Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

chương 126: chương 126

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời tiết thành phố J rất lạnh, tường trắng lát gạch xanh phủ đầy tuyết trắng khiến người ta có cảm giác như ở trong tranh.

Khi đến nhà bà ngoại thì trời đã gần tối, trời mùa đông tối nhanh hơn, bầu trời cũng đã xám xịt.

Biết con gái đi cùng với hai cháu gái, bà ngoại đã đợi ở phòng khách từ sớm, hôm nay người chị em của bà cũng tới thăm, hai người đang nói chuyện trong nhà.

Bà ngoại nhìn bầu trời bên ngoài, trời sắp tối hẳn.

Người chị em nhìn vẻ mặt của bà ta, cười nói: “Đừng lo, nói không chừng chúng nó sắp về đến nhà rồi.”

Bà ngoại cười gật đầu, “Em sợ bên ngoài đường trơn, buổi tối không nhìn rõ.”

Trước đây bà ngoại suýt té ngã ngoài sân, sau khi bị sợ hãi, bây giờ mỗi ngày bà ta đều để người quét dọn tuyết.

Người chị em chậm rãi nói: “Nếu thực sự lo lắng, em gọi điện hỏi xem bọn nhỏ đến đâu rồi.”

Bà ta vừa nói xong, bên ngoài có động tĩnh, bảo mẫu trong nhà tiến tiền, “Lão phu nhân, các tiểu thư tới.”

Bà ngoại Dương rạng rỡ, ngẩng đầu nhìn bên ngoài, mỗi năm gặp một lần, sao bà ta không thấy nhớ chứ?

Tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, sau đó là giọng nói của con gái.

Chẳng mấy chốc, ba người từ ngoài bước vào.

Ngoài trời lại đổ tuyết, người chị em nhìn người đi vào, ánh mắt tự nhiên rơi vào cô gái đi bên trái.

Cô gái mặc áo khoác màu trắng với chiếc khăn quàng cổ màu vàng, làn da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ khiến căn nhà lạnh lẽo trở nên sống động.

Bà ngoại Dương mặt đầy vẻ vui mừng, “Mau vào đi, lạnh lắm phải không?” Bà ta kêu bảo mẫu pha chút trà nóng, để con gái và hai cháu gái sưởi ấm.

Mẹ Kiều thấy trong nhà còn có một người lớn tuổi khác, bà nhanh chóng chào hỏi, “Dì Lưu.”

Người chị em cười theo: “Lâu rồi không gặp, con gái cháu đã lớn như vậy rồi, nhớ rõ trước kia nó vẫn núp sau lưng mẹ, tiểu cô nương nhút nhát, thời gian trôi nhanh quá.”

Bà ngoại Dương cười, “Đó là chuyện cách đây bao lâu rồi, chúng ta đều đã già.”

“Còn không phải sao.”

Bà ngoại Dương nói với hai cháu gái: “Vị này chính là chị em tốt của bà ngoại, gọi là bà Lưu.”

“Xin chào bà Lưu.” Kiều Tịch và Triệu Vũ Tích cùng chào bà lão.

“Được rồi được rồi.” Bà Lưu hâm mộ nói với bà ngoại Dương: “Bà có hai cháu gái đẹp như hoa, thật đẹp.”

Bà ấy nhìn về phía Kiều Tịch, “Đây là con gái của Tiểu Tình phải không?”

Mẹ Kiều gật đầu, “Đúng ạ, đây là con gái cháu.”

Bà Lưu cười nói: “Đúng là hoàn toàn thừa hưởng nét đẹp của cháu.” Bà nắm tay Kiều Tịch, chỉ cảm thấy bàn tay của cô gái mềm mại, yếu ớt không xương, làn da mịn màng, bà ấy không thể không nói: “Tiểu Tình, con gái của cháu tràn đầy phúc khí.”

Mẹ Kiều cười, “Cháu nhớ dì Lưu biết xem tướng mạo?”

“Người trẻ tuổi các cháu đừng tin chuyện này.” Bà Lưu rõ ràng rất thích Kiều Tịch, bà ấy nhìn cô gái, gương mặt đầy nếp nhăn tràn đầy ý cười, vẫn nói: “Đứa nhỏ này của cháu sinh ra là tốt rồi, có lòng tốt, mệnh phú quý, gặp được quý nhân sẽ gặp dữ hóa lành, cả đời suôn sẻ.”

Bà ngoại Dương kéo Triệu Vũ Tích an tĩnh một bên, nói với người chị em: “Bà giúp tôi xem cháu gái lớn này xem.”

Bà Lưu nhìn Triệu Vũ Tích, ý cười trên mặt giảm đi đáng kể, một lúc lâu sau mới nói: “Lời của bà già này, các người cũng không cần để ý.”

Bà ngoại Dương vừa cười vừa mắng: “Giao tình nhiều năm như vậy, tôi còn không hiểu bà sao? Bà có cái gì cứ nói thẳng.”

Bà Lưu lúc này mới nói với Triệu Vũ Tích: “Đôi khi trong cuộc sống có một số việc, không nhất thiết phải cưỡng cầu, cố chấp quá mức có lẽ sẽ hại mình.”

Triệu Vũ Tích sửng sốt, trong lòng không thoải mái, bà ấy rõ ràng thích Kiều Tịch, thiên vị Kiều Tịch.

Vì sao đánh giá Kiều Tịch chính là mệnh phú quý, tới cô ta lại là cưỡng cầu?

Bà già này còn không phải là người hám lợi sao, biết Kiều Tịch là con gái dì nhỏ, thiên kim Kiều gia, nịnh dì nhỏ, Kiều Tịch.

Mà cô ta một đứa trẻ mồ côi, tự nhiên bà ấy sẽ không có lời gì hay.

Bà Lưu tiếp tục nói: “Cháu tốt nhất nên học cách an phận.”

Triệu Vũ Tích miễn cưỡng khống chế vẻ mặt, cô ta gật đầu, khống chế xúc động muốn mắng người, bà già này chỉ kém không nói cô ta lòng dạ hẹp hòi.

Bà ngoại Dương nghe thấy người chị em đánh giá cháu gái lớn, bà ta nói: “Tiểu Lưu, tôi chỉ muốn biết tương lai của đứa nhỏ Vũ Tích này có tốt không, có hạnh phúc không.”

Ý tứ trong lời bà Lưu vẫn như cũ, nói trắng ra, “Nó có thể học được cách khoan dung thì sẽ có cuộc sống tốt.”

Triệu Vũ Tích vô cùng chán ghét bà già này, thầm mắng đối phương hồ đồ.

“Nghe những gì bà nói, Vũ Tích nhà tôi rất ngoan, cha mẹ nó không còn, nó hiểu chuyện sớm, chịu nhiều thiệt thòi, sau này ông trời chắc chắn sẽ bù đắp cho nó, làm cho nó hạnh phúc.” Bà ngoại Dương bênh vực cháu gái lớn Triệu Vũ Tích.

Bà Lưu cười nói: “Tôi đã nói rồi, các người đừng coi trọng lời nói của tôi, muốn làm gì thì làm.”

Bà vẫn nắm tay Kiều Tịch, “Nhưng mà, cháu gái nhỏ nhà bà, tôi thấy rất thích, trong nhà đều là tiểu tử thối, không hề có cảm tính, vẫn là cháu gái thì tốt hơn.

Bà ngoại Dương gật đầu, nói với người chị em: “Lời này của bà rất đúng, Vũ Tích nhà tôi rất hiếu thuận, thường xuyên gọi điện quan tâm tôi, còn nói nhớ tôi.”

Trong lời của bà ta, đều là Triệu Vũ Tích, rất rõ ràng, càng thiên vị cô ta, bà ta còn hết sức khen ngợi cháu gái lớn trước mặt bà Lưu.

Bà Lưu nhìn cô gái bị mình kéo qua ngồi xuống, gương mặt nhỏ nhắn sáng sủa, đôi mắt trong veo, đúng là khiến người yêu mến, bà Lưu cảm thấy người chị em không nên quá bất công.

Nhưng mà rốt cuộc bản thân là người ngoài, cũng không tiện nói nhiều.

Buổi tối, Kiều Tịch ăn cơm cùng bà ngoại và bà Lưu xong mới trở về phòng.

Ban tối tuyết rơi ít, từng bông tuyết trắng rơi trên cửa sổ, ban đêm nơi này đặc biệt yên tĩnh.

Thành phố J so với thành phố B thì lạnh hơn, gió lạnh ẩm ướt, là cái loại lạnh thấu xương.

Kiều Tịch tắm nước có nhiệt độ cao hơn bình thường chút, làn da trên người phiếm hồng, ngay cả gương mặt cũng đỏ bừng.

Cô nóng bừng cả người bước ra, đuôi tóc ướt đẫm nước rũ trước ngực, chiếc váy ngủ màu trắng cũng bị ướt một chút.

Kiều Tịch cầm lấy điện thoại, vừa lúc, điện thoại vang lên.

Cô kết nối video, nháy mắt gương mặt Lục Hoặc xuất hiện.

Bên kia màn hình, anh ngồi ở bàn làm việc, trên sống mũi đeo gọng kính vàng, rõ ràng đang làm việc.

Kiều Tịch biết Lục Hoặc gần đây đang có ý định mở công ty cùng Tô Thần, hẳn là rất bận.

“Gặp bà ngoại chưa? Sức khỏe của bà ấy thế nào?” Lục Hoặc hỏi cô.

“Gặp rồi.

Bà ấy rất tốt, cũng rất khỏe mạnh.” Kiều Tịch cầm điện thoại bước đến bệ cửa sổ, cô đẩy cửa sổ ra, “Em cho anh xem buổi tối ở đây.”

Phòng của cô ở vị trí rất tốt, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy dòng sông ở phía xa, còn có cây cầu nhỏ làm bằng đá, dưới mái hiên bên kia sông, mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ, trên nền tuyết trắng, rất đẹp, không khí ăn tết vẫn tràn ngập.

“Ban ngày nhìn thấy thì tốt, ban tối nhìn không rõ lắm.” Kiều Tịch hỏi: “Đẹp không?”

“Ừm.” Trong mắt Lục Hoặc chỉ có cô, gương mặt của cô gái còn đẹp hơn cảnh tuyết rơi trong đêm, “Đóng cửa sổ lại đi, em không lạnh sao?”

Lục Hoặc chú ý tới trên người Kiều Tịch chỉ có bộ quần áo mỏng.

“Rất lạnh, nhưng mà trong phòng có máy sưởi.” Kiều Tịch đóng cửa sổ lại, cô giẫm dép lê, chiếc váy trắng thêu hoa sen cũng theo bước đi của cô mà đong đưa, bay phấp phới, rất đẹp.

Váy là do mẹ Kiều tìm hãng đặt riêng, từng đường kim mũi chỉ đều là thủ công, vô cùng tinh xảo sinh động, chẳng trách Triệu Vũ Tích luôn cảm thấy mẹ Kiều bất công.

Kiều Tịch nói với Lục Hoặc: “Nhà bà ngoại có khách, là người chị em của bà ngoại, bà ấy thích em, luôn lôi kéo em nói chuyện phiếm, còn nói em có vẻ ngoài phúc khí, thậm chí muốn giới thiệu cháu trai của bà ấy cho em, hai bên thích hợp thì có thể làm quen.”

Lục Hoặc yên lặng nghe cô nói chuyện, nghe vậy anh thấp giọng nói: “Em đã có đối tượng, đừng lặp lại tài nguyên, để lại cho người khác có nhu cầu đi.”

Kiều Tịch cười, “Chẳng lẽ những tài nguyên đó không tốt sao? Em sẽ chọn lại?”

Ánh mắt Lục Hoặc tối sầm, gọng kính che lại tia nguy hiểm trong mắt, “Tịch Tịch!”

“Chọc anh thôi!” Kiều Tịch cong mắt, đôi môi xinh đẹp dỗ dành anh, “Anh là tốt nhất.”

Rõ ràng, Lục Hoặc rất hưởng thụ.

Cá vàng nhỏ ngây thơ từ nhỏ rất ít được nghe những lời khen, cho nên bình thường anh rất thích nghe lời ngon ngọt của cô.

“Anh đã nhận được bức tranh, cất đi rồi.” Lục Hoặc nói.

Kiều Tịch hỏi anh, “Thích không?”

“Ừm.” Tất nhiên là anh thích.

Cách màn hình, con ngươi Kiều Tịch chứa ý xấu, cô cười khanh khách: “Thật ra em vẽ hai bức, một bức là anh phiên bản ngây thơ chất phác.”

Lục Hoặc đẩy gọng kính, nhiều hơn vài phần cấm dục, “Một bức khác thì sao?”

Kiều Tịch nhìn phát thèm, cô chớp mắt, nói: “Một bức khác là phiên bản người lớn.” Cô không quên anh đã làm gì trên bánh xe quay.

Đương nhiên, cô chỉ vẽ Lục Hoặc lộ đuôi cá, cầu xin cô hôn môi.

Lục Hoặc gỡ mắt kính xuống, nhéo lông mày, nhìn cô đầy ẩn ý, “Nói chi tiết xem em vẽ cái gì.”

Sau đó, Kiều Tịch bị Lục Hoặc tra hỏi, tối đó anh đã hôn cô bao nhiêu lần, hôn cô như thế nào, cô xin tha như thế nào.

Kiều Tịch cảm thấy mình tự đào hố chôn mình.

Ngày hôm sau, mẹ Kiều đưa Kiều Tịch ra ngoài.

Mẹ Kiều từ nhỏ lớn lên ở thành phố J, bên này có rất nhiều bạn, vừa lúc mấy khuê mật cũng trở lại thành phố J, cho nên, bà đưa con gái ra ngoài gặp họ.

Trên đường, mẹ Kiều phát hiện con gái chỉ cầm điện thoại, hai tay trống trơn, không mang theo gì, “Tiểu Tịch, túi xách của con đâu?”

“Con quên mang theo.” Kiều Tịch trả lời.

“Thuốc đâu? Cũng quên mang theo sao?” Mẹ Kiều lo lắng hỏi.

Kiều Tịch đã lâu không phát bệnh, cũng đã lâu không uống thuốc, rất nhiều lúc quên mang theo thuốc, “Ở trong túi xách.”

“Không được, trên người con không thể không có thuốc.” Cho dù con gái đã lâu không phát bệnh, nhưng mẹ Kiều không dám đánh cược chỉ một phần vạn, cho dù chỉ là một phần, đều có thể khiến bà lo lắng.

Mẹ Kiều nhìn thời gian, trở về lấy thì không kịp mất, dù sao cũng sắp đến nhà bạn, bà lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi bảo mẫu trong nhà đưa tới.

Bà ngoại Dương và bà Lưu lớn tuổi, dậy rất sớm, hai người sẽ ra ngoài nghe nhạc.

Bà ngoại Dương thấy cháu gái lớn tỉnh dậy xuống lầu, bà ta nói: “Tích Tích, dì nhỏ cháu hôm nay hẹn bạn, sáng sớm đã đưa Tiểu Tịch ra ngoài rồi.

Hôm nay cháu không có việc gì thì theo bà và bà Lưu nghe nhạc.”

Triệu Vũ Tích không quá nguyện ý, cô ta khó chịu nhất là nghe mấy vở kịch nhảm nhí kia, thật nhàm chán.

Nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, vẫn là vãn bối ngoan ngoãn, gật đầu, “Được ạ, cháu lên lầu đổi quần áo đã?”

Bà ngoại Dương cười, “Ừm, đi đi.”

Triệu Vũ Tích trở lại trên lầu, vừa lúc cô ta thấy bảo mẫu từ phòng Kiều Tịch đi ra, trong tay còn cầm túi xách của Kiều Tịch.

Ánh mắt cô ta thay đổi, mỉm cười bước tới: “Dì Phương, sau dì lại cầm túi của Tiểu Tịch?”

“Tiểu thư gọi điện về, nói Tịch tiểu thư quên túi, để tôi đưa qua cho cô ấy.”

Triệu Vũ Tích tự nói: “Tiểu Tịch thật là, sao trí nhớ lại kém như vậy, đến mức túi xách cũng quên mang theo.” Cô ta nói với bảo mẫu: “Nhưng mà, cháu sắp phải ra ngoài với bà ngoại, bữa sáng trên bàn có vẻ hơi nguội, có thể phiền dì hâm nóng giúp cháu trước được không?”

Bảo mẫu nhanh chóng đáp: “Không sao, hâm nóng bữa sáng rất nhanh.”

“Cảm ơn, làm phiền dì Phương.”

Thấy trong tay bảo mẫu cầm túi, Triệu Vũ Tích ân cần: “Dì cứ để túi xách trong phòng Tiểu Tịch, đừng làm dơ, đợi lát nữa dì chuẩn bị xong bữa sáng rồi mang tới cho cô ấy là được.”

Bảo mẫu gật đầu, trở về phòng Kiều Tịch, cất túi xách, chạy nhanh xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Triệu Vũ Tích thấy bóng dáng bà ấy biến mất, cô ta cũng trở về phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio