Sau Khi Tôi Rời Đi Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

chương 52: 52: vạch trần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Để tăng độ thuyết phục, Lục Nhất Minh cầm điện thoại mở sẵn tin tức trước đó đưa Tiêu lão gia xem.

"Mọi người không tin có thể mở điện thoại lên xem là rõ ngay."

"Không thể nào, tất cả là ngụy tạo!"

Người to tiếng là ông Tiêu, tin tức này là một cú sock đối với ông.

"Nó là con gái tôi, sao có thể nhầm lẫn như vậy được?"

Lục Nhất Minh lấy lại điện thoại, bàn tay giơ lên ra hiệu đội bảo an đi vào dẹp loạn.

Nơi này cần được yên tĩnh, có như thế chuyện tới đây sẽ diễn ra khớp với sự điều khiển của anh.

Các vị khách lần lượt rời đi theo sự chỉ dẫn từ đội bảo an.

Bây giờ cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại Lục Nhất Minh và bốn người nhà họ Tiêu.

Ai cũng rất sock khi nhìn thấy tờ giám định ADN đó, đặc biệt là bà Tiêu và Tiêu Hi Hạ.

Hơn hết thảy, mặt mày hai người họ xanh xao và tím tái như người bị dọa bay mất hồn vía.

Nhìn gia đình bọn họ lâm vào tình trạng tan đàn xẻ nghé, anh chỉ biết thở dài cho họ.

Nếu biết trước sẽ có ngày sự thật bị phanh phui, liệu rằng họ có còn muốn làm điều kinh tởm đó không?

"Là ai? Là ai cố tình bày trò ác ý lên gia đình ta?" Tiêu lão gia lẩm bẩm, nếu không nhờ có gậy chống chắc có lẽ ông cụ đã không thể đứng vững.

"Là cháu đấy ạ."

"Sao cơ?"

Trước biểu cảm kinh ngạc của cả bốn người họ, Lục Nhất Minh không do dự trả lời một cách thành thực:

"Cách đây ít hôm, cháu có mời bác trai, bác gái và cô Tiêu dùng bữa tối."

"Đúng là có chuyện như thế, nhưng thì sao?"

Người lên tiếng hỏi là ông Tiêu Chấn Quốc, ông đang không hiểu Lục Nhất Minh nói đến chuyện hôm bữa là có ý gì.

Bữa tối hôm nọ thì liên quan gì ở đây?

Lục Nhất Minh không nhanh không chậm kể lại đầu đuôi sự việc.

"Cháu đã cho người lấy mẫu nước bọt của ba người để lại trên miệng chai nước lọc trước khi dùng bữa."

Nghe đến đây, như hiểu ra tính nghiêm trọng của vấn đề, bà Tiêu lên giọng chất vấn:

"Cho nên, tối hôm đó cậu bắt chúng tôi chờ cả tiếng đồng hồ rồi đột nhiên phát chai nước lọc là để lấy mẫu ADN?"

"Đúng vậy đó bác gái."

"Cậu!"

"Có lẽ bác gái và mọi người ở đây đang thắc mắc lý do cháu lại làm vậy đúng không?"

Bốn người im lặng ngầm thừa nhận, không ai rõ Lục Nhất Minh bày ra chuyện này là nhằm mục đích gì.

"Không có lửa thì làm sao có khói, một bàn tay không thể làm nên tiếng vỗ.

Cách đây vài tháng trước, khi bọn cháu vẫn còn ở bên nhau Hi Hạ thường có vài biểu hiện lạ.

Cô ấy thường lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại.

Lúc đầu cháu không để tâm, vì nghĩ rằng cả hai đều là người trưởng thành có cuộc sống riêng tư này kia.

Nhưng cho đến một ngày nọ, cháu tình cờ nghe được cô ấy đã gọi một người khác là bố bằng giọng điệu rất hoảng loạn."

Không ngoài dự liệu, người đầu tiên có phản ứng là bà Tiêu.

Bà ta chất vấn anh với giọng điệu cực kỳ gay gắt như gặp phải kẻ thù của đời mình.

"Cái gì? Lục thiếu, cậu ăn không nói có là thế nào? Hi Hạ chỉ có mình ông nhà tôi là bố, làm sao có thể tùy tiện gọi người khác bố dễ dàng thế được.

Nhỡ cậu nghe nhầm thì sao?"

Lục Nhất Minh tâm vững hơn kiềng ba chân, điềm đạm giải thích.

"Đừng tỏ ra hốt hoảng như vậy chứ bác gái.

Cháu cũng mong đó là nghe nhầm, nhưng cuộc nói chuyện đó cháu quay lại rồi.

Mọi người không tin có thể xem đoạn video đang phát trên tivi đằng kia."

Cả bốn người đồng loạt nhìn theo hướng cánh tay Lục Nhất Minh chỉ, ở đó có một tivi treo tường cỡ inch đang phát một đoạn video dài khoảng chừng bốn phút.

Góc quay nhìn như là ở căn hộ riêng của Tiêu Hi Hạ.

Mà đây thực sự là căn hộ riêng của cô ấy, ba người còn lại đều nhìn ra cô đang đứng khuất tầm nhìn sau một chậu cây kiểng ngoài ban công.

Trong video bộ dạng cô trông rất đáng ngờ, cử chỉ chân tay cho thấy cô đang làm việc mờ ám.

Và rồi, giọng nói thánh thót ấy phát ra:

"Bố! Thứ chúng ta cần bây giờ là kiên nhẫn, đợi ông ta công bố di chúc con sẽ dẫn mẹ tới chỗ bố."

Lục Nhất Minh ngồi xuống, bình thản thưởng trà, dường như cơn hỗn loạn không làm ảnh hưởng tới anh.

Dù sao bữa tiệc này sớm đã định là một cơ hội trời ban để anh hạ bệ Tiêu Hi Hạ rồi.

Cũng phải cảm ơn ông trời đã cho anh cơ hội tái sinh.

Nếu không có nó, anh không biết mình bị lừa dối lâu như thế nào.

Dựa vào đoạn ký ức cuối cùng trước khi tỉnh lại, anh nhớ mình đường đường chính chính cưới Tiêu Hi Hạ về làm vợ, vô tình nghe lỏm được chuyện cô ta không phải là con gái ruột của Tiêu Chấn Quốc.

Thời khắc ấy anh mới nhận ra, mình đã bị người phụ nữ này lừa gạt một cách triệt để.

Nhất định cô ta phải trả giá cho những lỗi lầm cô ta đã gây nên cho anh và Lam Khanh.

Thời gian qua có lẽ cô ta sống quá thảnh thơi, dần quên mất mình là ai rồi đúng không?

Vậy thì anh sẽ giúp cô ta nhớ lại.

Mà đúng là kẻ ác thường sống thảnh thơi, dạo này đang thịnh hành câu nói này lắm.

Lục Nhật Minh lãnh đạm nhìn Tiêu Hi Hạ và bà Tiêu, muốn tận mắt xem phản ứng của họ như thế nào khi âm mưu trộm long tráo phụng đang dần bị bóc trần.

Trước lúc mọi thứ chưa đâu vào đâu, Tiêu Hi Hạ vẫn luôn duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Cô nhủ thầm, chỉ cần phủ nhận thì mọi thứ không sao cả.

Nhưng cho đến khi chính tai cô nghe thấy Lục Nhất Minh thừa nhận mình là người lấy mẫu giám định ADN, tinh thần cô hoàn toàn suy sụp, hai chân lung lay đứng không vững như muốn ngã khuỵu, toàn thân không ngừng run rẩy như mắc phải cơn sốt rét.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio