Tiếng kêu linh hồn của người chết vang vọng trong mộ.
Anh dũng không sợ, lừng lẫy.
Thể xác và tinh thần của Ylang rung động.
Toàn bộ trẻ con ở vương quốc Tanlis, à không, đại lục Marfa đều nghe chuyện dũng giả đại chiến bảy tà lớn lên.
Ai ai cũng căm thù cái kia bảy Vu Yêu Vương tà ác đến tận xương tuỷ, chửi rủa và sự ghét cay ghét đắng khắc vào huyết mạch, đời đời tương truyền.
Nếu những cương thi này là bảy Tà Vương…… Vì sao ý chí cuối cùng của bọn họ lại như vậy?
Ylang chợt nhớ tới đêm kinh hồn nọ.
Lúc cương thi kia vung bảo kiếm đuổi theo chém nàng, động tác rất có khí phách vương giả, kiếm thế rộng lớn như bản năng đã khắc vào xương tuỷ khi còn sống. Dù nó biến thành một cương thi nhưng vẫn giữ được thói quen tứ chi.
Nhìn nó như chiến sĩ chính thức mà không phải Vu Yêu Vương dựa vào lực lượng Bóng Tối.
Nếu bảy Tà Vương cũng không phải Vu Yêu Vương… vậy, bọn họ khi còn sống thật sự là tà ác ư?
Ylang cảm thấy run rẩy.
Ý niệm cuối cùng chậm rãi tiêu tán, nhưng dư vọng của nó còn vang trong đầu Ylang.
“Lịch sử sẽ ghi khắc hết thảy!”
Lịch sử sẽ ghi khắc hết thảy…
Sẽ ghi khắc hết thảy… ư?
Nhưng lịch sử đều do người thắng ghi lại mà!
Ylang co lại thành một túm nho nhỏ. Nàng cảm thấy thân thể mình đau xót, cảm giác đau buồn không ngừng lan vào trái tim và mắt nàng.
Nàng dùng cái đuôi quấn lấy thân thể của mình, ôm ấp lấy mình còn lạnh run.
Nàng cảm thấy sự vô lực và tuyệt vọng sâu sắc, muốn xé nát thứ gì đó rồi lại biết rõ mình không làm được.
Loại cảm giác này từng nảy sinh trong lòng nàng. Lần đó, nàng phát hiện công việc cần cù vất vả hàng ngày của Nicole vốn nên kiếm được một trăm đồng; nhưng sau khi trải qua nhiều tầng bóc lột, cuối cùng về tay chỉ còn lại mười tám đến hai mươi. Phần còn lại rơi vào túi của các quý tộc, để bọn họ hưởng lạc xa xỉ. Bình dân muốn kiếm tiền mưu sinh, ok, nộp % là được.
Ylang nhỏ tuổi cảm thấy không công bằng. Nicole đau lòng ôm lấy nàng, nói một câu.
“Con ngoan, nhẫn nại, cuộc sống là phải nhẫn nại.”
Bất lực tuyệt vọng làm sao.
Lúc này, cảm giác hít thở không thông mạnh như một tòa núi lớn, đè nặng trên đầu nàng.
Ngoại trừ nhẫn nại, xem nhẹ, quên đi, tê liệt, làm cho mình chết lặng không thèm nghĩ những vật ngoài không nên muốn kia, mình còn có thể làm được gì đây?
Cục bông Ylang núp dưới cái chụp, thân thể càng ngày càng dẹp.
Tiếng kêu linh hồn đã biến mất, nhưng trong đầu nàng, tiếng vọng còn đang tiếp tục.
“Vĩnh viễn không quên… Vĩnh viễn không thỏa hiệp… Tự do… Tự do!”
Nàng cố gắng nâng bộ ngực nhỏ của mình lên.
“Không…”
“Tôi muốn biết chân tướng lịch sử!”
“Tôi không muốn lại nhỏ yếu vô năng. Tôi muốn trở thành ma pháp sư mạnh nhất. Tôi không muốn nhẫn nại. Tôi muốn lực lượng!”
“Tôi, Ylang Lynn, tuyệt không nhận thua! Tuyệt không nhận thua!”
Nàng nổ lông, kéo căng cái đuôi, một đôi mắt đậu đen chảy dài ra. Tâm linh bị trùng kích quá mạnh, tâm trạng nàng kích động không khống chế được: “Huhuhuhu…”
Thật là mất mặt.
Lúc lập ý chí mà nàng lại đang khóc.
May mà ở đây không có ai cả!
…
Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng phiến đá dịch chuyển.
“Huhuhu hức!” Ylang chợt im lặng, giương mắt lên.
Tấm bia đá ngay phía trên mộ bị người dời, lộ ra một cái động lớn.
Tiếng người ầm ĩ và ánh đèn Long Tinh cùng xuống.
Có người đến! Cục bông Ylang sợ tới mức dán vào cái chụp trong suốt, biến mình thành một thứ hơi mỏng, không cho người nhìn ra nàng là thứ gì.
Một bóng hình tiêu sái nhảy xuống trước, tiếng cười lạnh nhẹ bay vào tai Ylang.
Ylang liếc cái đã nhận ra hắn.
Hắn nhốt nàng ở đây, sau đó tự mình đến bắt nàng.
Thật là một ác ma!
Chỉ có điều…
Ác ma nhất định sẽ không nghĩ tới dưới đây toàn là nước.
Hơn nữa là nước bẩn đục ngầu sau khi hòa tan cương thi.
Ylang không đành lòng nhìn thẳng, lấy cái đuôi che mắt của mình.
“Bõm bõm.”
Ác ma rơi xuống nước.
Có hai vị kỵ sĩ nhảy xuống theo ác ma.
“Phù phù phù phù!”
“Oái! Ục ục ục ục…”
Bánh tráng Ylang trộm dán mắt mình tại mép chụp.
Chỉ thấy hai thuẫn binh xui xẻo liều mạng quẫy nước, thoạt nhìn không khác gì cương thi ban nãy.
Ác ma ngồi xổm dưới nước bối rối trong chốc lát, lại nhẹ nhàng linh hoạt trồi lên mặt nước. Ánh mắt đưa quanh, một đôi mắt đen dọa người nhìn thẳng bánh tráng Ylang.
Một mái tóc đen ướt sũng dán đôi má. Đèn Long Tinh chìm dưới đáy nước, chiếu rõ khuôn mặt của hắn.
Dưới sự phụ trợ của mắt và tóc đen, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay như sáng lên.
Vẻ mặt ác ma lạnh lùng, hơi nhíu lông mày, nhếch khóe môi.
Ylang lại bị vẻ đẹp của mình làm chấn động.
Mình xinh đẹp thật đấy! Tức giận cũng đẹp như thế!
Hắn giẫm phải nước, ào ào đến gần, nâng một tay ấn lên cái chụp trong suốt.
Tiếng vụn giòn vang rất nhỏ, giống như bọt xà phòng nổ tung trong không khí.
Bàn tay trắng lạnh nắm cục bông Ylang, giọng hắn trầm thấp: “Chơi ta?”
Ylang tranh thủ thời gian đáp nhỏ nhẹ: “Không phải không phải.”
Ai biết hắn sẽ nhảy xuống đâu?
Vì chứng minh mình không cố ý chơi hắn, nàng vội vàng vẽ rắn thêm chân, thêm một câu: “Ao nước dễ làm người chú ý như vậy, sao có thể dùng để tính kế người đâu. Ngay cả heo cũng không mắc lừa mà!”
Hắn: “…”
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng kỳ lại.
Ylang phát hiện mình nói sai, lắc cái đuôi: “Không phải, ý của tôi không phải nói anh là heo…”
Nàng kẹt. Sau những lời này, chẳng phải là muốn nói “anh còn không bằng heo” à?
Thà không nói còn hơn.
Hắn nở nụ cười, khóe môi nhếch lên như pho tượng thạch cao, đáng sợ hãi người.
Hắn dùng ngón tay bóp mắt của nàng.
Ylang xoay con mắt quanh thân thể, vừa dừng lại di chuyển loạn, né bàn tay ác độc của hắn.
“Đừng bóp đừng bóp, đây là thân thể của anh đó!”
“A…”
Hắn cười lạnh, động tác càng thêm vô tình.
Bỗng nhiên, hắn rùng mình một cái, sau đó hé miệng.
“Hắt xì!”
Cả đám lông của Ylang đều bị thổi về sau lưng.
Nàng cảm giác được lòng bàn tay của hắn rất nóng.
“Thân thể của tôi vẫn còn sốt…” Nàng yếu ớt nói thầm.
Xem dáng vẻ cầm kiếm nhảy loạn của tên này, rõ ràng không chăm sóc thân thể của nàng cẩn thận.
“Ta có yếu ớt như ngươi sao?” Hắn khinh thường híp mắt.
Hắn nhìn xung quanh, linh hoạt bò lên trên quan tài đá, lạnh nhạt nhìn hai kỵ sĩ ngu xuẩn còn đang bơi chó trong nước. Hắn bóp Ylang, hỏi thấp: “Cương thi đâu? Bị ngươi ăn hết rồi à?”
Nàng trừng hai mắt, hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ anh ăn cái kia ư?!”
Nếu không sao lại hoài nghi sách dạy nấu ăn của nàng?
Hắn sửng sốt xong, xấu ý hạ giọng, nói bằng giọng đáng sợ: “Đúng vậy.”
Ylang: “…”
Dáng vẻ đảo mắt đậu như sắp ngất của nàng khiến tâm trạng của hắn tốt hơn nhiều.
“Ha ha.
Loài người ngu xuẩn.
Vài ánh đèn sáng ngời chiếu xuống, hắn im lặng, cho cục bông Ylang vào trong túi áo.
“Tình huống phía dưới như nào?” Giọng kỵ sĩ trưởng truyền tới.
Một gã thuẫn kỵ sĩ rốt cuộc khó khăn bò lên, đứng ở phần nước bẩn ngang ngực, hô lên: “Đáng chết! Dưới đây chỉ toàn nước thối!”
“Không có cương thi ư?” Kỵ sĩ trưởng hỏi, “Tiểu thư Ylang không sao chứ?”
Hai cái kỵ sĩ lấy đèn Long Tinh, luống cuống tay chân vội vàng soi một vòng.
Chỉ thấy “Ylang” đứng trên quan tài đá, tỉnh táo lạnh nhạt, vẻ không sao cả.
Hai kỵ sĩ không khỏi có chút hổ thẹn. Nhìn người ta xem!
“Tiểu thư Ylang không có việc gì! Nơi này là gian mộ cuối cùng, kỵ sĩ trưởng! Thoạt nhìn không có nguy hiểm, ngoại trừ nước hơi thối, còn lại khá tốt.”
“Vậy là tốt rồi, dọn cạn nước đi.” Kỵ sĩ trưởng phất tay, hạ lệnh dùng dây thừng treo khiên, biến cái khiên thần thánh thành thùng nước rộng để dùng. Từng tấm khiên chuyển nước bên dưới ra ngoài, giội lên mộ tầng trên.
Sau một hồi bận rộn, trong mộ chỉ hơi lầy lội và còn một ít nước bẩn.
Các kỵ sĩ đếm đủ người xong, lần lượt nhảy xuống.
Ylang thò mắt ra từ trong túi tiền, nhìn quanh một vòng.
Nàng phát hiện Vinár và Gattos đều không cùng xuống, trong lòng không khỏi có chút không yên.
Nàng nhớ rõ lúc trước khi trao đổi, hai người kia như gà chọi mổ tới mổ đi bên người nàng, đuổi cũng không đi.
Cũng không rõ ác ma đã nói gì, làm gì với họ nữa. Liệu hắn có để lại một đống chuyện rối rắm cho nàng không ta…
Ylang sầu lo cuốn cái đuôi, ủ rũ nhìn qua các kỵ sĩ.
Bọn họ nhanh chóng chuyển quan tài đá.
Ánh đèn Long Tinh soi xuống dưới quan tài.
Đạo sư James cũng nhảy xuống, đầu trọc của ông toả ra hào quang trí tuệ, vẻ mặt hưng phấn: “Ta đoán chỗ sâu nhất của mộ sẽ cất giấu bảo tàng trân quý nhất: ma pháp thánh điển nhỉ? Ta cá một bạc, nhất định là ma pháp thánh điển!”
Lần trước, dưới mỗi quan tài đá đều có một tấm bia đá ma pháp chặn.
Đồ cất giữ cuối cùng nhất định cũng liên quan tới ma pháp.
Vô số ánh mắt đồng loạt nhìn về dưới quan tài.
“Ủa?”
Dưới quan tài đá, chỉ có một lỗ khảm kim loại kỳ quái.
Nó lớn cỡ nắm tay, hình dạng như hoa loa kèn, phần đá trên rãnh có khắc ký hiệu hình phóng xạ.
“Ồ…” Đạo sư James sờ đầu trọc của mình, “Đây là ký hiệu trung tâm pháp trận! Ôi trời ạ! Những ký hiệu trên tường của những cái mộ bên trên đều là chủ thể pháp trận, vừa vặn đối ứng nơi đây. Chúng hợp lại… Ôi, chúng hợp lại, giống hệt pháp trận tăng phúc trong Thần Điện Ánh Sáng. Pháp trận tăng phúc thiết lập trên nền Thần Điện, có thể tăng cường ánh sáng thần thánh, để tín đồ dễ dàng cảm nhận được hào quang của Nữ Thần hơn… Nhưng ở chỗ này thì nó làm được gì? Chẳng lẽ trong hầm này còn có Vu sư tà ác, hấp thu oán khí từ linh hồn của những cương thi phía trên ư?”
Các kỵ sĩ càng thêm không hiểu được. Bọn họ chỉ luyện thể thuật, không nghiên cứu thần học.
Đạo sư James nhìn quanh: “Đáng tiếc, nơi đây bị nước vào, hủy diệt bích hoạ! Mấu chốt tiết lộ nhất định ở ngay chỗ này, thật là đáng tiếc!”
“Không phải tiếc nuối đâu, đạo sư James,” Kỵ sĩ trưởng an ủi, “Chúng ta phá huỷ một ma quật, còn chiếm được bảy tấm bia đá nguyên tố ma pháp. Đây chẳng lẽ không phải một việc vui lớn sao?”
“Không sai!” James vui vẻ lại, “Xem ra còn phải ở lại đây vài ngày nữa!”
“Đúng vậy, không phải buồn lo.” Kỵ sĩ trưởng đùa, “Cho dù đây thật là pháp trận tăng phúc gì đó, nhưng trận tâm nhỏ như vậy, cũng không có Vu sư tà ác nào ở được đâu. Lại nói, bây giờ nó đã hủy diệt hẳn rồi, mọi chuyện đã thành quá khứ.”
Ylang lắc cái đuôi nhỏ, vô thức phản bác: “Ai nói không ở được? Cái hố này đặt vừa mình còn gì?”
Ý niệm loé lên trong đầu, thân thể của nàng dần cứng ngắc.
Bích hoạ nói “trấn áp”, đạo sư James nói “tăng phúc”.
Ý chí bất khuất của tín đồ trung thành bị pháp trận tăng cường, dùng để trấn áp… ai?