Không còn sức lực cãi nhau với anh ta, tôi mất kiên nhẫn bày tỏ sự khó chịu ra mặt:
“Những gì cần nói tôi đã nói hết, mời anh đi cho.”
Trái ngược với thái độ hung hãn của tôi, sự bình tĩnh khác thường đó của anh khiến tôi rất bất ngờ.
Điều Lục Nhất Minh nói đến như đâm trúng tâm sự mà tôi hằng che giấu.
“Lam Khanh, em đang nói dối.
Rõ ràng đó là con của tôi, sao em liên tục phủ nhận? Bụng to như này chắc cũng được tháng rồi đúng không? Mà thời điểm đó trùng khớp đoạn thời gian em làm luận văn tốt nghiệp.”
Trái tim trong lồng ngực đập nhanh, cảm giác co thắt ấy làm tôi đau đớn vô cùng.
Cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra, nhưng tôi nhất định không để mọi chuyện phát triển đúng ý anh ta đâu.
“Anh thôi đi! Tôi đã nói rồi, anh không nghe thấy hả? Đứa bé không phải con anh, nó không có xíu xiu nào quan hệ với anh, một chút cũng không có!”
“Cho dù là vậy, nhưng hành động phủ nhận em đang làm là không thể chấp nhận được.
Trước thổ thần cai quản ở đây, em có dám thề nó không phải con anh không?”
“Tôi…”
Tôi ấp úng mãi không dám thề thốt.
Nói ra thì lại bảo mê tín này nọ nhưng quả thực đã có người thề rất to trước bàn thờ song đến lúc không thực hiện đúng những gì đã thề phải trả giá bằng cả tính mạng.
Lục Nhất Minh biết tôi coi trọng tín ngưỡng tôn giáo nên anh ta cố tình dùng lời lẽ khích bác để phải tôi thề đây mà.
Đúng lúc tôi không biết mình nên đối đáp thế nào, đột nhiên cánh cửa phát ra tiếng động, như có ai đó đụng phải.
Tôi gần như nín thở, mắt nhìn đăm đăm vào cánh cửa với hy vọng cứu tinh xuất hiện giải vây giúp mình.
Quả nhiên, người về nhà vào tầm này ngoài Hoàng Gia Huy ra thì còn ai vào đây.
Nhìn thấy cọng rơm cứu mạng có mặt theo đúng ý mình, đầu tôi nhảy số và nảy ra một ý tưởng.
“Lục Nhất Minh! Tôi từng nói anh không phải bố của đứa bé, đúng không?”
“Phải, nhưng lời nói rối trắng trợn như thế em bắt anh tin kiểu gì? Chúng ta đều là người cứng đầu, em chối đây đẩy là việc của em, còn việc của anh là nhận lại con của mình.”
“Vậy tôi nói cho anh hay.
Người đang đứng trước mặt anh đây chính là bố đứa trẻ, bạn trai của tôi.”
Sau lời tuyên bố mang sức mạnh hủy diệt ngang ngửa một quả bom nguyên tử từ tôi, người phản ứng dữ dội nhất không phải Lục Nhất Minh mà là Hoàng Gia Huy.
Anh ta khoa tay múa chân, nhảy dựng lên như bà hầu đồng.
“Cái giề?”
Tôi phóng đến, một tay bịt cái miệng đang nói oang oang một tay vít cổ Hoàng Gia Huy xuống, trao đổi với anh ta bằng ánh mắt.
“Suỵt! Anh nhỏ tiếng chút đi.
Mồm như loa phóng thanh là chết tôi đấy.”
“Sao thế? Sao tự dưng cô gán tội danh lên đầu tôi?”
“Tôi gán tội gì?”
“Làm cô có bầu đó.”
“Mệt quá! Anh cứ nhận vơ mình là bố đứa trẻ đi, đuổi anh ta đi xong tôi sẽ nói rõ lý do, được không?”
“Tôi không phải người làm sao tôi phải nhận?”
“Vậy anh có giúp tôi không thì bảo đây?”
“Ờ giúp thì giúp nhưng tôi có điều kiện.”
Tôi gấp suýt phát khóc tới nơi, miệng bật thành tiếng nhưng không to đến mức Lục Nhất Minh nghe thấy.
“Điều kiện gì nói nhanh đi.”
Mặt Hoàng Gia Huy tỉnh bơ.
“Để sau khác nói giờ tôi chưa nghĩ ra.”
Nếu không phải đang e ngại ánh mắt xét nét của Lục Nhất Minh, chắc có lẽ tôi chạy vào bếp xách cái chảo phang mạnh vào đầu tên đáng ghét này từ lâu rồi.
Nhân lúc người ta gặp khó khăn là thừa nước đục thả câu à?
Người đâu mà khôn thế!
“Không trêu cô nữa tôi sẽ giúp, nhưng nhớ rằng tôi không thích giúp không công đâu nhá!”
Anh cút đi được rồi đấy!
Ánh mắt tôi muốn nói như thế đó nhưng đành nén xuống, cảm giác ngậm bồ hòn làm ngọt thật không dễ chịu gì.
Sau một hồi được tôi mớm lời, Hoàng Gia Huy diễn xuất rất nhập tâm, nghe vào như thể tôi và anh ta là quan hệ yêu đương vậy.
“Này anh kia! Anh là ai? Đến tìm bạn gái của tôi có việc gì?”
Lời xàm xí như thế hiển nhiên Lục Nhất Minh không tin, anh một mực nhấn mạnh:
“Bạn gái của cậu? Vậy tôi hỏi cậu có quan hệ gì với “vợ” của tôi?”
Hoàng Gia Huy không hề tỏ ra kém cạnh, anh ta xuất chiêu.
“Tôi không cần biết! Khi quen tôi cô ấy nói mình chưa có gia đình, nên tôi là bạn trai hiện tại của cô ấy.”
“Nhưng tôi và cô ấy chưa li dị, cho dù cậu là bạn trai của cô ấy thì cũng không có cửa đâu.”
Ây, đúng là một câu nói chí mạng mà.
Hoàng Gia Huy quay qua nhìn tôi, đưa ra tín hiệu cầu cứu.
“Anh ta khó xơi thật đấy.”
“Anh cúi thấp đầu xuống đi, tôi nhờ anh làm cái này.”
Miệng anh ta hỏi nhưng vẫn làm theo lời tôi, cúi thấp đầu xuống.
“Làm cái gì cơ?”
“Nghiêng mặt về bên trái, tôi và anh cùng phối hợp làm một cảnh hôn giả giống trong phim.”
Chứng kiến cảnh tượng đó, cuối cùng Lục Nhất Minh nổi giận đùng đùng, anh đứng dậy tông cửa bỏ về, cũng không thèm ngoái đầu nói gì luôn.
Anh ta bỏ đi theo ý muốn của tôi rồi nhưng sao cứ thấy lấn cấn ở đâu đó không giải thích được nhỉ?.