Ánh đèn tụ lại nơi trung tâm phòng họp, hệt như một sân khấu biểu diễn lớn.
Dưới ánh nhìn của muôn người, Lữ Tri khoác trên mình bộ váy dài chạm đất đứng giữa sân khấu.
Nếu dưới váy ả không phải là tám đuôi rắn thì vẻ ngoài của Lữ Tri sẽ chẳng khác gì con người, gương mặt mang khí thế áp đảo người ta, thậm chí còn đẹp hơn cả hồi trẻ.
Sân khấu dưới chân ả từ từ dâng lên cao, nâng ả tới giữa không trung.
Từng mảng máu lớn lan ra từ khe hở giao giữa sân khấu và mặt đất, kích thích thần kinh những vật ô nhiễm tại đây.
Lữ Tri cười tươi nói: “Đây là lần họp thường niên thứ của Lò Sát Sinh, tổ chức sớm hơn năm ngoái hai tháng.
Mục đích chính là để chào đón các công nhân mới tới.
Lần này thông báo tuyển dụng trên phạm vi toàn thế giới, có tổng cộng công nhân gia nhập đại đoàn thể của chúng ta! Hãy cho những công nhân cần cù dũng cảm mới nhậm chức của chúng ta những tràng vỗ tay và lời chúc mừng nhiệt liệt nhất nào!”
Lữ Tri vừa nói xong, tiếng vỗ tay lập tức vang dội khắp hội trường.
Con tinh tinh lớn ngồi ở hàng trước Lục Ngôn còn hưng phấn đến đấm thùm thụp hai nắm tay to đùng vào ngực, gào lên “Hú hú hú”.
“Ngoài ra cũng rất cảm ơn các công nhân cũ đã lao động cần cù vất vả trong suốt một năm qua.
Nếu thiếu các bạn thì Lò Sát Sinh của chúng ta sẽ không thể phát triển lớn mạnh, nhận được đơn hàng từ khắp mọi nơi trên thế giới như bây giờ.”
Vừa dứt lời, một con khỉ cầm theo giỏ rau bỗng xuất hiện trên trần nhà, rắc hàng loạt vụn thịt xuống.
Đám đồ tể phía dưới hệt như cá đói, đồng loạt đứng bật dậy, duỗi dài cổ há to miệng đớp lấy những miếng thịt vụn này.
Chúng nó hưng phấn tham lam, bầu không khí cuồng nhiệt say mê.
Từ đây có thể thấy Lữ Tri làm vật ô nhiễm tốt hơn não hoa nhiều.
Bản thân ăn thịt còn không quên cho các đàn em cấp dưới ăn canh.
Khó trách Thần Quốc bị diệt rồi mà Lò Sát Sinh vẫn may mắn tồn tại được tới nay.
Lục Ngôn cũng đứng lên theo, tuy nhiên anh không hề gỡ chiếc mũ có rèm trên đầu xuống.
May mà con tinh tinh đằng trước có vóc dáng to lớn đủ che kín anh.
Trận vui say chè chén này chỉ kéo dài vài phút.
Đợi tới khi xung quanh lắng xuống, Lữ Tri tiếp tục cất lời, trong giọng điệu đầy ắp sự căm hận đầy uy nghiêm: “Lò Sát Sinh chúng ta không tranh với đời, chỉ muốn bán thịt heo chất lượng tốt nhất.
Thế nhưng con người lại không chấp nhận điều này.
Tôi mới nhận được tin tức rằng có một đám Thiên Khải Giả đã tiến vào thành phố X, muốn dẹp bỏ Lò Sát Sinh của chúng ta!”
Lục Ngôn thoáng khiếp sợ: “Sao ả biết?”
Ngay tại giây phút này, rất nhiều ý nghĩ hiện lên trong đầu anh.
Ví dụ như liệu có phải trong tổng bộ có kẻ phản bội hay không.
Mãi đến giây tiếp theo, Lục Ngôn nghe thấy hệ thống trả lời: [ Ả biết gì đâu, đoán bừa đấy.
Nói thế chỉ vì muốn công nhân bán mạng cho mình thôi.
]
Lục Ngôn: “……”
Lữ Tri trừng mắt lạnh lùng nhìn thẳng: “Đây là chuyện tôi không thể nào chấp nhận được.
Tôi tiếp quản Lò Sát Sinh từ năm trước.
Khi ấy Lò Sát Sinh chỉ là một tiệm thịt heo trốn tránh ẩn nấp ở vùng ngoại thành.
Bây giờ chúng ta đã trở thành khu ô nhiễm nổi tiếng nhất trong miệng con người.
Sự nỗ lực của mấy thế hệ công nhân không thể bị hủy hoại trong phút chốc như thế được! Bọn họ cử tới mười mấy Thiên Khải Giả cấp cao, thậm chí bao gồm cả Bạo Quân tiếng tăm lẫy lừng.
Tuy nhiên Lò Sát Sinh sẽ không chịu khuất phục! giờ đêm nay, tôi sẽ kéo hết toàn bộ Thiên Khải Giả tổng bộ điều tới lần này vào địa bàn Lò Sát Sinh của chúng ta.”
Lữ Tri siết chặt nắm đấm, móng tay sắc nhọn cắt vào vảy trên lòng bàn tay, máu xanh lá sẫm màu chảy ra: “Chỉ khi con người phải trả giả đắt, biết đau rồi thì bọn chúng mới trở thành heo thịt nghe lời được!”
Nếu nói não hoa kiểm soát về mặt tư tưởng thì Lữ Tri chính là kẻ chèn ép về mặt vũ lực.
Mục đích cuối cùng đều như nhau.
Lữ Tri nói: “Mặc dù kẻ địch rất lớn mạnh, song lần này chúng ta đã tìm được bạn bè đồng minh.
Chủ căn cứ Chó Săn đã dẫn theo chó của hắn tới rồi.”
“Chúng ta phải cho con người biết rằng thời đại của bọn chúng đã qua! Tương lai thuộc về chúng ta! Chúng ta sẽ sáng lập ra một đế quốc thương mại vĩ đại! Chúng ta sẽ dùng máu bảo vệ quyền sinh sống trên chính mảnh đất của mình!”
Giọng ả rành rọt vang dội, khơi dậy sự căm hận đặc quánh trong lòng đám đồ tể.
Không biết ai là kẻ đầu tiên hét to: “Giết bọn chúng!”
“Giết bọn chúng!”
“Giết bọn chúng!”
Khẩu hiệu của đám đồ tể dần trở nên thống nhất, nụ cười hài lòng cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt Lữ Tri.
“Tôi chờ mong thành tích của mọi người.
Tan họp!”
Lò Sát Sinh không có chỗ nào gọi là ký túc xá công nhân.
Ở đây toàn là thích phòng nào thì cứ phá cửa xông thẳng vào.
Phong cách chẳng khác gì đám cướp đường.
Tuy nhiên vẫn có điều giống với thế giới bên ngoài, đó chính là những căn phòng rộng rãi thoải mái nhất vẫn bị đám đồ tể có giá trị ô nhiễm cao chiếm dụng.
Những đồ tể có cửa hàng mặt tiền ở hẻm Thịt Heo đều sống tại khu biệt thự cho người giàu nổi tiếng tại thành phố X.
Cũng không phải những chuyện xảy ra ở thế giới bên trong này đều không ảnh hưởng tới thế giới bên ngoài.
Những chỗ có giá trị ô nhiễm càng cao sẽ gây ảnh hưởng càng lớn tới thế giới bên ngoài.
Do đó, không ít khu giàu sang tại thành phố X đều không bán được bởi vì mùi thịt thối quá nồng.
Mặc dù hai thế giới không liên quan tới nhau, nhưng nhớ tới việc bản thân từng ở chung phòng với vật ô nhiễm thì vẫn không khỏi hơi sởn tóc gáy.
Có lẽ chiếc giường bạn ngủ hằng ngày đã từng bị đặt thi thể heo thịt cắt thái xong xuôi.
Đồ tể dê rừng rất nhiệt tình, chân dê vỗ vỗ vai Lục Ngôn: “Này cậu em, lại nói tiếp, cậu chọn xong phòng của mình chưa? Muốn tôi giới thiệu cho cậu không?”
Nói rồi nó còn nháy mắt ra hiệu với Lục Ngôn: “Nếu muốn thì mai cậu cứ làm thịt một con heo sau đó cắt ruột cho tôi là được.”
Lục Ngôn mím môi, đáp: “Đã chọn xong.”
Đồ tể dê rừng lập tức tỏ ra thất vọng thấy rõ: “Vậy được thôi.
Tôi về nhà trước xem World Cup, nghe nói đội tuyển bóng đá nam năm nay tiến vào trận chung kết, lát phải nướng vài miếng thịt ba chỉ ăn mừng mới được.”
Tuy Lục Ngôn không quan tâm tới thể thao cho lắm, nhưng anh vẫn cảm thấy khả năng xảy ra chuyện này hơi thấp, vì vậy không nhịn được hỏi: “Bác tới từ đâu thế?”
“Tới từ khu .
Sao?”
Lục Ngôn: “Không sao.
Hỏi đại thôi.”
Sau khi chào tạm biệt nhau một cách thân thiện, đồ tể dê rừng rời đi.
Lục Ngôn cũng hòa vào dòng vật ô nhiễm ra khỏi sảnh lớn .
Không khí bên ngoài vẫn vẩn đục, chẳng qua không khó thở như khi chen chúc với một đám vật ô nhiễm.
Những đồ tể này không tắm rửa nhiều năm, mùi trên cơ thể cứ như một loại vũ khí sinh học.
Lục Ngôn định tìm một căn phòng ở tạm, tiện thể quan sát hệ sinh thái của thế giới bên trong này.
Hệ thống nói: [ Do lượng dân cư sơ tán khỏi thành phố X quá lớn nên số người tiến vào thế giới hằng đêm càng ngày càng ít.
Dần dần không đạt đủ yêu cầu của đồ tể.
Vì vậy rất nhiều đồ tể đã chuyển từ đồ tể làm việc đúng giờ thành đồ tể tới nơi khác làm việc.
]
[ Thế nhưng nhóm đồ tể lang thang bên ngoài sẽ rất dễ bị Thiên Khải Giả ngoài đó xử lý.
Bởi lẽ đó mà dù ở Lò Sát Sinh thì số lượng heo thịt cũng dần không đủ cho đám đồ tể chia chác.
Đặc biệt khi Lò Sát Sinh còn nhận rất nhiều đơn đặt hàng.
]
[ Thành Chủ lười chảy thây, toàn chờ cơm của Lò Sát Sinh ăn.
Qua vài chục năm, giá trị ô nhiễm tăng rất chậm, thành ra tốc độ mở rộng cũng bắt đầu không theo kịp nhu cầu của Lò Sát Sinh.
Đây cũng là nguyên nhân Lữ Tri bắt buộc phải suy tính đến việc mở rộng địa bàn.
Ả mong rằng Lò Sát Sinh có thể tồn tại không chỉ ở thế giới bên trong.
]
Lục Ngôn lẻ loi đi được một đoạn, nhạy bén phát hiện ra có ai đó đang theo sau mình.
Hệ thống thoáng ngưng lại: [ Là thỏ con kia, tạm thời vô hại.
]
Lục Ngôn quay đầu, đường xá sau lưng anh vắng tanh, trên trời thì thỉnh thoảng lại có vật ô nhiễm bay qua.
Thỏ con là vật ô nhiễm cấp C, về cơ bản không thể đe dọa gì đến Lục Ngôn bây giờ.
Răng trong miệng thỏ có khi còn chẳng lột được vảy của anh ra.
Lò Sát Sinh cấm đồ tể ẩu đả với nhau.
Lục Ngôn không muốn tạo thêm dây mơ rễ má gì thu hút sự chú ý, do đó anh lựa chọn ngó lơ thỏ con sau lưng.
Lục Ngôn từng tới thành phố X một lần để chữa bệnh cho Tông Viêm.
Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm tặng cho anh một căn nhà.
Trí nhớ anh rất tốt, dù ngồi sau xe vẫn nhớ rõ địa chỉ nhà mới trung tâm phòng chống đưa.
phút sau, Lục Ngôn đi tới cổng tiểu khu.
Đồ tể thỏ con đằng sau cũng lén lút theo anh nguyên quãng đường.
Lò Sát Sinh có tổng cộng hơn hai trăm đồ tể, xác suất gặp phải đồ tể khác trong thành phố không lớn.
Lục Ngôn ấn nút thang máy, cửa kim loại trước mắt từ từ mở ra.
Trong thang máy có một vũng máu đỏ sẫm, chỗ góc là một con mắt đã quắt queo.
Số hiển thị trên thang máy nhảy từ tới rồi dừng lại.
Lục Ngôn ra khỏi thang máy cũng không đi vội mà canh tại cửa.
Không hề bất ngờ khi vài phút sau, con số hiển thị lại bắt đầu thay đổi.
Lục Ngôn hơi híp mắt, siết chặt dao găm trong tay.
Lửa Địa Ngục trong tay anh phát ra tiếng vang ‘xèo xèo’ cực nhỏ, tựa như bàn là nóng rực ủi lên mỡ dày.
Cửa thang máy chầm chậm mở ra.
Khi thấy Lục Ngôn đứng ở cửa, thỏ con lập tức trợn to đôi mắt đỏ tươi, muốn chạy trốn theo phản xạ.
Nó ỷ vào vóc dáng nhỏ nhắn của mình, muốn trốn khỏi từ khe hở, kết quả lại bị Lục Ngôn tóm tai nhấc lên.
Thỏ con duỗi chân đạp đạp giữa không trung, phát hiện không chạy thoát được thì không nhúc nhích nữa.
Đồ tể thỏ con chỉ cao hơn cm, màu đen, lông cuộn.
Miệng thỏ của nó bị người ta khâu bằng chỉ thành nụ cười quái dị.
Lục Ngôn biết rõ thật ra dưới áo khoác con thỏ này chính là một đứa bé bị vo thành cục.
Qua mười mấy năm, áo khoác thỏ đã hòa làm một với cơ thể đứa bé.
Khi cắt da thỏ con ra sẽ thấy toàn sợi bông trắng bóc bên trong.
Lục Ngôn nhíu mày, hỏi: “Sao phải đi theo tôi?”
Phản ứng của thỏ con dịu ngoan đến lạ.
Nó cõng theo chiếc kéo hình cà rốt cao bằng cơ thể mình, cất giọng non nớt: “Mẹ ơi…”
Hệ thống khiếp sợ một cách khoa trương: [ Cậu thế mà lại lén có con riêng bên ngoài sau lưng Rồng Gâu Gâu ư!? ]
Lục Ngôn muốn đánh nó, tiếc rằng không đánh được.
Mặc dù thỏ con không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì trên mặt, nhưng khi đôi mắt đỏ rực của đối phương nhìn tới đây, Lục Ngôn vẫn đọc được cảm xúc rất đỗi tủi thân trong đó.
[ Cậu từng tiếp xúc với Nhạn Bắc.
Trên người Nhạn Bắc có mùi của Lý Bình.
Lý Bình là mẹ nó.
Tiện thể nhắc luôn, Lý Bình cũng tới thành phố X để chăm sóc Nhạn Bắc.
]
[ Dẫu cho mùi của Lý Bình trên cơ thể cậu rất nhạt, thì đối với đồ tể thỏ con mà nói, đó chính là lần đầu tiên trong suốt năm qua nó ngửi thấy mùi trong trí nhớ.
Mùi quen thuộc… thuộc về mẹ.
]
Thực ra thỏ con bị xách tai sẽ rất đau.
May mà đồ tể thỏ con là thú bông nên không cảm thấy đau.
Có điều, sau một thoáng trầm ngâm, Lục Ngôn vẫn đổi động tác từ xách tai thành xách cổ.
Các đồ tể đều không thích tắm rửa, thỏ con cũng thế.
Lông trên người nó rất bẩn, máu đọng lại vón thành từng cục.
Lục Ngôn mở cửa phòng bằng khóa vân tay.
Anh ấn thỏ con lên bồn rửa tay, tắm rửa cho nó bằng sữa tắm một lúc lâu mà thỏ bông này vẫn nhem nhuốc.
Lục Ngôn cân nhắc một lát, quyết định đổi sữa tắm thành bột giặt.
Lần này cuối cùng thỏ con cũng sạch sẽ.
Thì ra không phải lông đen mà là lông trắng.
Lúc bị ấn bụng kỳ cọ tắm rửa, thỏ con không nhịn được nhổ ra nửa khúc xương ngón tay của con người.
Lục Ngôn nhìn chằm chằm mẩu xương trắng kia, dừng động tác.
Đồ tể thỏ con vội vàng với đôi tay mềm mụp vơ lấy khúc xương kia, nhét vào miệng nuốt luôn.
Nó nhìn thoáng qua vẻ mặt của Lục Ngôn, dè dặt nói: “Mẹ ơi, cái này… thỏ nhặt trên mặt đất đó ạ.”
“Thỏ không giết heo đâu, heo đáng yêu như vậy mà.
Nhưng không ăn heo thì sẽ đói.
Đói, đói lắm mẹ ơi… thỏ đói không chịu nổi.”
“Mẹ không thích… thì sau này con sẽ không ăn nữa.”
Nói xong, đồ tể thỏ con rút chiếc kéo sau lưng ra, cắt rách vải may trên bụng.
Sợi bông trắng bóc rơi xuống dính một chút máu đã khô ráo, bên trong là một ít xương cốt lẫn lộn mới tiêu hóa được nửa, có cả tóc và con mắt.
Thỏ con khóc nức nở nói: “Mẹ đừng quên thỏ ở công viên mà… Con muốn về nhà với mẹ… Thỏ đau quá mẹ ơi.”
Trong đa số các trường hợp, thái độ của Lục Ngôn với vật ô nhiễm đều như có như không.
Cảm xúc của anh luôn nhạt nhẽo, thế nhưng tại giây phút này, khi nhìn thỏ con khóc không thành tiếng, một cảm xúc kỳ lạ bỗng dâng lên trong lòng anh.
Cảm xúc này hướng tới vật ô nhiễm đã biến thỏ con thành thú bông.
Anh cảm thấy lồng ngực mình quặn thắt, rất khó chịu.
Hệ thống cười khẽ: [ Cảm giác được chứ? Đây là sự phẫn nộ và căm thù – cảm xúc cực đoan và thôi thúc nhất của loài người, đó cũng chính là động lực chống đỡ vô số Thiên Khải Giả quyết tâm liều chết với vật ô nhiễm.
]
Lục Ngôn tắt vòi nước, lấy khăn lông bọc quanh cơ thể thỏ con.
Anh tìm kim chỉ, ngồi trước bàn ăn khâu lại vết thương cho thỏ con.
Lục Ngôn là bác sĩ nên đây cũng không tính là chuyện khó.
May bụng thỏ xong, Lục Ngôn lấy máy sấy, tiến hành sấy khô thủ công.
Dưới làn gió ấm áp, thỏ con thút tha thút thít dựa vào bàn, ngủ thiếp đi.
Vật ô nhiễm không nằm mơ.
Có lẽ thỏ con sẽ không mơ thấy những năm tháng ở cùng với mẹ, song nó vẫn nhớ rõ cảm giác được mẹ nắm tay, nhớ cả cảm giác mẹ sấy tóc cho mình.
Không khác gì lúc này đây.
Vì vậy, thỏ con hệt một bé mèo sữa thoải mái duỗi tay chân ra, mềm mại nằm trong lòng bàn tay Lục Ngôn
Lục Ngôn nhẹ nhàng buông máy sấy trong tay, bỗng nhiên nói: “Thì ra phẫn nộ và căm thù… là loại cảm giác này.”