận được thì ra cảm giác ở thật gần người con gái mình thích lại dễ chịu đến như vậy.
Hắn vén nhẹ sợi tóc rơi trước trán của Lịch Nhi nhẹ nhàng nói.
- Ở lại thêm một chút nữa được không, anh muốn ngắm em thêm chút nữa.
Lịch Nhi ngẩng mặt lên nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn là nam tử mà bao nhiêu người mơ ước, ngoại hình lẫn danh tiếng đều không thua kém bất kì ai, cô cũng đã từng quỵ lụy van xin hắn để ý đến mình nhưng bây giờ cô nhận ra rồi, van cầu tình yêu là thứ đáng khinh bỉ nhất trên đời này.
Cô giữ nguyên cơ thể mình ở trên thân Mạc Thiên Nhật Dạ, mười ngón tay búp măng thon nhỏ áp lên khuôn mặt anh tuấn của hắn, giọng nói mềm mại du dương thoáng chút giễu cợt.
- Có dáng vẻ nào của tôi mà anh chưa từng nhìn thấy, đừng tỏ ra anh đang thật sự nghiêm túc với tôi nữa, tôi và anh là sản phẩm lỗi của hai chữ hôn nhân.
Lịch Nhi túm lấy chiếc áo ở góc giường rồi đi vào nhà tắm, cả cơ thể cô ám mùi dục vọng, thứ dục vọng gớm ghiếc mà Mạc Thiên Nhật Dạ đã tạo ra.
.
Ra chương nhanh nhất tại TRЦмt rцуeИ.
VЛ
Mạc Thiên Nhật Dạ nhẹ cười, cười chính bản thân mình, thì ra một chỗ trống nhỏ dành cho hắn cũng không còn trong trái tim của cô.
- Thẩm tiểu thư, cái này dùng rất nguy hiểm, cái thai trong bụng cô cũng đã lớn rồi đừng làm liều.
- Ai nói là tôi sẽ uống, nhớ kín miệng đó biết chưa, đi mau đi.
Thẩm Quyên Ly nhận vỉ thuốc phá thai từ một tên áo đen, cô nhìn quanh một lượt thấy không có ai mới rẻ qua con hẻm đi vào Mạc gia.
Bữa cơm chiều tại Mạc gia như thường lệ tiêu điều vắng lặng, vốn dĩ trên bàn cơm phải có ba người nhưng hôm nay chỉ có Hạ Cảnh Lan và Thẩm Quyên Ly.
Hạ Cảnh Lan nâng đũa rồi lại buông đũa nhìn lên tầng hai xong lại thở dài.
Thẩm Quyên Ly thấy vậy cũng không thôi động đũa.
- Mẹ đừng đợi nữa, trong mắt Nhật Dạ bây giờ chỉ có Tôn Lịch Nhi, đến cả mẹ anh ấy cũng quên rồi.
Hạ Cảnh Lan thấy lời Thẩm Quyên Ly nói rất đúng, Nhật Dạ đã nhớ lại khá nhiều nhưng cách cư xử với bà rất hời hợt, còn bắt bà phải chấp nhận Tôn Lịch Nhi làm con dâu, chắc chắn cô ta lợi dụng trí nhớ của Nhật Dạ có vấn đề nên đã dùng bùa ngải gì rồi.
Hạ Cảnh Lan nắm tay Thẩm Quyên Ly xoa xoa an ủi.
- Con đừng buồn, đợi qua một tháng này là cô ta sẽ biến mất khỏi đây, lúc đó con sẽ chính thức là con dâu của Mạc gia, Tôn Lịch Nhi làm sao sánh bằng con được.
Thẩm Quyên Ly lộ ra vẻ đau buồn làm người khác nhìn thấy phải cảm thương, dù gì cũng mang cốt nhục của Mạc gia rồi còn phải nhìn tình lang chung phòng với người con gái khác.
Nhưng đó là bộ mặt để người ngoài nhìn thấy, Tôn Lịch Nhi từng bại dưới tay cô, muốn ngóc đầu lên sao, đừng hòng.
Mạc Thiên Nhật Dạ đi xuống lầu vừa lúc thấy được một màn xúc động của Thẩm Quyên Ly, hắn cười lạnh ngồi xuống ghế đối diện nói với thím Phương.
- Thím làm cho tôi một phần gà hầm bổ máu, nêm gia vị vừa phải thôi.
Thẩm Quyên Ly nghe được phiền não trong lòng đột nhiên mất hết, cô mừng thầm trong lòng, có lẽ vừa nãy anh lớn tiếng nên bây giờ thấy có lỗi với cô, cuối cùng anh ấy cũng để ý tới cô rồi.
Hạ Cảnh Lan ngồi bên cạnh cũng hết sức vừa bụng, ba người như thế này mới là người một nhà chứ, đợi Quyên Ly sinh đứa bé xong rồi Mạc gia sẽ bớt ảm đạm hơn.
Lúc này Lịch Nhi cũng từ trên lầu đi xuống, Thẩm Quyên Ly thấy vậy lập tức khoe khoang.
- Nhật Dạ, anh không cần lo cho em đâu, mẹ tẩm bổ cho em nhiều lắm, anh xem em tăng cân nhiều lắm rồi này.
Bác sĩ nói đứa trẻ được cha quan tâm lớn lên sẽ rất thông minh..