Bầu trời tuyết rơi trắng xóa một mảnh, máy bay đi xuyên qua bên trong giống như lạc vào mê cung từ mây mù. Trình Kiến Du ngẩng đầu dựa vào ghế, hơi híp mắt lại, ngón tay thon dài khẽ gõ gõ lên cửa sổ thành máy bay.
Cậu cởi khăn quàng cổ xuống gấp lại chỉnh tề, đặt lên trên bàn nhỏ. Cách không khí, cậu vẫn có thể ngửi được chút hương nước hoa còn sót lại trên người Ôn Nhạc Minh. Mùi hương ấy tượng trưng cho nhàn tản, bình tĩnh và tao nhã. Nhưng trong lòng cậu lại rối như tơ vò, không thể ngừng suy nghĩ linh tinh.
Ngày hôm ấy ở trong xe, Giang Diễn nói vết thương của mình là do bị ngã từ trên sân khấu xuống. Cậu không tin tưởng mấy, nhưng lúc đó cậu không hiểu tại sao Giang Diễn lại không nói thẳng với cậu. Nếu như cậu biết, chuyện này có lẽ chính là cơ hội để “phá băng” của Giang Diễn.
Bây giờ cậu hiểu rồi, nhưng lại không muốn hiểu rõ. Bởi vì cho dù Giang Diễn có muốn nhận được thứ gì từ trên người cậu, cậu cũng không cho nổi.
Cậu vẫn luôn biết Giang Diễn không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để nhận định vấn đề. Những người làm nghệ thuật đa phần đều có phần điên. Vì một giai điệu mà có thể thức suốt cả một đêm, dựa vào cafe để lên tinh thần. Để chụp được một tấm bìa album hợp với chủ đề mà phải dẫn theo cả đoàn chụp ảnh đi leo đỉnh Everest. Hắn làm mọi việc đều theo đuổi tới trình độ cao nhất, đối với tình yêu cũng như thế.
Xấu xa nhất, hắn có thể bạc tình bạc nghĩa, từ trước tới giờ luôn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, giẫm nát sự trả giá của người khác ở dưới chân nhưng lại coi đó là điều đương nhiên, không nói đúng sai.
Tốt đẹp nhất, hắn có thể sắt son như một, cả tấm lòng nhiệt huyết đều chỉ vì một người, khiến người ta cảm thấy bản thân là thế giới duy nhất của hắn, làm hắn mê mệt, tình sâu như biển.
Hai loại đều là Giang Diễn dành cho cậu, ai có thể tin tưởng sẽ vĩnh viễn là loại thứ hai mà không thay đổi chứ?
Trình Kiến Du trước giờ không gửi gắm hi vọng lên người khác, cậu phải nắm chặt hi vọng trong tay mình, đã đâm phải đá ngầm một lần, không thể đâm vào lần thứ hai.
Tết âm lịch ở thành phố nhỏ vẫn giữ lại phong tục xưa cũ, hai bên đường phố treo bán đầy tranh tết, câu đối, cùng với các sạp hàng điểm tâm nhỏ. Cửa mọi quán đều treo đèn lồng đỏ, cây cối cũng được dán giấy đỏ, không khí vui mừng.
Nhà của Trình Kiến Du nằm bên cạnh một con sông, là một căn nhà nhỏ hai tầng tường xám ngói đỏ cùng với hàng rào bằng gỗ vây xung quanh vườn nhỏ. Khi mùa xuân hạ về, hàng rào được quấn đầy bởi những bông hoa thược dược nhỏ nở rộ, rất xinh đẹp. Trong vườn có một cây hoa quế do đích thân ông nội trồng, bánh mật mà bà nội cậu làm dùng chính những bông hoa quế nhà trồng này. Sau khi cô cậu qua đời, trong thành phố có thêm một căn nhà để không, nhưng bà nội cậu không muốn chuyển tới đó ở, bà nói rằng ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình.
Trên cửa dán câu đối mới tinh, Trình Kiến Du kìm nén cảm xúc, khóe miệng cong lên nụ cười vui vẻ, nhẹ nhàng lấy chìa khóa mở cửa. Bà nội của cậu đang ngồi ở cửa bếp gói sủi cảo rất thành thạo. Bà mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh sạch sẽ chỉnh tề, trên vai choàng một chiếc khăn tơ tằm màu tối được là ủi cẩn thận, tóc hoa râm búi phía sau đầu, dùng một chiếc kẹp tóc bằng sắt kiểu cũ kẹp lại. Nghe thấy tiếng động, bà liếc mắt nhìn về phía cậu, khẩu âm pha chút giọng địa phương, “Cháu về đúng lúc quá, vừa kịp lúc sắp nấu sủi cảo.”
Trình Kiến Du đặt vali hành lý trên bậc thang, tự giác đi rửa tay, “Chứng tỏ rằng cháu rất có lộc ăn.”
“Cháu tới muộn chút nữa thì chỉ có thể uống nước luộc thôi.” Bà nội lườm cậu một cái.
Trình Kiến Du cầm một miếng vỏ sủi cảo lên, đang định lấy thìa múc nhân, bà nội đập một cái lên cánh tay cậu, chỉ vào phòng khách. Giọng nói bà tức giận, nhưng trong mắt lại đầy ý cười, “Bà sợ cháu gói sủi cảo sẽ vỡ vỏ mất, vào xem TV đi.”
“Vậy cháu chỉ ngồi đợi ăn thôi nhé.” Trình Kiến Du cúi đầu cười, ngồi trên sô pha phòng khách, tâm trạng thoải mái.
Sủi cảo nhân thịt thanh đạm đầy cả một bàn, cộng thêm một đĩa dấm và mấy món ăn thường ngày là thành bữa cơm đêm tất niên của hai bà cháu.
Tiệc tối trên TV tràn ngập niềm vui, ca nhạc vui vẻ, Trình Kiến Du bưng bát cơm lên, vừa ăn vừa xem. Bà nội gắp một miếng sủi cảo cho cậu, nhìn theo ánh mắt cậu về phía TV, bà nghi ngờ: “Tại sao Xuân Vãn năm nay không có bạn trai cháu nhỉ?”
Lòng Trình Kiến Du chợt trĩu nặng, cậu buông bát đũa xuống. Bà nội không chú ý đến sắc mặt của cậu, chỉ xem chương trình trên TV, “Tên là Giang Diễn đúng không nhỉ? Bà nhìn thấy hai đứa trên TV rồi, cái chương trình du lịch gì gì ấy. Thằng nhóc đó đẹp trai thật, phải cao hơn cháu cả một cái đầu ấy chứ?”
“Tiểu Du, khi nào thì dẫn nhóc đó về cho bà xem mặt đây?” Ánh mắt vui vẻ của bà nội chuyển sang nhìn khuôn mặt cậu.
Trình Kiến Du rất áp lực, chuyện tình cảm rất khó mà nói rõ ràng với bà được, cậu xoa mũi nhẹ nhàng, “Chúng cháu chia tay rồi.”
Bà nội há miệng, giật mình nhìn cậu, một lúc sau mới thở dài thườn thượt, “Tại sao vậy?”
“Tính cách không hợp.” Trình Kiến Du không muốn nói nhiều, tùy tiện đưa ra lý do hàng đầu.
Đáy mắt bà nội tràn đầy thất vọng, nói chân thành: “Từ nhỏ cháu đã có bản lĩnh lớn, bà không quản nổi cháu. Ở tuổi này bà cũng đã nhìn rõ được rồi, cho dù là nam hay là nữ đều là bạn đời của cháu. Cháu có thể tìm được một người cùng nhau sống tốt, có một người bạn đời biết điều, bà cũng có thể bớt lo lắng cho cháu.”
Trình Kiến Du chậm chạp gật đầu, “Cháu hiểu rồi.”
Xe dừng lại ở trước ngõ nhỏ, Giang Diễn tung chìa khóa, đẩy cửa xuống xe. Không khí tràn đầy mùi tanh của bùn đất dưới sông, mấy đứa trẻ nô đùa ầm ĩ chạy ầm ầm tới như một đoàn tàu hỏa. Ông lão đang treo đèn lồng tò mò lén lút liếc nhìn hắn. Dân cư từ bên ngoài tới thị trấn nhỏ này rất ít, quanh đây nhà nào cũng đều quen mặt lẫn nhau, người đẹp trai này nhìn qua là biết từ thành phố tới, có vẻ không ăn nhập gì với nơi đây cả.
Giang Diễn dựa theo số nhà bên trong điện thoại, trước đây Trình Kiến Du đã từng điền địa chỉ chuyển phát nhanh tới đây, hắn dễ dàng tìm được nhà của cậu. Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể nghe được tiếng MC trên TV đang dõng dạc giới thiệu màn biểu diễn trong chương trình.
Hắn nhìn một vòng xung quanh, nghĩ tới nơi đây là nơi Trình Kiến Du từng lớn lên, trong lòng có chút vui vẻ, ít nhất là Ôn Nhạc Minh chưa từng tới nơi này.
Về điểm này, hắn đã thắng rồi.
Giang Diễn vỗ vỗ hai má đông lạnh tới tê ra, cảm thấy bản thân mình đúng là thần kinh, năm mới mà hắn đã đẩy lùi hết tất cả lịch trình, vượt ngàn dặm xa xôi tới thị trấn này chỉ vì muốn tìm một cơ hội có thể ở chung với Trình Kiến Du, tranh thủ chiếm một chút phần thắng.
Người mở cửa là một bà lão, trên mặt chất chồng những nếp nhăn nhỏ, có thể nhìn thấy loáng thoáng được khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn khi còn trẻ. Bà nhấc mí mắt nhăn nheo, trong mắt đầy kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.
“Cháu chào bà ạ, cháu là Giang Diễn.” Giang Diễn đứng thẳng người, ngực lưng ưỡn thẳng tắp.
Bà lão khẽ “a” một tiếng, quay đầu nhìn vào trong vườn, “Cháu là…”
Giang Diễn nhanh chóng trả lời rất bình tĩnh, “Cháu là bạn trai cũ của Trình Kiến Du ạ.”
Một chuỗi tiếng bước chân vang lên dồn dập, Trình Kiến Du bước nhanh tới, đứng phía sau lưng bà nội. Cậu chống khung cửa, nghiêng đầu qua, nhíu mày nhìn hắn, “Giang Diễn, anh tới đây làm gì?”
Giang Diễn ngước mắt nhìn thẳng vào cậu, “Tôi nhớ em, muốn gặp em, muốn nghe thấy giọng nói của em, cho nên tôi tới đây.”
“Anh đừng nói linh tinh nữa, bà nội tôi còn ở đây này.” Trình Kiến Du bước lên trước, nghiêng người chắn trước mặt bà nội, lạnh lùng nhắc nhở.
Giang Diễn cúi đầu bật cười, trong giọng nói hàm chứa sự dịu dàng hiếm lắm mới gặp một lần, “Được, em nói không được thì không được.”
Bà nội nhìn qua nhìn lại hai người, cũng coi như hiểu ra rồi, bà khẽ vỗ vai Trình Kiến Du, “Tiểu Du, cãi nhau rất bình thường, cháu cứ từ từ nói chuyện.”
“Không phải…” Trình Kiến Du khó mà nói hết một lời.
Giang Diễn bắt lấy cơ hội, “Cảm ơn bà ạ, cháu sẽ giải thích cẩn thận với Tiểu Du.”
Bà nội nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần, vươn tay ra lắc bả vai hắn, cười nói: “Vừa cao vừa đẹp trai, chẳng trách lại làm người nổi tiếng. Bà không làm phiền hai đứa nữa, hai đứa cứ nói chuyện đi.”
Nói xong bà xoay người đi vào phòng, còn quan tâm đóng cửa lại.