Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[ Anh Trầm, vĩnh viễn là thần! ]
Trong dân gian có rất nhiều truyền thuyết về những sự kiện kì lạ trên đời, ví dụ người đi trong sa mạc vào lúc sáng sớm có thể nhìn thấy ốc đảo hoặc thành phố ở phía xa xa, nhưng khi mặt trời lên đỉnh thì tất cả đều biến mất.
Tuyển tập《 Mộng Khê Bút Đàm 》cũng ghi lại, trên biển Đăng Châu đôi khi sẽ xuất hiện cung điện, đền đài, thành lũy, quan lại, ngựa xe, võng lọng, nhưng thực tế là do mây và sương mù tạo hình thành, dân địa phương gọi đó là thành phố trên biển.
Tới thời hiện đại, ảo ảnh được giải thích bởi khoa học, mọi người đều cho rằng hiện tượng này do ánh sáng bị khúc xạ tạo nên.
Trong những câu chuyện xuất hiện từ xa xưa, ảo giác lại có mối liên hệ mật thiết với yêu ma quỷ quái.
Một loại sinh vật rất lớn sống dưới nước có thể tạo ra ảo ảnh là con trai tinh, người xưa cho rằng trai, sò, ốc, hến sau khi tu luyện thành tinh có thể phun ra một loại khí, trong màn khí đó hiện lên các cung điện, đền đài lộng lẫy xa hoa.
Trai tinh làm phép dựa trên trí tưởng tượng của con người, người thường không thể phân biệt mà bị cảnh đẹp làm cho mê muội, lưu luyến mãi trong ảo ảnh không tìm thấy đường ra, cuối cùng bị nó bắt làm tù binh.
Hiển nhiên, cái "chợ trên núi" quỷ dị ở vùng ngoại ô thôn Kê Quan là do một con trai sông thành tinh rất lớn tạo nên.
Chẳng qua bây giờ con trai sông lớn này không còn chút khí chất và phẩm giá của một yêu vật thành tinh nào cả, vỏ trai mở ra, thịt mềm co rút co rút phun tiền bạc ... Phần lớn là tiền xu, tờ năm đồng, tờ mười đồng, cực kỳ giống người bán thức ăn vặt ở chợ hàng rong.
"Tôn giá, đây là tất cả số tiền tôi lừa được trong thời gian này, hiện tại dâng toàn bộ cho ngài, chỉ cầu ngài tha cho tôi một mạng... Hu hu hu, tôi đã hơn một trăm tuổi rồi, thịt vừa dai vừa cứng, băm nhão thành viên cũng không thể ăn nổi đâu."
Từ trước đến nay Lại Hiển Thanh và La Bồng chỉ thấy con trai nhả ngọc, đây là lần đầu tiến thấy thứ biết phun tiền, nhất thời tinh thần bị đánh phá không nhẹ.
Vỏ trai lớn càng nói càng khiến bọn họ điên cuồng đổ mồ hôi.
Đặc biệt là tâm trạng của La Bồng phập phồng lên xuống tựa như chơi tàu lượn siêu tốc, lúc trước anh ta cho rằng sự kiện lừa đảo ở chợ đêm do một tập đoàn có ý xấu thực hiện, cảm thấy vô cùng tức giận.
Sau đó vì thấy chợ quỷ mà bị kinh hoàng nặng nề.
Kết quả không ngờ chợ quỷ chỉ là ảo giác, đứng sau tất cả là một con trai sông đã thành tinh.
Lẽ ra việc phát hiện bên cạnh thôn có một con yêu quái là sự kiện vô cùng đáng sợ, nhưng anh ta chỉ kịp lo lắng vài phút thì nó đã phải đền tội.
Nói thật, tuy từ đầu La Bồng biết Giản Lan Tư có thể dùng pháp thuật, nhưng anh ta chưa hoàn toàn an tâm, bởi dáng vẻ Giản Lan Tư trông tương đối quốc tế hóa, không có vẻ gì là sẽ bắt quỷ thu yêu, hơn nữa mấy người này quá trẻ tuổi.
Hiện tại anh ta mới nhận ra, người trẻ tuổi non nớt vốn chính là bản thân mình.
Thời thế thay đổi, giờ đây anh ta đã hiểu, đánh quái không cần pháp thuật cao cường mà chỉ cần nắm tay đủ cứng đủ mạnh là được.
Nhìn lớp vỏ của con trai tinh trăm năm này vừa thô vừa dày, còn có tu vi bảo hộ, vậy mà bị Tiết Trầm đấm một phát lập tức thủng lỗ.
La Bồng đánh giá, nếu hôm nay con trai tinh này tránh được một kiếp, có lẽ sẽ dành suốt đêm theo đường sông Thoái Bích mà trốn chạy.
Tiết Trầm nhìn con trai tinh nhão nhét thịt mềm không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy khó coi, ghét bỏ nói: "Đổi bộ dạng khác rồi nói chuyện."
"Tuân, tuân lệnh." Đống thịt mềm kia ồm ồm đáp, tiếp theo vỏ trai khép lại, màn sương mù màu trắng theo khe hở lan ra, chờ khi nó tan đi, một nam thanh niên xuất hiện thế chỗ cho con trai ban đầu, vẻ ngoài giống như ông chủ cửa hàng trước đó.
Chỉ là quần áo rách te tua, trên người còn vài vết bầm xanh tím.
Nó cúi đầu bái Tiết Trầm: "Trai nhỏ Xa Bích Quân của sông Thoái Bích ra mắt tôn giá, xin tôn giá xem xét kẻ hèn này trên có người già dưới có trẻ nhỏ mà hạ thủ lưu tình."
Những người khác: "......"
Trai nhỏ ... Con trai tinh này vì tính mạng của bản thân mà cái gì cũng dám nói, nguyên hình của nó thế kia đâu có chút nào dính dáng đến chữ "nhỏ".
Tiết Trầm không dao động, hờ hững nói: "Tao hỏi mày, hôm nay có một nữ sinh mua phải hàng giả quay lại đòi quyền lợi, bây giờ cô ta đang ở đâu?"
"Thì ra là bạn bè của tôn giá, kẻ hèn này đã sớm dốc lòng chăm sóc, không dám có điều sai trái." Xa Bích Quân lấy lòng nói.
Lại Hiển Thanh vội la lên: "Mày đừng có mập mờ nửa thật nửa giả như vậy, mau giao cô ấy ra đây."
Sau khi nói xong, trong lòng cậu ta không khỏi dâng lên sự kiêu ngạo... Ở bên cạnh anh Trầm, yêu quái nào cậu ta cũng dám mắng!
"À à à, ở trong rừng, xin các vị đi theo tôi." Xa Bích Quân nào dám giấu giếm, vội vàng dẫn bọn họ đi vào khu rừng hoang dã bên cạnh, trên đường đi không quên biện hộ cho chính mình: "Tôi là một con trai trung thực, tôi chỉ khiến cô ấy ngủ một giấc mà thôi."
Minh Châu Đại Nguyệt của Tiết Trầm đã mất hiệu lực, La Bồng mở đèn pin ra, cố gắng chiếu sáng cảnh tượng trong khu rừng, nơi này nằm ngay bên cạnh thôn trang, không tính là hoang dã hoàn toàn mà vẫn có con đường nhỏ do thôn dân xây dựng.
Xa Bích Quân dẫn bọn họ đi một vòng quanh thân cây cổ thụ, quả nhiên có một nữ sinh đang nằm trên tàu lá chuối tây dưới mặt đất, nặng nề ngủ say.
"Tính cách của bạn nữ này quá mạnh mẽ, không tìm được khu chợ ảo ảnh của tôi thì nhất quyết ngồi bên sông chờ đợi, tôi thật sự sợ cô ta."
Xa Bích Quân giải thích, nó đã đặt cấm chế cho chợ ảo ảnh, khiến người thường tới một lần sẽ không bao giờ gặp lại lần thứ hai.
Không ngờ Khang Bảo Ni tích cực như vậy, sẵn sàng ngồi ở bờ sông chờ tới buổi đêm, Xa Bích Quân còn muốn kiếm tiền của những người khác, lúc đó mọi người đều nhìn thấy ảo giác trong khi cô ta không thấy thì chẳng phải lòi đuôi sao.
Hết cách, Xa Bích Quân đành phải dùng màn khí mê hoặc Khang Bảo Ni, khí của con trai tinh có thể tạo ra ảo ảnh cũng có thể thêu dệt giấc mơ.
Nó chế tạo cảnh mộng cho Khang Bảo Ni, ngủ dậy một giấc cô ta sẽ quên hết mọi chuyện muốn làm trước đó.
Lại Hiển Thanh bừng tỉnh: "Mày muốn Bảo Ni mơ một giấc mộng mà khi tỉnh lại thấy rất cảm động."
Xa Bích Quân cho rằng đây là lỗi gieo vần: "...... Cũng có thể nói như vậy."
Lại thấy khóe miệng Khang Bảo Ni mỉm cười, chính là bộ dạng chìm trong mộng đẹp.
Lại Hiển Thanh nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại nhìn con trai sông thành tinh, quyết định không gọi Khang Bảo Ni dậy, lát nữa bế cô ấy trở về ngủ một giấc đến sáng mai là tốt rồi.
Tìm thấy Khang Bảo Ni, mục đích của chuyến đi này cuối cùng cũng hoàn thành, mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Giản Lan Tư lần đầu tiên thấy loại yêu quái này, hỏi Xa Bích Quân: "Ông chế tạo khu chợ ảo ảnh ở chỗ này để làm gì?"
Thái độ của Xa Bích Quân rất lễ phép: "Ngài đừng vội, nghe kẻ hèn này từ từ giải thích."
Mặt Tiết Trầm tràn đầy sự không kiên nhẫn: "Đừng có từ từ, làm gì có thời gian, nhanh lên."
"Được được." Xa Bích Quân vội vàng sửa miệng, "Kẻ hèn này lập tức nói ngắn gọn."
Lại Hiển Thanh đứng bên cạnh: "....."
A, lại một hình ảnh quen thuộc.
Một hai con yêu quái chỉ cần xuất hiện trước mặt Tiết Trầm đều trở nên vừa thành thật vừa cung kính.
Xa Bích Quân quả nhiên cực kì trung thực, một năm một mười kể rõ mọi chuyện.
Nó nói rẳng bản thân là một con trai di cư đến sông Thoái Bích, vừa sinh ra đã lớn nhất trong tộc, cũng bởi vậy mà có linh trí hơn người. Trước đây nó vẫn luôn nấp dưới đáy sông dốc lòng tu luyện.
Một thời gian rất dài trôi qua, thẳng đến mấy năm trước, nó may mắn được một vị cao nhân làm phép, cuối cùng cũng có thể biến thành hình người, trở thành một con trai tinh biết phun khí tạo ảo ảnh.
Loài trai sông không giống những yêu quái khác, khả năng di chuyển của nguyên hình rất yếu kém, chỉ có thể dùng chân rìu chậm chạp cào bùn cào cát, bởi vậy mà cả một đời không đi được bao nhiêu địa phương khác nhau.
Cũng bởi Xa Bích Quân chuyên chú tu luyện, hơn nữa vì sợ thiên địch hoặc con người bắt làm thức ăn nên trước khi thành tinh cực kì ít ra khỏi huyệt động, mãi tới khi hóa thành hình người có thể hoạt động tự do, việc muốn làm nhất là đi khắp nơi chiêm ngưỡng những địa điểm phồn hoa mà yêu quái khác nhắc tới.
Trăm triệu lần không ngờ, nó vừa bước được bước đầu tiên đã bị vấn đề thân phận ở thế giới loài người làm khó.
Thời điểm nó bắt đầu tu luyện là triều Thanh của Trung Quốc, khi đó quan phủ quản lý dân cư bằng phương pháp lạc hậu, tùy tiện bịa một cái thân phận đã có thể len lỏi vào giữa đám đông mà không để lộ dấu vết, có yêu quái còn dựng nhà lập nghiệp, chơi bời phóng túng, suиɠ sướиɠ vô cùng.
Cho đến khi Xa Bích Quân thành tinh, khoa học kỹ thuật đã phát triển, công nghệ thông tin trở nên phổ biến, chưa kể danh tính của tất cả mọi người đều được cập nhật trên hệ thống, nơi nơi còn có thiên nhãn () theo dõi sát sao.
() Thiên nhãn ở đây là camera giám sát, Xa Bích Quân lạc hậu không biết tên gọi.
Nói tới đây, giọng điệu của Xa Bích Quân tràn ngập sự chua xót: "Lần đầu tiên hóa thành hình người rời khỏi nhà, tôi tới trung tâm thành phố Sài Thương. Đã hơn một trăm năm rồi tôi mới đến nơi thành thị, trước khi đi còn nói với mấy đứa nhỏ tuổi trong tộc sẽ đem một ít của ngon vật lạ nhân gian về, không ngờ khi qua cửa lại bị kiểm tra chứng minh thư.
Lúc đầu tôi không biết, cho rằng chứng minh thư cũng giống loại giấy thông hành thời xưa, là thứ bắt buộc đối với yêu quái muốn hòa nhập vào đời sống con người, vậy thì quá dễ dàng rồi, tôi chỉ cần biến ra một cái là xong. Không ngờ người kia cầm giấy thông hành của tôi tới một cái máy quét, nói chứng minh thư này là giả, thông tin về tôi không có trong kho dữ liệu quốc gia, nghi ngờ tôi là tội phạm bỏ trốn nên gọi vài người mặc đồng phục chạy ra bắt tôi lại..."
Xa Bích Quân khụt khịt một tiếng, "Còn may tôi đang ở trong hình dáng con người, chạy rất nhanh, nếu vẫn là nguyên hình chỉ sợ đã lên đến bàn ăn rồi... Tôi xem thực đơn ở nhân gian, có rất nhiều món ăn dùng tộc chúng tôi làm nguyên liệu, trông còn rất đẹp mắt nữa."
Tiết Trầm đồng ý gật đầu: "Đúng vậy, sò điệp hấp tỏi, sò điệp hầm canh đều rất ngon."
Những người khác: "......"
Xa Bích Quân: "...... Thịt của tôi già rồi."
Trước khi thành tinh Xa Bích Quân hạn chế giao tiếp xã hội, đương nhiên không có cách nào đăng ký danh tính hợp pháp, hơn nữa dựa vào các quy tắc quản lý hành chính hiện đại, nó nhận ra chưa có chứng minh thư thì đến công việc dọn gạch ở công trường cũng không ai dám nhận vào... trừ khi là lò gạch phi pháp.
Tốt xấu gì nó cũng là một con trai tinh trăm năm, sao có thể lưu lạc đến lò gạch bất hợp pháp để bị ông chủ xấu xa áp bức bóc lột chứ.
Con người ở thế kỷ so ra giàu có hơn thời nhà Thanh rất nhiều, cách thức ăn chơi đa dạng, nghe nói còn có điện thoại thông minh, nhưng Xa Bích Quân lại không được hưởng thụ bất cứ thứ gì.
Rơi vào đường cùng, nó đi dọc theo dòng sông Thoái Bích tìm kiếm nơi chốn để ổn định cuộc sống, nó đến được bên cạnh thôn Kê Quan, thấy chỗ này thanh tĩnh thích hợp ở ẩn, hẻo lánh vắng người, quản lý dân cư không nghiêm khắc lại ít thứ dòm ngó theo dõi, nó quyết định tạm thời sống tại đây.
Vừa đúng vào những năm thôn Kê Quan tập trung phát triển du lịch, du khách có điều kiện tới đây rất đông, suy nghĩ của Xa Bích Quân cũng theo đó mà có sự thay đổi.
Không tìm được việc làm chẳng lẽ còn không lừa được tiền sao.
Tu vi của nó không đến mức cao thâm, chưa làm được gì ngoài chế tạo ảo ảnh một cách điêu luyện, vì thế nó tính toán biến ra một cái chợ đêm náo nhiệt ở vùng hoang vu, chuẩn bị học theo "chợ trên núi" trong truyền thuyết lừa đảo tiền từ tay người sống.
Chẳng qua nó không có danh tính hợp pháp, chưa thể làm mã thanh toán thu chi, lại sợ quá ầm ĩ khiến Chính phủ chú ý nên không dám lừa đảo số tiền lớn. Nó chọn bán những hàng hóa nhỏ nhặt, lừa vài tờ năm đồng mười đồng, dự định tích góp đủ mua vé xe trốn tới địa phương khác rồi tiếp tục công việc.
Không nghĩ mới lừa được vài ngày đã bị Tiết Trầm đấm cho một phát.
Ai nghe xong cũng cảm thấy cuộc sống thật sự khốn khổ.
Tiết Trầm khó có được vài phần đồng cảm, âm thầm thổn thức trong lòng, còn may bổn long có sẵn thân thể nếu không hiện tại cũng phiền não vì hệ thống xác nhận danh tính.
Cứ thế sắc mặt cậu nhìn Xa Bích Quân cũng thả lỏng hơn chút, nói: "Vậy đi, nếu mày chưa làm chuyện gì tàn nhẫn độc ác thì hôm nay tao tha cho một mạng."
Xa Bích Quân nghe vậy cực độ vui mừng, liên tiếp cảm tạ, tiếp theo tròng mắt chuyển động, lại cẩn thận hỏi: "Hôm nay nhận một đấm của tôn giá là vinh hạnh của kẻ hèn này, thật không dám giấu giếm, dù tôn giá đánh kẻ hèn này rạp đầu xuống đất, nhưng tôi vẫn cảm nhận được vài phần thân thuộc trong sức lực của ngài, không biết tôn giá mượn lực của vị tiên quân nào ạ?"
Tiết Trầm nghe xong bật ra một tiếng cười nhạo.
Rõ ràng Xa Bích Quân cảm nhận được uy hiếp trời sinh của cậu với những loài thủy tộc khác, vậy mà còn cố ý hoa mỹ lên thành cảm giác thân thuộc.
Hay cho một con trai biết nịnh bợ.
Vấn đề này Tiết Trầm đã trả lời rất nhiều lần, mười phần lưu loát mà nói dối: "Là sức lực của Phục Ba Long Quân."
"Long quân!" Đôi mắt Xa Bích Quân lập tức sáng lên, kích động nói, "Quả nhiên là rồng! Quả nhiên là rồng!"
Nó bổ nhào vào người Tiết Trầm, vẻ mặt khẩn thiết: "Tôn giá, ngài có thể đề cử tôi một chút không, để tôi được làm hầu thần cho long quân... Không không không, kẻ hèn này không dám mơ tưởng thân cận với long quân, chỉ mong được làm đứa bé vẩy nước quét nhà là tốt lắm rồi."
"Đứa bé?" Tiết Trầm nghi hoặc, "Không phải mày tự xưng là con trai vừa già vừa cứng sao?"
Xa Bích Quân ngượng ngùng chỉ chỉ ngón tay: "À thì tôi là một con trai sông già, nhưng chỉ mới tu luyện thành tinh, dạng người vừa đúng độ tuổi thanh niên sức dài vai rộng."
Những người khác: "......" Hay cho một con yêu quái không biết xấu hổ.
Tiết Trầm thờ ơ: "Cứ từ từ xếp hàng đi."
Xa Bích Quân nghe vậy cũng không tức giận, thiên hạ biết bao thủy tộc muốn thân cận với long quân, nó chỉ là một con trai thấp cổ bé họng ở sông Thoái Bích, trong điều kiện bình thường còn không có cơ hội xếp hàng đâu.
Tròng mắt nó đảo loạn, cười nịnh Tiết Trầm: "Hay là tôn giá mang tôi về đi, tôi nguyện ý đi theo ngài, về sau cung phụng ngài, tùy ngài sai khiến, vì ngài mà phân ưu giải lao ()."
() phân ưu giải lao: chia sẻ niềm vui nỗi buồn, giúp đỡ mỗi khi có khó khăn.
Không được theo hầu long quân thì tiếp cận người ở gần long quân là tốt rồi.
Nhìn nắm đấm của Tiết Trầm là biết long quân cho cậu mượn sức lực, theo Tiết Trầm ra ngoài lăn lộn không chừng còn có thể ngấm được chút long khí.
Bàn tính trong đầu Xa Bích Quân kêu lạch cạch lạch cạch.
Lại nghe Tiết Trầm hỏi: "Mày biết viết luận văn không?"
Xa Bích Quân sửng sốt: "Luận văn là cái gì?"
Tiết Trầm ghét bỏ nói: "Bỏ đi, luận văn còn không biết viết thì tao có thể sai bảo được cái gì."
Xa Bích Quân: "......?"
Nó phát ngốc rồi, nó bắt đầu tu luyện từ triều nhà Thanh, chỉ biết nhân gian có khoa thi bát cổ văn (), còn luận văn là cái thứ gì?
() Bát cổ văn: thể văn dùng trong khoa cử Trung Quốc, từ thế kỉ – . Khoa cử Việt Nam thời phong kiến cũng dùng thể văn này. Mỗi bài phải gồm: phá đề, thừa đề, khởi giảng, nhập thủ, khởi cổ, trung cổ, hậu cổ, thúc cổ. Mỗi đoạn cổ sau lại có vế đối ngẫu tạo thành vế (bát cổ).
Vì sao xã hội lại phát triển nhanh như vậy? Rốt cuộc trên trần đời còn bao nhiêu thứ nó chưa biết nữa?
Chẳng qua có thể tu luyện thành tinh đều là yêu quái bền bỉ, Xa Bích Quân dùng một kế không thành lại nghĩ ra kế khác, nói: "Tôn giá, tuy kẻ hèn này không biết viết luận văn nhưng... nhưng kẻ hèn này có thể vì ngài mà phun châu nhả ngọc."
Nó chỉ chỉ viên ngọc lấp lánh to lớn trong tay Tiết Trầm, dứt khoát cắn răng một cái, "Đó là viên ngọc trai tôi luyện cả trăm năm, có tác dụng dưỡng da, kéo dài tuổi thọ, tinh luyện hồn phách, vô cùng đáng giá! Từ nay về sau viên ngọc trai đó thuộc về ngài, chỉ cầu ngài thu nhận tôi."
Viên ngọc trên tay Tiết Trầm trong suốt như pha lê, có ánh đỏ cam hiếm thấy, quan trọng nhất là nó được cất giữ trong vỏ trai của Xa Bích Quân đã trăm năm, lây dính biết bao tinh hoa của đất trời.
"Sao mày vẫn nghĩ đây là ngọc trai của mày nhỉ?" Tiết Trầm khó hiểu hỏi, thấy Xa Bích Quân sắp gào khóc đến nơi rồi mới gật gật đầu: "Vậy được, đến thế giới con người thì bớt huênh hoang lại cho tao."
Dù sao trong trường học cũng có cái hồ, cảm thấy phiền quá thì ném đại vỏ trai này vào đó.
Xa Bích Quân lập tức nín khóc mỉm cười, lại nói: "Đúng rồi, tôn giá, tôi vẫn còn rất nhiều đồ tốt, nếu ngài thu nhận tốt thì tất cả đều dâng cho ngài."
Tuy ảo ảnh của Xa Bích Quân là giả, nhưng dù sao nó cũng đã thành tinh, trong thời gian ở sông Thoái Bích nó lượm nhặt được không ít thứ tốt, ví dụ như các loại thảo mộc nhân sâm hoang dã, chính là mặt hàng chất lượng cao cấp nhất.
Chỉ trong chốc lát, một đống nhỏ thảo dược trên núi được đặt ra trước mắt mọi người.
Mọi người: "......"
Nhìn những thứ xứng danh kho báu của vùng núi non này, La Bồng mới vô thức phản ứng lại, lúc trước anh ta cảm thấy cái chợ kia có điều không hợp lý, thì ra là trong chợ chỉ bán đồ vùng núi mà không có đồ sông đồ biển.
Thôn Kê Quan nằm cạnh sông Thoái Bích, đặc sản là các loại thủy sản khô, khu chợ kia bắt chước sinh động như thật nhưng không hề bán thủy sản, rõ ràng là vô lý mà.
Bây giờ nghĩ lại, hẳn nguyên nhân do Xa Bích Quân là yêu quái sống dưới nước.
Lại Hiển Thanh nhìn đống đồ vật kia, ngây dại cả người.
Cậu ta vẫn quá xem nhẹ Tiết Trầm rồi, vốn nghĩ rằng anh Trầm sẽ phát điên lên mà cướp bóc chợ quỷ, không ngờ... người ta còn phải cầu xin Tiết Trầm nhận lấy.
Anh Trầm, vĩnh viễn là thần! ()
()"永远滴神" (Mãi mãi/vĩnh viễn là thần), bắt nguồn từ một streamer Sơn Nê Nhã trên live stream gọi tuyển thủ Uzi là "Mãi mãi/vĩnh viễn là thần", sau đó được giới game thủ sử dụng thường xuyên nên trở thành từ lóng quen thuộc.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Tao không cần tên đàn em không biết viết luận văn.
Trai: Thời buổi này làm yêu quái cũng phải có văn hóa.
————
Sò điệp hấp tỏi
Sò điệp hầm canh