Ôn Cố tỏ vẻ vô tội, giống như hoa cúc nhỏ thuần khiết: "Tôi chả nói gì cả, có phải anh nằm mơ không?"Ma Hữu làm chứng cho cô: "Đúng vậy, trưởng thôn không mắng anh, anh nghe nhầm rồi?"Xuân Thập bán tín bán nghi, dư quang quét tới Kỳ Lân đang chậm rãi từ ngoài tường viện đi tới, gọi ông ấy lại: "Kỳ Lân, trưởng thôn có nhiệm vụ giao cho ông."Kỳ Lân vừa nghe liền quay người đi vào viện: "Trưởng thôn, cô có chuyện tìm tôi?"Ôn Cố xua tay nói: "Không có việc của ông, rau trong ruộng chín rồi, tôi bảo Xuân Thập kéo đi bán, anh ta muốn trốn việc."Ma Hữu còn tưởng người lấy danh hiệu Kỳ Lân trẻ con như vậy có lẽ là một người trẻ, không ngờ là một ông lão, biểu cảm lập tức hơi quái dị, muốn cười lại ngại, nín nhịn tới mức gương mặt xiêu vẹo.
Kỳ Lân chú ý tới anh ta: "Anh ta là ai?"Ôn Cố giải thích một chút, Kỳ Lân lập tức mất đi hứng thú với anh ta: "Rau kéo đi đâu bán? Tôi ở trong thôn đang nhàm chán, vừa hay ra ngoài dạo."Ôn Cố vẫn không an tâm, ông cụ đã ở nông thôn cả đời, đoán chừng ngay cả xe bus cũng không biết ngồi, ra ngoài lạc đường không về được thì phải làm sao.
Cho dù không lạc đường, bị người xấu lừa thì phải làm sao? Cô không lo lắng cho an nguy của Kỳ Lân, ông ấy là cao nhân ẩn thế.
Tuy trông tựa như không lợi hại như Tất Phương, nhưng chắc chắn cũng không đơn giản, nếu tức giận làm người khác bị thương, bán một xe rau cũng không đủ này, Ma Hữu yếu ớt giơ tay nói: "Gì nhỉ, trong thôn đã trồng rất nhiều rau sao? Chưa chắc phải kéo ra ngoài bán, mở shop online đi, còn có thể bán cho du khách gì đó, ví dụ tôi..."Bát canh rau dân dã ban trưa đó đã hoàn toàn giam giữ anh ta, hương vị của nguyên liệu trong canh đều rất ngon, hơn nữa đều là sản phẩm thôn tự trồng, cực kỳ an toàn, mua một ít về cho người lớn trong nhà nếm thử cũng không nghị của Ma Hữu đã mang tới linh cảm cho mấy người ở đây, Kỳ Lân bỗng vuốt chỏm râu cười híp mắt nói: "Đúng vậy, tôi có thể bày sạp trong thôn, shop online giao cho Tiểu Thập, cậu ấy hiểu mấy thứ như Internet nhất."Ôn Cố lập tức nhớ tới chuyện Xuân Thập gửi thư cho mình khi trước, cô tự tưởng tượng cảnh anh trực tiếp giao rau qua cáp mạng lên bàn khách hàng, lập tức từ chối phương án này: "Vậy để tôi làm thì hơn, anh ta còn phải ra đồng săn bắt, rất bận."Đã giải quyết xong vấn đề tiêu thụ rau, áp lực của cô giảm nhẹ không ít, chỉ cần có thể có thu nhập, mặc kệ bao nhiêu đều ổn.Lúc Ma Hữu vác một túi rau về tới nhà ba mẹ, vừa hay tới giờ cơm, chị gái Ma Nhụy và anh rể Tiền Khang Khang cũng có mặt.
Hai vợ chồng họ ở trên lầu, mỗi ngày tan làm đều tới nhà ba mẹ ăn cơm Khang Khang nhìn thấy anh ta đang vác một túi lớn như vậy lập tức đứng dậy tới giúp: "Nặng như vậy, bên trong đựng gì vậy?"Hai người hợp lực chuyển túi vào nhà bếp, Ma Hữu mở nút thắt lộ ra rau bên trong: "Rau hữu cơ mua ở làng du lịch, rất ngon, đặc biệt mang về cho mọi người nếm thử."Ma Nhụy tới xem, chọn mấy củ cà rốt và khoai tây đi rửa cho rồi xào: "Trông không tệ, củ lớn thật, lại tươi, vừa hay thêm hai món."Sau mười lăm phút, khoai tây sợi chua cay và cà rốt xào thịt đơn giản được mang lên bàn, tất cả mọi người đều ngửi được mùi thơm mê người đó, họ không hẹn mà cùng vươn đũa của khoai tây sợi mềm mà không bột, nhiều nước, mùi vị chua chua cay cay được trung hòa vô cùng hoàn mỹ, khiến người ta thèm ăn rốt xào thịt cũng vô cùng đặc sắc, vị của cà rốt ngọt tươi, chất nước thấm vào thớ thịt, ăn miếng nào cũng giống như hưởng thụ khái cảm nơi đầu lưỡi."Hai món rau này ngon quá đi mất, Tiểu Nhụy, tay nghề của con tiến bộ vượt bật rồi!""Khoai tây sợi còn không? Không đủ ăn...""Không phải tay nghề của con tiến bộ, là nguyên liệu do Ma Hữu mua về ngon.""Vậy sao? Ma Hữu, con mua rau ở đâu vậy?"Ma Hữu đang bận ăn cơm, so với tay nghề của trưởng thôn, hai món này vẫn thiếu độ lửa, nhưng cũng ngon hơn nhiều so với trước đây.
Anh ta vừa nhai vừa nói: "Mua ở làng du lịch Thần Thú, chính là thôn Ngô Đồng khi trước, họ còn mở shop online, tên Vườn rau núi Ngô Đồng, mọi người thích thì lên shop mua, như nhau!".