Cuối năm, tập đoàn Vân Giác mở họp thường niên ở làng du lịch dưới chân núi Lan Quang.
Từ khi giải quyết vụ việc Tỉnh Long Vương, hạng mục làng du lịch như có thần quân trợ giúp, tiến triển vô cùng thuận lợi.
Hiện giờ kỳ hai đã chính thức khai trương, lợi nhuận thu về không dứt, cực kì nổi danh ở các thành thị xung quanh.
Báo cáo tài chính của tập đoàn đẹp mắt, quy mô cuộc họp thường niên cũng tổ chức hào nhoáng mười phần, ngoài đưa toàn bộ công nhân đến làng du lịch nhà mình kỳ nghỉ phép, còn mời không ít minh tinh.
Tuy Tiết Trầm không phải nhân viên của Vân Giác, nhưng cũng nhận được lời mời tham gia cuộc họp thường niên.
Cậu chẳng hề bất ngờ, Từ Nhân Thành là chỗ quen biết, nhân phẩm không tồi, làm việc cũng chu đáo, Tiết Trầm vui vẻ cho anh ta mặt mũi.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất, là Vân Giác thuộc sản nghiệp gia tộc cha Giản Lan Tư, Giản Lan Tư cũng được mời, vì thế hai người tính đi nghỉ phép luôn.
Trong bữa tiệc, Tiết Trầm và Giản Lan Tư ngồi cùng bàn với nhóm quản lí cấp cao Từ Nhân Thành.
Hạng mục núi Lan Quang thành công lớn, Từ Nhân Thành phụ trách chính hiện giờ là ngôi sao của buổi tiệc, hào quang tỏa sáng ngời ngời.
Tuy vậy sau khi nâng ly cạn chén, trên mặt anh ta lại lộ ra vài phần ưu thương, nhìn Tiết Trầm và Giản Lan Tư đầy thổn thức: "Các cậu đừng nghĩ cuộc sống của tôi thế này là viên mãn lắm rồi, kỳ thật tôi có một tiếc nuối mà nhiều tiền đến đâu cũng không bù đắp được."
Không ngờ người thành công như Từ Nhân Thành cũng có chuyện buồn lòng, Giản Lan Tư định lịch sự hỏi han hai câu, Tiết Trầm lại ngáp dài một hơi, vô tình bảo: "Đừng nói, không muốn nghe, tôi không có hứng thú với phiền não của kẻ có tiền."
Xem tướng mạo của Từ Nhân Thành, phúc khí dày nặng, thuận buồm xuôi gió, nửa đời sau cũng chẳng gặp bất trắc gì.
Tuy ở dưới nước Tiết Trầm khá giàu, nhưng số dư trong thẻ ngân hàng phỏng chừng chỉ bằng số lẻ của Từ Nhân Thành, thật sự không muốn quan tâm anh ta.
"......" Giản Lan Tư bất đắc dĩ liếc bạn trai một cái, cảm thấy hơi buồn cười, con rồng nhỏ này vẫn luôn mất kiên nhẫn như vậy.
Anh suy nghĩ, vẫn là cho Từ Nhân Thành một bậc thang: "Không biết tổng giám đốc Từ có điều gì tiếc nuối?"
Tiết Trầm nhìn anh một cái thật sâu: "Honey, anh sẽ hối hận."
Giản Lan Tư:?
Anh còn đang khó hiểu, Từ Nhân Thành lại tiện thể leo lên, nhìn bọn họ đầy ưu phiền: "Hiện tại tôi trông giống như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng có ai biết tôi công tác nhiều năm như vậy, chưa từng trúng thưởng trong buổi họp thường niên bao giờ!"
Từ Nhân Thành nổi tiếng là người kém may mắn, từ khi đi làm đến nay không biết đã tham gia rút thăm trúng thưởng bao nhiêu lần, nhưng một lần cũng chưa từng trúng.
Tiệc khánh công năm kia anh ta vốn có cơ hội, nhưng thế nào lại ma xui quỷ khiến đưa dãy số cho Tiết Trầm.
Hoặc là nói, bởi anh ta đưa dãy số cho Tiết Trầm, dãy số ấy mới có thể ăn giải.
Giản Lan Tư: "......"
Anh mặt không cảm xúc quay đầu nhìn Tiết Trầm, "Em nói đúng, anh hối hận."
Vẫn là đôi mắt của chân long sắc bén, xem thấu được kẻ có tiền hay ra vẻ.
"Đừng nói như vậy mà." Từ Nhân Thành ho nhẹ, "Không thể vì tôi giàu mà làm lơ phiền não của tôi, kẻ có tiền chúng tôi cũng muốn trải nghiệm niềm vui sướng khi trúng thưởng, phần thưởng không quan trọng, quan trọng nhất chính là cảm giác... Tiểu Giản cũng có tiền, hẳn sẽ đồng cảm chứ."
Giản Lan Tư suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Tiết Trầm: "Nếu em muốn đánh anh ta, anh sẽ canh chừng giúp em."
Từ Nhân Thành: "......"
Tuy rằng mọi người đều có tiền, nhưng buồn vui không thể tương thông.
Lúc này Tiết Trầm đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu cười tủm tỉm: "Tổng giám đốc Từ, anh thật sự muốn trải nghiệm cảm giác trúng thưởng sao?"
"?"Từ Nhân Thành không hiểu lí do cậu hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu, "Rất muốn rất muốn ~"
Lại thở dài một hơi, "Đáng tiếc, đây là thứ có tiền cũng chẳng mua được."
Tiết Trầm bật ra tiếng thì thầm của ác long: "Nếu tôi nói tiền có thể mua được thì sao?"
Giản Lan Tư phản ứng ngay, từ từ quay đầu nhìn Tiết Trầm đang nở nụ cười sâu kín, thấp giọng nói: "Ái phi, đừng lúc nào cũng đánh đập kẻ có tiền, phải nghĩ cách bòn rút từ bọn họ."
Giản Lan Tư: "......"
Không hổ là em, rồng nhỏ của anh!
Anh im lặng một lát, sau đó cũng nhìn Từ Nhân Thành, mặt không biến sắc bảo: "Tổng giám đốc Từ, đôi lúc tiền tài có thể mua được vận khí, chẳng qua phải xem anh nguyện ý bỏ ra bao nhiêu."
Từ Nhân Thành: "..."
Không biết vì sao, anh ta cảm thấy ánh mắt Tiết Trầm và Giản Lan Tư nhìn anh ta giống như một con cá mắc cạn.
Hẳn là ảo giác nhỉ?
Từ Nhân Thành dẹp bỏ bất an trong lòng, cười ha hả nói: "Bạn học Tiết còn có bản lĩnh này ư? Thế thì tốt quá, như vậy đi, nếu cậu giúp tôi trúng giải nhất, tôi cho các cậu con số này."
Anh ta giơ một ngón tay, lại nói, "Giải nhì thì bớt một nửa, cứ thế mà tính, được không?"
Tiết Trầm nhìn ngón tay kia, cảm khái: "Xem ra tổng giám đốc Từ thật sự rất muốn trúng thưởng......"
Trị giá của giải nhất là gần hai vạn, Từ Nhân Thành lại nguyện ý trả một trăm vạn chỉ để trải nghiệm cảm.
Đây là niềm vui của kẻ có tiền sao?
Cậu hiểu lầm Từ Nhân Thành rồi, sở dĩ Từ Nhân Thành mở bảng giá cao như vậy, ngoại trừ giàu sụ thì chủ yếu vẫn là không tin Tiết Trầm thực sự có bản lĩnh này.
Tuy Tiết Trầm bắt yêu quái rất đỉnh, nhưng vấn đề sắp xếp vận khí khác xa so với trừ tà.
Nếu Tiết Trầm thật sự nói trúng thưởng liền trúng thưởng, trực tiếp đi mua vé số là được rồi, cần gì phải đứng trung gian ăn giá chênh lệch chứ.
Đương nhiên đây cũng là bằng chứng cho thấy Từ Nhân Thành không đủ hiểu Tiết Trầm.
Không phải Tiết Trầm chưa nghĩ đến việc phát tài bất chính, bản lĩnh của Tiểu Hồng ngày một phát triển tốt hơn, nhưng vận số do trời định, không nên tiêu hao quá độ...... Vẫn là kiếm tiền từ những kẻ coi tiền như rác mới thú vị.
Từ Nhân Thành lí luận rõ ràng, logic kín kẽ, vừa được giả ngầu lại không cần tiêu nhiều tiền.
Tức khắc càng thêm vui sướng.
Sau đó anh ta nhìn thấy Tiết Trầm cười thần bí: "Một lời đã định."
Nói xong với tay vào trong túi, len lén lấy ra một con cá.
Từ Nhân Thành:?
Anh ta theo bản năng dụi mắt, để khẳng định bản thân không nhìn lầm.
Thứ Tiết Trầm móc ra từ trong túi, thật sự là một con cá Koi màu đỏ lớn bằng nửa cánh tay.
Mấu chốt là nó vẫn còn sống, đôi mắt nhìn dáo dác xung quang.
Không sai, biết họp thường niên có rút thăm trúng thưởng, Tiết Trầm chủ đích mang cá Koi may mắn đi cùng.
Sự thật chứng minh, cá Koi cực kì may mắn.
Tiết Trầm vốn dĩ chỉ muốn giật giải nhất, không ngờ vậy mà có người đưa một trăm vạn tới cửa.
Từ Nhân Thành lặng im hai giây, nghiêm túc hỏi: "Bạn học Tiết, túi cậu đựng nước à?"
Họp thường niên đã diễn ra vài giờ, nói cách khác con cá này cũng ở trong túi Tiết Trầm từng ấy thời gian, nếu không có nước sao mà sống nổi?
"Không có." Tiết Trầm đáp.
Từ Nhân Thành: "Vậy sao con cá kia lại......"
Tiết Trầm "À" một tiếng, thuận miệng nói: "Đây là yêu quái."
Nói rồi nhéo đuôi cá, "Tiểu Hồng, chào hỏi tổng giám đốc Từ đi."
Từ Nhân Thành chưa kịp phản ứng, đã thấy cá Koi há to miệng lễ phép bảo: "Chào tổng giám đốc Từ, tôi là cá Koi Tiểu Hồng."
Từ Nhân Thành:!!!!
Một tay anh ta ôm ngực, may mà chưa kêu ra tiếng.
Hồi lâu sau, Từ Nhân Thành mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, nhanh chóng quay đầu nhìn bốn phía, hên là người ngồi cùng bàn vừa lúc chạy đi nơi khác kính rượu, trên sân khấu đang có ngôi sao nổi tiếng biểu diễn, mọi người đều hướng mắt lên đó, không ai chú ý tới bọn họ.
"A này này, này......" Từ Nhân Thành uống một hớp rượu lớn, vất vả lắm mới nói hoàn chỉnh cả câu, "Lần sau bạn học Tiết cảnh báo trước khi móc yêu quái ra, để tôi chuẩn bị tâm lý một chút được không?"
"Cần gì chuẩn bị tâm lý?" Tiết Trầm kỳ quái nhìn anh ta, "Cũng đâu phải lần đầu tiên anh nhìn thấy yêu quái."
Trước kia Từ Nhân Thành còn bị cóc thành tinh nhập vào người rồi mà.
Từ Nhân Thành: "...... Cái đó không giống."
"Đương nhiên không giống." Tiết Trầm tán đồng gật đầu, thả Tiểu Hồng lên tay Từ Nhân Thành, còn lộ ra nụ cười gian thương dối trá dụ dỗ anh ta, "Tổng giám đốc Từ, hôm nay anh sẽ gặp may đấy...... Một trăm vạn, xin anh hãy kiểm tra và xác nhận."
Cả người Từ Nhân Thành tê cứng, lúng túng cúi đầu nhìn cá Koi trong tay, cá Koi còn chuyên nghiệp nhếch miệng cười với anh ta: "Tổng giám đốc Từ, kế tiếp là thời khắc chứng kiến may mắn."
Từ Nhân Thành: "..."
Anh ta đột nhiên có loại dự cảm mãnh liệt, hôm nay túi tiền của anh ta sẽ chảy sạch máu.
Nửa giờ sau là thời điểm công bố giải nhất của buổi họp thường niên, Từ Nhân Thành may mắn ẵm trọn.
Danh sách vừa tung ra, một đám quản lí cấp cao ngồi cùng bàn với Từ Nhân Thành đều sợ ngây người.
"Tôi không nghe lầm hả? Lão Từ vậy mà trúng thưởng!"
"Ây, tôi còn tưởng rằng tổng giám đốc Từ chỉ có thể chờ đến khi về hưu, cầm giải thưởng thành tựu chung thân theo quy chế công ty!"
"Hơn nữa còn trúng giải nhất, đây là nhân phẩm tích cóp được mười năm một lần bạo phát hả?"
"Về sau ai nói lão Từ vận may kém, tôi lập tức cãi nhau với người đó, đây rõ ràng là hậu tích bạc phát mà."
() Hậu tích bạc phát: tiết kiệm rất nhiều và giải phóng nó từ từ. Mô tả rằng bạn chỉ có thể làm tốt mọi việc nếu bạn chuẩn bị tốt.
Bạn bè lâu năm nhiệt liệt chúc mừng, nhưng Từ Nhân Thành lại không vui vẻ như trong tưởng tượng, khóe mắt thậm chí còn hơi ướt át, anh ta liếc mấy người đang nói chuyện, thở dài một hơi: "Không phải nhân phẩm tích cóp mười năm, mà là tiền tích cóp mười năm."
Những người khác:??
Doanh nhân thành đạt giả bộ tốt thật đấy.
......
Dù thế nào đây vẫn là lần đầu tiên Từ Nhân Thành trúng thưởng, còn là giải thưởng lớn, sau thời gian ngắn ngủi đau lòng cho bản thân, anh nhanh chóng tỉnh táo lại.
Rốt cuộc với anh ta mà nói, kiếm tiền không khó, trúng thưởng mới khó.
Từ Nhân Thành lên sân khấu lãnh thưởng, khi xuống dưới phát hiện nhiều thêm một vị mỹ nữ da trắng xinh đẹp ngồi cùng bàn, là khách quý biểu diễn đêm nay - Lệ Phù.
Lệ Phù lúc trước dứt khoát cắt đứt với tên đàn ông cặn bã Tự Thanh gì gì đó, ly hôn chạy lấy người, ở trên mạng đạt được ủng hộ nhiệt tình, cô cũng mượn sự việc này một lần nữa quay lại tầm mắt công chúng.
Bởi vì ngoại hình xuất sắc cũng tài năng thiên bẩm, luôn có chương trình tìm đến cô.
Giọng hát của Lệ Phù chưa khôi phục, nhưng cô biết nhiều loại nhạc cụ, hơn nữa có năng lực yêu quái trời sinh, vô tình đạt được hiệu quả giải trí, tuy độ nổi tiếng không còn như thời kỳ đỉnh cao, nhưng vẫn luôn duy trì lượng fan không nhỏ.
Bởi vì đều ở Phù Thành, Vân Giác tổ chức họp thường niên cũng mời Lệ Phù đến biểu diễn.
Tiết Trầm coi như là nửa sư phụ ( có trả phí) của Lệ Phù, bởi vậy Lệ Phù biểu diễn xong lập tức tới chào hỏi cậu.
Từ Nhân Thành chưa biết nguyên do, thấy thế có chút bất ngờ: "Không ngờ bạn học Tiết còn quen biết quý cô Lệ Phù đây."
"Đúng vậy." Tiết Trầm thuận miệng đáp, "Tôi từng đi bắt yêu quái ở nhà cô ấy."
Từ Nhân Thành kinh ngạc: "Nhà cô Lệ Phù từng bị yêu quái náo loạn ư?"
Anh ta nhớ lại tin tức liên quan đến Lệ Phù, cảm giác chính mình vừa hóng được chuyện lớn, thò lại gần nhỏ giọng bảo, "Không phải chồng trước Tự Thanh gì gì đó của quý cô Lệ Phù là yêu quái chứ?"
"Không phải." Lệ Phù chớp mắt, chỉ vào bản thân, "Tôi mới là yêu quái."
Từ Nhân Thành:?
Tiết Trầm vừa kiếm lời anh ta một trăm vạn, phá lệ kiên nhẫn giải thích: "Lệ Phù là người cá."
Từ Nhân Thành lặng đi, một lúc sau mới từ từ hồi phục, anh ta nhìn Tiết Trầm, chân thành nói: "Thực ra tôi chỉ muốn làm một kẻ giàu có đơn thuần, không cần biết nhiều như vậy."
Tiết Trầm khoát tay: "Vậy lần sau anh nhớ nói trước."
Từ Nhân Thành: "......"
Cậu đâu có cho tôi cơ hội nói trước.
- -------------------