Tôi tính làm việc thêm hai tháng nữa rồi nghĩ tới chuyện xin nghỉ việc.
Hai tháng tiếp cũng là lúc bé con tròn ba tháng tuổi, tôi phải đi ngay và chuyển sang nơi khác sinh sống trước khi cái bụng lộ ra.
Chứ loanh quanh ở đây ngày nào thì ngày đó còn chạm mặt nhau dài dài.
Hiện giờ chuyển ra ngoài sống chỉ là kế hoãn binh do tôi tạm thời chưa đi ngay được, còn để mà ở về lâu về dài cũng không phải là cách hay.
Riêng cái chuyện nên nghỉ hay không nghỉ việc tôi đắn đo mất mấy ngày trời.
Lý do vì sao ư? Tôi vẫn đang trải qua giai đoạn thử việc, nếu đi lúc này...!đồng nghĩa với việc chấp nhận cánh cửa tương lai đang rộng mở đón chào bị đóng sầm ngay trước mắt mình.
Tôi cũng khó nghĩ lắm ấy chứ, nhưng vì hoàn cảnh xô đẩy tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận số phận.
Cũng may là trong cái hợp đồng hôn nhân chết dẫm đó kèm theo một điều khoản có lợi cho tôi, đó là: chúng tôi không được phép làm phiền cuộc sống riêng tư của nhau.
Vì thế trong khoảng thời gian ngồi trên ghế giảng đường, tôi đã lén đi làm thêm và tích cóp được một khoản tiền kha khá, ít nhất là có thể duy trì đến lúc con tôi biết đi, tập nói.
Còn tôi lấy cái gì để đóng học phí cho hai năm ấy à? Đã có bố chồng giàu sụ lo tất cả rồi, tôi không việc gì phải lăn tăn hay đắn đo về chuyện tiền nong.
Đang ngồi trực quầy lễ tân với cái đầu bận suy nghĩ mấy chuyện vẩn vơ, thì cửa kính đối diện chỗ tôi ngồi có hai cái bóng một lớn một nhỏ đẩy cửa vào.
Là chị An Nguyệt và bé Maika!
"Ah Maika! Cô nhóc đáng yêu của dì!"
Ngay lập tức, tôi vui vẻ chạy ra đón cô nhóc đáng yêu và ôm vào lòng.
Bé Maika cũng phản ứng y hệt như thế, khanh khách cười nhảy phốc vào lòng tôi.
Sau cú chồm lên của cô bé, mặt tôi hơi tái đi.
May là Maika thuộc diện nhỏ nhắn hơn so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi, không thì...!Xem chừng, tôi cần phải bảo vệ phần bụng dưới cẩn thận hơn rồi.
Cho đến lúc bế cô bé lên, Maika cười ngọt ngào ôm cổ tôi rồi chu mỏ thơm chụt lên má tôi.
"Con chào dì Khanh!"
Tôi cười xòa, thân thiết hỏi cô bé.
"Thế nào? Con đã ăn sáng chưa?"
"Trên đường tới đây mẹ đã mua cho con một gói xôi xéo ạ."
"Vậy con đã ăn hết quà sáng mẹ mua chưa nào?"
"Dạ chưa!" Cô bé mở balo hình con thỏ, lôi gói xôi xéo vẫn còn nóng và thơm phức mùi hành phi chìa ra cho tôi xem.
"Ừ, thế con ngồi ở kia ăn nốt quà sáng để dì và mẹ con làm việc nhé?"
"Vâng ạ."
Chị An Nguyệt thay xong đồng phục, trở ra thấy một màn như vậy liền bĩu môi nói.
"Gớm! Hai dì cháu tung hứng với nhau người ngoài nhìn vào lại tưởng là hai mẹ con.
Tôi chắc bị cho ra rìa rồi nhỉ?"
Cả hai dì cháu nhìn nhau cười.
Sau đó bé Maika lon ton chạy đến ôm eo mẹ.
"Làm gì có ạ, mẹ là người con yêu nhất trên đời."
"Ngọt quá nhỉ? Lại là bố Hải Đăng dạy con nói câu này chứ gì?" Chị ngồi xổm xuống, mỉm cười bẹo má con gái một cái.
Chồng chị An Nguyệt là một nhà thiết kế thời trang, hễ nhìn chị mỗi ngày đi làm là một bộ đồ thời thượng là đủ biết.
"Không có đâu mẹ.
Là tự con biết đấy.
Chẳng phải mẹ từng dạy con rằng, hãy nói thật nhiều lời yêu thương với người thân của mình khi còn có thể hay sao ạ?"
"Được rồi, cô không phải nịnh." Chị tiếp tục nựng má con gái, thay bé vén lại mấy sợi tóc mai rủ xuống cái trán nhỏ nhắn.
"Đây, điện thoại và quà vặt ưa thích của con đây.
Con ra kia ngồi để mẹ và dì Khanh làm việc nhé?"
"Vâng ạ."
Maika ngoan ngoãn nhận lấy, cô bé chạy ra chỗ bày một bộ sofa được trưng dụng để khách ngồi chờ, đó là nơi cô bé hay ngồi chơi và chờ mẹ tan làm.
Cô bé ăn nốt gói xôi rồi mở điện thoại lên xem.
Không biết Maika xem gì, nhưng tôi nghe thấy từ điện thoại cô bé đang phát ra một đoạn phim.
"Bố có biết Happi là mối tình đầu của con không?"
Tôi che miệng cười ngặt nghẽo sau khi nghe xong câu nói đó.
Chà, có vẻ như là cô bé đang xem phim "Đừng làm mẹ cáu", một bộ phim rất hot vào thời gian qua và cũng là bộ phim tôi rất thích xem vào những lúc rảnh rỗi.
Thậm chí tôi còn tải app về và cày đến vài lần rồi.
Đến cả chị An Nguyệt cũng rất thích xem bộ phim đó và chị từng nói với tôi rằng: "Trong phim, mỗi khi quay tới người mẹ đơn thân tên Hạnh là chị lại nhớ đến cô bạn thủa nhỏ.
Cô ấy cũng là mẹ đơn thân và có một bé trai nhỏ hơn Maika hai tuổi."
Nghĩ tới đây, tôi bất giác sờ đến bụng mình.
Tôi cũng sắp sửa trở thành một bà mẹ đơn thân...
Chẳng biết bé con của mình trông như thế nào nhỉ? Liệu có giống tôi không? Hay là giống anh ta?
Tay tiếp tục sờ lên vùng bụng phẳng lỳ, miệng khẽ nở một nụ cười ngọt ngào.
Nhưng khoảng khắc vui vẻ ấy chẳng kéo dài được lâu.
Bởi vì...
Vào cái lúc mong chờ sự hiện diện đứa nhỏ, tôi đã nhìn thấy Lục Nhất Minh dắt tay Tiêu Hi Hạ đẩy cửa đi vào..