Lục Ngôn mơ một giấc mơ dài đằng đẵng.
Trong mơ, anh là một người khổng lồ toàn thân đen kịt, không có tay chân, nằm trong chất lỏng vàng kim sền sệt.
Xung quanh anh là thảm cỏ xanh tươi vô bờ.
Chất lỏng này ngấm một phần vào cơ thể anh, gây cảm giác hơi đau tựa bỏng.
Tuy nhiên phần nhiều đã bị mặt trời chói chang chiếu đến bốc thành hơi nước.
Vô số hình người nho nhỏ màu trắng đi tới đi lui vòng quanh anh, rất giống gà con dạo bên gà mái già.
Hình người nhỏ màu trắng gần nhất ghé vào bên tai anh, nói: “Lục Ngôn này, nghe nói cháu lên chức chủ nhiệm bệnh viện cấp hạng A rồi nhỉ? Chúc mừng cháu nha! Nhanh hơn chú năm đó nhiều.”
Bệnh viện cấp hạng A là bệnh viện cấp cao nhất trong phân loại bệnh viện “ cấp hạng” của Trung Quốc theo “Biện pháp phân cấp quản lý bệnh viện”.
Việc đánh giá các bệnh viện cấp hạng thường do sở y tế cấp tỉnh thực hiện.
Lục Ngôn không nói nên lời, ngay cả cổ cũng không cử động nổi.
“Để chú xem nào.
Lưỡi cháu hơi bệnh biến, có điều cắm cây thánh giá nên sắp khỏi rồi.
Trái tim hơi nhỏ so với hình thể của cháu.
Dây thanh quản ở cổ họng bị thương.
Không tìm thấy tai.
Trong số các bộ phận trên mặt chỉ có đôi mắt là tốt.
Cháu còn trẻ, sao lại khiến mình trở nên thảm như vậy?”
Những lời này khiến Lục Ngôn hơi mờ mịt.
“… Hệ thống?”
Lúc này, hệ thống không trả lời.
Hình người màu trắng tiếp tục nói: “Tuy bác sĩ ở khoa cấp cứu về cơ bản đều đa khoa, nhưng trường hợp của cháu vẫn khó xử lý lắm.
May mà không phải vết thương trí mạng.
Để chú khâu vết thương trên não giúp cháu.
Sau này cháu sẽ không đau đầu nữa.”
Lục Ngôn: “…?”
Đau đầu là tật hồi nhỏ của Lục Ngôn.
Sau khi mẹ mất, anh lại không đau đầu nữa.
Vậy nên rất nhiều lúc Lục Ngôn quên cả việc này.
“Chú và mọi người phải đi rồi, Tiểu Lục à.” Hình người nhỏ nói: “Cháu phải khỏe lên nhé.
Chủ nhiệm chỉ giúp cháu được đến đây thôi.”
Nói xong, hàng loạt đốm sáng bật lên từ trên người anh, bay về phía bầu trời, ẩn vào tầng mây.
Khi tỉnh lại, Lục Ngôn thấy mình đang nằm trên tấm lưng lông xù của hổ.
Trên mặt anh còn đắp một tấm vải đen, có vẻ là để chắn sáng giúp anh.
Anh nhấc tấm vải ra, ngồi dậy.
Chất lỏng nhão nhoét dính đầy người hôm qua đã khô, gây cảm giác rất khó chịu.
Anh hỏi hệ thống: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
[ giờ.
]
Khung cảnh xung quanh rõ ràng đã không còn là đình Thần.
Lục Ngôn chớp chớp đôi mắt hơi khô, hỏi: “Thánh Thần chết rồi, vậy chủ nhiệm Hồ đâu?”
[ Vốn dĩ họ cũng chết rồi.
Bây giờ Thánh Thần chết, ao Thánh không trụ nổi, dĩ nhiên linh hồn màu trắng cũng sẽ biến mất theo.
Cậu hỏi chuyện này làm gì? ]
Lục Ngôn quay đầu, thấy một chiếc xe ba gác thô sơ giản dị đã được lắp ráp xong xuôi.
Ninh Hoài nằm trên đó, đắp trên mình một tấm vải bố trắng.
Bên cạnh là thi thể của Bạch Lang và Thanh Điểu.
Mãnh Hổ cõng một người, kéo theo ba người, bước đi như bay, cực kỳ giống lao động không công cường tráng.
Lục Ngôn day ấn đường: “… Xe đâu?”
Ninh Hoài: “Phạm vi ảnh hưởng của cuộc chiến rộng quá, xe dựng ở cửa hỏng hết rồi.”
Giờ đang là tháng , Trường Gia nằm ở nơi vĩ độ thấp, nhiệt độ ngoài trời hôm nay ít nhất phải đến °C.
“Với nhiệt độ này, cộng thêm trận mưa hôm qua làm tăng hơi nước thì thi thể sẽ phân hủy trong vòng giờ.” Lục Ngôn nói: “Do chênh lệch khí áp trong ngoài, thi thể sẽ phụt ra máu loãng.
Ngoài da xuất hiện đốm xanh và bong bóng nước thối rữa.
Khả năng thêm cả tình trạng nôn mửa và bài tiết sau khi chết.”
Vừa nói xong, xe ba gác như đụng phải cục đá hay thứ gì đó, chợt rung lên.
Bạch Lang nôn ra một bãi máu loãng, bắn không ít lên người Ninh Hoài.
Lục Ngôn đưa ra lời khuyên với góc nhìn chuyên nghiệp: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng.
Anh vừa sinh con xong.
Chỗ này không có kim chỉ, tôi không mong thấy vết thương của anh sinh dòi.”
Ninh Hoài cắt ngang lời anh: “Cậu coi tôi là ai thế? Chỉ người bình thường mới bị dòi ở vết thương thôi.”
Trước kia hắn bị thương rất nhiều lần, điều kiện chạy chữa đều cực kỳ sơ sài.
Nhìn chung thì toàn không chữa trị mà tự dưỡng khỏi vết thương.
Xương cốt cũng chưa mọc lệch khúc nào.
Mãnh Hổ nói: “Hai người có thể đừng nói chuyện nữa không? Tôi kéo chiếc xe nặng như vậy, trời còn nắng oi.
Vốn đã hơi cảm nắng rồi, giờ càng muốn nôn ra hơn.”
Mặc dù ba người không đạt thành sự nhất trí trên phương diện xử lý thi thể, nhưng lúc đi ngang qua một siêu thị bỏ hoang, Lục Ngôn vẫn kêu dừng xe, đào dầu gội sữa tắm và quần lót dùng một lần từ đống đất thải.
Tới hồ nước tắm rửa xong, Lục Ngôn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Dọc đường về căn cứ tìm mãi vẫn không thấy chiếc xe nào phù hợp, toàn nhờ sức kéo của Mãnh Hổ.
Bạch Lang, Thanh Điểu và Ninh Hoài cộng lại tối thiểu phải tấn, khiến Mãnh Hổ mệt đến trợn trắng mắt.
Ô tô đỗ ven đường bỏ hoang hơn bốn mươi năm, giẫm mãi chẳng khởi động nổi động cơ.
Lục Ngôn nhìn qua thi thể đằng sau, nói: “Sắp xuất hiện tình trạng xác chết trương phình, đến lúc đó khả năng cao sẽ nổ.
Hỏa táng đi.”
Lần này, Ninh Hoài không kiên trì nữa.
Bọn họ tìm chút cỏ khô có độ ẩm vừa phải, vùi Thanh Điểu và Bạch Lang thành hai đống.
Do nhiễu sóng nên cơ thể Bạch Lang lớn như một gò núi nhỏ, cần nhiều cỏ hơn hẳn.
Mãnh Hổ bật lửa, mũi cay cay: “Tôi phải châm lửa đây.”
Ninh Hoài chỉ lẳng lặng nhìn, hồi lâu sau vẫn không nói gì.
Cuối cùng, mồi lửa này vẫn châm xuống.
Giữa trời đêm đen như mực, ánh lửa bốc lên tận trời.
Ngọn lửa tựa tinh linh khiêu vũ, chiếu sáng đường về nhà.
Cách thiêu xác xưa cũ này khiến tro cốt và tro cỏ lẫn vào nhau, chỉ miễn cưỡng gẩy ra được vài khúc xương.
Lục Ngôn tìm hai chiếc hòm nhỏ, giục vảy cá phủ lên tay.
Chờ lửa tắt, anh đi thẳng tới chỗ đống cỏ khô, đào xương cốt ra.
Lúc này nhiệt độ đống tro vẫn còn rất cao.
Khi Lục Ngôn thu thập xong, tay anh đã đỏ ửng hết cả lên.
Ninh Hoài nói tiếng cảm ơn, ôm hũ tro cốt nhìn lên bầu trời xám xịt lúc nửa đêm, cuối cùng khàn giọng hỏi: “Không phải nói Thanh Điểu cùng loại với phượng hoàng sao? Vì sao không niết bàn chứ?”
“Cả Bạch Lang nữa.
Nếu như cậu ấy không tự sát… có phải cũng được cứu hay không?”
Tiếc rằng trên thế giới này mãi mãi không có ‘Nếu như’.
Sang đến chiều tối ngày thứ tư, đoàn người Lục Ngôn thành công về tới căn cứ Trời Xanh.
Không thể không công nhận rằng nhờ sự chỉ dẫn của hệ thống mà thời gian di chuyển đã rút ngắn rất nhiều.
Chứ không khả năng phải kéo dài đến nửa tháng.
Ninh Hoài và Mãnh Hổ thường xuyên vung tay đánh nhau vì tranh cãi rốt cuộc lối này có đúng hay không.
Lục Ngôn giải thích rằng trí nhớ mình tốt, nhớ rõ những con đường từng đi qua.
Bọn họ về đến nơi lúc trời xẩm tối.
Lý Đông Thành đang mặt ủ mày ê cuốc đất, thấy người ở cửa thôn lập tức kích động đến quăng cuốc đi, ngửa mặt lên trời hét to: “Đội của đội trưởng Ninh về rồi!!”
Phần lớn công trình nơi này được xây theo kiểu vùi một nửa xuống đất để náu mình.
Lý Đông Thành vừa dứt lời, vô số người lập tức chui ra từ các ụ đất.
Thậm chí có người còn vui đến phát khóc.
Sinh sống tại đây vài chục năm, ý nghĩa của Ninh Hoài với những người này đã trở thành một loại tín ngưỡng đích thực, tượng trưng cho tương lai và hy vọng.
Ninh Hoài phất tay: “Tôi không sao, tôi không sao.
Tin tốt đây, ‘Hành động Thần Quốc’ thành công.”
Hắn vừa nói xong, mọi người xung quanh bỗng ngẩn ngơ.
Lý Đông Thành hỏi: “Thật ạ?”
Kết quả chưa đợi được câu trả lời, nước mắt đã lăn dài trên má.
Khi Trường Gia bị phong tỏa, anh còn nhỏ xíu.
Dưới chỉ thị của Thánh Thần, đám Thần tộc giết hại hàng loạt người dân trên đảo, chỉ tha cho những người chấp nhận làm phản, giúp bọn chúng xử lý việc vặt vãnh và giữ vững trật tự.
Lúc ấy Trường Gia chia thành hai phe, một phe kháng cự, một phe đầu hàng.
Phe đầu hàng cho rằng Thánh Thần là vị Thần vĩnh cửu của bọn họ, quy thuận Thánh Thần chẳng xấu gì, huống hồ cũng không thể nào chống lại sức mạnh Thần tộc.
Phe kháng cự gồm những người tỉnh táo từ cơn mơ mộng tín ngưỡng nhất thời.
Dưới sự hiệp trợ của Thiên Khải Giả bên ngoài, họ tuyên truyền nhấn mạnh sự đáng sợ của vật ô nhiễm, mong quần chúng có thể thoát khỏi việc bị tẩy não.
Cha mẹ anh quyết tâm theo phe kháng cự đến cùng, vì vậy cả hai người đều bị giết.
Lý Đông Thành được Ninh Hoài đào từ đống đổ nát ra.
Lúc đó anh què một bên chân, về sau thức tỉnh mới mọc ổn định lại.
Thần Quốc hoàn thành bước đầu phân loại xong, những người quỳ không đủ tiêu chuẩn ở phe đầu hàng cũng bị coi thành dị giáo đồ.
Sau nữa, một lượng người phe đầu hàng nhận sự săn sóc của Thánh Thần, trở thành “Thần tộc”.
Sau thêm nữa, nhóm Quyến tộc mới ra đời, bọn họ đã quên mất lịch sử loài người.
Thế nhưng Lý Đông Thành vẫn nhớ rõ, lúc sắp qua đời, cha anh đã cầm chặt tay anh thế nào, cha nói với anh rằng “Con đừng sợ, tử vong là kết quả tất yếu.
Ít nhất chúng ta có thể lựa chọn cách chết của mình”.
Cha anh từng là tín đồ.
Khi ông chết, linh hồn vừa trắng vừa ngời sáng, vậy mà ông không hề tiến vào Thần Quốc mà dứt khoát chạy về phía biển rộng, cuối cùng tan biến trên đường đi.
Ninh Hoài trả lời: “Đúng vậy.”
Một lát sau, radio căn cứ thông báo rộng rãi tin tốt này.
Đêm hôm đó, căn cứ Trời Xanh thịt bốn con heo, hai con trâu và ba con gà.
Ninh Hoài lấy hai chai rượu Nhị Oa Đầu trong kho riêng của mình, rót cho Lục Ngôn một chén.
“Nào, Lục Ngôn, tôi kính cậu một chén.”
Từ đây có thể thấy tuy Ninh Hoài trông rất trẻ trung nhưng lại thật sự là một người qua tuổi trung niên mới trở thành Thiên Khải Giả, bằng không cũng sẽ không thành thạo văn hóa bàn rượu đến vậy.
Lục Ngôn nhận lấy chén rượu trắng, nhấp một ngụm, nói: “Thôi cứ giữ rượu lại khử độc đi, dù sau anh cũng vừa mới sinh…”
Mới nói được nửa câu đã bị Ninh Hoài bịt kín miệng.
Mãnh Hổ bên cạnh tơ lơ mơ: “Dây thép? Dây thép cái gì?” (‘Dây thép’, ‘mới sinh’ đều đọc là ‘gang sheng’)
Ninh Hoài: “… Cậu ấy nói căn cứ thiếu một chiếc dây thép bền chắc.”
Mãnh Hổ gãi gãi chỗ gáy lông xù của mình: “Ủa thế sao dây thép cũng phải khử độc?”
Ninh Hoài bất cẩn bóp nát chén rượu trong tay, mỉm cười nhét xiên thịt nướng vừa chín vào miệng Mãnh Hổ: “Ăn đi.”
Hôm sau, những người phụ trách của các căn cứ khác chạy tới Trời Xanh.
Nhận được tin từ chỗ Ninh Hoài, có người đi nhanh, đi tới đình Thần trung ương trước xem thử.
Ao Thánh đã cạn khô, chẳng còn bóng dáng Thánh Thần, trên mặt đất đầy những khe rãnh tạo thành do đánh nhau.
Xem ra quả thực nơi đây đã diễn ra một cuộc chiến ác liệt.
Vào được đình Thần chính là minh chứng tốt nhất.
Sự u ám bao phủ đảo Trường Gia vài chục năm biến mất.
Những gì còn lại phải làm chỉ là tẩy lại não Quyến tộc đã bị tẩy não.
Đám người này tuy nhiều nhưng dễ đối phó hơn hẳn vật ô nhiễm.
Một năm không được thì năm năm, mười năm.
Sớm muộn gì cũng có ngày họ sẽ hiểu được rằng người bình thường nên sống ra sao.
Hệ thống nói: [ Đừng vui mừng quá sớm.
Mặc dù giải quyết được Thánh Thần nhưng sương mù biển ở đây vẫn chưa biến mất.
Người trong đây tạm không ra được đâu, ngoại trừ cậu.
Cậu sẽ không bị ảnh hưởng.
Nếu Ninh Hoài bằng lòng, thậm chí cậu còn có thể dẫn theo hắn cùng bơi ra ngoài.
]
Nhiều thêm nữa thì rất khó.
Sương mù biển bao quanh Trường Gia là thứ hình thành từ hai Thiên Khải Giả cấp A trở thành vật ô nhiễm khi độ bệnh biến vượt quá .
Thật ra sương mù biển cũng là vật ô nhiễm, chẳng qua nó giống như rêu Lục Ngôn thấy ở đình Thần trung ương, không có chút ý thức nào.
“Trong các phương án viện nghiên cứu đưa ra, chắc hẳn cũng có phương pháp loại bỏ sương mù biển chứ nhỉ?”
[ Có.
Nhưng Thiên Khải Giả được gửi gắm giải quyết phương án đó… đang nằm trong tay Chó Săn.
]
[ Thể thực nghiệm số , thiên phú – Nhát Cắn Lớn, là vận động viên môn lặn.
Y bị vật ô nhiễm đại dương cảm nhiễm ở đáy biển.
Phương hướng bệnh biến là Hóa cá voi xanh, có khả năng nuốt chửng sương mù biển này.
Nguyên lý tương tự dung hợp vật ô nhiễm.
Sau khi dung hợp, nếu không thành vật ô nhiễm thì có thể đạt được thiên phú mới.
]
Lục Ngôn: “……”
Chó Săn = Vật ô nhiễm mạnh nhất trên đất liền hiện nay.
Đoạt người từ tay nghe kiểu gì cũng như một ‘Hành động Thần Quốc’ nữa.
Hệ thống: [ Bây giờ đúng là không thể giao lưu với .
Cậu thử liên hệ với xem sao.
]
Lục Ngôn: “Ra ngoài rồi nói sau.
Việc này không thuộc trách nhiệm của tôi.”
Thời gian chúc mừng ngắn ngủi trôi qua, các căn cứ người sống sót bắt tay vào công tác xử lý sau chiến tranh.
Nói cách khác: Xóa nạn mù chữ.
Rất nhiều Quyến tộc thế hệ mới không tin đây là sự thật, cảm thấy đó là âm mưu của dị giáo đồ.
Thiên Khải Giả đi xóa nạn mù chữ thường xuyên gặp phải những đợt tập kích tự sát của nhóm Quyến tộc.
Công tác xóa nạn mù chữ như gánh nặng đường xa, song Lục Ngôn đã dự định nói lời tạm biệt.
Đã nửa tháng trôi qua.
Trường Gia thiếu gia vị, thành ra đồ ăn rất nhạt nhẽo.
Anh còn vội về nhà ăn cơm đây.
Lục Ngôn hỏi Ninh Hoài: “Anh muốn đi với tôi không?”
Phẫu thuật xong, độ bệnh biến của Ninh Hoài giảm đến ,.
Giá trị ngưỡng linh lực cũng sụt mất một nghìn.
Tuy nhiên so sánh thì chẳng phải chuyện gì đáng kể.
Ninh Hoài hút mạnh một hơi thuốc lá: “Bây giờ Quyến tộc nơi này cứ như phần tử khủng bố ấy.
Thôi, tôi ở lại chứ đi thì không yên tâm.
Dù sao cậu cũng nói là tổng bộ sẽ nghĩ cách xóa sương mù biển tại Trường Gia rồi.
Chờ thêm mấy năm không thành vấn đề.”
Lục Ngôn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Ninh Hoài viết một phong thư báo cáo hành động nhiệm vụ rất dài, giao cho Lục Ngôn.
Làm như vậy chủ yếu là để xác nhận công tác trên đảo Trường Gia của Lục Ngôn.
Bằng không đến lúc đó nói miệng không đưa ra được bằng chứng thì muốn lĩnh triệu tiền thưởng sẽ khá là phiền phức.
Viết xong, Ninh Hoài đóng con dấu của mình và con dấu của những Thiên Khải Giả may mắn sống sót khác lên.
Mặc dù Ninh Hoài không cách nào thở dưới nước, nhưng do giá trị ngưỡng linh lực cao, sức chiến đấu mạnh nên ở đáy nước sẽ không bị bó buộc, những người khác thì chưa chắc.
Do đó, Lục Ngôn vẫn lựa chọn lên đường một mình.
Trước khi đi, Lục Ngôn tới trường học chuyến nữa, tiếp tục sử dụng thiên phú .
Lần này, Lục Ngôn cất hết những thứ liên quan tới xã hội loài người và kiến thức về kỳ thi Đại học vào đầu những tín đồ Hải Thần Giáo kia.
Bọn họ sẽ trở thành các nhà giáo đúng nghĩa đầu tiên trên đảo Trường Gia.
Điều thú vị chính là khi những tri thức này được truyền đạt vào, có mấy giáo đồ Hải Thần Giáo thế mà lại tự động thoát khỏi giáo tịch, trở thành người theo thuyết vô thần.
Lục Ngôn chọn một ngày gió êm biển lặng lên đường.
Ninh Hoài tìm cho anh một con thuyền.
Tuy không hữu ích mấy vì cuối cùng kiểu gì chẳng phải biến thành người cá lặn xuống biển, nhưng ít nhất tư thế sẽ… vả lại cũng không cần nhảy xuống biển trước mặt những người khác.
Khá là duyên dáng đẹp đẽ.
Ninh Hoài nói: “Mong rằng sau này có thể cùng cậu chấp hành nhiệm vụ ở những nơi bên ngoài Trường Gia.”
Lục Ngôn đáp lại một tiếng “Được”.
Anh ngồi trên thuyền nhỏ nhìn lại, mọi người tụ tập đông đảo trên bờ biển, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Mấy tín đồ cuồng tín của Hải Thần Giáo thậm chí còn muốn nhảy xuống nước bơi theo anh rời khỏi.
Đặc biệt là Tống Cảnh Thần, cậu nhóc này bơi giỏi.
Một lúc lâu sau thế mà đuổi kịp thuyền của Lục Ngôn thật.
Vùng nước ở đây đã rất sâu, Lục Ngôn nói: “Trở về đi.”
Viền mắt Tống Cảnh Thần đỏ ửng: “Thầy ơi, em… em sẽ nhớ thầy lắm.”
“Cảm ơn thầy cho em biết… thế giới bên ngoài đều là thật… Không phải lời bịa đặt của dị giáo đồ.”
……
……
Lục Ngôn ló đầu ra khỏi mặt biển.
Bơi vài ngày liền, cuối cùng anh cũng thoát khỏi phạm vi sương mù.
Sương trắng vẫn giăng đầy mặt biển, song cảm giác rợn người khiến tim đập nhanh như lúc tới đã không còn.
Lục Ngôn lấy điện thoại từ túi chống nước đặt ở góc trong áo gió, khởi động máy.
Màn hình hiển thị máy còn % pin.
Hệ thống điện lực ở Trường Gia đình trệ hoàn toàn, muốn sạc pin phải tự chế tạo dòng điện một chiều.
Thật ra trong căn cứ cũng có máy phát điện tự chế, tuy nhiên không có cáp sạch cho điện thoại của Lục Ngôn.
Dẫu sao cũng hơn bốn mươi trăm trôi qua rồi, dù khoa học kỹ thuật phát triển chậm chạp do bị ảnh hưởng bởi bệnh ô nhiễm thì vẫn sẽ tiến bộ đôi chút.
Ngay lúc điện thoại báo pin yếu, Lục Ngôn đã lập tức tắt nguồn.
Không hổ là thứ bộ kỹ thuật nhận điểm cống hiến cải tiến ra.
Ở đình Thần trung ương đến xe tải còn nổ, thế mà điện thoại này ngâm nước, rơi rớt xong vẫn dùng được.
Anh đè nửa thân mình lên tấm ván gỗ, gọi cho Đường Tầm An.
Điện thoại nối máy rất nhanh, giọng Đường Tầm An vang lên: “Lục Ngôn?”
Lục Ngôn ngẩng đầu nhìn ánh sao lóe sáng trên bầu trời, nói: “Ừm.
Điện thoại sắp hết pin, tới đón em xíu.”
Đường Tầm An: “Chờ anh, tới ngay.”
Hoàn thành xong nhiệm vụ tổng bộ phân công, hắn đổi hết thời gian nghỉ lễ suốt năm của mình.
Sau đó chờ suốt tại khu vực gần Thần Quốc.
Chờ chàng tiên cá nhỏ của hắn.