Trong viện an dưỡng.
An Nhu Vũ lẳng lặng ngồi trên giường nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, ánh mắt cô trống rỗng, chết lặng, giống như con rối mất đi linh hồn, ngay cả cửa phòng bệnh mở ra lúc nào cũng không để ý.
"Xem ra chị rất thích chỗ này."
Tiếng cười nhẹ nhàng như con rắn độc trườn qua da thịt, làm An Nhu Vũ rùng mình, cô rốt cuộc có phản ứng, cứng đờ xoay đầu nhìn sang người mới vào.
An Nhược Đồng cũng nghiêng đầu nhìn lại, nụ cười trên mặt ả càng tươi hơn khi nhìn dáng chật vật của cô: "Lâu rồi không gặp, chị gái ~"
An Nhu Vũ im lặng nhìn ả, thái độ khó chịu.
An Nhược Đồng thấy vậy, chẳng những không thấy chán mà còn hưng trí bừng bừng, đến trước mặt đối phương, quan sát kỹ càng: "Chị gái mặc đồ bệnh trông xấu quá, sao chị không mặc đồ đẹp, trang điểm cho chính mình một tí, em còn nhớ rõ hồi trước chị thích nhất là những bộ váy lộng lẫy, mỗi lần dự tiệc đều như một nàng công chúa xinh đẹp, chị xem mình hiện tại...... Ây da, thật là làm người ta đau lòng quá đi."
An Nhu Vũ không hề phản ứng, ánh mắt lại nhìn xa xăm, mặc kệ mọi sự quanh thân.
Không ai đáp lại, An Nhược Đồng vẫn tiếp tục diễn kịch. Ả làm bộ như giật mình hiểu ra: "A đúng, em nhớ ra rồi, sau khi mẹ chị qua đời thì cũng chẳng còn ai mua quần áo cho chị, chị gái vẫn thường dùng khuôn mặt thanh tú đáng yêu này làm bao nhiêu người yêu mến, trở thành viên ngọc sáng giáng trần, ai ai cũng chú ý."
Vừa dứt lời, An Nhược Đồng đột nhiên đưa tay bóp cằm An Nhu Vũ, giọng cay nghiệt: "Chị gái luôn luôn được mọi người để ý, đi đến đâu cũng có người chăm sóc yêu thương, dù là vào lúc nào, ở chỗ nào, tất cả mọi người chỉ nhìn đến chị. Chị gái, chị nói xem, sao chị lại làm người ta phát ghét như vậy? Hả?"
Móng tay sơn màu đỏ tươi bấu vào da, An Nhu Vũ bị đau nên hoàn hồn, ánh mắt cô đảo qua biểu cảm dữ tợn của An Nhược Đồng, cô bình thản nói: "Cô tìm tôi để giãi bày nỗi lòng hâm mộ bao nhiêu năm à?"
"Chị gái cứ đùa." An Nhược Đồng buông tay, lui về sau hai bước, ả làm bộ lơ đễnh lộ ra nhẫn kim cương trên tay: "Em của trước kia có lẽ sẽ hâm mộ chị, nhưng bây giờ...... Em có ba mẹ yêu thương, tháng sau sẽ kết hôn, thậm chí trong bụng cũng có em bé rồi, cuộc đời em sắp bước sang trang mới, em việc gì phải hâm mộ chị gái vừa trắng tay vừa phải ở trong viện an dưỡng chứ?"
An Nhu Vũ ngẩng phắt đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn vào bụng ả: "Em bé......"
"Đúng vậy." An Nhược Đồng cố ý mập mờ: "Là con cháu tương lai của Nguyễn gia."
"Nguyễn gia....." An Nhu Vũ như người máy chỉ biết lập lại, giây tiếp theo, vẻ mặt cô đột nhiên trở nên điên cuồng: "Con trai! Con của tôi! Nguyễn gia đã có người kế thừa, tại sao còn không buông tha cho tôi! Tại sao còn không buông tha cho tôi và con tôi!!"
An Nhược Đồng biến sắc, ả cảnh giác bảo vệ bụng mình, liên tục lui về sau, lạnh lùng nói: "Chị cho là ai cũng muốn giữ thằng bé đó lại à? Nếu không phải vì lão già đáng chết và Nguyễn Thần Hiên canh quá kỹ, tôi đã sớm vứt nó lại cho chị để chị cút đi đâu thì cút!"
An Nhu Vũ nghe vậy thì đôi mắt sáng ngời, cô bắt lấy An Nhược Đồng như bắt lấy cái phao cứu mạng cuối cùng, cô điên cuồng nói: "An Nhược Đồng, nếu cô đưa đứa bé đến đây, tôi sẽ lập tức đưa nó đi, cô trả lại con cho tôi được không? Tôi cam đoan tôi và con tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt các người, để con của các người trở thành người thừa kế!"
An Nhược Đồng như nhìn người điên, khóe miệng càng nhoẻn cao hơn: "Chị gái à, em cũng muốn thế, nhưng Nguyễn Thần Hiên lợi hại như vậy, em làm sao đấu lại được anh ta, hay là...... chị giả vờ yếu đuối với anh ta, chờ anh ta buông cảnh giác, là chị có thể gặp lại con mình, đúng không?"
An Nhược Đồng ghé vào tai cô, giọng đầy mê hoặc: "Nếu chị giả bộ đủ giống, không chừng chị còn mang được đứa bé đi đấy."
An Nhu Vũ trợn mắt, câu nói cuối cùng cứ quanh quẩn trong đầu, tựa như thứ trái cây hấp dẫn nhất thế gian, cứ liên tục đung đưa trước mặt cô, mà cô...... chỉ cần vươn tay ra là hái được.
An Nhược Đồng lui về sau vài bước, ả mỉm cười, đánh giá phản ứng của cô, sau đó ả đột nhiên nắm tóc An Nhu Vũ, đập đầu cô vào tường, khi cô ngã xuống thì ả gào lên: "Ai đó tới mau, có ai không, chị của tôi xảy ra chuyện rồi!"
An Nhu Vũ mờ mịt nhìn An Nhược Đồng, dòng máu đỏ tươi chảy ròng ròng từ trên mặt xuống lòng bàn tay, cô nắm nhẹ tay lại, cả đầu chỉ còn một câu --- có thể đưa đứa bé đi.
Một tiếng sau, Nguyễn Thần Hiên và Hàn Hạo Phong lần lượt đến bệnh viện.
An Nhược Đồng ngồi bên giường, vẻ mặt lạnh lùng thêm chút trào phúng nhìn An Nhu Vũ hôn mê, đến khi có tiếng mở cửa sau lưng, ả lập tức cúi đầu khóc thút thít, lẩm bẩm: "Chị ơi, sao chị lại ngốc như vậy......"
"Nhược Đồng!" Hàn Hạo Phong bước đến, vừa mở miệng đã hỏi: "Con mình không sao chứ?"
An Nhược Đồng xém nữa không giữ được mặt nạ, ả lạnh lùng nói: "Không có việc gì, thật ra thì chị gái suýt nữa gặp chuyện không may."
Nguyễn Thần Hiên đứng bên kia giường bệnh, nghe vậy thì hỏi: "Sao lại thế này?"
An Nhược Đồng thở dài: "Cũng tại em...... Em thật sự không biết chị gái nghe tới đứa bé thì lại phản ứng dữ dội như vậy, nếu biết từ sớm thì em nhất định không nhắc tới."
Nguyễn Thần Hiên bực mình: "Cô nhắc tới đứa bé với cô ấy?"
"Em...... Em chỉ là quá hạnh phúc khi biết mình có thai, nghĩ muốn chia sẻ một chút niềm vui với chị mà thôi, em vốn nghĩ chị sẽ chung vui cùng em, nào ngờ......" An Nhược Đồng nặn ra vài giọt nước mắt, biểu cảm rất thương tâm.
Hàn Hạo Phong nghe thế lập tức hùa theo: "Nhược Đồng cũng chỉ là vui quá nên không suy nghĩ sâu xa, may mà không có chuyện gì lớn, nếu anh không có chuyện gì khác thì bọn em đi trước, em lo là Nhược Đồng bị hoảng sợ, cũng muốn đưa cô ấy đi kiểm tra sức khỏe một thể."
Nguyễn Thần Hiên cũng lười nói nhiều với hai kẻ này, chỉ phất tay đuổi bọn họ đi.
Đáy mắt Hàn Hạo Phong hiện lên một tia bất mãn, nhưng cuối cùng gã chỉ âm thầm chịu đựng, dìu An Nhược Đồng ra khỏi phòng bệnh. Đi chưa bao xa, gã vội vàng thì thầm hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
An Nhược Đồng cười lạnh: "Thế nào thì cũng là chuyện tốt cả thôi."
Ả ban đầu tìm An Nhu Vũ là để khoe khoang, muốn dùng sự vẻ vang của bản thân hiện tại để nhấn mạnh tình cảnh nghèo khó nan kham của cô, đồng thời kch thích đối phương, không ngờ việc thành công xong lại có thu hoạch ngoài ý muốn...... Nếu An Nhu Vũ thật sự có thể đem đứa bé đi, nói không chừng ả có thể thành công trở mình nhờ vào đứa bé trong bụng ả!
Trong phòng bệnh.
An Nhu Vũ còn đang mê man, băng gạc dán trên đầu càng làm nổi rõ sắc trắng bệch của khuôn mặt cô, tiều tụy không thể tả.
Nguyễn Thần Hiên nhìn chăm chú vài giây đã đau muốn nứt đầu, y đành chuyển sang nhìn xung quanh phòng bệnh. Vết khắc trên tường hình như nhiều hơn so với lần trước, phóng mắt nhìn quanh, trừ bỏ tên Hứa Thừa Hạo còn có hai chữ con cưng, tất cả trộn lẫn cùng một chỗ, nhìn thấy ghê người, liếc xem là có thể thấy một người bị căm hận, một người được yêu thương.
Đang mải nhìn, phía sau truyền đến tiếng hít sâu nhỏ bé, Nguyễn Thần Hiên quay đầu lại, thấy An Nhu Vũ từ từ mở mắt, ánh mắt trống rỗng ngày xưa dần lấy lại sự trong trẻo, khi nhìn thấy y thì còn hiện lên chút hào quang: "Thần Hiên ca ca......"
Nguyễn Thần Hiên vì câu này lại đau buốt cả đầu, "Tỉnh rồi?"
"Vâng." An Nhu Vũ muốn ngồi dậy nhưng mắt hoa lên, cô lại ngã xuống, cô ôm đầu mờ mịt hỏi: "Em bị làm sao vậy?"
Nguyễn Thần Hiên khẽ nhíu mày: "Cô không nhớ rõ?"
An Nhu Vũ ngỡ ngàng: "Em nên nhớ rõ cái gì?"
Nguyễn Thần Hiên trầm mặc nhìn chằm chằm cô, tựa như đang quan sát cô rốt cuộc muốn làm gì. Người nằm trên giường bệnh chỉ vô tội nhìn lại, hỏi một lần nữa: "Em nên nhớ rõ cái gì?"
"Đứa bé."
Hai chữ đột nhiên xuất hiện suýt nữa phá nát tất cả ngụy trang của An Nhu Vũ, cô đơ ra, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "Em bé, đúng, em có con rồi...... Em nhớ rõ là em mang thai, con của em đâu? Em nhớ con của em đang bảy tháng...... Em, em bây giờ đã sinh rồi sao?"
Nguyễn Thần Hiên bình tĩnh nói: "Cô hiện tại cần nghỉ ngơi, để tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra."
"Từ từ!" An Nhu Vũ sợ y đi mất, cô chống thân thể ngồi dậy, nói: "Anh không định giải thích một chút sao? Dù sao đây cũng là con của anh, anh...... anh không quan tâm đến con sao?"
Nguyễn Thần Hiên quay đầu lại nhìn cô, nhưng cuối cùng y cũng không nói gì, chỉ xoay người rời đi luôn. Một lát sau, bác sĩ và y tá tiến vào phòng bệnh, bắt đầu một loạt kiểm tra.
An Nhu Vũ vẫn giữ cảnh giác, trong lòng ráng nhớ kỹ mình nên cố gắng chống đỡ vì đứa bé, chỉ cần có cơ hội...... Chỉ cần cô nắm được cơ hội...... cô nhất định sẽ đưa con rời khỏi nơi này!
Thời gian kiểm tra rất dài, An Nhu Vũ nằm trong phòng bệnh chờ đợi, đợi kết quả kiểm tra đến, và đợi cơ hội lần này xuất hiện --- cô sẽ không tiếc hết thảy nắm lấy cơ hội, cố gắng tới gần đứa bé, cho dù có phải lừa gạt tình cảm của người đàn ông cô từng yêu.
Nguyễn Thần Hiên đang chờ đợi, y chờ đợi trong nôn nóng và bất an, trong lòng rối như tơ vò, y không biết nên giải quyết sự tình tiếp theo như thế nào, thế cho nên lúc này, y vậy mà lại chờ đợi An Nhu Vũ đừng tỉnh táo lại......
Cuối cùng, An Nhu Vũ thật sự làm được.
Nguyễn Thần Hiên nhìn cô trong trạng thái tỉnh táo, trong lòng không chỉ mất hứng mà đầu còn đau như búa bổ, y lãnh đạm nói: "Mặc dù cô không nhớ rõ, nhưng tôi vẫn phải nhắc, lúc trước, cô vì đứa bé mà chọn rời đi, chia tay với tôi."
"Vậy đứa bé ở đâu?"
"Ở Nguyễn gia."
Vẻ mặt An Nhu Vũ khó hiểu: "Đây là anh nói chia tay vì đứa bé?"
"Là do cô không có khả năng bảo vệ nó." Nguyễn Thần Hiên bình tĩnh đáp trả: "Việc cần giúp tôi đều đã giúp, thậm chí bởi vì trạng thái tinh thần của cô không tốt mà còn chăm sóc cô lâu như vậy, tôi đã làm mọi thứ tận tình tận nghĩa, sau này cô tự thu xếp bản thân đi."
An Nhu Vũ nghe vậy thì kinh ngạc nhìn y, vừa ngỡ ngàng vừa không biết phải làm gì: "Thần Hiên ca ca, anh, anh nói vậy là có ý gì?"
Nguyễn Thần Hiên: "Ý của tôi là......"
"Ý của anh là chỉ cần đứa bé, không cần em sao?" Mắt An Nhu Vũ đột nhiên ngân ngấn nước, cô kinh ngạc nhìn y một lúc lâu, sau đó đột ngột đưa tay gạt đi nước mắt, cô nhắm mắt lại: "Được, em hiểu rồi, anh đi đi."
Nguyễn Thần Hiên đột nhiên cảm thấy khó chịu, y nhìn chằm chằm đôi mắt rưng rưng nước của đối phương, một lúc lâu cũng không cất bước đi được. Y thật sự không hiểu, người phụ nữ này có thể vì con mà bỏ y đi, vậy mà y sao lại không thể dứt khoát rời bỏ cô như cô đã làm chứ?
Y của trước kia rốt cuộc đã yêu người phụ nữ này nhiều cỡ nào, yêu đến hèn mọn như vậy, cho dù mất trí nhớ, không nhớ rõ cô, nhưng vẫn không thể dứt khoát bỏ xuống được...... Thật là buồn cười.
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên hơi lạnh xuống, y nói bằng giọng cao cao tại thượng: "Nếu cô có thể an phận, tôi không ngại nuôi thêm một người."
Giọng điệu hơi nhục nhã, nếu là An Nhu Vũ như mọi ngày, cô chắc chắn sẽ từ chối, cũng bảo y cút đi. Nhưng hiện tại, cô siết chặt nắm tay giấu dưới chăn, chỉ cúi đầu nói: "Được.