ŧɦɑռɦɭıռɦɕốɕ
[ Nếu chụp nhiều ảnh tự sướng hơn, tôi sẽ không kéo anh vào danh sách đen ]
Chờ Tiết Trầm lên sân khấu nhận phần thưởng xong, Từ Nhân Thành còn chưa vực dậy nổi tinh thần, vẻ mặt xót xa nhìn cậu.
Tiết Trầm thấy bộ dáng chịu đả kích sâu sắc của anh ta: “Không đến nỗi như vậy chứ, giám đốc Từ, hay là tôi giao điện thoại cho anh nhé?”
Tuy rằng kiếm tiền không dễ dàng, nhưng Từ Nhân Thành rất hào phóng với cậu, lại thờ phụng Phục Ba Quân, Tiết Trầm quyết định cho anh ta chút mặt mũi.
Từ Nhân Thành xua xua tay, trong giọng nói chứa đầy bi thương: “Cậu không hiểu……”
Anh ta đạt được đến vị trí này, tiền thưởng của một hạng mục cũng là hơn mấy trăm ngàn vạn, làm sao còn quan tâm đến chút ít phần thưởng này, anh ta chỉ khó mà tin nổi hết thảy chuyện vừa mới xảy ra.
Mười năm! Anh ta làm việc cho tập đoàn Vân Giác mười năm, chưa từng trúng giải ở bất kì bữa tiệc nào, con số vừa nãy đưa đi, vậy mà lại trúng thưởng, còn là giải đặc biệt.
Như này quá sốc rồi!
Người ngồi cùng bàn cũng “chậc chậc”, ánh mắt nhìn Từ Nhân Thành tràn ngập sự đồng tình.
Không phải nói con số Từ Nhân Thành sờ qua đều không có cơ hội trúng thưởng sao?
Chẳng lẽ anh ta thăng cấp?
Tiết Trầm suy nghĩ một chút, an ủi nói: “Đây không phải vấn đề của anh, mà là vấn đề của tôi.”
Từ Nhân Thành bàng hoàng nhìn cậu.
Tiết Trầm nghiêm mặt: “Là vận khí của tôi quá tốt.”
“Cảm ơn.” Từ Nhân Thành ấn ấn ngực mình, “Nếu được, về sau mong cậu đừng an ủi tôi.”
……
Sau khi kết thúc tiệc khánh công, Từ Nhân Thành không để Giản Lan Tư gọi xe, mà nhờ tài xế của mình đưa anh và Tiết Trầm cùng nhau về trường học.
Từ Nhân Thành vẫn ngồi ghế phụ như trước, Giản Lan Tư và Tiết Trầm ngồi ghế sau.
Trên đường, Tiết Trầm lấy điện thoại di động vừa mới trúng thưởng ra, chuẩn bị chuyển dữ liệu từ điện thoại cũ sang, nhưng sau khi thao tác một hồi, lại bắt đầu trở nên bực bội.
Lần này cậu có kinh nghiệm, liếc mắt nhìn Giản Lan Tư một cái, rất tự nhiên đưa hai chiếc điện thoại qua: “Anh nhập dữ liệu giúp tôi nha.”
Giản Lan Tư: “…… Được.”
Anh nhận lấy điện thoại bắt đầu thao tác, cảm thấy người bên cạnh chậm rãi cọ lại đây, kéo theo đó là hơi thở tự nhiên lại mát lạnh trong ký ức.
Nhàn nhạt nhưng vẫn làm người ta nhớ kĩ, khiến Giản Lan Tư liên tưởng đến tuyết trên đỉnh núi, anh hơi ngây ngẩn, động tác trong tay cũng vô thức chậm lại.
Ngay sau đó bên tai truyền đến âm thanh của Tiết Trầm: “Anh không biết làm sao?”
Giản Lan Tư phục hồi lại tinh thần, bình tĩnh thực hiện bước tiếp theo.
Chờ đến khi ô tô dừng lại ở cổng trường, dữ liệu cũng vừa được nhập xong.
Tiết Trầm cất điện thoại vào trong túi, xuống xe, nghiêng đầu nhìn Giản Lan Tư một cái: “Đi cùng chứ?”
Giản Lan Tư gật gật đầu: “Ừ.”
Hai người sóng vai vào cổng trường, dọc theo con đường đi về ký túc xá, thực tự nhiên mà tán gẫu chuyện xảy ra hôm nay.
Giản Lan Tư nhớ tới việc Tiết Trầm sử dụng sấm sét xử lý kẻ bắt chước, cười nói: “Đạo thuật của Trung Quốc rất thú vị.”
“Anh cũng rất lợi hại.” Tiết Trầm nghĩ đến một kiếm Giản Lan Tư dùng để đối phó Tỉnh Long Vương, cậu không hiểu biết lắm về pháp thuật phương Tây, nhưng cũng có thể nhìn ra một chiêu kiếm kia của Giản Lan Tư thực không đơn giản.
Nếu lúc ấy Giản Lan Tư thẳng tay chém xuống, e rằng Kim Vọng Nguyệt sẽ không chỉ đứt đầu lưỡi như vậy.
Giản Lan Tư: “Kiếm thuật của kỵ sĩ chủ yếu đến từ niềm tin, khác biệt so với pháp thuật Trung Quốc.”
“Tôi cảm thấy không có gì khác nhau.” Tiết Trầm không cho là đúng, “Trên đời có một câu nói “đạo pháp tức tâm pháp, trước khi tu đạo thì phải tu tâm”.”
Cậu sâu sắc nhìn Giản Lan Tư, “Đàn ông có đức tin vững vàng thì tu đạo sẽ không quá tệ.”
Giản Lan Tư: “……”
Anh như có điều suy ngẫm, một lát sau đột nhiên hỏi: “Vậy cậu cảm thấy nếu tôi tu luyện pháp thuật Trung Quốc, cũng có thể thành công ư?”
Tiết Trầm thuận miệng trả lời: “Thử thì biết.”
Trong lúc nói chuyện đã đến dưới ký túc xá của Tiết Trầm, hai người dừng bước.
Giản Lan Tư đang muốn tạm biệt, lời đến bên miệng lại nuốt về, ngược lại nói: “Sau này thường xuyên liên lạc.”
Tiết Trầm nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh, ý tứ sâu xa nói: “Có thể, tốt nhất là liên lạc qua video.”
Giản Lan Tư: “……?”
.
Tiết Trầm trở về ký túc xá, bạn cùng phòng lập tức phát hiện cậu thay di động.
Trình Hàm chua chát nói: “Thật tốt, nhận được nhiều tiền lương như vậy là có thể mua điện thoại di động loại mới nhất.”
“Nói bừa gì thế.” Tiết Trầm liếc cậu ta một cái, “Nhận được từ rút thăm trúng thưởng.”
Bạn cùng phòng: “……”
Trình Hàm không nhịn được hỏi: “Tiểu Hồng thật sự không làm phép đến mức hộc máu chứ?”
“Không biết được.” Tiết Trầm ung dung thong thả đáp, “Nhưng nếu nó không làm, nhất định sẽ bị tôi đánh tới hộc máu.”
Trình Hàm: “……”
Làm yêu quái ở trường học bọn họ, thật thảm.
……
Nói thì nói vậy, qua hai ngày, sau khi Tiết Trầm học xong vẫn tiện đường đi ra hồ nhân tạo thăm Tiểu Hồng.
Cậu mua một ít thức ăn cho cá ở quán cà phê ven hồ, sân thượng của quán vươn ra mặt nước, cậu dựa vào lan can rắc thức ăn cho cá, một bên nói: “Cá chép béo, ra đây.”
ŧɦɑռɦɭıռɦɕốɕ
Bên cạnh có bạn học khác đang nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, một nữ sinh trong đó nghe được lời của Tiết Trầm, vội vàng tốt bụng nhắc nhở: “Bạn học, cậu tốt nhất đừng kêu Tiểu Béo như vậy, khụ, ý tôi là cá chép lớn…… Gần đây tâm tình của cá chép lớn hình như không tốt lắm, có rất nhiều người bị nó hắt nước.”
Một người khác ngồi cùng với cô cũng gật gật đầu: “Gần đây cá chép lớn vô cùng hung dữ, không biết có phải do bị thương hay không.”
Nhắc tới cái này, nữ sinh đằng trước còn hơi lo lắng, “Vài ngày trước đôi mắt của nó hoàn toàn bị lõm xuống thành một lỗ to, cũng không biết vì sao, mọi người còn muốn tìm bác sĩ khám cho nó, đáng tiếc là không bắt lên được.”
“Cậu đừng gọi bừa, cẩn thận kẻo bị ướt toàn thân.”
Tiết Trầm không thèm để tâm: “Nó không dám.”
“Vậy cậu không hiểu cá chép lớn rồi, ngay cả hiệu trưởng cũng bị nó hắt nước đó.”
Đang trong lúc nói chuyện thì một con cá chép màu đỏ vàng cực kỳ bắt mắt với hình thể thật lớn nổi lên, không nhúc nhích, ngay cả con ngươi cũng không dám chuyển, thoạt nhìn cực kỳ thành thật.
Tiết Trầm lại rắc thêm hai nắm thức ăn cho cá: “Cá chép béo, gần đây biểu hiện không tồi, thưởng cho mày nè, ăn đi.”
Lúc này Tiểu Hồng mới nơm nớp lo sợ ăn xong thức ăn cho cá.
Hai nữ sinh bên cạnh:?
Bọn họ nhìn nhau, đều khiếp sợ.
“Trời ơi, đây là cá chép lớn sao?”
“Nó không nhảy dựng lên hắt nước sao??”
“Không phải, sao nó lại thành thật như vậy? Trước kia toàn đuổi những con cá khác đi rồi ăn mảnh cơ mà?”
Tiết Trầm không quan tâm âm thanh bên cạnh, sau khi rắc xong thức ăn cho cá, nhẹ nhàng giơ tay lên, đưa một tia linh khí của mình vào trong nước: “Cái này cho mày.”
Dường như có một cơn gió nhẹ lướt qua, mặt nước lăn tăn gợn sóng, lát sau, đàn cá chép trong hồ đồng loạt xôn xao, gần như là tranh đoạt trồi lên trên mặt nước, vội vàng bơi về phía quán cà phê này. Chỉ trong nháy mắt đã chen lấn đến lít nha lít nhít, ngay cả cá chép lớn Tiểu Béo luôn luôn bá đạo cũng không thể đuổi đám cá đó đi.
Tình cảnh quá đột ngột, trong chốc lát đã thu hút không ít người qua đường ở bên hồ.
“Sao lại thế này? Toàn bộ cá chép trong hồ đều nổi lên sao?”
“Cá chép bạo động ư??”
“Không chỉ vậy đâu, cả động vật khác cũng trồi lên rồi…… Kia có phải là rùa không?”
“Mẹ kiếp, hay là động đất ??”
“Oa —— mọi người mau nhìn Tiểu Béo kìa!”
Trong tiếng la hét, một con cá chép màu đỏ vàng với cái đuôi thật lớn nhảy cao lên, ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp, mang theo bọt nước phản xạ ra ánh sáng trong trẻo dưới những tia nắng mặt trời, làm người xem hoa mắt.
Sau đó là một tiếng vang “Bùm” nho nhỏ, cá chép lao vào trong hồ, đưa tới một hồi tán thưởng.
“Trâu bò! Làn sóng nước này thật hoàn hảo!! Tôi cho điểm tối đa!”
“Tiểu Béo đây ư? Nhảy cao như thế mà chưa bắn ra chút bọt nước nào? Đây vẫn là Tiểu Béo hơi tí là hắt nước cho người ta ướt toàn thân sao?”
“Tiểu Béo thật xinh đẹp! Nhảy lên dễ nhìn quá!”
Bên hồ liên tục vang lên tiếng cảm thán kinh ngạc, hấp dẫn càng ngày càng nhiều người vây xem, đàn cá chép còn lượn lờ trên mặt hồ, tụ tập ở gần lan can chậm chạp không chịu tản đi.
Cá chép lớn màu đỏ vàng lẫn lộn trong đó, nửa thân cá nổi trên mặt nước, si ngốc nhìn nơi nào đó trên bờ.
Có người ngạc nhiên mà “Ồ” một tiếng, “Con mắt Tiểu Béo thật đẹp.”
Tiết Trầm đối với sự cảm kích của Tiểu Hồng không để ý lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Nỗ lực nhiều vào.”
Đúng vậy, càng nỗ lực, càng may mắn!
Tiểu Hồng càng nỗ lực, cậu sẽ càng may mắn!
Cá lớn trong nước dùng sức gật đầu, chẳng qua bởi vì cá không có cổ, thoạt nhìn như bị điện giật, toàn bộ thân cá điên cuồng lắc lư, gợi lên rất nhiều suy đoán.
……
Bên lan can đầy ắp người, Tiết Trầm có chút không kiên nhẫn, định rời đi. Cậu vừa quay người lại, đột nhiên một nam sinh xông ra từ bên cạnh, chắn trước mặt cậu, thở phào nhẹ nhõm nói: "Tiết Trầm, rốt cuộc gặp được cậu rồi."
Tiết Trầm ngẩng đầu lên, phát hiện là một thanh niên khôi ngô tuấn tú, đối phương cười tủm tỉm nhìn cậu: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lúc được không?"
Tiết Trầm rất có kiên nhẫn đối với những người đẹp mắt, nghe vậy cũng thân thiện nở nụ cười: "Xin hỏi anh là ai?"
Thanh niên: "..."
Khuôn mặt thanh niên cứng đờ, vẻ mặt toát ra chút bất đắc dĩ: "Xem ra cậu thật sự rất giận tôi."
Lúc này, Tiết Trầm cảm thấy một tia chua xót nhàn nhạt như có như không lướt qua trong trí nhớ còn lưu lại của thân chủ, còn có một đoạn ký ức ngắn liên quan.
"Là anh à." Tiết Trầm bỗng nhiên tỉnh ngộ, lông mày hơi chau lại, không rõ hỏi, "Có chuyện gì không vậy?"
Thanh niên trước mắt, đúng là học trưởng Lương Trĩ mà nguyên chủ thầm mến nhiều năm.
Lương Trĩ lớn hơn Tiết Trầm hai tuổi, là học trưởng khóa trên, sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường tiếp tục làm nghiên cứu.
Khi nguyên chủ nhập học, Lương Trĩ đã tới năm thứ ba, được phân đến dẫn dắt lớp của bọn họ, bởi vậy hai người có tiếp xúc, nguyên chủ cũng chậm rãi bị Lương Trĩ hấp dẫn, sinh lòng yêu mến anh ta.
Mãi cho đến vài ngày trước, tại lễ tốt nghiệp, nguyên chủ quyết tâm dũng cảm một lần, lấy hết can đảm thổ lộ với Lương Trĩ, nhưng bị Lương Trĩ uyển chuyển từ chối.
Bởi vậy nguyên chủ chịu đả kích rất lớn, hơn nữa còn đủ loại nguyên do kéo theo, cuối cùng tạo thành bi kịch.
Tiết Trầm cho rằng mấy chuyện này đều không liên quan đến mình.
Cậu lười quản quan hệ của nguyên chủ, nhìn thấy thuận mắt thì phản ứng một chút, nhìn không thuận mắt trực tiếp ngó lơ, Lương Trĩ vốn thổ lộ thất bại đã sớm bị cậu kéo vào danh sách đen.
Nhưng lúc này anh ta lại xuất hiện ở trước mặt cậu, còn một bộ dạng phải nói chuyện cẩn thận, khiến Tiết Trầm không hiểu nổi.
Chẳng lẽ sau khi tỏ tình thất bại còn có loại quan hệ này?
Người phàm thiếu bạn bè đến vậy sao?
Mang tâm tình hoài nghi, Tiết Trầm vẫn ngồi xuống cùng Lương Trĩ ở quán cà phê…… Chủ yếu vì ngoại hình của Lương Trĩ cũng không tệ lắm, chỉ cần mắt anh ta không phải hai mí, Tiết Trầm chưa chắc đã có loại kiên nhẫn này.
Hai người ngồi mặt đối mặt, Lương Trĩ có chút chần chừ, suy nghĩ một chút mới thấp giọng mở miệng: “Tiết Trầm, tôi hiểu hiện tại cậu không muốn gặp tôi, nhưng tôi muốn nói cho cậu, mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, tôi thật sự vẫn luôn coi cậu là bạn tốt, đàn em tốt của tôi, cũng không hy vọng quan hệ của chúng ta trở nên như thế này……”
Tiết Trầm không kìm lòng được hỏi: “Như thế nào?”
Lương Trĩ nghẹn một chút, cảm xúc được ấp ủ tốt tức khắc bị đánh gãy, anh ta nghi ngờ Tiết Trầm có phải cố ý dùng phương thức như vậy để che giấu cảm xúc của mình hay không, nhưng vừa mới ngẩng đầu, lại thấy Tiết Trầm đang một tay nâng má, mặt đầy hờ hững lại nghi hoặc mà nhìn mình.
Chẳng bộ lộ ra một chút bộ dạng thương tâm bối rối gì cả.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh ta còn lờ mờ cảm thấy Tiết Trầm dường như hơi khác so với trước kia.
Thoạt nhìn lạnh lùng hơn, đôi mắt thực trong sáng giống như đá quý vậy, đuôi mắt hơi hơi chếch lên mang theo sự sắc bén.
Đây là đặc điểm tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở Tiết Trầm trước kia.
Tiết Trầm tự ti, tính cách mềm như bông, bởi vậy Lương Trĩ cảm thấy lời từ chối sẽ khiến cậu đau lòng, cũng lo lắng cậu em này sẽ không vượt qua nổi, nên lúc này mới tìm tới, định cẩn thận khuyên nhủ cậu một phen.
Nhưng phản ứng lúc này của Tiết Trầm hoàn toàn ngoài dự kiến của Lương Trĩ.
Lương Trĩ suy nghĩ một chút, nói: “Cậu kéo tôi vào danh sách đen, tôi nghĩ cậu hẳn là rất giận tôi.”
“Khi đó không nhớ anh trông như thế nào.” Tiết Trầm thẳng thắn, ăn ngay nói thật, “Nếu anh chụp nhiều ảnh tự sướng hơn, tôi sẽ không kéo anh vào danh sách đen.”
Lương Trĩ:?
Tiết Trầm đang nói cái gì vậy? Lời này của cậu là sao?
Lương Trĩ đang mơ hồ, Tiết Trầm đột nhiên nhìn thấy gì đó, đôi mắt bỗng dưng sáng ngời, vẫy vẫy tay với người bên ngoài quán cà phê: “Đàn anh.”
Lương Trĩ quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên con lai có dung mạo điển trai đi qua quán cà phê.
Lương Trĩ có chút ấn tượng với người này, bởi vì người này vừa tới học không bao lâu đã nhờ vào ngoại hình cực kỳ xuất sắc mà trở nên nổi tiếng, Lương Trĩ từng nghe một bạn học nữ nhắc qua, không ngờ là người quen của Tiết Trầm.
ŧɦɑռɦɭıռɦɕốɕ
Nghe thấy giọng của Tiết Trầm, thanh niên con lai dừng chân nhìn lại, sau đó cười khẽ.
“Thật là một cảnh đẹp.” Tiết Trầm không bủn xỉn chút nào mà ca ngợi, sau đó lại liếc Lương Trĩ, lộ ra biểu hiện của một tên đàn ông phóng túng, “Anh cũng cũng không tệ lắm nha.”
“Tôi đi đây.” Tiết Trầm đứng dậy từ biệt, còn rất có kiên nhẫn nói nhiều thêm hai câu, “Rồi tôi sẽ kết bạn lại với anh, anh nhớ phải chụp ảnh tự sướng nhiều chút.”
Lương Trĩ:??
Tiết Trầm mặc kệ phản ứng của anh ta, nói xong đi thẳng ra khỏi quán cà phê, tâm tình suиɠ sướиɠ nói gì đó với Giản Lan Tư, sau đó cùng nhau rời đi.
Trước khi đi, Giản Lan Tư đột nhiên liếc về phía sau, trong mắt không còn ý cười khi gặp Tiết Trầm, chỉ có sự hờ hững.
Lương Trĩ ngơ ngác nhìn bóng dáng bọn họ, trong nháy mắt sinh ra nghi hoặc sâu sắc với chính mình.
Tiết Trầm có ý gì? Mình đang làm gì?
Cậu ta chỉ thích bề ngoài của mình? Hiện tại cậu ta nhìn trúng một tên có bề ngoài tốt hơn?
-----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trầm: Tôi rất giống hải vương.
Trình Hàm: (chuẩn bị hát)