Lục Ngôn chuẩn bị trở về vào ngày tháng .
Tổng bộ điều chuyên cơ tới đưa đón.
Ngày máy bay cập đảo, pháo hoa được bắn thẳng lên bầu trời.
Pháo hoa rực rỡ sắc màu bao phủ hơn nửa hòn đảo giữa ban ngày, rơi xuống từ không trung tựa từng dải ruy băng lấp lánh.
“Chuyện gì xảy ra thế này!? Đạn tín hiệu sao?”
Một tiền bối lớn tuổi vỗ mạnh lên ót người vừa đặt câu hỏi: “Cậu vượt qua kỳ huấn luyện công nhân viên kiểu gì đấy? Trung tâm phòng chống sẽ bắn pháo hoa giữa ban ngày khi nào?”
“… Có Thiên Khải Giả từ bên ngoài tới hoàn thành nhiệm vụ cấp cao, sắp sửa áo gấm về làng.” Nhân viên trẻ đọc thuộc trôi chảy theo phản xạ, bỗng giật mình, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Gì cơ?! Nhiệm vụ gì ạ? Ai hoàn thành? Thế mà lại ở trên đảo của chúng ta ư?”
Nhưng rất nhanh cậu ta đã nhận ra rằng căn cứ này vốn được thành lập để theo dõi số liệu ở đảo Trường Gia.
Gần đây trên diễn đàn có rất nhiều bài đăng thảo luận về ‘Hành động Thần Quốc’.
Lục Ngôn nhìn thảm đỏ trải dưới chân mình, trong phút chốc không biết nên thể hiện thái độ ra sao.
Người phụ trách căn cứ nói: “Kính thưa ngài Lục, đây là máy bay tư nhân do tổng bộ đặc biệt phê duyệt.
Sau này ngài ở đâu máy bay sẽ ở đó.
Đồng chí phi công từng phục vụ trong căn cứ không quân Đại Bàng Trắng với năm kinh nghiệm lái máy bay chiến đấu, sau khi xuất ngũ đã thi đậu bằng lái máy bay dân dụng, kỹ thuật rất giỏi, xin ngài hãy yên tâm.
Nếu ngài muốn tự lái thì có thể thử sau khi thi đậu bằng lái.”
Cơ trưởng mập mạp chắc nịch cung kính chào Lục Ngôn rồi quay người bước vào khoang lái.
Lục Ngôn đi được hai bước bỗng ngoảnh đầu nhìn Đường Tầm An đằng sau bằng ánh mắt khó hiểu.
Đường Tầm An cười với anh: “Đi đi thôi, đây là vinh quang của em.
Lát anh còn phải đến khu vực lân cận Trường Gia điều tra thực địa.”
Hệ thống: [ Hắn lừa cậu đấy.
giờ sáng nay, Đường Tầm An nhận được thông báo phát hiện tung tích Thẩm Khinh Dương ở khu hải vực Tây Lâm.
Đúng lúc Bạch Thu Thực đang chấp hành nhiệm vụ nên đã bắn thiết bị theo dõi vào cơ thể bạch tuộc nhỏ.
]
[ Đường Tầm An chuẩn bị tham gia kế hoạch bao vây tiêu diệt lần này.
Tổng bộ không nói cho cậu là vì lo cậu còn tình xưa với Thẩm Khinh Dương.
]
Khi bạn cũ của thành viên bộ Hành Động Đặc Biệt biến thành vật ô nhiễm, xuất phát từ những lý do như tâm lý bảo vệ, tổng bộ thường sẽ không thông báo trước cho họ.
Lục Ngôn không ngăn cản Đường Tầm An, chủ yếu vì nếu lỡ giải thích không rõ ràng thì Thẩm Khinh Dương rất dễ biến thành ông Dương nhà sát vách.
Đối tượng ngoại tình.
Từ gốc là ‘ông Vương nhà sát vách’ (đã đề cập ở ).
Đến lúc đó không phải chỉ hôn vài cái thôi là có thể giải quyết vấn đề.
“Vậy anh về sớm chút nhé.”
Nói rồi Lục Ngôn đi theo thang cuốn bước vào máy bay.
Đây là máy bay tư nhân loại nhỏ, ngoài trang bị tiêu chuẩn thì trước cửa sổ tròn còn có một chiếc bồn tắm lớn rất hợp để ngâm mình.
Có vẻ tổng bộ đã nghiên cứu kỹ sở thích của anh.
Máy bay cất cánh.
Lục Ngôn ngồi trên sô pha, mở truyền hình vô tuyến trước mặt ra xem.
TV đang phát tin tức trong ngày.
Lục Ngôn xem qua, MC giới thiệu cho những người thường về hai lần ‘Hành động Thần Quốc’.
Đây không phải phim phóng sự, bản thảo tóm tắt tin tức chỉ có con số thống kê tử vong lạnh như băng.
Người bình thường, Thiên Khải Giả, cầu lớn đứt gãy sụp đổ, trung tâm thành phố hoang tàn.
Lời tự thuật của MC không mang tính cá nhân, nhưng khi kết hợp với các hình ảnh lại đem đến cảm giác đau thương khó tả.
Có lẽ không ít người sẽ cảm thấy may mắn vì Thần Quốc không xuất hiện trên chính mảnh đất mình đang sống.
Danh tính cá nhân của thành viên tham gia lần hành động này được làm mờ.
Hệ thống nói: [ Chủ yếu để đề phòng thu hút sự chú ý… hay nói là sự trả thù của vật ô nhiễm cấp cao.
Thành viên có độ nổi tiếng cao quá dễ bị nhắm vào lúc làm nhiệm vụ.
Có điều đây đã là chuyện cũ vài chục năm về trước, hồi đó bệnh ô nhiễm chưa được công khai.
]
Thật ra bây giờ công khai rồi thì nỗi sợ vẫn tồn tại, nhưng xem vẻ con người không hề vì vậy mà yếu lòng đến sụp đổ.
“Nếu có một số Thiên Khải Giả theo đuổi danh tiếng thì sao?” Lục Ngôn hỏi.
[ Cậu đang nói Michael ư? ]
Lục Ngôn nhớ tới đường truyền mạng riêng biệt do tổng bộ thiết lập xử lý kia, thoáng im lặng.
Hành trình về thành phố K lần này kéo dài khoảng tiếng.
Lục Ngôn mở điện thoại, muốn xem xem triệu đã được chuyển tới chưa.
Nào ngờ thứ đầu tiên nhảy ra lại là một thông báo từ hệ thống.
[Thông báo] (Không sắp xếp cụ thể theo thứ hạng) Chúc mừng Alpha, Mãnh Hổ, Bạch Lang (hy sinh), (ẩn danh) hoàn thành nhiệm vụ cấp S “Hành động Thần Quốc”, các thông tin liên quan đã được đổi mới.
Lục Ngôn đăng nhập vào tài khoản, trình bày với quản trị viên đứng sau về nhu cầu đặt riêng cho mình một chiếc tàu ngầm do viện nghiên cứu số chế tạo.
Quản trị viên trả lời rất nhanh.
Admin: Vâng thưa ngài Đế Thính.
Chúng tôi sẽ chuyển nhu cầu của ngài tới viện nghiên cứu số .
Lát nữa sẽ có nghiên cứu viên liên quan liên lạc với ngài.
Admin: Nhưng mà… tôi có thể hỏi vì sao ngài cần tàu ngầm không ạ?
Đế Thính: Nhiều tiền, tiêu không hết.
Admin: ……
Mặc dù không bóc trần thân phận nhưng xuyên suốt hành trình trở về, Lục Ngôn quả thực đã được hưởng chiêu đãi như quốc bảo.
Anh về đến thành phố K vào buổi tối.
Chủ nhiệm Lý nhìn thoáng qua món trứng gà đường đỏ trong nồi, sốt sắng lo âu hỏi: “Ngài Lục sẽ thích thật chứ?”
“Yên tâm, chúng tôi điều tra rồi.” Nhân viên công tác nói chắc như đinh đóng cột: “Hồi học cấp , sáng nào ngài Lục cũng tới canteen ở cổng Đông của trường ăn trứng gà đường đỏ.
Trứng gà này do viện nghiên cứu số cung cấp.
Mặc dù con gà ba mắt tám cánh trông hơi xấu chút nhưng mùi vị thì khỏi phải bàn.
Gà này mỗi tuần chỉ đẻ một quả trứng.
Trước kia toàn đem đi ấp thôi.”
Vì vậy, khi Lục Ngôn xuống máy bay, chủ nhiệm Lý vui cười niềm nở cầm thùng giữ nhiệt tới: “Lục Ngôn, Lục Ngôn ơi.
Cậu đi lâu vậy mới về, vất vả rồi.
Cậu có đói bụng không? Tôi ở nhà nấu chén trứng gà đường đỏ, nếm thử nhé?”
Lục Ngôn nhận lấy, nói “Cảm ơn”.
Đường đỏ được đun trên lửa liu riu, tan vào nước trở nên sánh đặc tựa dòng cát chảy, rất ngọt.
“À đúng rồi, nhà nghiên cứu bên viện nghiên cứu số nhắn tới, nói rằng cây cung kia của cậu về cơ bản đã hoàn thiện.
Họ sẽ gửi thành phẩm tới cho cậu test trước.
Cậu xem xem có chỗ nào cần cải tiến không.”
“Được.”
Chủ nhiệm Lý mong ngóng hỏi: “Lục Ngôn có thể bớt chút thời gian làm bản đánh giá tâm lý, tiện thể tạo mới hồ sơ không?”
Đây là chuyện ông muốn nói nhất, cũng là chuyện tổng bộ đang lo lắng.
Lục Ngôn tốn tiếng đồng hồ hoàn thành đánh giá tâm lý, đồng thời đổi mới một số thông tin cá nhân.
Thiên phú được viết lên hồ sơ của anh.
Máy móc kiểm đo giá trị ngưỡng linh lực và độ bệnh biến lại càng chuyên nghiệp hơn.
Giá trị ngưỡng linh lực: ,.
Độ bệnh biến: ,.
“Đã đến cấp A rồi ư!? Ngài thật sự siêu giỏi luôn đó ạ!” Ánh mắt nghiên cứu viên Tiểu Bính lấp lánh tựa ánh sao: “Hơn nữa trạng thái tinh thần của ngài còn ổn định nhất trong số những Thiên Khải Giả cùng trình độ nữa! Bền chắc hệt một tam giác đều vậy!”
Tiểu Bính ghi chép vào hồ sơ: “Độ bệnh biến cũng không cao.
Tuy vậy nhưng chúng tôi đã nghiên cứu chế tạo thuốc đặc hiệu riêng cho ngài rồi.
Lần chấp hành nhiệm vụ sau ngài có thể mang theo luôn.”
Tiểu Bính vốn là nhà nghiên cứu thuộc viện nghiên cứu số , vì được Lục Ngôn kéo đuôi thỏ mà cậu ta thành công nhận được công việc mới: Trở thành nghiên cứu viên ngoại phái, chủ yếu phụ trách việc đổi mới và ghi chép hồ sơ của Lục Ngôn.
Nhân sự được công ty cử đi làm việc ở những nơi khác (tiếng Anh: expatriate – viết tắt: expat).
Tiểu Bính rất hài lòng, công việc làm thêm giờ này hỗ trợ đồng(~ nghìn) tiền đi lại.
Số tiền kiếm được sau một tháng nhiều hơn lương tháng lúc trước hẳn (~ triệu)! Cứ làm tiếp như vậy thì năm nữa là sẽ mua được nhà ở thành phố A rồi.
Mặc dù năm hơi lâu nhưng cậu là Thiên Khải Giả, tuổi thọ dài hơn người thường rất nhiều.
Chí ít cũng phải ở được năm trước khi chết.
Lục Ngôn: “Cảm ơn.”
Tiểu Bính ôm tệp hồ sơ, bẽn lẽn hỏi: “Ngài ơi… sao hôm nay ngài không nhéo đuôi tôi vậy ạ?”
Lúc nói câu này, gương mặt Tiểu Bính đỏ ửng lên, rất đáng yêu.
Biết hôm nay Lục Ngôn về nên Tiểu Bính đã đi một chuyến tới bệnh viện thú cưng, mua thuốc ủ lông, nhờ đàn anh phun lên đuôi mình không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ lông thỏ trên đuôi trắng trắng mềm mềm, sờ thích cực.
Lục Ngôn cân nhắc một lát, đáp: “Mũi của bạn trai tôi khá thính.”
Hết cách rồi.
Tiểu Bính sửng sốt, bỗng ngồi ngay ngắn, nói: “Vâng! Thưa đồng chí Lục Ngôn.”
giờ sáng, cuối cùng Lục Ngôn cũng về tới căn nhà xa cách lâu ngày.
Cửa nhà cài khóa vân tay, gần tháng không ai ở nên phủ kín một tầng bụi.
Lục Ngôn gỡ khăn đắp trên đồ gia dụng ra, bắt đầu quét nhà, tiện thể dọn dẹp lại giường đệm.
Hệ thống: [ Ài, làm một nhiệm vụ kiếm triệu thì thế nào chứ? Vẫn phải đích thân quét dọn vệ sinh thôi.
Còn không có ai ủ ấm chăn cho nữa.
]
Không biết có phải do bệnh ô nhiễm hay không mà thời tiết đang dần trở nên khắc nghiệt hơn.
Mùa lạnh ở thành phố K đến sớm hơn mọi năm.
Mới tháng mà nhiệt độ đã giảm tới con số hàng đơn vị.
Lục Ngôn dọn dẹp vệ sinh nhà cửa tới tận giờ sáng.
rưỡi, anh vừa nằm xuống định ngủ một giấc thì tiếng chuông cửa chợt vang lên.
Lục Ngôn mở mắt, đi tới bên cửa, khá bất ngờ khi phát hiện màn hình camera mắt mèo đen sì.
Hệ thống nói: [ Bị cháy hỏng rồi.
tới đấy.
Lúc hóa thành chim trông y chẳng khác gì mấy chú chim nhỏ bình thường.
Cộng thêm thiên phú Nhiễu Tín Hiệu dễ dùng hơn tưởng tượng nên dọc đường không bị phát hiện.
]
[ đáng thương dã man luôn.
Quan niệm của y và không hợp nhau, xã hội loài người cũng không chấp nhận nổi y.
Bây giờ y giống như tướng quân họ Lý bị ép ở lại Hung Nô vậy.
]
Lục Ngôn hết sức bất ngờ: “Y tới đây làm gì?”
[ Đưa tin.
]
“Dạo này giới vật ô nhiễm thịnh hành đưa tin sao?”
Lời tuy là vậy, Lục Ngôn vẫn mở cửa.
ngẩng mặt nhìn anh.
Y đang ôm một chiếc hộp trong tay, sắc mặt còn nhợt nhạt hơn cả hồi làm thể thực nghiệm, tỏa ra một luồng tử khí.
Y cất lời: “Chào bác sĩ Lục.”
Giọng nói vô cùng mệt mỏi yếu ớt.
[ Vật ô nhiễm lâu lắm rồi chưa ăn gì không đến mức bị đói chết, nhưng sẽ yếu đi.
]
Lục Ngôn suy nghĩ, kéo cửa ra thêm chút: “Sao anh lại tới đây? Vào ngồi lát nhé?”
nhẹ giọng nói: “Không được.
Tôi phải đi ngay đây.
Tôi lẻn ra ngoài, vẫn chưa biết.”
“Tôi tới để nói với cậu rằng… Nếu mấy ngày nữa tổng bộ… hoặc ai khác phát nhiệm vụ cho cậu tới thành phố X thì tuyệt đối đừng đi.”
“Tôi hy vọng là không.
Dù sao cậu cũng mới hoàn thành nhiệm vụ cấp S, theo lý thì sẽ không phải nhận nhiệm vụ nhanh như vậy.
Bác sĩ à, bất kể nghe được điều gì, cậu cũng phải nghĩ cách từ chối.
Tôi mong cậu có thể ích kỷ chút.”
“Nếu cậu nhất quyết phải đi thì nhớ mở hộp chuyển phát nhanh này…”
vốn định đưa thứ đang cầm cho anh, song lại lập tức thu tay về, đặt hộp xuống đất.
Dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng cơ thể y lúc này đang nóng hầm hập tựa dung nham.
Sự đau khổ và đấu tranh xuất hiện trên gương mặt , y nói: “Tôi không còn nhiều thời gian lắm, không biết có thể gặp cậu nữa hay không.
Lần sau gặp lại, nhớ hãy coi tôi là người xa lạ.”
Nói xong, người trước mặt biến thành một chú chim nhỏ màu đỏ, vỗ cánh bay đi.
Những mảng tường nơi y xẹt ngang qua xuất hiện vết cháy đen như bị lửa đốt.
Lục Ngôn hỏi: “Chuyện của là sao?”
[ Chắc hẳn hoàng đế lập quốc nào cũng ngứa mắt thần tử tranh đoạt chính quyền với mình nhỉ? Lưu Bang giết Hàn Tín, Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền.
cũng không mong trong căn cứ Chó Săn có đối tượng không chung tiếng nói với mình, đặc biệt khi đó còn là vật ô nhiễm gần gũi quá đỗi với con người.
]
[ Gã sẽ không giết y, chỉ cải tạo thành kiểu dáng mình thích thôi.
]
“Chuyện thành phố X là thế nào?”
[ Sau ‘Hành động Thần Quốc’, tổng bộ định giao dịch với để đổi về, cái giá chính là không bao giờ chủ động tấn công căn cứ Chó Săn.
Địa điểm giao dịch được chốt tại thành phố X.
Do bà chủ Lò Sát Sinh – Lữ Tri sở hữu thiên phú – Khế Ước Linh Hồn nên thể thực nghiệm – Giáo Hoàng sẽ đại diện cho tổng bộ đi ký hợp đồng.
]
Hệ thống cười mỉa mai: [ Chỉ có điều tổng bộ đã đoán sai một việc.
Ngay từ đầu Chó Săn đã chẳng muốn thực hiện cuộc giao dịch này với loài người.
]
[ Tổng bộ cũng thế.
Chỉ cần Cổ Sư không chết thì Giáo Hoàng sẽ không chết.
Khế ước linh hồn thì lại hết hiệu lực sau khi tử vong.
]
[ Tóm lại trận này đen ăn đen.
Hai bên đều cho rằng mình là chim sẻ.
]
[ Vấn đề duy nhất chỉ có việc họ cho rằng Lữ Tri… quá vô hại với cả người lẫn vật.
]
[ Hợp đồng bị thay đổi.
]
bay về căn cứ.
Lần này y ra ngoài ba ngày, cuối cùng cũng chờ được Lục Ngôn vào ngày thứ ba.
Nếu suôn sẻ thì chắc giờ vẫn đang ở thành phố X, chuẩn bị giao dịch với trung tâm phòng chống.
vừa tới, đám chó lớn nhỏ đủ cả vội ùa tới vây quanh, sủa to gâu gâu, thậm chí vẫy đuôi với y.
Đây đều là vật ô nhiễm do Công Duy Bân và cải tạo.
Chúng nó mọc thân chó, mặt lại na ná mặt người; sở hữu lực cắn, năng lực phản ứng, sức mạnh và tốc độ đáng sợ.
Những “chó săn” này trung thành tuyệt đối với chủ, vừa ra đời đã là vật ô nhiễm với giá trị ô nhiễm gần , có được không gian thăng cấp rộng lớn.
Chủ của bọn chúng là .
thì tạm coi như / chủ.
Công Duy Bân thân chó mặt người bị buộc một sợi dây xích, xích ở cửa.
Ông ta nhìn vật ô nhiễm chính mình tạo ra với vẻ mặt ngơ ngẩn, thỉnh thoảng còn cười ngây ngô vài tiếng.
Ông ta từng thử chạy trốn nhưng đã bị đập gãy ba chiếc chân.
Cuối cùng không còn ý định phản kháng nữa.
Công Duy Bân hiện giờ trông như sắp điên tới nơi.
Ông ta nghiên cứu ra gen chó săn tốt hơn để chứng minh bản thân còn hữu ích, chứ không đã bị giết chết từ lâu rồi.
cho những con chó kêu sủa đòi ăn này ăn xong thì trở về phòng mình.
Do sức khỏe yếu nên hằng ngày y cần thời gian rất dài để nghỉ ngơi.
Thế nhưng Tông Viêm vừa nhắm mắt không lâu, cửa phòng bỗng bị mở ra.
Khóa cửa không ngăn được , song xuất phát từ sự tôn trọng, rất ít khi làm vậy.
Tông Viêm bị tiếng động lớn đánh thức, mở mắt ra, ngồi dậy.
Cố Tranh ngồi ở rìa giường y, xoa nhẹ mái tóc của y, hỏi: “Mấy ngày nay em đi đâu thế?”
Tông Viêm trả lời: “Em đi dạo lung tung chút thôi.”
Cố Tranh khẽ híp mắt: “Nhưng anh nhớ rõ nhà em không ở thành phố K mà.
Đi dạo lung tung lại đi xa đến vậy sao?”
Lực tay xoa đầu của gã mạnh lên, khiến cho Tông Viêm hơi đau.
mím môi, hướng ánh mắt về góc phòng, lặng thinh không nói một lời.
“Anh làm tất cả vì nhà của chúng ta…” Cố Tranh chầm chậm nói: “Không chỉ em mà còn cả , đến , trừ kẻ phản bội số kia.
Mọi người đều là người nhà của anh.
Anh cho rằng dù em không hiểu thì cũng sẽ không phản bội anh.”
Cố Tranh từ từ nắm chặt tóc Tông Viêm.
“Lần này tới Lò Sát Sinh tiếng tăm lừng lẫy đặt thức ăn chó loại mới nhất, vốn dĩ anh rất vui, muốn quay về chia sẻ với em.”
Cố Tranh hơi nghiêng đầu, nở nụ cười còn tính là thân thiết: “Đầu bếp nấu cơm ở nhà ăn.
Ăn không?”
Tông Viêm lùi về sau một chút, không trả lời vấn đề này, chỉ nói một tiếng: “Đau.”
Cố Tranh không hề thả tay ra: “Ăn không?”
“……”
Sự im lặng của y đã cho Cố Tranh đáp án.
Ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Cố Tranh, gã trở tay ấn Tông Viêm lên giường.
“Cố Tranh?!” Tông Viêm vùng vẫy.
Cố Tranh rút kim tiêm trong túi ra, đè chặt trên giường, chỉ để lộ phần gáy ra ngoài.
Thon nhỏ trắng nõn.
Gã cắm ống tiêm vào chiếc cổ mảnh khảnh của , tiêm thuốc tễ màu đỏ vào.
Đây là một trong số những thành quả nghiên cứu của Công Duy Bân – Gen chó, có thể tiêm vào cơ thể.
Sở dĩ thuốc tễ này màu đỏ là do nó chứa máu của Cố Tranh.
Làm thế thì sau khi mất hết ý thức tự chủ, sẽ trở thành “chó săn” của gã.
Đây đã là lần tiêm thứ ba.
Hai cổ tay Tông Viêm bị một bàn tay của Cố Tranh nắm lấy.
Cả cơ thể y bị đè trên giường, không thể nhúc nhích.
Đốm lửa nhoáng lên trong lòng bàn tay y, nhưng lại tan biến ngay tức khắc.
Cảm giác bị tiêm thuốc rất đau đớn khổ sở, tuy nhiên cơ thể quá yếu ớt khiến Tông Viêm hoàn toàn không đủ năng lực ngăn cản Cố Tranh.
Nước mắt sinh lý chảy xuống từ khóe mắt y.
Cố Tranh tiêm hết thuốc tễ rồi mới thả tay.
Cơ thể Tông Viêm mềm oặt trượt xuống.
Y quỳ gối trước giường, cơ thể run rẩy mất kiểm soát như phát bệnh chó dại.
“Cố… Cố Tranh… Đừng…”
Tông Viêm ho khan vài tiếng vô cùng khổ sở.
quan sát Tông Viêm với vẻ mặt vô cảm, tựa hồ đang nhìn bản thân trong quá khứ.
Thế nhưng cảm xúc thương hại nơi đáy lòng gã lại chẳng nhiều nhặn gì.
“Em phải nghe lời, à.” Gã lạnh lùng nói.