Ylang đi cùng Arthas vào đại sảnh lâu đài cổ nhà Windsor.
Nàng chưa từng thấy mái vòm cao như vậy, cao gấp năm lần phòng học ở khu tây.
Trong lâu đài có bích hoạ, trang trí, tác phẩm nghệ thuật quý báu, tất cả đều có khuynh hướng phục cổ.
Bích hoạ có tông tối, sàn nhà và thang lầu được làm từ gỗ lim. Đèn Long Tinh hình cành treo cao, ánh sáng hơi tối đánh bóng cái chụp, tạo ra bầu không khí như lúc hoàng hôn.
Giữa cửa lớn trải thảm dài có đồ án tinh tế với hai màu xanh đậm và da cam làm chủ đạo.
Ylang cẩn thận bước lên thảm.
Đi vào đại sảnh lâu đài cổ, một vị quản gia ăn mặc như quý tộc thế kỷ trước nghênh đón, cúi đầu. Lúc nghiêng người dẫn đường, bờ môi ông ta mấp máy, nhẹ nhàng nói với Arthas vài câu.
Ylang lờ mờ nghe được chút: đại công tước Howard và người vợ Frigg của ông cũng ở lâu đài cổ vào cuối tuần.
Nàng nhớ rõ hôm thứ tư lúc Sally chửi mình, nói mình hại vợ chồng đại công tước bất hoà, còn hại Vinár bị cấm túc thêm một tuần. Xem ra, đại công tước Howard cố ý trích thời gian để dỗ vợ của mình, cùng hưởng một cuối tuần lãng mạn.
Thái dương Ylang giật giật. Bởi vì chiến tranh lạnh với Thần Bóng Tối, đến giờ Ylang vẫn chưa biết tối hôm nàng tìm tay cho hắn ở vườn mộ hoàng gia đã xảy ra chuyện gì.
Người kia đúng là giỏi làm đảo lộn cuộc sống của người khác!
“Thật có lỗi, tôi phải rời đi một chuyến.” Arthas áy náy nhìn Ylang, “Quản gia sẽ đưa cô đến sảnh đãi khách.”
Anh ta lại lại gần, vẻ thì thầm rất có sức hấp dẫn, anh ta nói: “Người được mời hôm nay đều là dòng chính nhà ta, kỳ thật họ chỉ là mấy quý tộc dối trá hay nịnh bợ. Cô không cần để ý tới bọn họ, nếu là có người dám bắt nạt cô, chờ tôi trở lại người đó chắc chắn phải chết.”
“Điện hạ cứ đi làm việc chính đi.” Ylang biết rõ anh ta phải đi gặp đại công tước Howard.
Nàng đi theo quản gia, đi từ thang gỗ lim rộng lớn tới sảnh đãi khách tầng hai.
Cánh cửa sắt lớn bên ngoài ngăn cách mọi thanh âm, đứng ngoài cửa cẩn thận nghe thì chỉ thấy im ắng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng kim đồng hồ di chuyển dưới tầng.
Lúc quản gia ấn chuông cửa, hai người hầu nam bên trong kéo cửa ra, Ylang cảm nhận được ánh sáng, tiếng người huyên náo và không khí nhộn nhịp ập về phía nàng, cuốn nàng vào như biển gầm.
Sảnh đãi khách vô cùng rộng rãi với những thiết kế chạy theo xu hướng được làm từ platin.
Bên trong có rất nhiều thanh niên nam nữ mặc lễ phục đẹp đẽ quý giá.
Bọn họ tụm năm tụm ba bên trụ lớn bàn luận viển vông, tiếng cười nói vang khắp nơi.
Sự xuất hiện của Ylang khiến các quý tộc thoáng buông chuyện kinh tế, nhìn nàng một cái.
“Ôi! Sao lại có hầu gái lôi thôi lếch thếch như vậy!” Một thiếu nữ quý tộc hét lên một cách phóng đại, “Lại còn là tóc đen! Trang viên Windsor cũng không biết chọn người à!”
“Chuyện gì xảy ra vậy, sẽ không phải có con rận chứ, bảo cô ta tránh xa ra!” Một thanh niên quý tộc bó eo nhỏ như bắp chân ghét bỏ nhăn mũi.
Quản gia cũng không có trách nhiệm giới thiệu khách cho các vị khách khác. Ông ta cẩn thận cúi đầu, sau đó rời khỏi sảnh đãi khách.
Ylang trấn định nhìn quanh một vòng, thấy vẻ cười nhạo và xem thường trên mặt các quý tộc.
Hay thật, chẳng lẽ Arthas chưa nói với bọn họ, tiệc ngày hôm nay mời một cô gái bình dân tóc đen ư?
Ylang nhẹ nhàng nở nụ cười, kéo túi cao lên, đi đến chỗ tự lấy đồ ăn bên tay phải.
Trên kệ thuỷ tinh, mấy món tráng miệng ngọt xếp thành hàng đĩa.
Nàng tiện tay nâng một cái đĩa bánh ngọt trắng, dùng tăm thuỷ tinh đưa vào trong miệng.
“Ưmm!”
Ngon quá đi! Mềm mềm lại không dính răng. Hương vị thanh thanh không ngán, là vị sữa trâu lành lạnh thoải mái!
Ylang vừa chậm rãi ăn, vừa đi loanh quanh trong sảnh đãi khách.
Ngay từ đầu, những quý tộc trẻ tuổi ra vẻ chuyện lớn xé ra to, từ cách ăn mặc đến kiểu tóc và cử chỉ của nàng, mỗi lần đều bị công kích qua lại. Đợi đến khi Ylang đi quanh sảnh đãi khách sảnh hai vòng và thay đổi đĩa nhỏ ba lần, các quý tộc đã bại trận dưới độ mặt dày của nàng, thấy nàng tới lập tức xoay mặt sang chỗ khác, không để ý tới nàng.
Ylang nhìn trái nhìn phải, cảm thấy hơi buồn cười.
Nàng hiểu Arthas muốn làm gì rồi.
Nếu nàng tự ti vì thân phận, cách ăn mặc, lời nói và cử chỉ của mình, việc đợi ở chỗ này đúng là sự giày vò từng giây từng phút.
Đợi đến khi lòng tự ái của nàng bị làm nhục, chỉ muốn đào cái động trốn đi, hoàng tử sẽ xuất hiện, đưa nàng tới một phòng nhỏ, lấy ra lễ phục đẹp đẽ quý giá cho nàng thay. Cách ăn mặc của nàng trở nên xinh đẹp, ra vả mặt những quý tộc mắt chó nhìn người kém này. Sau đó, hoàng tử giận dữ mắng bọn họ, đánh thẳng mặt bọn họ, lập uy thay cô gái bị khinh bỉ.
Chậc, ánh sáng cứu thế lóng lánh như vậy, cô gái nào có thể kháng cự được chứ?
Arthas đúng là thủ đoạn cao siêu.
Đáng tiếc là từ điển của Ylang không có từ “tự ti”.
Nàng thích màu tóc và mắt đen của mình, cũng rất yêu cha mẹ nghèo khó của mình.
Nàng không có lễ phục, bộ đồ mặc ra ngoài hôm nay đã là bộ váy quý nhất của nàng, tóc đã được dính nước buộc không loạn, nàng không cảm thấy mình có vấn đề gì về lễ nghi.
Nếu có vấn đề, đó cũng là vấn đề của Arthas.
Ylang thản nhiên vừa ăn vừa tản bộ.
Món tráng miệng ngọt được dùng để đãi khách, nàng là khách, đương nhiên có thể ăn một cách thoải mái.
Những quý tộc này hết cách với nàng. Bọn họ tiếp tục chủ đề của mình, ngừng việc làm nhục cô gái bình dân này.
Ylang đi dạo vài vòng, nghe được một phần nhỏ cuộc nói chuyện của bọn họ, sắc mặt dần khó coi.
Nàng bưng món tráng miệng ngọt, im lặng đi ra sau một chiếc đèn đặt dưới đất, nghe cuộc nói chuyện của hai thanh niên quý tộc thoạt nhìn thân phận khá cao.
“Này Krupp, lệnh thuế mới sắp được ban, trong vòng một đêm sẽ tăng thuế của bình dân lên %. Những người kia nhất định sẽ loạn một đợt, sắp tới ra ngoài nên mang thêm mấy thị vệ, đừng chạm vào bọn ôm chân xin tha, bẩn quần!”
Tim Ylang treo lên cổ họng. Quả nhiên, nàng không nghe sai mấy câu vừa rồi!
Lệnh thuế mới? Chín mươi lăm phần trăm? Vậy thì sống thế nào! Quốc vương là điên rồi à?
Nicole vất vả làm việc hàng ngày, vốn có thể kiếm được đồng, nhưng sau khi nộp lên %, bà cũng chỉ còn mười tám đến hai mươi đồng. Sau khi tiêu hằng ngày thì còn rất ít, tiết kiệm một đợt mới có thể mua thêm một bộ đồ mới, còn nhỡ gặp bệnh nữa. Nếu như thuế tăng lên %, sức lao động một ngày của bình dân chỉ có thể kiếm được cùng lắm năm đồng, miễn cưỡng đủ tiền tiêu cho một người, nuôi gia đình là không thể, nếu bị bệnh cũng chỉ có thể chờ chết.
“Yên tâm, lý do lần này rất thỏa đáng: loạn Hắc Vu ở phương bắc càng ngày càng mạnh, thả thêm chút tiếng gió, tuyên truyền thoáng sự khủng bố của mấy Hắc Vu kia, khiến bọn dân đen lo sợ. Đến lúc đó nhắc thuế trưng binh, bọn chúng sẽ nén giận, chỉ ngóng trông diệt loạn Hắc Vu. Dù sao bọn chúng như chuột trong cống ngầm, như nào cũng có thể sống được, kiểu gì cũng nghĩ ra cách để mình không đói chết.”
“Chậc, cậu đúng là một chính khách lòng dạ hiểm độc đấy Krupp! Xem ra hai ba năm nay phụ thân anh huấn luyện cho không ít.”
Kẻ tên Krupp càng thêm đắc ý, khoe khoang nói: “Nhìn xem! Đợi đến lúc đám dân đen không chịu được nữa, loạn Hắc Vu cũng đã được dẹp, đến lúc đó chỉ cần xem tình huống, hạ thuế xuống % hoặc %, cái bọn không có đầu óc kia chắc chắn sẽ mang ơn!”
“Giỏi quá! Tôi đã sớm thấy phải tăng chút thuế, mấy năm gần đây vật gì cũng đắt lên, mẹ tôi ngày nào cũng than thở, phiền chết đi được!”
“Ôi Cadic thân mến, nếu mẹ cậu mua ít mấy lễ phục giá trị ngàn bạc hoặc mua mà không mặc, vậy tự nhiên sẽ bớt phiền não.”
“Nói đến đây cũng không dám so với nhà cậu Krupp à! Hôm qua phụ thân cậu vừa ý bức họa kia, cứ phải tranh với nhà Campbell, làm một hơi tới ba vạn tám ngàn bạc. Chậc, số tiền kia đủ để mẫu thân tôi mua bao nhiêu quần áo!”
Ylang hít sâu một hơi, cầm chặt đĩa thủy tinh trong tay.
Mồ hôi và máu của bình dân là để nuôi những sâu mọt xa xỉ này!
Sự tức giận khiến Ylang cắn chặt răng.
Nhìn khắp bốn phía, sự lộng lẫy sáng ngời này không phải thiên đường mà là máu và nước mắt của bình dân!
Thảm nhất là nàng biết rõ mọi chuyện sẽ xảy ra theo lời của người tên Krupp này: chỉ cần lấy “loạn Hắc Vu” làm cớ, lúc tăng thuế sẽ rất ít người phản đối. Sau khi quen với thuế nặng như vậy, cho dù tăng đến %, mọi người cũng sẽ thả lỏng, bất đắc dĩ cam chịu số phận.
Ylang nhớ Nicole đã từng nói: lúc nàng mới ra sinh, thuế suất chỉ có %. Khi đó lão Lynn cũng chưa bị làm sao, thi thoảng họ còn có thể ăn thịt. Mỗi lần nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp ấy, mắt Nicole luôn toả ra ánh hạnh phúc.
Ylang không dám tưởng tượng tin dữ này sẽ khiến cho bao người mẹ như Nicole sầu bạc tóc.
Vị ngọt còn trong miệng trở nên vừa chua vừa đắng.
Nàng nắm chặt nắm đấm, rất muốn đánh vỡ thứ gì đó.
Nhưng đôi tay này quá yếu, chúng không đánh vỡ được gì cả.
Vẫn… chỉ có thể nhịn.
Ylang cứng đờ tiếp tục đi lên phía trước. Toàn bộ quý tộc trong đại sảnh đều đang khoe khoang sự giàu có hoặc quyền thế trong nhà mình, tiếng anh anh ong ong khiến nàng tức giận buồn nôn.
“Mẹ càng ngày càng hay tức giận, mỗi tháng chỉ cho phép tôi mua năm cái váy! Trời ạ, vừa nghĩ tới phải mặc một bộ tới hai lần, trái tim tôi đã quặn thắt lại!”
“Còn không phải vậy sao? Cha tôi vì không cho tôi đến nhà hát mỗi ngày, ông mướn ba dàn nhạc nổi tiếng nhất và mấy diễn viên đến trang viên. Trời, cũng không biết làm vậy thì đỡ tốn được mấy đồng!”
“Ồi, đừng đau lòng như vậy, nếu hôm nào các vị có hứng rời thủ đô, đến khu đất phong gồm mười ba thành lớn nhà tôi du ngoạn ấy. Chỉ cần tôi nói một câu, toàn bộ thợ may, diễn viên, đầu bếp ở đất phong đều phục vụ các vị vô điều kiện.”
“Cả bình dân ở đất phong nữa, loạn hơn, tôi chán ghét mùi nghèo kiết hủ lậu này! Nhà của tôi cũng có đất phong lớn, nhưng tôi chưa bao giờ đi.”
Ylang phẫn nộ nghĩ: “Không có bình dân, ai nuôi mấy con giòi bọ các người chứ! Chỉ bằng thân thể trắng bệch đầy bột của các người á? Hay là nhờ cái eo bóp mảnh như bắp đùi? Nếu không có máu và nước mắt của bình dân, các người cũng chẳng sống nổi một ngày!”
Cửa sảnh đãi khách từ từ mở ra.
Arthas cuối cùng cũng trở về.
Lúc tiến vào sảnh, anh ta lập tức nhận được ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Cử chỉ của anh ta đúng mực, tôn quý lại khiêm tốn. Đôi mắt vàng nhìn quanh một vòng, tìm được Ylang đỏ hốc mắt, vẻ mặt phẫn uất.
Anh ta đi về phía nàng, khóe môi nhếch nụ cười thực hiện được gần như không nhìn ra.
Ylang cũng nhìn anh ta.
Nàng nhìn được, Arthas rất hài lòng với vẻ tức giận lúc này của nàng.
Chỉ có điều, hình như anh ta đã hiểu lầm.
Nàng không biến thành như vậy vì bị các quý tộc ăn hiếp nhục nhã.
“Ylang!” Giọng điệu của anh ta gần gũi hơn lưc mới vào lâu đài cổ gấp trăm lần, “Chuyện gì đã xảy ra? Ai bắt nạt cô vậy!”
Anh ta vội vàng đi đến bên nàng, vươn tay định nắm bả vai nàng.
Ylang tỉnh táo lui lại.
Đặt tay thất bại, Arthas cũng không xấu hổ, anh ta nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn về quý tộc xung quanh.
“Nói, là ai đắc tội vị khách quý nhất của ta? Các người dám nhân lúc ta không có ở đây để ăn hiếp cô ấy sao?”
Các quý tộc nhìn nhau, thật lòng không cảm thấy có ai đắc tội cô gái tóc đen này. Mấy phút đồng hồ trước, nàng còn như ôm đĩa thuỷ tinh ăn liên tục như con chuột, không ai phát hiện nàng bị bắt nạt gì.
“Ylang, cô không phải sợ, hãy nói cho tôi biết là ai chọc giận cô, tôi chắc chắn sẽ phạt mạnh!”
Arthas thoạt nhìn vừa lo lắng vừa đau lòng.
Ylang thõng mắt: “Không có, tôi không sao, thưa điện hạ.”
“Đồ ngốc, cô mặc người bắt nạt ư? Cô chính là bạn gái mà tôi phải trải trăm cay nghìn đắng để đoạt tới, sao tôi có thể dễ dàng để cô bị tủi thân được!”
“Không, không có ai bắt nạt tôi thật.”
Bốn phía truyền đến lời của đám quý tộc.
“Đúng vậy, không phải cô ta còn ổn đấy sao?” “Điện hạ bị sao vậy?” “Ai bắt nạt được cô ta chứ!”
Arthas cầm chặt chuôi kiếm: “Đủ rồi! Đừng cho là ta không biết các người làm gì sau lưng ta!”
Ylang không nhịn được ngẩng đầu, liếc anh ta.
Arthas lập tức cúi đầu xuống, dịu dàng nhìn chăm chú nàng.
Nàng tin tưởng, dù Arthas giảo hoạt thế nào, anh ta cũng không thể nhìn ra ánh mắt của nàng chứa gì.
Đó là dân sinh đấy!
Thật là buồn cười, trong chuyện hoàng tử và cô gái bình dân, kẻ chi li tình ái là vương tử, người nghĩ chuyện lớn quốc gia lại là cô gái bình dân.
Ylang cười nhẹ, nhìn sang chỗ khác.
Đôi mắt tối tăm đựng ánh sáng, cái cổ thiên nga trắng mảnh khiến người muốn phạm tội. Yết hầu Arthas hơi di chuyển, nói bằng giọng trầm thấp: “Đi, tôi đưa cô đi đổi một bộ lễ phục rồi về.”
Giọng nói trong trẻo sạch sẽ của anh ta có thêm chút nghèn nghẹt. Đàn ông hay chơi gái nghe là rõ: người đàn ông này đã tính trước, sắp đùa bỡn con mồi trong lòng bàn tay.
Giọng Ylang trong vắt: “Điện hạ, tôi nhớ hôm đó anh nói như vầy: tôi bắt được con mọt nam tước Barisa lớn như vậy cho vương thất, phải luận công ban thưởng. Vậy nên anh mở tiệc ăn mừng hôm nay.”
“Không sai, là như vậy.” Arthas nhìn quanh một vòng, “Nhìn Ylang xem, nhìn lại chính các người đi! Các người có từng làm gì cho vương quốc không?”
Anh ta không để tâm việc mình chống lưng cho Ylang mấy lần, khen nàng mấy lần.
Anh ta muốn sửa chữa tự tôn đáng thương của nàng. Đợi đến khi nàng đổi bộ lễ phục anh ta chuẩn bị, làm kinh ngạc tứ phương, đó là lúc lòng thiếu nữ hoàn toàn rơi vào tay giặc.
“Còn những sâu mọt khác thì sao bây giờ?” Giọng Ylang nhẹ như lông.
“Đi, tôi đưa cô đến sân thượng giải sầu. Lúc đổi lễ phục xong, tôi cam đoan, cô chính là ngôi sao sáng nhất!” Arthas lại gần Ylang, giọng thấp mà say lòng người.
“Đi thôi.” Ylang nhẹ gật đầu.
Lúc đi tới cửa, nàng quay đầu lại, hơi cười về phía đám sâu mọt không hiểu ra sao trong phòng.
Trong loạt lời bàn tán nhỏ, nàng lại nghe thấy giọng nói dễ nhận của Krupp.
“Arthas điện hạ có uống rượu sớm nay không… Trạng thái của ngài ấy hôm nay kỳ quái ghê.”
Cơn nóng giận này chẳng hợp lý chút nào!
Ylang được Arthas dẫn đi, dạo qua một vòng trên sân thượng cực lớn, ngửi đầy mùi hoa. Sau đó, anh ta đưa nàng tới cửa một phòng nhỏ.
Anh ta phong độ, săn sóc chu đáo, khiến cho người như tắm trong gió xuân.
Dáng vẻ khom người nói chuyện với nàng của anh ta dịu dàng vô cùng, thoạt nhìn rất thân mật.
Nhưng lúc mở cửa phòng, anh ta không có tý ý định mạo phạm nàng nào. Khom người hành lễ xong, anh ta nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một bóng lưng thẳng thắn.
“Cô đổi lễ phục đi, tôi sẽ chờ cô ở sân thượng.”
Chậc, còn chưa tới lúc nuốt con mồi.
Ylang đưa mắt nhìn Arthas đi xa. Nàng vào phòng, đóng cửa lại, tựa lên cửa, mặt đầy nước mắt.
Cảm giác vô lực này thật sự khiến người đau buồn và tức giận.
Giống như cái phòng này vậy, vô cùng tối tăm.
“Hả, sao ở đây lại không bật đèn?”
Vừa nghĩ vậy, nàng bỗng ngửi thấy một mùi thuốc nồng lẫn với nước hoa quý báu hướng thẳng về mình.
Một bóng đen cao lớn vây nàng ở sau cửa.
“Không phải có người chống lưng cho cô sao?” Một bàn tay khô khốc lành lạnh chạm vào má trái của nàng, “Khóc cái gì.”
Ông ta có vẻ còn định mỉa mai thêm một câu. Nhưng sau khi chạm phải nước mắt của nàng, ông ta như bị bỏng, rụt tay lại.
Tim Ylang nhảy thình thịch, ngừng thở, nhìn thẳng bóng hình trong bóng tối.
Ông ta quay người đi ra vài bước, đốt một ngọn nến.
Ánh nến soi sáng mái tóc bạc.
Đó là màu tóc đặc trưng của nhà Windsor.
“Ngài Louis Windsor?” Ylang tỉnh táo hỏi.
“Là ta.” Ông ta đặt đôi tay gầy nhợt nhạt trước người, chống cây gậy khảm đầy đá quý đen.
Dung mạo của ông cũng không già nua, vì bị bệnh lâu, vành mắt đen kịt, màu da trắng bệch, dáng người cao gầy lạ thường, đúng là rất giống bá tước ma cà rồng trong truyền thuyết.
“Ta cho rằng cô sẽ khác với người khác.” Khuôn mặt của ông ta vô cảm, “Ít nhất không yêu hư vinh như vậy. Sao, hoàng tử đưa cô rời khỏi biển khổ, ban cho cô vinh quang vô tận, khiến tâm hồn thiếu nữ của cô rung động à?”
“Không phải.” Ylang tỉnh táo quay về phía ông, “Thế giới trong mắt tôi khác với thế giới trong mắt ngài.”
Hình như ông ta hơi nhếch khóe môi.
“Vậy cô định thay bộ đồ này, biến thành hàng triển lãm tinh xảo sao?” Ông ta giơ cây gậy gắn đá đen, chỉ chỉ lễ phục màu vàng bày trên giường lớn sau lưng.
“Tôi không có lý do gì để từ chối.” Ylang bình tĩnh nhìn chăm chú ông ta, “Nếu từ chối, Arthas điện hạ sẽ cổ vũ tôi, có lẽ còn sẽ bắt người khác xin lỗi, nói một đống lời để trấn an tự tôn đáng thương của tôi. Sao tôi phải tự tạo phiền toái cho mình như vậy?”
Ông ta nở nụ cười.
“Tạm tin cô.” Louis nói, “Nhưng ta chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục khác.”
“Hở?”
Ông ta cười nhẹ: “Đây là địa bàn của ta. Trên địa bàn của ta, không ai có thể bắt nạt…”
Người của ta.
“Đi theo ta.”
Ylang thành thật đi sau chủ nhân trang viên, xuyên qua một cái cửa nhỏ, đi tới một phòng khác.
“Đây mới là màu hợp với cô.”
Ylang ngẩng đầu nhìn lên, giật mình ngây dại.
Nàng nhìn thấy bầu trời đêm.
Bầu trời đêm thần bí nhất, lãng mạn nhất.
Không có những thiết kế phức tạp, nó thoạt nhìn rất gọn gàng, nhưng sẽ không ai cho rằng nó không phải một bộ lễ phục.
Nếu mặc nó vào, lên ngôi vương hậu cũng sẽ không thất lễ.
Còn cả cái mũ đội đầu nữa, chỉ bạc đẹp đẽ quấn quanh viên đá quý màu đen, đội nó lên là đủ, không cần thêm bất cứ trang sức nào.
Ánh mắt Ylang gần như không thể rời đi.
Khựng một lát, nàng lấy lại tinh thần: “Ngài…”
Tay ông ta giật nhẹ: “Đương nhiên ta sẽ không xem cô thay quần áo.”
Ông ta lịch thiệp ý bảo nàng bỏ túi xuống, để vào tay của mình. Sau đó, ông ta rời khỏi gian phòng.
Ylang lặng lẽ kiểm tra cửa phòng cửa sổ, ngừng thở, nhẹ chân nhẹ tay khoá trái phòng lại rồi chạm vào lễ phục màu đen.
Đó là chất liệu nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Nó sượt qua tay như thác nước, chạm nhẹ một cái đã lấp lánh ánh sao như có như không.
Ylang đổi lễ phục, nâng cái mũ nhỏ đính đá quý màu đen lên, cẩn thận đặt nó lên trên đầu rồi xoã tóc ra sau vai.
Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng.
Louis Windsor đứng ở chỗ hở giữa hai bức màn, nghe thấy động tĩnh, ông ta quay đầu.
Ánh mắt sáng cái, ông lại kịp ép thẳng khóe môi, ghét bỏ nói: “Mũ đội lệch kìa.”
Ylang hơi không biết làm sao: “Trong phòng không có gương.”
Ông ta đi về phía nàng, sờ đỉnh đầu nàng trong chốc lát.
“Tốt rồi. Lúc này mới ra dáng một chút.”
Ông lui lại, hoàn toàn không có ý lại gần cô gái.
Chỉ có điều…
“Oái!”
Ylang chợt đau da đầu, một lực kéo nàng lảo đảo hai bước về trước, suýt nữa ngã quỵ.
Vị Louis đại nhân khó gần này… đang nắm chặt tóc nàng bằng tay phải!
Ylang như gặp quỷ, trừng mắt nhìn mấy sợi tóc đen giữa kẽ tay ông ta.
Louis không hề chột dạ bỏ bọn chúng xuống, sau đó đổi trắng thay đen: “Tóc của cô quấn lấy tay ta.”
Ylang: “…”
Cái vẻ nhiệt tình đáng giận này sao lại quen quen ta.
Ngay khi nàng nghi ngờ xoay mắt, ông ta đặt tay ra sau lưng, lấy một vật ra.
“Đây là cái gì?” Ông ta hỏi.
Ylang tập trung nhìn, lập tức quên chuyện tóc, kinh ngạc nói: “Sao ngài lại sờ loạn đồ của tôi!”
Là cái bình thuỷ tinh màu xanh lá kia.
Lúc Susanne hoảng sợ, cô ta thả tay làm nó lăn đến bên chân nàng. Nó bị nàng cất đi, vẫn giữ trong túi.
“À, đây là cô chính miệng cho phép.” Ông ta không biết xấu hổ mỉm cười đứng lên.
“Tôi…”
Ông ta giơ tay lên, cắt lời nàng: “Chỉ với thân thể gầy yếu này mà cô cũng muốn bỏ thuốc vào đồ ăn của mấy người kia sao?”
Ylang hoảng sợ không dám thở: “Tôi đâu có, đây là hiểu lầm.”
“Ha,” Ông ta nói, “Đương nhiên cô không làm được rồi. Ta làm.”
Ylang: “???”