Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

chương 66: chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiều Tịch chậm rãi đi bên cạnh Lục Hoặc.

Lúc họ đi đến cửa lớn, bảo vệ cửa đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó anh ấy nhìn về xung quanh, vệ sĩ hình như không đi theo, cũng không xuất hiện.

Bảo vệ cửa gọi điện thoại cho một vệ sĩ trong đó, dò hỏi tình huống.

Bên kia đầu điện thoại, vệ sĩ nói: “Đừng hỏi tôi, hôm nay tôi phải cùng mẹ đến bệnh viện.

Sau khi cúp điện thoại, bảo vệ cửa gọi cho vệ sĩ còn lại, đối phương hàm hồ nói: “Tôi ở trong WC, nơi này tín hiệu không tốt, cậu nói cái gì?”

Sau vài câu, vệ sĩ cúp điện thoại, vẻ mặt của bảo vệ cửa đầy mờ mịt.

Kiều Tịch và Lục Hoặc nhìn về phía bảo vệ, đối phương mờ mịt gãi gãi đầu, sau đó nghiêng mặt đi, giả bộ không nhìn thấy cái gì cả.

Kiều Tịch mím môi cười, cùng Lục Hoặc rời đi.

Sau khi ra khỏi biệt thự, Kiều Tịch cười nói với Lục Hoặc: “Nếu chuyện em tới tìm anh bại lộ bị ông nội anh phát hiện, anh vệ sĩ bị sa thải, em sẽ bồi thường cho họ.

Họ đáng yêu như vậy, không thể bị cô liên lụy.

Lục Hoặc khẽ lên tiếng: “Được.

Cô gái thường xuyên chơi xấu nhưng trái tim so với bất cứ ai đều mềm mại hơn.

Đi lên du thuyền, chậm rãi lái ra biển, hôm nay thời tiết rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào trong biển, mặt biển bị chiếu sáng gợn sóng óng oánh.

Trong du thuyền, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc đến bên sô pha, cô đặt chiếc hộp tinh xảo lên chiếc bàn nhỏ ở phía trước, “Anh mở ra đi.

Ánh mắt Kiều Tịch đầy chờ mong nhìn thiếu niên.

Lục Hoặc cởi bỏ dải lụa tinh xảo đẹp đẽ cột trên hộp quà, sau đó mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc bánh kem nhỏ xinh đẹp đáng yêu, bánh kem có các màu khác nhau, có những khẩu vị khác nhau, mà phía trên bánh kem là một con cá vàng đáng yêu.

“Đây là em tự tay làm.

” Kiều Tịch nói với anh, “Em học vài ngày đó, anh thích không?”

Đôi mắt Lục Hoặc nhìn cô thật sâu, “Thích.

Đây không phải lần đầu tiên cô làm bánh kem chúc mừng sinh nhật cho Lục Hoặc, khi anh còn nhỏ, cô cũng làm một chiếc bánh kem, có điều khi đó học vội vàng, bánh kem làm cũng rất bình thường, bây giờ thời gian đầy đủ, cô lại học lần nữa, bánh kem lần này tinh xảo đáng yêu, chính cô cũng rất thích.

Kiều Tịch lấy ra ngọn nến màu sắc rực rỡ, đốt lên giúp anh, “Lục Hoặc, anh cầu nguyện đi.

Lục Hoặc chưa từng ăn sinh nhật, “Cầu nguyện?”

“Cầu nguyện với ngọn nến sau đó thổi tắt nến, nói không chừng nguyện vọng của anh sẽ được thực hiện, có điều những thứ đó đều là lừa trẻ con, chỉ là một nghi thức mà thôi.

” Kiều Tịch cười nói.

“Ừm.

Lục Hoặc mím môi, anh rất nghiêm túc nhìn chằm chằm ngọn nến, “Hy vọng vĩnh viễn ở bên Tịch Tịch.

Thiếu niên siêu nghiêm túc, đứng đắn nói nguyện vọng của anh, Kiều Tịch bị chọc cười, “Anh không cần phải nói ra.

Lỗ tai Lục Hoặc hơi đỏ lên, “Không cần phải nói ra à?”

“Mọi người đều cầu nguyện ở trong lòng.

Ánh sáng chiếu vào trong đôi mắt đen, đôi mắt Lục Hoặc rất sáng, “Nhưng mà anh không nói ra thì em làm sao nghe thấy được?”

Anh hy vọng vĩnh viễn ở bên cô, anh đang hướng về cô cầu nguyện, anh đang khẩn cầu cô.

Kiều Tịch sửng sốt, ngay sau đó nghe hiểu ý của anh.

Cô cười ngã vào trong lòng ngực anh, “Đúng thật, anh cầu nguyện với trời còn không bằng cầu nguyện với em.

Cô ghé sát vào bên tai anh, giọng nói nhẹ nhàng hàm chứa ý cười nồng đậm, “Nguyện vọng của anh, em cho phép.

Bàn tay đặt trên đầu gối của Lục Hoặc căng thẳng, anh nuốt nước miếng, “Tịch Tịch.

“Anh vừa cầu nguyện thì nguyện vọng đã có thể thành hiện thực, vui không?” Kiều Tịch nói.

Lục Hoặc cười khẽ ra tiếng: “Ừm, rất vui vẻ.

” Anh duỗi tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cô, “Nhưng bây giờ em đồng ý rồi thì nguyện vọng của anh cũng chưa tính đã thành hiện thực, đợi đến khi em già đi, rồi hãy nói với anh, nguyện vọng anh đã thành hiện thực.

Vẻ mặt của thiếu niên đầy nghiêm túc, dưới đáy mắt đen bóng là ảnh ngược của cô.

Đầu quả tim của Kiều Tịch co rút lại, cảm giác ê ẩm dày đặc dâng trào, cô nói: “Trí nhớ của em không tốt lắm, đến lúc đó anh nhớ nhắc em.

Môi mỏng của Lục Hoặc dần dần cong lên, “Được.

Cá vàng nhỏ trên bánh kem được lấy ra đặt trên đĩa của Kiều Tịch, bởi vì cô mới học nên cá vàng nhỏ có vẻ ngoài mập mạp, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, có chút đáng yêu.

Trong mắt Kiều Tịch cất giấu ý xấu, “Anh thật sự không ăn cá vàng nhỏ này à? Đây chỉ là bánh kem, không phải cá thật.

Lục Hoặc cắt bánh kem, “Không phải lúc nãy em bảo em muốn ăn à?”

Kiều Tịch chớp chớp mắt, “Vậy em ăn đây.

Cô cầm nĩa nhỏ gắp đôi mắt cá vàng được làm từ chocolate, cố ý quơ quơ trước mặt Lục Hoặc, “Đây là đôi mắt của cá vàng nhỏ.

” Cô bỏ vào trong miệng, “Giòn giòn, rất ngọt.

Kiều Tịch cố ý dùng nĩa gắp cái đuôi của cá vàng nhỏ, lấy được một bộ phận lại tiếp tục quơ quơ trước mặt Lục Hoặc, “Cái đuôi, em muốn ăn.

Cô nhìn anh, thong thả đưa cái đuôi trên nĩa bỏ vào miệng, tựa như thứ cô ăn chính là cái đuôi của anh.

Hai chân Lục Hoặc có chút ngứa, giống như cái đuôi sắp nhịn không được phải hiện ra ngoài.

Kiều Tịch tiếp tục ăn cá vàng nhỏ làm từ bánh kem, ăn luôn cái đuôi, ăn luôn vây cá, bụng, đầu, lúc chỉ còn lại một miếng cuối cùng, cô cười xinh đẹp, “Một chú cá vàng nhỏ đều bị em ăn hết rồi.

Lục Hoặc duỗi tay qua, dùng lòng bàn tay quẹt đi bánh kem màu trắng bên môi cô, “Ăn ngon không?”

Cá vàng nhỏ cũng không lớn, chỉ to bằng nửa bàn tay, lúc Kiều Tịch làm bánh kem không dùng nhiều đường lắm nên sẽ không ngọt đến mức ngán, bên trong còn cho thêm một ít trái cây, ăn càng ngon hơn, “Ăn ngon.

Bánh kem cô tự làm, ăn không ngon cũng phải nói ngon, huống chi là thật sự ngon.

Lục Hoặc nắm tay cô, đưa nĩa nhỏ trong tay cô vào miệng mình, vị ngọt của bánh kem và hương vị trái cây lan tràn nơi đầu lưỡi, anh hỏi: “Anh và nó, ai ngon hơn?”

Kiều Tịch sửng sốt, cô đột nhiên phát hiện da mặt của thiếu niên dày hơn rồi.

Nhưng cô so với anh thì da mặt càng dày.

Kiều Tịch dùng đầu ngón tay quẹt kem trên chiếc bánh, sau đó bôi lên môi mỏng của Lục Hoặc, dàn đều ra, cô cúi đầu, từng chút từng chút ăn hết, “Anh đó.

” Cô trả lời câu hỏi lúc nãy của anh.

Cằm Lục Hoặc căng thẳng, cô gái chỉ ăn kem trên môi anh, cũng không hôn anh, như đang tra tấn anh vậy.

Cuối cùng, kem ở khóe môi bị ăn hết, Kiều Tịch muốn rút lui, Lục Hoặc không kiềm chế được nữa mà bóp lấy eo cô, “Tịch Tịch.

Kiều Tịch cười cong mắt, “Ở đây nè.

Lục Hoặc nuốt nước miếng một cái, đầu ngón tay nâng cằm nhỏ của cô, môi mỏng nghiêng qua, là cô đầu têu trước.

Hương vị ngọt ngào ngọt ngấy tràn ra giữa môi răng, đầu quả tim của Kiều Tịch đều tê dại rồi.

Đầu lưỡi của cô cố ý câu lấy anh, chui vào bên lưỡi của anh, giây tiếp theo, cô cảm giác được cơ thể của Lục Hoặc chấn động, ngay sau đó, anh giống như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nặng nề phản kích lại.

Miệng nhỏ của Kiều Tịch đâu còn dư lại hương vị thơm ngọt của bánh kem nữa, sớm đã bị Lục Hoặc nuốt hết, không còn dư lại chút nào, chỉ còn lại hơi thở mát lạnh của anh.

Lúc được buông ra, Kiều Tịch cảm thấy hai đùi của mình đều mềm nhũn.

Cô nức nở một tiếng, miệng nhỏ cắn lên môi Lục Hoặc, “Anh đừng ăn em, anh ăn bánh kem đi.

Trước kia Lục Hoặc kiềm chế, căng cứng, có tiết chế, mà từ khi phát hiện chân anh có hy vọng có thể đi lại, anh giống như được thả ra từ phòng giam, trở nên ngông cuồng, tàn nhẫn.

Sức lực hôn cô kia gần như muốn nuốt sống cô.

Cô là thích, nhưng không chịu nổi môi mình bị anh đè ép, hút đến đau đớn.

Hô hấp của Lục Hoặc có chút loạn, anh bị đẩy ra, tóc mái trên trán che đậy sự tối tăm quay cuồng dưới đáy mắt anh, “Được.

Anh gần như sắp kiềm chế không được nữa, cái đuôi sắp ra rồi.

“Em đi thay quần áo trước, lát nữa chúng ta xuống nước đi.

” Nói xong, Kiều Tịch cầm túi nhỏ rời đi.

Cô chạy tới trong phòng thay quần áo, lát nữa muốn xuống biển nên cô đã sớm dặn người lái chạy du thuyền đến nơi khá yên tĩnh, sau đó dừng lại, cô muốn cùng Lục Hoặc xuống biển.

Áo tắm là áo liền thân màu đen mà cô chọn, có kiểu dáng như chiếc váy nhỏ, lúc cô mua còn bị Diệp Tử Hân chê áo tắm quá bình thường, lãng phí dáng người tốt của cô.

Sau khi Kiều Tịch thay xong, cô soi gương, rất vừa lòng.

Cô lấy dải lụa trên đầu xuống, sau đó buộc tóc đuôi ngựa cao lên, có vài sợi tóc rũ ở hai bên, khuôn mặt nhỏ tinh xảo hiện rõ.

Đẩy cửa phòng ra, Kiều Tịch đi ra ngoài.

“Lục Hoặc, em thay xong quần áo rồi, chúng ta xuống biển đi.

Lục Hoặc nâng mắt lên, trong giây phút ánh mắt nhìn về phía Kiều Tịch, đáy mắt đen nhánh tối đen, ngưng đọng.

Kiều Tịch chú ý tới ánh mắt của anh, sự đắc ý lan tràn trên khuôn mặt cô, “Đẹp không?”

Lục Hoặc nhỏ giọng lên tiếng: “Ừm.

Màu da của Kiều Tịch rất trắng, cô mặc áo tắm liền thân màu đen, làn da lộ ra của hai tay, hai chân, thậm chí là cổ, xương quai xanh đều càng trắng thêm.

Mảnh vải mỏng bó sát cơ thể của cô, khắc họa dáng người của cô, vòng ngực của cô lộ ra, vòng eo thon mềm, dưới làn váy ngắn là đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh hiện ra không sót chút nào.

Đặc biệt là hai bàn chân nhỏ trần trụi của cô đang dẫm trên mặt đất, con cá nhỏ trên mắt cá chân lung lay, cô không phải dẫm lên mặt đất, mà là dẫm lên trái tim của anh.

Lục Hoặc rũ xuống mi mắt, không dám nhìn kỹ.

Nhưng mà sắc mặt của Kiều Tịch rất tự nhiên đi tới, “Em đẩy anh đi ra ngoài.

Cô hỏi anh, “Anh muốn cởi đồ không?”

Lục Hoặc cúi đầu, ánh mắt lơ đãng rơi vào trên chân của cô.

Cô đi chân trần, mu bàn chân trắng nõn, ngón chân mượt mà đáng yêu còn có màu hồng nhạt, con cá nhỏ lắc lư bên mắt cá chân mảnh khảnh, rõ ràng là món đồ bằng gỗ thô ráp nhưng lại được cô tô điểm thêm vài phần tinh xảo.

“Tịch Tịch, mặt đất lạnh, đi giày vào.

” Anh không đành lòng nhìn tro bụi lây dính vào trên chân cô.

“Không đi.

” Kiều Tịch ham thích sự mát mẻ của mặt đất, “Lát nữa sẽ phải xuống biển.

Cô và Lục Hoặc đi đến bên boong tàu, mặt trời bên ngoài rực rỡ, có chút chói, Kiều Tịch thấy may vì cô đã sớm bôi kem chống nắng.

“Anh muốn nhảy xuống hay là đi từ bên này xuống?” Kiều Tịch đứng trước mặt Lục Hoặc.

Dưới ánh mặt trời, làn da của cô trắng giống như sắp phát sáng.

Lục Hoặc đứng lên, gió biển thổi bay tóc mái của anh, lộ ra khuôn mặt sâu thẳm của anh, anh nắm tay cô, cố gắng bước đi vài bước, đưa cô đi đến bên lan can, “Em sợ không?”

Kiều Tịch lắc đầu, “Không phải có anh à? Không sợ, hơn nữa em biết bơi.

Lục Hoặc cong môi.

Chớp mắt, anh mang theo cô xuống biển.

Nước biển rất lạnh, rất rét buốt, sóng gợn lăn tăn trên mặt biển.

Cả người Lục Hoặc ướt đẫm, tóc mái trên trán ướt át, bọt nước rơi xuống dọc theo sườn mặt có góc cạnh rõ ràng của anh, anh đỡ eo của Kiều Tịch, cúi đầu hôn lên miệng nhỏ của cô.

Giây tiếp theo, đuôi cá màu vàng như ẩn như hiện dưới mặt biển, nó vẫy vẫy.

Kiều Tịch cảm nhận được sự khác thường của anh, cô cúi đầu, quả nhiên, cái đuôi của anh hiện ra rồi.

Không giống như trong tranh lúc trước cô vẽ, không đúng, thậm chí càng đẹp hơn so với bức tranh của cô.

Biển lớn màu xanh lam, đuôi cá màu vàng ẩn hiện trong nước, không ngừng quẫy đuôi, áo sơ mi trắng trên người thiếu niên ướt đẫm, gương mặ thanh lãnh dính nước, có cảm giác đẹp đẽ không nói nên lời.

Kiều Tịch nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào trên chiếc đuôi màu vàng của Lục Hoặc, lấp lánh lóe sáng, rực rỡ rạng ngời, quả thực đẹp đến không thể tưởng tượng được.

Cô thích chết mất, nhịn không được hôn anh, “Lục Hoặc, anh thật đẹp.

Khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên hơi nóng lên, dưới lòng bàn tay của anh cũng nóng rực.

Vải dệt trên người Kiều Tịch mỏng manh lại bóng loáng, nó dán sát cơ thể của cô, giống như làn da thứ hai của cô, tay anh để ở phía trên, giống như đang trực tiếp đụng vào làn da của cô.

“Lục Hoặc, anh đang khẩn trương à?” Cô cảm giác được tay của anh đang run rẩy.

Lục Hoặc lắc đầu, “Không phải.

Trên mái tóc ẩm ướt, lá mầm non xanh biếc xông ra.

Kiều Tịch cười ra tiếng, “Anh đang khẩn trương cái gì?” Cơ thể của cô tới gần anh, hai người gần như dán lên nhau.

Trong nước, làn da trắng nõn của cô gái càng thêm óng oánh trong veo, hai sợi dây mỏng quấn quanh cổ cô, giống như chỉ cần dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo lấy thì sợi dây sẽ được cởi ra, váy rơi xuống.

Thiếu niên căn bản không dám nhìn nhiều thêm.

Nước là lạnh, nhưng cơ thể của anh lại nóng.

“Lục Hoặc, em muốn nhìn anh bơi.

“Được.

Lục Hoặc thử đung đưa cái đuôi thật nhanh, so với khi ở trên mặt đất anh chỉ có thể miễn cưỡng đi vài bước, thì ở trong nước, anh không hề phí nhiều sức, cái đuôi đung đưa càng lúc càng nhanh, anh bơi nhảy trong làn sóng biển màu xanh thẳm.

Kiều Tịch đỡ thang cuốn của du thuyền, cô ở một bên nhìn Lục Hoặc đang thỏa thích bơi lội, áo sơ mi trắng ướt đẫm, đuôi cá màu vàng loá mắt rực rỡ, anh ở trong nước rất giống hoàng tử cá cao quý.

Một hồi lâu, anh bơi tới bên cạnh cô, kéo cô vào trong nước.

Cá trong biển bị hoảng sợ, nhanh chóng bơi đi, khi cô sắp hít thở không được thì môi mỏng của Lục Hoặc ghé sát vào cô, môi mỏng hôn xuống.

Kiều Tịch đoạt lấy không khí trong miệng anh giống như đang kéo dài tính mạng, giây tiếp theo, cô lại bị anh hung hăng quấn lấy đầu lưỡi.

Kiều Tịch hừ nhẹ một tiếng ở trong nước, lại không phát ra được bất cứ âm thanh gì.

Khuôn mặt lạnh lùng của thiếu niên dính ý cười, anh ôm cô, một tay lôi cô lên khỏi mặt nước.

Kiều Tịch mở mồm to để hít thở không khí mới mẻ, sắc mặt của thiếu niên rất nhẹ nhàng, ánh mắt ướt sáng, cúc áo sơ mi trắng của anh không biết khi nào đã bị cởi ra hai cái, lộ ra xương quai xanh rõ ràng, yết hầu nhẹ nhàng lăn lộn.

Quả thực gợi cảm đến rối tinh rối mù.

Trái tim nhỏ của Kiều Tịch không biết cố gắng nhảy lên điên cuồng.

Đây đâu phải cá vàng nhỏ gì, đây đúng là yêu tinh trong biển nha.

Lúc này, Kiều Tịch kinh ngạc phát hiện, thế mà ở nơi xa lại xuất hiện một đàn cá heo, chúng nó tung tăng nhảy lên trên mặt nước, vui sướng quẫy đuôi, vô cùng đáng yêu.

Kiều Tịch cười nói: “Em nghe nói, ở trong biển gặp được cá heo sẽ có phúc, bây giờ xuất hiện nhiều cá heo như vậy, có phải chúng ta sẽ có rất nhiều phúc không.

Cô vừa nói xong, lúc này, đàn cá heo hăng hái bơi đến đây.

Kiều Tịch nắm chặt tay của Lục Hoặc.

“Đừng sợ.

Đàn cá heo dừng ở nơi cách đó không xa, tạo thành từng đàn nhảy lên khỏi mặt nước, bắn lên bọt nước lóa mắt, dưới ánh mặt trời, một màn này quả thực đầy thần kỳ và tráng lệ.

Kiều Tịch hỏi Lục Hoặc, “Chúng nó có phải đang chào hỏi anh không?”

Lục Hoặc nắm tay Kiều Tịch, cũng nhìn một màn trước mắt, “Không biết.

Kiều Tịch chớp chớp mắt với anh, “Có khi nào chúng nó biết hôm nay là sinh nhật của hoàng tử cá nên đến chúc mừng không?”

Nghe ra sự trêu chọc của cô gái, Lục Hoặc cúi đầu, môi mỏng khẽ nhếch, anh khẽ cắn chóp mũi nhỏ dính nước trắng nõn của cô một cái, “Em nghĩ nhiều rồi.

Cũng không biết có phải vì bị bọn họ show ân ái hay không, cá heo rất nhanh bơi đi, đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất, giống như ảo giác.

Kiều Tịch bị Lục Hoặc ôm lấy, lại bơi trong nước một hồi lâu mới trở lại du thuyền.

Ban đêm, gió biển rất lớn, Kiều Tịch thay váy, trên người khoác một chiếc khăn quàng cổ, Lục Hoặc cũng thay một bộ quần áo sạch sẽ, hai người ngồi trên boong tàu ăn bánh kem, uống một chút rượu vang đỏ, tửu lượng của hai người đều không tốt nên cũng không dám uống nhiều.

Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn ửng hồng, gió biển thổi bay sợi tóc bên tai cô, khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô dưới ánh trăng càng thêm xinh đẹp lóng lánh.

Kiều Tịch ghé vào trong ngực Lục Hoặc, nâng khuôn mặt nhỏ lên, cười nói với anh: “Lục Hoặc, sinh nhật vui vẻ.

Đôi mắt của cô gái rất sáng, chứa đựng ánh trăng trên bầu trời, cũng chứa bóng dáng của anh, trong mắt cô, anh đang sáng lên.

Lục Hoặc cúi đầu, không kiềm chế được, môi mỏng hơi lạnh của anh dừng giữa chân mày của cô.

Sau khi cô đưa Lục Hoặc về biệt thự, rồi trở về Kiều gia thì đã rất khuya, đã hơn 10 giờ tối.

Cô chào hỏi với cha mẹ, liền chuẩn bị đi về phòng.

Khi đi qua hành lang, một căn phòng cho khách mở ra, Quý Lui cầm một chiếc cốc đi ra, hình như đang chuẩn bị đi lấy nước.

Cậu ấy mặc áo ngủ màu xanh khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm trắng nõn đẹp đẽ, thấy Kiều Tịch, vẻ mặt của cậu ấy hơi kinh ngạc, mở miệng nói: “Chị, đêm nay về rất khuya nha.

Kiều Tịch gật đầu với cậu ấy, đi ngang qua cậu ấy, về phòng.

Quý Lui kéo khóe môi, cầm cốc quay người trở về phòng.

Ngày hôm sau, Kiều Tịch đi học.

Sau khi ăn sáng xong, chỉ có Quý Lui rất rảnh rỗi, phòng triển lãm đến 10 giờ mới mở cửa, cậu ấy cũng không vội đi xem triển lãm tranh.

Vốn dĩ Triệu Vũ Tích tính đi trồng cây, nhưng thấy Quý Lui ở nhà, cô ta nghĩ đến lúc trước tất cả nhiệm vụ của cô ta đều thất bại, cô ta tính khoan không vội trồng cây, mà tạo quan hệ tốt với Quý Lui trước.

Cô ta cười vô cùng dịu dàng, “Lúc trước cậu đã từng tới thành phố B chưa?”

Quý Lui lễ phép trả lời: “Đây là lần đầu tiên em đến đây.

“Hay là lát nữa tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo? Thành phố B có rất nhiều nơi chơi rất vui.

” Triệu Vũ Tích vui vẻ đề nghị.

“Có làm phiền chị quá không ạ?”

“Không đâu, tôi đi thay quần áo trước, lát nữa chúng ta sẽ đi nhé.

” Triệu Vũ Tích trực tiếp quyết định.

Quý Lui cong môi, “Được.

Triệu Vũ Tích buông cái cốc trong tay xuống, cô ta chạy nhanh lên tầng thay quần áo, cô ta hoàn toàn quên việc mỗi ngày mình sẽ gặp xui xẻo ba lần, cố gắng không nên đi ra ngoài.

Quý Lui chống nạng, cũng lên tầng.

Cậu ấy thấy một người hầu đi ra từ trong phòng Kiều Tịch, trong tay dì ấy cầm dụng cụ vệ sinh, còn có mấy tờ giấy nhăn nhó.

Cậu ấy mở miệng: “Thứ này là?”

“Tôi vừa quét dọn trong phòng tiểu thư, những thứ này là giấy vụn vứt trên mặt đất, tôi chuẩn bị đưa đi vứt.

” Người hầu nói.

Dì ấy biết tiểu thư thích vẽ tranh, giấy vẽ hỏng sẽ ném xuống đất hoặc là thùng rác, mỗi lần đều do dì ấy phụ trách đưa đi vứt.

“Có thể cho tôi xem được không?” Quý Lui nói.

Người hầu đưa giấy vụn trên tay cho cậu ấy.

Quý Lui phát hiện, đây là giấy vẽ Kiều Tịch vứt đi, có vài bức chưa vẽ xong, mấy nét bút qua loa cuối cùng đã có thể nhìn ra được cô vẽ không được như ý.

Cậu ấy tiếp tục lật xem, trên trang giấy cuối cùng vẽ một thiếu niên ngồi xe lăn, đôi mắt của người trong tranh rất có thần, rất sống động, ngay cả biểu cảm cũng rất tinh tế, nếu không phải trên mặt có thêm một nét bút, bức tranh này có lẽ sẽ không bị vứt đi.

“Quý Lui, tôi thay xong quần áo rồi, đi thôi.

” Triệu Vũ Tích đi tới, cô ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy giấy vẽ mà Quý Lui cầm trên tay.

Cô ta nhìn thêm vài lần, ý cười bên khóe miệng phai nhạt hơn.

“Chị quen người trong tranh à?” Quý Lui tinh tế bắt giữ được sự thay đổi trong thần thái của đối phương.

Cho nên, người trong bức tranh này có tồn tại, thảo nào Kiều Tịch vẽ được tỉ mỉ như thế.

Triệu Vũ Tích còn đang tức giận việc lần trước lúc xuyên về Lục Hoặc lạnh nhạt với cô ta, hơn nữa lúc trước cô ta đi ra ngoài là đi Lục gia tìm Lục Hoặc, nhưng mà bị người của Lục gia chặn lại.

“Không quen biết.

” Cô ta tức giận nói.

Quý Lui liếc mắt nhìn đối phương một cái, cũng không hỏi nhiều, cậu ấy trả giấy vẽ cho người hầu, nhưng vô thức giữ lại bức tranh cuối cùng kia.

Lúc ăn cơm tối, mẹ Kiều chú ý tới trên trán Triệu Vũ Tích sưng đỏ một cục, hình như có bọng nước.

“Tích Tích, trán cháu bị sao thế?” Bà hỏi.

Sắc mặt của Triệu Vũ Tích rất khó coi, “Hôm nay đi đường không cẩn thận đâm trúng.

“Đều là cháu không tốt, không nhắc nhở chị ấy nhìn đường.

” trong giọng nói của Quý Lui mang theo sự tự trách.

Ý cười trên mặt Triệu Vũ Tích rất miễn cưỡng, “Là tôi không nhìn đường cẩn thận, không phải cậu sai.

“Hôm nay hai người cùng nhau đi ra ngoài à?” Mẹ Kiều có chút kinh ngạc.

“Vâng, cháu đưa cậu ấy đi dạo thành phố B.

” Triệu Vũ Tích căn bản không muốn hồi tưởng chuyện ngày hôm nay.

Cô ta xui xẻo đụng phải cột đèn, giày cao gót bị gãy đế, phải chống nạng đi giống như Quý Lui, bị người ta cười cả đường.

“Hôm nay cháu rất vui.

” Quý Lui cười thẹn thùng, cực kỳ giống cậu con trai trắng nõn ở nhà bên, cậu ấy nói với Kiều Tịch: “Em nghe nói chị học ở đại học mỹ thuật, ngày mai em có thể đi tham quan trường học của chị không?”

Mẹ Kiều ở một bên cười, “Tiểu Lui cũng là sinh viên mỹ thuật nhỉ.

Quý Lui gật đầu, “Đại học của chị chính là mục tiêu của cháu, lúc cháu thi đại học xảy ra sai sót, nên không thi đậu.

“Tiểu Tịch, ngày mai là thứ ba, mẹ nhớ hình như chiều mai con mới có tiết phải không? Tiểu Lui thích trường học của con như vậy, nếu con rảnh thì sáng mai có thể dẫn em nó đi xem.

“Có được không ạ? Có khi nào khiến chị cảm thấy phiền phức không ạ?” Đôi mắt tối tăm của Quý Lui hàm chứa ý cười, chờ mong nhìn Kiều Tịch, ánh mắt có thần khiến người ta không đành lòng từ chối.

Mẹ đã giúp đỡ mở miệng, mà buổi sáng Kiều Tịch đúng thật không có tiết nên cô đồng ý, “Vâng.

Bên cạnh, Triệu Vũ Tích nghe thấy Kiều Tịch đồng ý, khóe miệng cô ta ý cười mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Tịch lên tầng, sau đó Quý Lui chống nạng, thong thả đuổi theo, “Chị ơi, điện thoại của chị để ở trong phòng khách.

Kiều Tịch xoay người, trên tay đối phương đúng thật đang cầm điện thoại của cô, lúc nãy cô uống trà cùng mẹ đã để quên ở trên sô pha, cô nhận lấy điện thoại, “Cảm ơn.

“Lúc nãy điện thoại của chị vang lên, em không cẩn thận ấn nghe rồi, thật xin lỗi.

” Quý Lui xin lỗi.

Kiều Tịch nhìn điện thoại, phía trên hiển thị đang nghe máy, là Lục Hoặc gọi đến.

Cô liếc mắt nhìn Quý Lui một cái, xoay người, giải thích với đầu kia của điện thoại, “Lúc nãy điện thoại của em để trong phòng khách.

Đầu bên kia điện thoại, Lục Hoặc nhẹ giọng đáp, “Ừm.

Giây tiếp theo, anh nghe thấy trong điện thoại tiếp tục truyền đến giọng nam, đối phương nói: “Chị, ngày mai chị cùng em đi trường đại học của chị, em cần chuẩn bị hoặc đưa theo chút gì đó không?”

Tay cầm điện thoại của Lục Hoặc căng thẳng.

Anh nghe thấy Kiều Tịch nói: “Không cần đưa cái gì cả.

Quý Lui gật đầu, “Được, chị nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai cần em gọi chị dậy không?”

Kiều Tịch nhíu mày, “Không cần.

Cô không để ý tới Quý Lui nữa, xoay người trở về phòng.

“Lục Hoặc.

Trong điện thoại, giọng nói Lục Hoặc trầm thấp, “Anh ở đây.

Kiều Tịch vừa đi về phía mép giường vừa giải thích: “Cậu con trai lúc nãy là khách tạm thời ở nhà của em, cậu ấy cũng là sinh viên mỹ thuật, mẹ bảo em đưa cậu ấy đi tham quan trường học của em.

Sự buồn bực trước ngực anh lập tức biến mất.

Trong điện thoại, giọng nói của Lục Hoặc từ tính dễ nghe, anh cười khẽ: “Tịch Tịch không cần giải thích, anh không phải người thích ghen, anh sẽ không can thiệp việc em kết bạn.

Kiều Tịch nằm xuống trên giường, “Lục Hoặc, anh thật tốt.

Ở đầu bên kia điện thoại, trên đầu thiếu niên có lá mầm non đang điên cuồng lung lay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio