Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

chương 54: tôi muốn tu yêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[ Thao tác ngược lại ]

Người cá sống rất thọ, thậm chí có thể tính đến hàng nghìn, nhưng đồng thời vì thiếu đi linh hồn mà việc sinh con đẻ cái duy trì nòi giống thực sự khó khăn.

Hơn nữa bản tính bẩm sinh hung dữ hiếu chiến, số lượng người cá không ngừng giảm thiểu, cho đến ngày này trở nên thưa thớt vô cùng.

Xã hội hiện đại vẫn luôn cho rằng người cá chỉ là sinh vật trong truyền thuyết.

Lệ Phù kể rằng cô sinh ra ở vực sâu phương Bắc, không thích đùa giỡn con người như đồng loại của mình, từ khi còn nhỏ đã nuôi dã tâm.

Cô vô cùng đam mê ca hát, mà sinh vật sống dưới nước chưa khai mở trí tuệ sao có thể thưởng thức tiếng ca, vậy nên cho đến ngày nay vẫn luôn tâm nguyện ai ai cũng nghe được thanh âm của mình.

Cô muốn thâu tóm trái tim thật nhiều người.

Lệ Phù biết xã hội ngày nay có khoa học công nghệ tiên tiến hiện đại cùng chế độ tư bản phát triển mạnh mẽ, có thể thu âm tiếng hát và quảng bá rộng rãi, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng sẽ bán đĩa nhạc ra toàn thế giới sau đó thu hút vô số người theo đuổi.

Cô mong mỏi không thôi, bởi vậy quyết định rời xa biển khơi để lên bờ, trở thành ngôi sao ca nhạc

Nhưng cô phải đối mặt với vấn đề dòng giống mà trăm ngàn năm sau vẫn không thể giải quyết nổi – người cá không có chân để bước đi trên đất bằng.

Cũng may đàn anh đàn chị đã sớm cung cấp thông tin tham khảo và truyền thụ kinh nghiệm cho cô.

Lệ Phù bất chấp nguy hiểm, tìm đến một phù thủy, dùng nhan sắc làm món hàng giao dịch đổi lấy đôi chân loài người.

Nhu cầu của xã hội thực sự vượt quá tưởng tượng, Lệ Phù có chân, lại không còn nhan sắc, tuy rằng đĩa nhạc rất nhanh được công ty ưu ái, nhưng ban quản lý cho rằng vẻ bề ngoài ảnh hưởng đến doanh số, yêu cầu cô không lộ diện trước ống kính máy quay.

Chiến lược phát hành đĩa nhạc của công ty thực hiện vô cùng thuận lợi, tiếng hát của người cá vốn là món quà trời ban, album đầu tay vừa quảng bá đã lập tức thịnh hành toàn Châu Âu, Lệ Phù trở thành nữ ca sĩ có doanh số bán đĩa nhiều nhất năm đó.

Đồng thời, công ty vẫn luôn kiểm soát nghiêm ngặt vấn đề hình ảnh của Lệ Phù, trừ người đại diện và lãnh đạo công ty, đến những nhân viên khác cũng chưa từng chứng kiến nhan sắc thực sự.

Nếu không có gì thay đổi, Lệ Phù hẳn sẽ thực hiện được các bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, tiếp tục ra bản hit, trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng toàn cầu.

Thứ ngoài ý muốn, chính là Hà Tự Thanh.

Năm đó Hà Tự Thanh mang danh hiệu nghệ sĩ hot nhất tại Trung Quốc, anh tuấn lãng tử, khí phách mạnh mẽ, còn sở hữu sự dịu dàng, điềm đạm, lịch lãm đặc trưng ở người phương Đông.

Lệ Phù gặp Hà Tự Thanh trong sự kiện gã được mời đến tham dự, thực sự vừa thấy đã rơi vào lưới tình.

Người cá là loại sinh vật vô cùng cố chấp, điên cuồng theo đuổi tình yêu, sẵn sàng hi sinh hết thảy vì tình yêu, bao gồm cả giấc mơ và đam mê nuôi dưỡng một đời.

Nói đến đây, Lệ Phù tạm dừng, nhẹ nhàng cười châm biến, không biết đang chế nhạo Hà Tự Thanh hay chế nhạo chính mình.

"Vì muốn Hà Tự Thanh yêu tôi như cách tôi yêu anh ta, tôi quay về biển cả tìm thầy phù thủy, đổi tiếng hát lấy lại nhan sắc."

Không ngờ sự tình phức tạp như vậy, Tiết Trầm lộ ra biểu cảm bội phục, nhưng thêm vào đó là sự tiếc nuối: "Quá dũng cảm, quá ghê gớm ..... nhưng không đáng."

Mọi người vẫn luôn bàn luận về vấn đề Lệ Phù không xuất đầu lộ diện từ khi debut, người ngoài vẫn nghĩ cô ấy xấu xí, mãi đến khi công khai yêu đương với Hà Tự Thanh trước công chúng, nhan sắc diễm lệ mới khiến bình luận ác ý hung hăng tự vả mặt.

Sự lật ngược tình thế này có thể coi là kinh điển, từ đó về sau đã trở thành đề tài hot nhiều năm.

Thực ra quãng thời gian Lệ Phù debut không lộ mặt đúng là vì bề ngoài xấu xí.

Việc cuối cùng cô làm trước khi lấy lại nhan sắc là dùng giọng ca mê hoặc người biết chuyện trong công ty đĩa nhạc, khiến bọn họ nghĩ từ xưa đến nay cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, hơn đưa đồng ý hủy bỏ hợp đồng để cô khôi phục tự do.

Sau đó, Lệ Phù và Hà Tự Thanh mở họp báo công khai yêu đương, tiện thể rút lui khỏi giới giải trí, bởi cô đã hoàn toàn mất đi giọng nói cám dỗ của người cá, chẳng còn khả năng ca hát như ngày xưa.

Giản Lan Tư bừng tỉnh: "Vậy nên vừa rồi cô không dùng âm thanh công kích chúng tôi."

Vừa rồi anh còn băn khoăn lí do Lệ Phù không dùng tiếng ca hút hồn bọn họ, rõ ràng đây là chiêu trò mà người cá am hiểu nhất.

Hơn nữa thời điểm cô ta phẫn nộ, tuy giọng điệu kêu gào vô cùng khủng bố nhưng phần nhiều là sát thương vật lý mạnh mẽ chứ không phải âm thanh tự nhiên, thậm chí chẳng hề êm dịu ru tai.

Việc đến nước này, Lệ Phù cũng không thể phủ nhận, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Cô một lần nữa cười lạnh, "Nếu không phải tôi mất đi giọng hát, chưa chắc mấy người đánh lại tôi."

Tiết Trầm suy nghĩ một chút, cũng nghiêm túc trả lời: "Khó mà nói, tôi cảm thấy tốc độ vung tay của tôi hẳn nhanh hơn so với tốc độ cô há miệng"

Lệ Phù: "......"

Cô lập tức hạ giọng, nụ cười cũng dịu dàng hơn nhiều, "Tôi chỉ đặt giả thiết thôi mà."

Giản Lan Tư: "......"

Mỗi con quái vật kiêu ngạo đứng trước mặt Tiết Trầm đều trở nên vừa ngoan ngoãn vừa vâng lời.

Hà Tự Thanh vẫn luôn bàng hoàng lắng nghe lúc này đã hoàn toàn ngơ ngẩn.

Trong nháy mắt, gã nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.

Năm đó khi còn trẻ, đúng thời điểm nhiệt huyết thiếu niên bùng nổ, đĩa nhạc của Lệ Phù vừa bán ra ở Trung Quốc đã bị giọng hát của cô mê hoặc, gã đong đầy cảm xúc với vị ca sĩ thần bí ấy, chỉ là Lệ Phù chưa từng lộ diện, gã tiếc nuối vô cùng.

Không ngờ trong chuyến đi châu Âu may mắn nhìn thấy hình dáng thật của Lệ Phù, không ngờ cô xinh đẹp như vậy, còn dành tình cảm cho gã.

Lúc ấy Hà Tự Thanh cảm thấy mình trúng tấm vé số đặc biệt nhất trên đời, không màng đến sự phản đối của công ty, vào thời điểm nổi tiếng kiên trì kết hôn với Lệ Phù.

Hà Tự Thanh chưa từng nghĩ, để ở bên cạnh gã Lệ Phù đã hi sinh nhiều như vậy.

Không chỉ sự nghiệp, không chỉ quê hương.

Đây là người vợ đã đồng hành bên cạnh gã hai mươi năm, nếu vừa rồi còn sợ hãi, hiện tại đã biết chân tướng, Hà Tự Thanh chỉ thấy cảm động trong lòng.

"Lệ Phù, em ngốc quá." Hà Tự Thanh bồi hồi nói, "Em đâu cần vì anh mà từ bỏ thanh âm, anh yêu con người chân thật của em, dù vẻ bề ngoài có như thế nào anh cũng luôn yêu em, quyết định kết hôn với em......"

"Thối lắm, anh đừng có giả tạo." Lệ Phù mắng to một tiếng, móng tay sắc bén quạt một đường trên bàn trà, lưu lại dấu vết đáng sợ, "Hà Tự Thanh, anh nghĩ lí do tôi tìm phù thủy lấy lại nhan sắc là vì cái gì?"

Vẻ mặt của cô càng thêm trào phúng, "Chắc anh không nhớ, năm đó anh vừa đặt chân đến châu Âu đã gặp một cô gái ngồi bên bờ sông cất tiếng hát, cô ấy còn nhìn anh rất lâu..."

Theo lời dẫn dắt, Hà Tự Thanh chậm rãi hồi tưởng lại sự việc năm xưa, đột nhiên gã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc ngỡ ngàng, "Chẳng lẽ......"

"Không sai, đó chính là tôi khi chưa lấy lại nhan sắc." Lệ Phù càng nói càng buồn cười, "Cho dù đã bao nhiêu năm tháng qua đi, tôi vẫn nhớ như in lời anh đã nói ngày hôm ấy, anh tán gẫu với bạn bè của mình rằng: hát rất hay, đáng tiếc lớn lên xấu xí, anh còn nói .... hi vọng Lệ Phù mà anh thích không mang vẻ bề ngoài như thế này."

Từng câu từng chữ cắm thẳng vào trái tim Hà Tự Thanh.

Gã nháy mắt cứng họng, khuôn mặt sưng thành màu gan heo, xấu hổ đến mức hận trên mặt đất không có cái lỗ mà chui xuống.

Tiết Trầm lắc đầu thở dài: "Cũng có kĩ năng diễn xuất thật đấy."

Quá xấu hổ!

May thay loài rồng bọn họ chưa bao giờ hư hỏng như thế, thích người đẹp đều thoải mái nói ra lời!

Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được liếc Giản Lan Tư một cái.

Không thể phủ nhận, nhan sắc của đàn anh là món quà trời ban, so ra không hề thua kém người cá.

Phải biết rằng, vẻ đẹp của người cá đã đủ coi là đẳng cấp thủy tộc rồi!

Rồng, rất thích.jpg

Giản Lan Tư nghiêm túc lắng nghe câu chuyện Lệ Phù kể, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt khẳng định từ Tiết Trầm.

Giản Lan Tư: ?

"Hà Tự Thanh, tôi không quan tâm anh yêu tôi vì vẻ bề ngoài, Trung Quốc có câu "đã là con người, ai cũng yêu cái đẹp". Tôi cảm thấy rất có lý, ngay từ đầu cũng vì anh tuấn tú tôi mới nhất kiến chung tình với anh." Giọng điệu Lệ Phù xa xăm, mang theo hận thù vô tận, gằn từng chữ nói, "Nhưng anh không thể vi phạm lời đã hứa với tôi như vậy."

Người cá sinh sản khó khăn, còn gặp trở ngại trong tình yêu khác dòng tộc, Lệ phù ở bên Hà Tự Thanh coi như mất khả năng có một đứa con.

Bởi vậy thời điểm Hà Tự Thanh cầu hôn, Lệ Phù nói cô là một DINK, cả đời không sinh con đẻ cái.

Hà Tự Thanh cũng đáp ứng yêu cầu của Lệ Phù.

Sau đó chính là phiên bản được cư dân mạng tán dương.

Hai mươi năm nhanh chóng trôi qua, tình yêu giữa Hà Tự Thanh và Lệ Phù trở thành cổ tích trong giới giải trí, điều mọi người ca tụng nhiều nhất là Hà Tự Thanh ở vị trí con một trong gia đình, lại vì Lệ Phù mà từ bỏ sinh con nối dõi, trở thành ví dụ cho tấm gương đạo đức đàn ông đương thời.

Hiện tại, xem ra Hà Tự Thanh không thể kiên trì đến cuối cùng.

Huyền thoại về tình yêu rốt cuộc trở thành một nắm lông gà vỏ tỏi.

Tuổi thọ của người cá rất dài, vốn dĩ Lệ Phù định chờ đến ngày Hà Tự Thanh già cả chết đi, bản thân sẽ ẩn cư tại vực sâu phương Bắc, tuy cô không còn chiếc đuôi để trở về, nhưng vẫn có thể sống trong thôn làng cạnh biển khơi.

Vậy mà đúng hai tháng trước, cô đột nhiên phát hiện, người chồng mình sẵn sàng hi sinh hết thảy lại nuôi bồ nhí bên ngoài, hơn nữa cô ta còn đang mang thai.

Điều người cá căm hận nhất chính là sự phản bội, Lệ Phù không chút do dự quyết định gϊếŧ chết Hà Tự Thanh, móc trái tim của gã rồi quay về châu Âu tìm thầy phù thủy, đổi lại chiếc đuôi cá thuộc về mình.

"Cậu kỵ sĩ hẳn cũng biết người cá chúng tôi một lòng trung thành với tình ái, trái tim do chính tay tôi đào ra quý giá biết bao nhiêu, đổi một chiếc đuôi không quá đáng đâu nhỉ." Lệ Phù xa xăm cười.

Tuy vậy đây cũng đâu phải việc gì dễ dàng, Lệ Phù mất đi tiếng ca mê hoặc con người, Hà Tự Thanh lại là ngôi sao nổi tiếng sống trong tầm nhìn của quần chúng nhân dân, nếu cô trực tiếp xuống tay phỏng chừng chưa kịp tới sân bay đã bị bắt.

"Tôi hiểu." Tiết Trầm im lặng nghe nửa ngày, hiện tại không nhịn được đồng cảm tựa như chính mình cũng phải chịu đựng điều tương tự, thổn thức nói, "Sinh hoạt trong xã hội loài người quả thật không dễ dàng, thời thời khắc khắc cần dặn lòng tuân thủ pháp luật, quá thử thách rồi."

"......" Lệ Phù cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng vẫn đáp, "Cảm ơn cậu đã thông cảm cho tôi."

Cũng may, người cá là dòng tộc nửa người nửa sinh vật biển, năm tháng qua đi đã học được cách sử dụng cấu tạo loài cá để bắt chước ngôn ngữ nhân loại. Lệ Phù quyết định truyền dạy kĩ xảo này cho cá khác.

Cô mua hai con cá mập bạc về, dốc lòng giáo dục, làm chúng nó biết cách phát ra âm thanh của con người.

Tuy âm thanh không mê hoặc như người cá, những vẫn có thể tạo ra sự cộng hưởng, đánh thẳng vào não bộ, khiến đối phương khổ sở thậm chí suy nhược thần kinh.

Mà người trong giới giải trí vốn mê tín vô cùng.

Vốn dĩ Lệ Phù bày ra kế hoạch chậm rãi tra tấn Hà Tự Thanh, làm gã nghi thần nghi quỷ, không được an bình, bị sự sợ hãi đày đọa dần dần trở nên yếu ớt cho tới khi chết đi.

Đương nhiên nếu có thể gây ra bệnh về tim thì càng tốt hơn nữa.

Vì vậy, cô nghiên cứu vài truyền thuyết ma quỷ ở Trung Quốc, tặng cho Hà Tự Thanh trải nghiệm sống động về "quỷ nhập tràng".

Đáng tiếc chuyện sắp thành lại bại, cá cảm thấy bức bối vô cùng.

Đến tận bây giờ, toàn bộ nguyên nhân hoàn toàn sáng tỏ.

Hà Tự Thanh vừa hoảng hốt lại hối hận, vội vàng nói: "Lệ Phù, em nghe anh giải thích, anh không cố ý đâu, chỉ là không còn cách nào khác, mẹ đã hơn tuổi, cả đời tâm tâm niệm niệm bồng bế cháu chắt, anh thật sự không đành lòng......."

"Anh chưa từng muốn phản bội em, anh đã nói chuyện thẳng thắng với cô gái kia rồi, sau khi sinh em bé xong sẽ cung cấp một khoản tiền, từ nay về sau không còn quan hệ nào nữa."

"Trong lòng anh có một mình em thôi, anh nhất thời hồ đồ, cầu xin em tha thứ cho anh được không, dù em là người cá cũng không sao hết, anh không để ý......"

"Anh có tư cách gì mà để ý?" Lệ Phù lạnh lùng cắt lời, "Anh cho rằng tôi vẫn còn yêu anh đấy ư?"

Hà Tự Thanh mờ mịt nhìn cô, tựa như không hiểu ý tứ.

Gã biết Lệ Phù hận gã, nhưng chẳng phải có yêu mới có hận hay sao?

Lúc này Giản Lan Tư đột nhiên mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt: "Hà tiên sinh, có lẽ ông chưa hiểu người cá rồi, trong phương diện tình yêu bọn họ cực đoan vô cùng, không phải yêu thì chính là hận, chưa bao giờ tồn tại mức độ trung gian."

Nói cách khác, từ thời điểm Lệ Phù phát hiện Hà Tự Thanh nɠɵạı ŧìиɦ, cảm xúc của cô dành cho gã chỉ có một chữ "hận", vậy nên không hề do dự mà quyết định gϊếŧ chết gã.

"Không có khả năng...... Không có khả năng......" Hà Tự Thanh lẩm bẩm, "Chúng ta ở bên nhau hai mươi năm, Lệ Phù, hai mươi năm, không thể tha thứ cho sai lầm của anh một lần hay sao?"

Trên mặt Lệ Phù không hề xuất hiện một chút dao động, lời ít ý nhiều: "Không thể."

Hai từ lạnh như băng hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý của Hà Tự Thanh, gã điên cuồng run rẩy nói: "Anh biết sai rồi, hiện tại anh xóa sạch dấu vết về đứa trẻ kia, chúng ta coi như chuyện này chưa từng phát sinh, lại quay về như xưa....."

Lời còn chưa dứt, một nắm tay thẳng tiến mà đến, trực tiếp đánh gã lõm vào sô pha.

Tiết Trầm chửi ầm lên: "Ông có độc () à!"

()有毒: có độc, đây là thuật ngữ phổ biến trên mạng, để bày tỏ cảm xúc về điều gì đó quá điên rồ, quá vô lý, quá khó tin.

Rồng không nghe nổi nữa!

Tuy cậu không phải con người, nhưng khẳng định Hà Tự Thanh là họ nhà chó.

Lệ Phù không ngờ Tiết Trầm sẽ ra tay, nhất thời có chút ngoài ý muốn, gật đầu nói: "Cảm ơn."

Lại nhìn Hà Tự Thanh, "Vận khí của anh tốt thật đấy, tìm được người có thể cứu anh một mạng, tuy rằng tôi không gϊếŧ anh, nhưng từ nay về sau quan hệ giữa chúng ta chấm dứt."

Nói xong, cô nhận mệnh mà cười một tiếng, hỏi Tiết Trầm, "Các cậu muốn xử lí tôi như thế nào?"

Hà Tự Thanh gấp giọng nói: "Hai vị đại sư, xin đừng làm tổn thương Lệ Phù ——"

"Ông còn dạy đời tôi?" Tiết Trầm lại đấm gã một cái, xác định gã ngậm miệng mới thảo luận với Giản Lan Tư, "Kỵ sĩ các anh giải quyết người cá như thế nào?"

Người cá là chủng tộc sinh vật nước ngoài, cần phải tôn trọng điều lệ quản lý của bạn bè quốc tế.

Giản Lan Tư suy nghĩ một chút, nói: "Chúng tôi chỉ đuổi gϊếŧ người cá gây sát thương cho con người."

"Ồ, thế thì chẳng có việc gì lớn." Tiết Trầm nói, "Hà Tự Thanh không phải con người, Lệ Phù thương tổn ông ta cũng không tính là thương tổn con người, anh xem tôi nói đúng chứ?"

Giản Lan Tư: "......"

Không thể phủ nhận.

Vả lại tình huống Lệ Phù gây ra xác thật không nằm trong phạm vi giải quyết của Giản Lan Tư, hành vi ác liệt nhất của người cá là dùng tiếng ca mê hoặc con người chìm xuống đáy biển sâu, sau đó bắt đầu tàn sát.

Lệ Phù đã không còn tiếng ca, sát thương gây ra cũng sẽ bị giới hạn.

Lại còn biết tuân thủ luật pháp.

Tiết Trầm thấy Giản Lan Tư không phản đối, chính mình đưa quyết định: "Việc này cho qua được rồi."

Lệ Phù không ngờ bọn họ tha thứ mình dễ như trở bàn tay, lập tức vô cùng cảm kích, liên tục bày tỏ lòng biết ơn.

Cuối cùng còn oán hận trừng mắt nhìn Hà Tự Thanh: "Đáng tiếc tôi không thể gϊếŧ chết anh ta."

"Thôi thôi." Tiết Trầm dùng giọng điệu loài rồng khuyên nhủ, "Không đáng phải vào cục cảnh sát vì một tên đàn ông xấu xa, tuổi thọ của người cá dài như vậy, chẳng may chịu án chung thân thì quá thiệt thòi rồi."

"Cậu nói đúng." Lệ Phù vẫn không cam lòng, "Tôi chỉ nghĩ làm người quá tẻ nhạt, muốn quay về biển sâu, nhưng hiện tại chẳng còn món đồ gì để đổi chiếc đuôi cá."

Cô vì Hà Tự Thanh mà vứt bỏ hết thảy, cuối cùng cũng mấy đi hết thảy.

Giao dịch với phù thủy vốn không phải quan hệ đồng giá ngang hàng, cô dùng nhan sắc đổi lấy đôi chân, dùng đôi chân đổi lấy nhan sắc, nhưng đâu có dễ tìm lại chiếc đuôi cùng thanh âm của mình.

Cô phiền muộn vô cùng, Tiết Trầm suy nghĩ một chút, đề nghị: "Hay là cô tu yêu đi?"

Lệ Phù: "....... Hả?"

"Phù thủy kia là thứ trò chơi gì vậy, nghiệp vụ năng lực quá kém rồi, không phải chỉ cần một đôi chân con người sao, còn bắt vật đổi vật, đúng là lòng dạ thương nhân hiểm độc." Vẻ mặt Tiết Trầm ghét bỏ, khịt mũi coi thường, "Dòng tộc sinh sống dưới nước ở địa phương chúng tôi có thể tự tu luyện ra hình dáng con người."

Lệ Phù chớp chớp mắt: "Tôi từng xem cốt truyện như vậy trên TV, nhưng ... thực sự không phải truyền thuyết sao?"

Tiết Trầm cạn lời: "Cô có nhớ cô cũng là truyền thuyết không vậy?"

Lệ Phù: "À à."

Tiếp theo lại khiếp sợ, "Vậy tức là loài cá bản địa không cần giao dịch với phù thủy vẫn có được đôi chân con người sao?"

"Có được toàn bộ thân thể con người, cái này gọi là biến hình." Tiết Trầm sửa cho đúng, "Chỉ cần tu luyện thành công, có thể hóa ra dạng người hoàn chỉnh, còn tùy ý biến lại về nguyên hình."

Thủy tộc bình thường đều nỗ lực biến thành người, Lệ Phù có thể thao tác ngược lại, tu luyện chuyển đổi đôi chân thành cái đuôi.

"Thật tốt quá!" Lệ Phù kích động đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, ý chí chiến đấu sục sôi, "Tôi muốn tu yêu! Một lần nữa làm cá!"

Giản Lan Tư: "......"

-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Quốc tế hóa quốc tế hóa.

.

Câu chuyện này lấy cảm hứng từ bộ cổ tích các bạn đều quen thuộc 《 nàng tiên cá 》, vì vẫn luôn oán giận kết cục dành cho mỹ nhân ngư, đặt dưới bối cảnh Trung Quốc sẽ phát sinh thay đổi.

_(:з" ∠)_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio