1
Đây là ngày thứ 100 tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết kinh dị này.
Khoảng một tuần rồi không có chuyện linh dị nào xảy ra.
Tôi cực kỳ không quen.
Ngay khi tôi rảnh rỗi đến mức sắp mọc lông, cuối cùng cũng xảy ra chuyện——
“Thầy ơi thầy phải nói rõ cho em! Sao em có thể xếp thứ hai trong lớp! Vậy vị trí thứ nhất là của ai!"
Kỳ thi trung học phổ thông vừa kết thúc.
Sau khi có kết quả thi, người vẫn ngồi vững vàng ở vị trí nhất lớp, bạn cùng phòng của tôi – La Hân hoảng sợ phát hiện, vậy mà vị trí của mình lại biến thành thứ hai.
Vì vậy, cô ấy bắt đầu tìm kiếm cái người đã đánh bại mình và giành vị trí đứng đầu ở khắp nơi.
Tuy nhiên, mặc dù nhà trường xếp hạng học sinh, nhưng dưới áp lực của Bộ Giáo dục, để học sinh không cạnh tranh quá gắt thì thứ hạng của mỗi người sẽ được gửi đến từng người thông qua các ghi chú nhỏ.
Nói cách khác, mỗi người chỉ biết thứ hạng của mình, không biết thứ hạng của người khác.
La Hân hỏi hết mười người đứng đầu lớp, nhưng không một ai xếp hạng nhất.
Lúc này cô ấy mới không nhịn được đến hỏi giáo viên.
Còn tiện thể kéo tôi theo.
Giáo viên bất lực đẩy kính.
"La Hân à, chuyện này em có hỏi chúng tôi thì cũng vô ích, bởi vì chúng tôi cũng không biết ai là người đứng hạng nhất đợt này vì người kia không hề viết tên trên đề thi!"
"Không viết tên?" Lúc này La Hân mới sửng sốt.
Giáo viên đưa bài kiểm tra trong ngăn kéo cho La Hân xem.
Chỉ thấy bài thi kia gần như được đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn, nhưng chỗ điền tên thật sự trống không.
Lúc này La Hân không còn cách nào khác chỉ có thể từ bỏ, lúc rời khỏi văn phòng cô ấy vẫn còn đang lải nhải với tôi.
"Tuyết nhi, cậu nói xem có khi nào bài thi này là do giám thị đã làm lúc buồn chán không? Cho nên mới không thi tốt?"
Tôi trầm mặc một lát mới mở miệng: "Chỉ sợ là không phải."
La Hân sửng sốt ngẩng đầu nhìn tôi: "Cậu biết gì rồi sao?"
"Tớ cũng chỉ suy đoán thôi." Tôi thấp giọng nói: "Vừa rồi lúc tớ đọc bài luận tiếng Anh trong bài thi kia, trong đó dùng rất nhiều từ vựng và mẫu câu không có trong sách giáo khoa hiện tại của chúng ta."
La Hân khó hiểu: "Vậy thì thế nào?"
Tôi tiếp tục: "Nhưng những từ vựng và mẫu câu đó đã được dạy trong sách giáo khoa cũ vào năm năm trước."
Lúc này La Hân mới ngây ngẩn cả người.
Cô ấy nhìn khuôn mặt nghiêm túc của tôi, lúc này mới hiểu ý: "Ý của cậu là, người trả lời bài kiểm tra này có thể không phải là học sinh hiện tại mà là … hồn ma đã từng học ở trường chúng ta?"
Dù sau cũng đã trải qua nhiều sự kiện linh dị như vậy với tôi, lúc này La Hân cũng nhạy bén hơn.
Tôi gật đầu.
La Hân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng ngay sau đó đột nhiên cô ấy nghĩ gì đó, không nhịn được nhíu mày nhìn tôi: "Ủa nhưng mà làm sao cậu lại biết sách giáo khoa cũ dạy những gì vậy?"
Tôi: "......"
Tôi không thể nói sự thật, nói rằng tôi thực sự không phải là một học sinh trung học, mà là một trà xanh 25 tuổi đã đi làm, vô tình xuyên vào trường trung học trong tiểu thuyết kinh dị được, phải không?
2
Tuy rằng tôi và La Hân có hơi sợ, nhưng dù sao giờ đây chúng tôi cũng đã quá quen với loại chuyển quỷ quái này.
Mà con quỷ này cũng không trực tiếp nhắm vào chúng tôi, cho nên chúng tôi đã nhanh chóng bỏ qua chuyện này.
Thậm chí La Hân còn nảy sinh tham vọng muốn chiến thắng con quỷ kia.
"Lần sau tớ nhất định phải học thật chăm chỉ để đánh bại con quỷ này!"
Tôi: "......"
Có cần phải làm quá vậy không.
Chúng ta đừng nên dính líu tới một con quỷ thì hơn.
Nhưng La Hân lại thật sự nghiêm túc, khi trở lại lớp, cô ấy đã vùi đầu chăm chỉ học ngày học đêm.
Nhưng không ngờ vào tiết tự học buổi tối lại bị mất điện.
Bình thường mà nói, các thành phố ngày nay hiếm khi mất điện.
Nhưng dù sao trường trung học Tam Lăng cũng là nơi xảy ra rất nhiều chuyện kinh dị trong tiểu thuyết, cho nên việc bị mất điện cũng là chuyện bình thường.
Các bạn cùng lớp làm NPC cũng đã tập mãi thành thói quen, thành thạo lấy đèn pin ra khỏi ngăn kéo.
Mất điện gì đó, không thể ngăn chặn niềm đam mê học tập của chúng tôi!
Lớp trưởng môn Toán vẫn đang la hét trên bục giảng.
"Tớ vừa mới nhận được bài thi từ thầy, vừa đủ 45 bài, tớ để ở trên bục giảng, mọi người tự đi lên lấy nhé."
Nhưng rõ ràng, không phải ai cũng có niềm đam mê học tập như vậy.
Ví dụ như một người bạn cùng phòng khác bên cạnh tôi là Lục Du Du.
"Đã mất điện rồi còn học chi nữa." Cậu ta không nhịn được chửi bới ở bên tai tôi: "Tớ lẻn vào siêu thị mua đồ ăn trước đây, gặp ở kí túc xá sau nha."
Nói xong cậu ta đã lẻn ra khỏi cửa sau.
Tôi và La Hân còn có Cố Hiểu Dung cùng nhau lên bục giảng lấy bài thi.
Lúc chúng tôi đến bục giảng, chúng tôi đã là những người cuối cùng trong lớp, lúc đến lượt Cố Hiểu Dung lại chỉ còn lại một tờ giấy.
Cố Hiểu Dung không nghĩ nhiều, lập tức cầm lấy bài thi trên bàn.
Nhưng tôi lại cản cậu ấy lại.
Cố Hiểu Dung bị tôi dọa sợ: "Sao vậy Tuyết Nhi?"
Giọng nói của tôi hơi run rẩy.
"Vừa rồi lớp trưởng môn toán nói có 45 bài thi, vừa đủ cho mỗi người một bài, nhưng Du Du đã trở về ký túc xá, sao có thể còn vừa đủ..."
Cố Hiểu Dung cũng phản ứng lại, sắc mặt hơi trắng bệch: "Nhưng, cũng có thể là có người không cẩn thận cầm hai bài mà?"
Nếu đây là đời thực thì chuyện này thật sự có thể xảy ra.
Nhưng bây giờ lại đang trong một cuốn tiểu thuyết ki.nh dị...
Tôi nuốt nước miếng, không nhịn được hỏi: "Hay là trong lớp vẫn còn một người nữa...".
Tôi còn chưa dứt lời, La Hân ở một bên đã túm chặt lấy bả vai tôi.
"Tuyết nhi, Hiểu Dung, các cậu xem ai đang đứng bên cạnh bục giảng vậy!"
3
Lúc này tôi mới nhìn về phía bục giảng.
Bên cạnh bục giảng của chúng tôi có một chiếc bàn nhưng thường để trống, khi giáo viên muốn tập trung quan sát một học sinh nào đó thì sẽ gọi người nọ lên đó để ngồi.
Nhưng lúc này, người ngồi trước bàn học trống lại là một cô gái xa lạ mà chúng tôi chưa từng gặp.
Chỉ thấy cô gái kia mặc đồng phục học sinh, mái đầu nấm, đeo kính, đang cúi đầu viết bài thi.
Trong bóng tối, cô ta không cần phải bật đèn pin, nhưng lại viết bài kiểm tra rất nhanh.
Nhiệt độ dường như giảm xuống vài độ.
Giọng nói của La Hân ở phía sau tôi cũng đang run rẩy.
"Tuyết nhi, cậu có nghĩ cô ta đang đi thi không..."
"Suỵt!" Tôi vội vàng ngăn cản La Hân nói tiếp, nhanh chóng dời ánh mắt, hạ thấp giọng nói: "Mau giả vờ không nhìn thấy cô ta!"
Nhưng dường như đã không còn kịp nữa rồi.
Hình như cô gái đã nghe thấy giọng nói của tôi, cô ta từ từ ngẩng đầu lên.
Khi cô ta ngẩng đầu lên, tôi phát hiện ra rằng đôi mắt sau tròng kính dày của cô ta có gì đó không ổn.
Đồng tử của cô ta xanh một cách bất thường, xỉn màu và không có ánh sáng,nhưng lại đang nhìn thẳng vào chúng tôi.
"Các người nhìn thấy tôi sao?" Tôi nghe thấy cô ta lẩm bẩm: "Vậy chắc đôi mắt của các người tốt lắm đây."
Trong khoảnh khắc này, dường như chúng tôi đã hoàn toàn tách biệt khỏi sự ồn ào của lớp học.
Giọng nói của các học sinh khác dường như vang đến từ rất xa, chỉ có thể nghe rõ giọng nói của cô gái này.
Một giây sau, cô ta nhảy ra khỏi bàn học giống như một con thú, nhào về phía chúng tôi.
Cô ta bắt được tôi trước.
Cô ta nắm chặt vai tôi, tôi có thể cảm nhận được bàn tay của cô ta lạnh khủ.n.g khi.ế.p.
Tôi muốn giãy dụa nhưng đã quá muộn, cô ta đã giơ tay lên muốn tóm lấy tròng mắt của tôi.
"Tròng mắt tốt như vậy, không bằng đưa cho tôi đi!"
Mắt thấy ngón tay lạnh lẽo của cô ta đã chạm vào mí mắt mình.
Tôi hoàn toàn không kịp né tránh, bản năng sinh tồn khiến tôi buộc thốt ra.
“Chờ một chút! Làm ơn cho tôi 10 giây! Sau mười giây hả động vào mắt tôi!"
Lúc này tay của cô gái mới dừng lại.
Cô ta cau mày dùng đôi mắt vô hồn kỳ lạ nhìn tôi.
"Cô muốn mười giây để làm gì?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô gái một cách trìu mến.
"Em muốn dùng ánh sáng mười giây cuối cùng của mình để nhìn rõ vẻ đẹp chấn động của chị."