*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Nại nghe được lời này thì xịt keo tại chỗ.
Cậu không ngờ rằng mình chỉ đi shopping thôi mà cũng bị người bán hàng khinh thường, lập tức vừa cảm thấy giận vừa cảm thấy buồn cười, cậu nghĩ nghĩ, rồi không nói gì, cũng không để ý tới nhân viên cửa hàng nữa, chỉ đi tới cửa hàng đối diện.
Thấy cậu đi rồi, bạn của nhân viên cửa hàng mới chạy lại tới nhỏ giọng hỏi: "Sao khách bỏ đi vậy hả?"
Nhân viên cửa hàng tóc dài mắt trợn trắng, nhỏ giọng nói: "Một tên đỗ nghèo khỉ thôi mà, đi thì đi thôi, nhìn cái tướng là biết mua không nổi rồi."
Giản Nại đi vào một tiệm khác, cửa hàng này trang trí đơn giản hơn cửa hàng kia nhiều, độ nổi tiếng cũng không bằng, nhưng khi Giản Nại tiến vào thì phát hiện sản phẩm của cửa hàng này cũng hoàn toàn không kém, hơn nữa kiểu dáng hay các loại vật dụng nào cũng rất tinh xảo.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình nói: "Ngài cứ tự nhiên xem và thử nhé."
Giản Nại gật đầu.
Cậu ăn vận khá đơn giản, nhưng nhân viên cửa hàng cũng rất kiên nhẫn với cậu, Giản Nại nhìn trúng một cái giường, chiếc giường này rất mềm mại, khiến cậu rất thích.
Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nói: "Chiếc giường này bán chạy nhất ở cửa hàng này đó ạ, nó có rất nhiều công năng mới, chẳng hạn như có thể trợ giúp giấc ngủ hay là chuyện phòng the của vợ chồng, dù chủng tộc có khác nhau đi nữa thì nó cũng có thể điều chỉnh độ mềm mại phù hợp cho người dùng, xin hỏi chồng của ngài là tộc nào ạ?"
Giản Nại trả lời: "Anh ấy là Long tộc."
Nhân viên cửa hàng nghe xong mở to mắt.
Giản Nại tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
"Là, là Long tộc đó!" Nhân viên cửa hàng hơi kích động, thậm chí xém nữa là cắn phải đầu lưỡi, vội vàng nói: "Không có gì đâu ạ, ý của tôi là, nếu là Long tộc thì, ừm... ngài có thể tới đây xem chiếc giường khác, đây là vật phẩm trấn tiệm của chúng tôi đấy, giường này gọi là Giường Hoàn Mộng, không chỉ có công năng tự động điều chỉnh độ ấm, nó còn có thể thích ứng chấn động cường độ cao, cho ngài thể nghiệm tuyệt vời!"
"......"
Giường gì mà răm thế?
Giản Nại đỏ mặt, nhưng cậu khá là thích kiểu dáng của chiếc giường này, do dự một chút, mới gật đầu nói: "Được, thế thì mua cái này đi."
Nhân viên cửa hàng vừa nghe đã ngớ người: "Ngài có chắc không, tôi còn chưa báo giá nữa mà."
Giản Nại không chút do dự: "Tôi xác định."
Nhân viên cửa hàng vui vẻ ra mặt, không nghĩ tới lại có khách vip từ trên trời rơi xuống, cô vui tới nỗi không biết làm thế nào cho phải.
Hơn nữa Giản Nại cũng không dừng lại ở việc mua giường, cậu rất thích cách phục vụ của cửa hàng này, cho nên mua rất nhiều, gồm cả sofa và giường nệm, rồi màn cửa, đồ gia dụng, phàm là trong phòng ngủ của Lục Trạch Phong không có gì thì cậu sẽ mua hết, thậm chí còn mua bàn trà, giá sách và thảm mà mình thích.
Cuối cùng gom lại thành cả nùi chất thành đống, không biết phải đem về như thế nào.
Khi Giản Nại cà thẻ thì có chụp hình gửi cho Lục Trạch Phong: "Em mua nhiều đồ lắm nè."
Mua nhiều nên tốn tiền không ít.
Vài trăm vạn tinh tệ nói bay là bay liền.
Cậu ngồi ở trên sô pha, nhìn thấy tin nhắn của Lục Trạch Phong trả lời mình: "Có mệt không?"
Giản Nại nhẹ nhàng cười cười nói: "Không mệt, nhưng em tiêu tiền anh hao lắm đấy."
"Tiêu nhiều hơn đi." Lục Trạch Phong không một hồi hồi phục hắn nói: "Trước khi cưới vợ thì tiền của ta không có chỗ để tiêu."
Giản Nại được cổ vũ nên phụt cười, cảm thấy tâm tình rất tốt nên trả lời lại: "Biết rồi ạ."
Lục Trạch Phong hỏi cậu: "Nhiều đồ thế thì em mang về kiểu gì?"
Giản Nại ngẩn người, trả lời: "Hình như chủ shop sẽ giao hàng tận nhà thì phải, sẽ tốn vài ngày đó ạ."
Lục Trạch Phong nói thẳng: "Để ta đưa người qua đó chuyển hàng về ngay."
Giản Nại chần chờ mở miệng: "Có phiền anh không ạ?"
Lục Trạch Phong nói: "Không đâu."
Giản Nại không lay chuyển được anh nên đành kiên nhẫn chờ, cậu đợi một hồi thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ phó quan, sau khi phó quan xác định được vị trí của cậu thì liền có mặt.
Giản Nại thấy một nhóm quân nhân mặc quân trang màu đen nện bước chỉnh tề đi lên lầu, dừng lại ở trước cửa tiệm, tôn kính hành lễ với Giản Nại: "Thưa phu nhân!"
Khí thế chấn phá tận trời.
Giản Nại sốc xỉu, cậu nói nho nhỏ: "Chào mọi người."
Phó quan chỉ huy: "Vào trong vận chuyển đồ vật đi, cẩn thận một chút, đây đều là gia cụ phu nhân tự chọn, không thể bị va chạm được."
Giản Nại nhìn nhóm quân nhân lụi cụi khuân vác gia cụ.
Nhân viên cửa hàng đối diện thấy một màn như thế thì sợ ngây người, đặc biệt là khi nhìn thấy nhóm quân nhân uy nghiêm đang phục vụ Giản Nại thì choáng váng xanh hết cả mặt mày.
Khí thế như vậy đương nhiên là khách vip rồi.
Khi Giản Nại ra khỏi tiệm thì liếc nhìn nhân viên cửa hàng đối diện một cái.
Quản lý của cửa hàng đối diện cũng phát hiện cậu là khách vip nên bước ra trước, cười lành: "Chào ngài, ngài có muốn ghé cửa hàng chúng tôi nhìn qua không, chúng tôi có rất nhiều sản phẩm mới lắm."
Giản Nại trực tiếp nói: "Được thôi."
Quản lý vui mừng, Giản Nại nhìn về phía nhân viên cửa hàng tóc dài ở đằng kia, nói thẳng: "Trừ khi ông sa thải cô ta, nếu không tôi sẽ không bao giờ bước vào cửa hàng của ông lần nào nữa."
Nhân viên tóc dài mặt mày trắng bệt.
Trước đó quản lý cửa hàng vốn không ở trong tiệm nên không biết rằng cô ta dám thái độ với khách hàng, nhưng giờ Giản Nại đã nói như rồi chẳng lẽ quản lý sẽ bỏ qua cho cô ta sao?
Nhân viên cửa hàng thấp thỏm không yên.
Giản Nại cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Cậu đi theo Tiểu Địch cùng nhau lên xe, lúc trở lại phủ đệ thì sắc trời đã khuya, người của phủ đệ đang giúp vận chuyển gia cụ, nhìn thấy Giản Nại trở về nên lần lượt chào hỏi cậu.
Nhưng Lục Trạch Phong vẫn chưa trở về.
Giản Nại hỏi phó quan: "Đại nhân chừng nào mới về vậy?"
Phó quan chần chờ: "Chắc phải mấy ngày nữa lận."
Giản Nại nhíu mày.
Phó quan thấy cậu như thế thì thở dài, an ủi Giản Nại: "Là thế nào, vốn dĩ trong khoảng thời gian này không có chuyện gì cả, nhưng một tuần trước bỗng dưng một trong những hành tinh của đế quốc liên tục xảy ra thảm họa thiên nhiên, Tổng lý của bọn họ mất tích đến nay vẫn không rõ nên bọn họ khẩn cấp tìm kiếm cứu viện từ Ám Tinh, tinh cầu kia có địa thế và hoàn cảnh rất hiểm ác, nguyên soái phải tự mình đi đến tiền tuyến."
Giản Nại tỏ vẻ thấu hiểu: "Thế à, tôi biết rồi, anh ấy không sao chứ?"
Phó quan trả lời: "Phu nhân yên tâm, ngài ấy không sao cả, tình huống hiện tại dã tiến vào giai đoạn kết thúc, thân thể nguyên soái rất khỏe mạnh, nhưng tinh thần lực của ngài ấy mấy năm nay đã bị tổn thương, cho nên tinh thần có thể sẽ mệt mỏi hơn, may mày bây giờ ngài ấy đã kết hôn, có phu nhân ở đây thì ngài ấy ổn hơn rất nhiều."
Giản Nại nghe cái hiểu cái không, nhưng cậu biết rằng Dạ Oanh có thể xoa dịu tổn thương của tinh thần lực.
Sau khi Phó quan nói xong, ông cúi chào: "Tôi phải về rồi, sáng nay tôi về chỉ là để giúp vận chuyển gia cụ thôi, lát nữa tôi phải quay lại đó phục mệnh."
Giản Nại thấy ông phải đi, bỗng nhiên có một ý tưởng lóe lên trong đầu, cậu giữ chặt cánh tay của phó quan, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể đi cùng ông chứ?"