Tay của Tương Trọng Kính đúng thật là rất đẹp, trắng muốt thon dài, khớp xương rõ ràng, trên cổ tay còn đeo chuông vàng và vảy rồng đen nhánh, dù chỉ nhẹ nhàng rũ xuống cũng có thể làm huyết mạch của ác long nổ tung.
Kiếp trước tay của Tương Trọng Kính vẽ ra vô số trận pháp ngạc nhiên hiếm thấy, dù đã qua ngàn năm nhưng vẫn chưa có ai có thể phá giải được, mà sau khi chuyển thế cũng có thể vung một kiếm chấn động tận trời, hoành tráng đến nỗi thu hút không ít người đổi sang con đường kiếm đạo.
Chuông vàng trên cổ tay không biết làm thành từ vật liệu gì va chạm với vảy rồng tạo ra âm thanh leng keng giòn giã.
Cố Tòng Nhứ ôm chặt hắn vào lòng, tựa cằm vào hõm cổ của hắn, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai Tương Trọng Kính, làm cho vành tai của hắn đỏ chót như sắp rỉ máu.
Mùi hương của người trong lòng khiến ác long mê say, hận không thể nuốt vào bụng mới có thể trấn áp được luồng xung động muốn chiếm làm của riêng, Cố Tòng Nhứ ngậm cắn một lọn tóc của Tương Trọng Kính hòng áp chế xung động muốn cắn vào cổ hắn.
Tương Trọng Kính không nói tiếng nào, cả người nóng hừng hực như lò thiêu, không biết là vì bị ôm quá chặt hay là vì xấu hổ.
Âm thanh quần áo va chạm vang lên sột soạt, Tương Trọng Kính không biết đã bận rộn bao lâu, rốt cuộc chịu không nổi, phảng phất như cầu xin tha thứ mà lẩm bẩm: “Canh Ba, cổ tay đau quá.”
Cố Tòng Nhứ nhẹ nhàng ôm đầu của hắn, vuốt ve sau gáy như thế đang trấn an động vật nhỏ, cất giọng nói trầm thấp: “Đổi tay khác, tiếp tục.”
Tương Trọng Kính: “…”
Thân thể của Cố Tòng Nhứ thật sự quá nóng, Tương Trọng Kính sợ y bị kìm nén mà dẫn đến nguy hiểm khác, không thể làm gì khác đành phải vùi mặt vào vai Cố Tòng Nhứ, âm thanh tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Khi còn bé Tương Trọng Kính đã bị Khúc Hành bắt luyện kiếm, mỗi ngày phải vung kiếm hơn mười ngàn lần, sau khi tự mày mò học kiếm chiêu thì chăm chỉ luyện kiếm hàng năm không một ngày được nghỉ, vì thế trên đời mới xuất hiện một vị Tương kiếm tôn độc nhất vô nhị.
Rõ ràng cho dù tay trái tiêu hao bao nhiêu sức lực đi nữa cũng sẽ không quá mệt mỏi, nhưng lần này Tương Trọng Kính chỉ bận rộn trong chốc lát mà cổ tay giống như đeo quả cân ngàn kí, khiến tay hắn càng lúc càng bủn rủn vô lực.
Giọng nói của Tương Trọng Kính không tự chủ được mà run rẩy: “Tòng, Tòng Nhứ…”
Tiếng thở dốc lẫn run rẩy vang lên bên tai, Cố Tòng Nhứ đang cầm cổ tay Tương Trọng Kính bận rộn đột nhiên dùng sức chưa từng có trước đây, Tương Trọng Kính bị ôm gáy bỗng ngước cổ lên, con ngươi tan rã không tiêu cự.
Bàn tay cầm kiếm vẽ trận kia dính đầy vết bẩn, theo kẽ tay nhỏ xuống quần áo đỏ tươi.
Tương Trọng Kính: “…”
Cho tới nay Tương Trọng Kính chưa từng bị mất thể diện như vậy, hắn nghẹn ngào một tiếng vùi mặt vào cổ Cố Tòng Nhứ, xấu hổ muốn độn thổ.
Chỉ là hắn còn chưa ổn định lại ưu tư thì đột nhiên phát hiện ra nguy cơ mới.
Cố Tòng Nhứ nhìn hắn với ánh mắt vô tội.
Tương Trọng Kính suýt chút nữa nhấc chân đá văng người ra ngoài.
Lại nửa tiếng sau, Cố Tòng Nhứ nhả lọn tóc đen trong miệng ra, rốt cuộc không nhịn được há miệng ngậm lấy gáy của Tương Trọng Kính, ranh nanh bén nhọn ghim sâu vào trong làn da trắng muốt, trực tiếp để lại hai dấu răng đỏ tươi.
Cả người Tương Trọng Kính run lên bần bật, muốn tránh ra nhưng lại bị xúc cảm kì quái kia ép toàn thân phát run, chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Đau.”
Cố Tòng Nhứ cắn mà nghiện, y nhả miệng ra thu hồi răng nanh về, sau đó vươn lưỡi liếm hai dấu răng đỏ tươi, giống như là đang trấn an hắn.
Tương Trọng Kính khép hờ đôi mắt đờ đẫn thất thần, ngây ngốc ngồi trong lòng Cố Tòng Nhứ hồi lâu, mãi đến khi bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh tỉnh.
Tương Trọng Kính còn chưa lên tiếng thì giọng nói lạnh lùng của Cố Tòng Nhứ đã cất lên: “Chuyện gì?”
Người đến là người hầu của Vô Tẫn Lâu, bị giọng nói mang theo uy áp chân long của Cố Tòng Nhứ trực tiếp đè bẹp xuống đất, hắn cố gắng ngẩng cái mặt tái mét vì sợ lên, run rẩy nói: “Mãn đại nhân đã tỉnh, nói muốn gặp Tương kiếm tôn.”
Con ngươi đờ đẫn của Tương Trọng Kính rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn vội vàng bò ra khỏi lồng ngực của Cố Tòng Nhứ, sợ Cố Tòng Nhứ lại ăn dấm mất vui, trước khi xuống giường còn nghiêng người tới hôn nhẹ lên má y, hôn xong tự làm vành tai của mình đỏ bừng: “Chờ ta về.”
Nói xong lập tức chạy mất dạng.
Cố Tòng Nhứ ngồi trên giường nhìn hắn rời đi, nhẹ nhàng đặt đầu lưỡi giữa hai môi, răng nanh lộ ra một nửa, phảng phất nhìn thấy một tia sương đen cỡ bằng cọng tóc từ bên trong chậm rãi bay ra.
Cố Tòng Nhứ hình như đã phát hiện nên khẽ nhướng mày, y nhẹ nhàng khép môi lại, trực tiếp cắn đứt tia sương đen tam độc ùn ùn bay đến hòng muốn thoát ra ngoài kia.
Sương đen tiên tán giữa môi y.
Sau khi Tương Trọng Kính chạy như bay ra khỏi phòng, hắn vội vàng sửa sang lại quần áo cho ngay ngắn, mang theo sắc mặt còn ửng đỏ chưa tan bấm quyết để tĩnh tâm lại, rồi đi theo người hầu đến phòng Mãn Thu Hiệp.
Kinh mạch bị tam độc làm tổn thương trong cơ thể Mãn Thu Hiệp khó khăn phục hồi từng chút một, những vết thương ngoài da không mấy nghiêm trọng đều đã được linh dược chữa khỏi, bây giờ vẫn còn rất yếu.
Khi Tương Trọng Kính đến, một người hầu đeo khăn che mặt đang đút thuốc cho hắn, chỉ là hình như căn bệnh bị xấu xí làm tổn thương mắt của Mãn Thu Hiệp càng trở nên nặng hơn, hắn liều mạng kháng cự không cho ai đụng vào mình.
Những người hầu sốt ruột không biết nên làm thế nào cho phải, nhìn thấy Tương Trọng Kính tới như thể nhìn thấy vị cứu tinh, ai nấy đều mở to hai con mắt sáng lấp lánh ngấn lệ nhìn hắn.
“Kiếm tôn!”
Ngay cả Mãn Thu Hiệp nằm trên giường nhắm chặt mắt nãy giờ cũng hé mắt ra ủy khuất nhìn hắn.
Tương Trọng Kính thở dài, nói: “Đưa chén thuốc cho ta.”
Người hầu lập tức nhanh tay đưa chén thuốc cho hắn.
Tương Trọng Kính theo bản năng đưa tay trái ra cầm lấy, chỉ là chén thuốc vừa được đặt vào lòng bàn tay, hắn liền giống như bị chùy sắt đụng một phát vào người, cổ tay còn bủn rủn đột nhiên run lên, chén thuốc thẳng tắp rơi từ trên tay xuống đất.
Xoảng một tiếng vỡ tan tành.
Tương Trọng Kính: “…”
Mọi người trố mắt nhìn nhau.
Cổ tay và lòng bàn tay của Tương Trọng Kính đỏ ửng, hắn ho khan một tiếng rũ tay áo che tay mình lại, nói: “Làm phiền các ngươi bưng chén thuốc khác tới.”
Người hầu không dám nói nhiều, lập tức đi lấy.
Tương Trọng Kính đi tới ngồi xuống băng ghế bên cạnh Mãn Thu Hiệp, rũ mắt nhìn vẻ mặt xanh xao của hắn, thở dài nói: “Ngươi khổ rồi.”
Mãn Thu Hiệp lắc đầu, từ trước đến nay hắn không quan tâm chuyện sống chết của bản thân, chỉ cần sống tạm bợ qua ngày là được, nếu có thể giúp đỡ Tương Trọng Kính phần nào thì không thể tốt hơn.
Tương Trọng Kính dém chăn cho Mãn Thu Hiệp, thấy vẻ mặt của hắn khá hơn một chút thì mới nói: “Ngươi còn nhớ trước khi sắp hôn mê đã nói gì với ta không?”
Cổ họng của Mãn Thu Hiệp đau rát, khó khăn phát ra một tiếng nghi ngờ: “Hửm?”
Xem ra là không nhớ.
Tương Trọng Kính lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Hình ảnh Mãn Thu Hiệp toàn thân đẫm máu nhưng vẫn gắng gượng nói với hắn ‘Tông chủ chạy mau’, làm cho Tương Trọng Kính không khỏi nhớ tới dược sư vì bảo vệ hắn mà chết ở kiếp trước.
Cẩn thận suy nghĩ, căn bệnh bị xấu xí làm tổn thương mắt của Mãn Thu Hiệp vốn đã rất kì quái.
Lúc Tương Trọng Kính chữa trị cho Mãn Thu Hiệp thì lờ mờ phát hiện Thần hồn của Mãn Thu Hiệp dường như bị tổn thương rất nặng, nhưng không phải là bị thương ở kiếp này, mà càng giống như là thương tích lưu lại trên Thần hồn từ kiếp trước.
Sở dĩ Mãn Thu Hiệp không nhìn được mặt người Cửu Châu có lẽ không phải vì dung mạo xấu đẹp, ngược lại giống như là vì trên cơ thể của người Cửu Châu có mang theo tam độc.
Còn Thần hồn của Tương Trọng Kính mặc dù được Cố Tòng Nhứ che chở, nhưng dầu gì cũng là người của Tông môn thủ hộ địa mạch nên từ đầu đến cuối chưa bao giờ dính phải tam độc.
Như vậy có thể giải thích hợp lý vì sao Mãn Thu Hiệp chỉ có thể nhìn được khuôn mặt của hắn.
Tương Trọng Kính lặng lẽ thở dài một hơi, nhìn Mãn Thu Hiệp với ánh mắt hết sức phức tạp.
Mãn Thu Hiệp đang nhìn chằm chằm hắn đến ngẩn người, chẳng biết tại sao trên khóe mắt chậm rãi trượt xuống hai giọt huyết lệ bé xíu, bị hắn nhẹ nhàng chớp mắt làm văng vào bên tóc mai.
Tương Trọng Kính khẽ sửng sốt.
Mãn Thu Hiệp nhìn hắn cũng bị tổn thương mắt, chẳng lẽ suy đoán của hắn đã sai?
Hay là… Bây giờ hắn đã dính tam độc?
Có lẽ Mãn Thu Hiệp đã nhìn quen gương mặt của Tương Trọng Kính, dù mắt có bị chảy máu thì hắn cũng xem như nước mắt bình thường mà gạt tay lau đi, không hề quan tâm.
Tương Trọng Kính lập tức nói: “Nhắm mắt.”
Mãn Thu Hiệp nói: “Nhưng…”
“Mau nhắm mắt lại.”
Mãn Thu Hiệp do dự một chút mới không cam lòng nhắm mắt lại.
Tương Trọng Kính nhíu mày kiểm tra kinh mạch trong cơ thể mình, rà soát tới lui nhiều lần mà vẫn không tìm ra một chút xíu tam độc nào trong kinh mạch.
Hắn nghi ngờ mở mắt ra, khi quay đầu nhìn Mãn Thu Hiệp thì đột nhiên sau gáy bị cổ áo quẹt vào, chỗ bị cắn tứa máu lập tức truyền đến cơn đau tê rần.
Tương Trọng Kính chợt dừng động tác lại, đột nhiên kịp phản ứng giơ tay chạm lên vết cắn sau gáy rồi khẽ vận dụng linh lực.
Đúng như dự đoán…
Dấu răng mà Cố Tòng Nhứ để lại có dính một chút xíu tam độc.
Tương Trọng Kính sững sờ xua tan chút tam độc cỏn con kia, hiếm khi cảm thấy mờ mịt.
Một tia sáng lóe lên trong đầu, hắn sực nhớ đến lời nói của Vân tôn chủ về tam độc.
“Con rồng này sớm muộn gì cũng sẽ hại chết ngươi.”
“Cả người con rồng kia toàn là tam độc, cho dù ngươi trời sinh tiên cốt cũng không có cách nào ngăn chặn sự xâm hại của hắn.”
“Cuối cùng ngươi sẽ biến thành một con quái vật không còn thần trí chỉ biết chém giết.”
“Bây giờ ngươi không xảy ra chuyện gì, đó là do long cốt của hắn chưa hoàn thiện, thiếu tam độc.
Nếu hắn tìm đầy đủ toàn bộ long cốt, khế ước sinh tử không đáng giá của ngươi sẽ bị hắn phá hủy trong chớp nhoáng.”
Nhưng nếu không tìm long cốt, Cố Tòng Nhứ không thể kiểm soát tam độc như sóng trào cuồn cuộn trong người, không cẩn thận bị tam độc cám dỗ nhập ma…
Tương Trọng Kính bỗng rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Bởi vì Tương Trọng Kính đã xua tan chút tam độc đó nên khi Mãn Thu Hiệp mở mắt ra, khóe mắt không còn chảy máu nữa.
Người hầu mang chén thuốc mới đến, Tương Trọng Kính đỡ Mãn Thu Hiệp dậy đút thuốc cho hắn.
Tương Trọng Kính cầm chén thuốc bằng tay phải, tay trái cầm muỗng không tránh khỏi run rẩy dữ dội, Mãn Thu Hiệp nhiều lần rướn cổ tới cũng không thể uống được thuốc trên muỗng, phần lớn đều bị Tương Trọng Kính vẫy rớt xuống đất, hắn đành phải bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc là sao đây?”
Tương Trọng Kính một bụng đầy tâm sự, mím môi lắc đầu không nói gì.
Mãn Thu Hiệp nói: “Chân long đại nhân đã xảy ra chuyện?”
Tương Trọng Kính ổn định lại cái tay đau nhức rồi đút thuốc tiếp cho Mãn Thu Hiệp: “Ừ, chúng ta phải tìm được đoạn long cốt cuối cùng, như vậy mới có thể ổn định tam độc trong người hắn.”
“Ồ.” Mãn Thu Hiệp nói: “Ta và Tống Hữu Thu sẽ giúp các ngươi tìm kiếm, long cốt không phải là phàm vật, tất nhiên sẽ lưu lại dấu vết.”
Tương Trọng Kính gật đầu nói: “Đa tạ.”
Mãn Thu Hiệp tổn thương nguyên khí nặng nề, uống thuốc xong liền bất giác ngủ thiếp đi, Tương Trọng Kính thấy hắn đã ngủ say mới đứng dậy vẫy vẫy cổ tay, như có điều suy nghĩ trở về phòng.
Cố Tòng Nhứ bận rộn với tam độc trong cơ thể, lại còn quậy với Tương Trọng Kính hơn một tiếng, lúc này đã mệt mỏi nằm ngủ trên giường.
Bởi vì tiếng chuông đến gần của Tương Trọng Kính nên khiến Cố Tòng Nhứ từ trong cơn mơ khẽ động đậy, duỗi tay ra theo bản năng tìm kiếm Tương Trọng Kính, lập tức bị hắn nắm trong tay.
Tương Trọng Kính ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ an tâm thiếp đi của y thì không khỏi bật cười.
Tương Trọng Kính nhìn Cố Tòng Nhứ một hồi, đột nhiên cảm thấy vấn đề mà hắn khổ não hồi nãy chỉ là một chuyện nhỏ.
Nếu sau khi thân thiết sẽ bị dính ba độc, vậy thì chờ mỗi lần làm xong xua tan đi là được, không có gì to tát cả.
Đợi tìm được đoạn long cốt cuối cùng, tam độc của Cố Tòng Nhứ sẽ phá vỡ khế ước sinh tử, vậy thì cứ để nó vỡ luôn, bọn họ sẽ có thể thành lập khế ước đạo lữ.
Còn về việc hắn có thể vì Cố Tòng Nhứ mà sẽ biến thành quái vật không thần trí chỉ biết chém giết hay không…
Tương Trọng Kính do dự hồi lâu, mới quyết định để sự việc thuận theo tự nhiên.
Chờ đến đó rồi tính tiếp, bây giờ việc quan trọng hàng đầu là tìm đoạn long cốt cuối cùng về cho Cố Tòng Nhứ, giúp y ổn định lại tam độc.
Tương Trọng Kính luôn luôn suy nghĩ tích cực, sau khi thông suốt liền cởi giày leo lên giường, ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ ngủ say của ác long rồi bình yên chìm vào giấc ngủ.
Vân Nghiễn Lý vui vẻ mang theo tiểu phượng hoàng dạo chơi Cửu Châu vài ngày, mãi đến khi nghe được tin Tương kiếm tôn bình định bí cảnh tam độc vì Cửu Châu trừ hại, hắn mới đến tìm Tương Trọng Kính.
Lúc này đã tờ mờ sáng, Vô Tẫn Lâu đã tắt đèn, chỉ có một căn phòng trên tòa cao ốc là còn sáng trưng— Tương Trọng Kính ngủ chưa bao giờ tắt đèn.
Vân Nghiễn Lý cũng không khách khí với ca ca nhà mình, trực tiếp từ trên mặt đất đạp gió bay đến chỗ cao, mở cửa sổ ra dẫm lên bệ cửa.
Trong phòng loáng thoáng truyền tới giọng nói, Vân Nghiễn Lý còn tưởng Tương Trọng Kính đã tỉnh, thuận miệng nói: “Ca, nghe nói ngươi đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện, vậy chúng ta có thể về Vân Trung Châu…”
Lời còn chưa nói xong, tầm mắt của Vân Nghiễn Lý đã rơi vào hai bóng người giao nhau ở phía sau màn giường.
Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp của ác long giống như một luồng gió lạnh thổi vào trong tai của Vân Nghiễn Lý và của tiểu phượng hoàng.
“Ngươi mềm mại, ngon ngọt, rất muốn ăn sạch ngươi.”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Tiểu phượng hoàng: “…”
Vân Nghiễn Lý đờ ra như khúc gỗ, bị kích thích quá lớn khiến hắn trong nhất thời không biết làm ra phản ứng gì, đang ngồi trên bệ cửa sổ chợt ngã ngửa ra sau, thẳng tắp rớt xuống tòa cao ốc.
Phượng hoàng hét lên một tiếng, lập tức bay nhanh xuống cứu hắn.
Phía sau màn giường, cả người Cố Tòng Nhứ nằm trên người Tương Trọng Kính, không biết từ khi nào mà đôi mắt rồng màu vàng đã biến thành màu đỏ thẫm, sương dày trong con ngươi nhanh chóng ngưng tụ lại, mơ hồ có khuynh hướng hóa thành ba cánh hoa.
Chẳng qua Cố Tòng Nhứ giống như đang chống cự lại cám dỗ gì đó, cố gắng áp chế ba cánh hoa biến mất trong con ngươi dần tỉnh táo trở lại.
Trông y như thể sắp ma hóa, vô số tam độc từ trong cơ thể y thoát ra ngoài, tựa như sương dày vây quanh giường chậm rãi chuyển động, nhưng chỉ có Tương Trọng Kính ở trong vòng vây lại không bị ảnh hưởng.
Cố Tòng Nhứ chống hai tay bên cạnh Tương Trọng Kính, từ trên cao nhìn xuống dung nhan ngủ say của hắn, trong miệng đang lầm bầm gì đó.
“Thật sự rất muốn ăn ngươi, như vậy ngươi sẽ thuộc về ta vĩnh viễn, chỉ thuộc về riêng ta.”
“Tại sao ngươi không để lời nói của ta vào lòng, tại sao không nghe lời ta, tại sao… Không yêu ta bằng ta yêu ngươi?
“Thật sự rất hận ngươi.”
“Muốn… Rất muốn ngươi.”
Tam độc dần dần ăn mòn thần trí của y nhưng lại bị sức tự chủ cường đại đến tận cùng của chân long hung hăng áp chế lại, để cho ác long chỉ biết dùng ánh mắt hung ác muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm người dưới thân, mở miệng nói mấy câu xấu hổ khiến người ta phải đỏ mặt, nhưng tay chân lại không dám làm ra động tác gì quá phận.
Cố Tòng Nhứ lải nhải không ngớt miệng, cuối cùng đánh thức Tương Trọng Kính từ trong mơ tỉnh lại.
Tương Trọng Kính còn chưa tỉnh táo hẳn, trước tiên ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền mò mẫm vươn tay ra vỗ vào ngực Cố Tòng Nhứ, mơ màng nói: “Tòng Nhứ ngoan.”
Chỉ với động tác vỗ vào ngực mà đã khiến toàn bộ tam độc vây quanh giường bỗng chốc như thủy triều rút nhanh vào cơ thể Cố Tòng Nhứ, ngay cả sắc đỏ thẫm trong ma đồng cũng lập tức biến mất.
Đến khi Tương Trọng Kính mở mắt ra, Cố Tòng Nhứ đã biến trở về bộ dáng của thường ngày.
Tương Trọng Kính không hề cảm nhận được chút nguy cơ nào, vẫn mang vẻ mặt mơ màng chưa tỉnh ngủ mỉm cười với y: “Sao thế?”
Cố Tòng Nhứ nhìn chằm chằm mặt hắn một hồi, đột nhiên nhếch môi mỉm cười, y cầm lấy cổ tay nhũn như bún của Tương Trọng Kính lên, hài lòng lắng nghe tiếng chuông kêu leng keng.
“Chủ nhân.” Y cúi người cắn vào môi của Tương Trọng Kính, cất giọng khàn khàn: “Lúc trước ngươi đồng ý cho ta ăn ngươi, khi nào mới có thể thực hiện cam kết đây?”
Tương Trọng Kính hoàn toàn tỉnh ngủ.