An Nhu Vũ chợt mất đi dưỡng khí, trước mắt tối sầm lại, giống như con cá bị mắc cạn, giãy dụa thế nào cũng không thể thở, mà con cá cũng chỉ biết bất lực đập đuôi, nằm chờ cái chết.
Cảnh Nhất Thành bây giờ thật sự không thích An Nhu Vũ, sau khi cởi được bộ kính lọc mang tên hồi ức tuổi thơ, Cảnh Nhất Thành liền cực kỳ không thích cô gái được hưởng hết cưng chiều mà còn cứ khoe mẽ, rõ ràng cô là người có lỗi với Hứa Thừa Hạo, thế mà còn dám mặt dày hận lại anh.
Cảnh Nhất Thành là người rất thiên vị, nếu đã thích thì dù có hư hỏng hay tệ hại đến đâu, hắn cũng có thể cưng lên tận trời, nhưng nếu đã không thích thì có uống miếng nước cũng thấy ghét, tiêu chuẩn này được thể hiện rất rõ giữa Hứa Thừa Hạo và An Nhu Vũ, mỗi lần hắn nhìn thấy bộ dạng "tôi yếu đuối, tôi mới là đúng" của An Nhu Vũ, hắn hận không thể giải quyết cô ngay tại chỗ luôn.
Nhưng mà Hạo Hạo nói đúng, không cần làm bẩn tay mình chỉ vì An Nhu Vũ. So với giải quyết đối phương gọn gàng nhanh chóng, Cảnh Nhất Thành càng muốn nhìn thấy đối phương thống khổ tuyệt vọng nhưng lại phải chịu đựng vì con mình.
Hắn buông tay ra, cầm khăn chậm rãi lau từng ngón tay: "Tôi hy vọng cô ở trong tù sẽ tự hối cải tội lỗi của mình, nếu không...... hậu quả thế nào thì cô đã biết rõ."
Khăn bị vứt xuống đất, Cảnh Nhất Thành dẫm lên nó rồi mới xoay người bỏ đi. Trợ lý vẫn đứng im lặng ở cửa lập tức tiến lên mở cửa rồi rời đi theo.
Trong phòng bệnh chỉ còn một mình An Nhu Vũ nằm trên giường, ánh mắt cô trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà màu trắng, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống, ướt đẫm khăn trải giường. Hối hận, tuyệt vọng, bất lực, chết lặng, cô bị mắc kẹt trong đầm lầy cảm xúc, cơn trầm cảm muốn chết bao phủ lấy toàn thân.
Nhưng cô không thể chết được.
Cô biết nếu mình chết thì có lẽ mọi chuyện sẽ xong hết, nhưng con cô thì phải làm sao? Nếu tên Cảnh Nhất Thành độc ác đó nhắm vào con cô, bắt con phải trả nợ thay mẹ thì làm sao bây giờ? An Nhu Vũ cuộn mình trên giường, cắn răng khóc trong im lặng, điều cô có thể làm cũng chỉ có gọi cảnh sát vào và nhận tội.
Cô, chỉ có thể nhận tội
......
An Nhu Vũ nhận tội bị bỏ tù. Tình tiết có dính dáng tới hành hung người và cố ý phóng hỏa khá nghiêm trọng, căn cứ điều của Bộ Luật Hình Sự thì khung hình phạt tù ít nhất là năm. Còn những tên bắt cóc tống tiền và trực tiếp đốt vườn thì hình phạt chỉ có cao chứ không thấp, coi như là trừng phạt đúng tội.
Nhưng Cảnh Nhất Thành không thu tay lại. Hắn quyết tâm muốn giết gà dọa khỉ, không chỉ dùng thủ đoạn lôi đình để chèn ép An gia đến mức hấp hối, hắn còn ngay trước mặt Nguyễn gia, cướp nhân mạch, cướp tài nguyên, kéo bè kết phái, chưa đến một tuần đã khiến cho Hàn Hạo Phong vừa nhận chức tổng giám đốc chưa được bao lâu đã không còn đường lui, suýt kéo cả Nguyễn gia lỗ vốn.
Cuối cùng hắn thu tay lại là vì Nguyễn lão gia liên hệ với ông nội Hứa, ông nội Hứa lại liên hệ với ba Hứa, ba Hứa lại gọi điện cho Hứa Thừa Hạo, vòng vo ngoằn ngoèo nào ân huệ nào mặt mũi, mãi sau mới làm Cảnh Nhất Thành thu tay lại, giới kinh doanh lúc đó mới được an ổn.
Người sáng suốt ai cũng nhìn ra Cảnh Nhất Thành đang đập tiền để trả thù cho Hứa Thừa Hạo, nhưng cái này có quan trọng không? Không quan trọng, trong giới kinh doanh, chuyện cá lớn nuốt cá bé cũng không phải mới đây, người ta có tiền, có thể tùy hứng tiêu xài cho vợ hết giận, mọi người trừ bỏ hâm mộ tư bản nhiều tiền thì còn biết làm gì nữa.
Huống chi có thứ còn quan trọng hơn, mọi người ngược lại càng để ý tình huống của hai nhà kia, những kẻ cơ hội thì chờ hai nhà cùng sập mới nhào lên bới da uống máu, thu chút lợi nhỏ. Nhất là Nguyễn gia đã từng đứng ngang hàng với Hứa gia, tất cả mọi người cực kỳ chờ mong Nguyễn gia té khỏi thần đàn, cho bọn họ cơ hội xâu xé.
An gia suy bại, bị người trong giới cá lớn nuốt cá bé, chèn ép xâu xé, đấy cũng là điều mọi người đã biết trước. Cái duy nhất làm người ta ngạc nhiên là Nguyễn gia quả là cục xương quá khó gặm, tuy Nguyễn gia không so được với Cảnh Nhất Thành, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn con ngựa, Nguyễn gia đúng thật là không sợ mấy tập đoàn cỏn con. Cuối cùng, Nguyễn Thần Hiên trong bệnh viện tỉnh lại, đánh trả hết tất cả những kẻ có tâm tư xấu, Nguyễn thị nháy mắt lại đứng vững.
Mọi người chùn tay, nhưng lại không thể buông tha cơ hội Nguyễn gia đang trong thời kỳ sa sút, đánh giằng co với Nguyễn gia, giới kinh doanh mới yên ổn không bao lâu, nháy mắt lại bay mùi thuốc súng tứ phía, loạn thành một cục.
Tập đoàn Hứa thị treo biển lớn chữ vàng ở cửa thì không ai dám đụng, mà Hứa thị từ trước đến giờ cũng khinh thường hành động xâu xé kẻ khác, nên trong lúc mọi người đang sống chết tranh giành lợi ích với nhau, bọn họ lại thừa cơ thẳng tiến, ngồi vững trên cái ghế hàng đầu của giới kinh doanh, không ai lay động được.
Đợi đến lúc tập đoàn Hứa thị nắm bắt được cơ hội, đứng vững gót chân, Hứa Thừa Hạo rốt cuộc có thể thả lỏng, giao toàn bộ sự tình cho cấp dưới, bắt đầu cuộc sống không màng đến bên ngoài, toàn tâm toàn ý chỉ có chờ mong trồng cây ớt.
Do muốn xem camera trên điện thoại của Cảnh Nhất Thành, Hứa Thừa Hạo sau khi được rảnh rỗi liền chạy theo sau Cảnh Nhất Thành khắp nơi, đôi khi về nhà, đôi khi lên sở nghiên cứu. Dù sao thì anh cũng không thấy chán, ngày nào cũng cầm điện thoại thì có thể ngồi xem hết cả ngày.
Trong camera, mặt đất trụi lủi lúc trước giờ đã xanh biếc đầy cây ớt, tỷ lệ kết trái % không cô phụ cái tên của nó, từng mảng hoa màu trắng lớn tụm lại cùng một chỗ, vừa nhìn đã cho ta liên tưởng sau khi kết trái, sẽ có nhiều ớt cỡ nào.
Hơn nữa...... Từ lúc gieo hạt đến giờ đã là ngày, chiều ngày mai là có thể thu hoạch ớt!!
Chỉ cần nghĩ đến thôi mà Hứa Thừa Hạo đã kích động không yên, trong lòng vừa chờ mong vừa căng thẳng, anh nhào lên lưng Cảnh Nhất Thành đang ngồi làm việc, bày tỏ sự kích động của mình: "Thành ca ~"
"Hử?"
"Ngày mai là thu hoạch đợt ớt đầu tiên rồi!"
"Ừ."
"Anh không vui à?"
Mặt Cảnh Nhất Thành không thay đổi: "Vui chứ."
Hứa Thừa Hạo: "......"
Này mà vui mới lạ. Nhưng không sao, anh vui là được rồi! Tâm trạng vui vẻ của Hứa Thừa Hạo không bị phá hỏng, anh nằm dài trên lưng Cảnh Nhất Thành, cọ cọ làm nũng.
Cảnh Nhất Thành lúc đầu còn ngồi thẳng, mặc cho anh bám dính vào, nhưng sau khi bị cọ tới cọ lui mấy lần thì không nhịn được nhột ở cổ, hắn đột nhiên vòng tay trái ra sau lưng, ôm eo Hứa Thừa Hạo, kéo người ra đằng trước, hung dữ cắn hai miếng: "Đừng quậy anh."
Hứa Thừa Hạo an phận, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Cảnh Nhất Thành, nhìn chằm chằm đối phương xử lý công việc.
Do thiết lập tính cách, Cảnh Nhất Thành xử lý tất cả công việc theo phong cách thẳng thắng trực diện, khác hoàn toàn với lối xử lý ung dung chậm mà chắc của Hứa Thừa Hạo. Hơn nữa, Cảnh Nhất Thành viết chữ ấn xuống khá mạnh, giữa những hàng chữ đều là khí thế sát phạt quyết đoán, độc tài tỏa ra từ trong xương.
Hứa Thừa Hạo cầm bút, lén viết vài chữ cạnh chữ của hắn...... Ừm, rất quy củ, so với Cảnh Nhất Thành thì kém một hai phần khí thế.
Quả nhiên là so sánh giữa người với người sẽ tức chết. Hứa Thừa Hạo thở dài, yên lặng vò tờ giấy thành một cục, vứt vào thùng rác, anh làm bộ mình không làm gì hết.
Cảnh Nhất Thành bớt thời gian xoa đầu anh: "Chán à?"
"Không có." Hứa Thừa Hạo tuyệt đối không nói một đằng nghĩ một nẻo, trong lòng anh bây giờ chỉ có theo dõi vườn ớt thôi, chỉ cần đưa điện thoại cho anh, chắc chắn anh sẽ không chán.
Cảnh Nhất Thành có chút vừa bó tay vừa ghen, hắn vẫn hy vọng Hứa Thừa Hạo sẽ đặt ánh mắt và sự chú ý lên người hắn nhều hơn...... Nhưng mà chỉ còn nửa tháng, hắn chịu được.
Cảnh Nhất Thành mím môi kiềm chế, vừa ký tên vừa giả đò nói bâng quơ: "Nguyễn Thần Hiên tỉnh."
"Không phải anh ta đã tỉnh từ sớm rồi sao?" Hứa Thừa Hạo không để ý lắm, tiếp tục vuốt điện thoại.
"Ý anh là cái đầu tỉnh lại rồi."
Hứa Thừa Hạo dừng tay, ngạc nhiên hỏi: "Là khôi phục trí nhớ à?"
Cảnh Nhất Thành hiếm khi ngập ngừng: "Coi là vậy."
Hứa Thừa Hạo: "Cái gì mà coi là vậy?"
Cảnh Nhất Thành giải thích: "Có nghĩa là tên đó đúng là khôi phục trí nhớ, nhưng phương pháp làm việc không trở về như trước kia, anh nghe nói y đi thăm An Nhu Vũ trong tù, chính mồm nói cho An Nhu Vũ rằng sẽ gạt bỏ sự tồn tại của cô ta, không cho đứa bé biết về cô ta nữa."
"A......" Hứa Thừa Hạo kinh ngạc: "Hai người này định vừa yêu vừa tổn thương nhau à?"
Cảnh Nhất Thành suy nghĩ: "Anh cảm thấy lời của y có nghĩa là muốn tính luôn cả trí nhớ của y vào, tất cả đều buông bỏ hết, về sau sẽ không còn chịu trách nhiệm gì với cô ta, chỉ nuôi nấng đứa bé là tốt rồi."
"Buông bỏ?" Hứa Thừa Hạo nghi hoặc, cứ cảm thấy đã đến tình trạng này rồi thì hẳn là không còn cơ hội tái hợp nữa.
Anh nhịn không được, chọc hệ thống một cái, hỏi lại câu hỏi của mình, hy vọng được trả lời. Nhưng mà phút trôi qua, anh và Cảnh Nhất Thành đã muốn đổi đề tài mà hệ thống vẫn không phản ứng gì.
Hứa Thừa Hạo ngạc nhiên, nhịn không được lại gọi hệ thống: Hệ thống? Mày ở đâu, hệ thống? Hệ thống, tao biết mày có ở đó, ra đây mau nha! Hệ thống hệ thống ---
[Đinh ---]
Tiếng chuông quen thuộc vang lên nhưng hệ thống không nói chuyện, như thể bị làm phiền quá nên nó mới đi ra "đinh" một tiếng để tỏ vẻ nó còn tồn tại.
Hứa Thừa Hạo thử: hệ thống, mày sao thế? Nếu không chết thì trả lời câu hỏi của tao coi.
[Đinh --- hệ thống số đề nghị kí chủ quan tâm đến bản thân trước đi, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ . để tranh thủ sống sót, không cần lo lắng những chuyện khác.]
Hứa Thừa Hạo trầm mặc một hồi: mày bây giờ ngay cả lấy cớ cũng không thèm suy nghĩ cho nghiêm túc.
[Đinh --- số lười nói.]
Hứa Thừa Hạo: mày bây giờ còn không thèm có lệ với tao nữa phải không?
Cứ làm nũng với Cảnh Nhất Thành, kỹ năng chất vấn của Hứa Thừa Hạo cực kỳ thuần thục, giống như chất vấn bạn trai không về nhà, làm hệ thống trầm mặc một lúc lâu mới cho thêm phản ứng.
[Đinh --- hệ thống số nhắc nhở ngài, xin kí chủ tự trọng.]
Hứa Thừa Hạo:???
Anh thế nào lại không tự trọng! Anh rõ ràng là đang thật sự chất vấn nó! Hệ thống chính là không muốn trả lời nên lấy cớ dời sự chú ý!!
Hứa Thừa Hạo tức đến trợn mắt: tao có tự trọng nhưng mày phải giải thích tại sao lại thế này chứ.
Hệ thống im lặng một hồi lâu, ngay lúc Hứa Thừa Hạo nghĩ nó lại lười qua loa với mình, trong đầu anh đột nhiên vang lên một tiếng [hì hì]
Hứa Thừa Hạo:???
Không có tiếng chuông quen thuộc đầu câu, không có cái giọng vô cảm như giải quyết công việc chung, chỉ có một cái "hì hì"? Cái "hì hì" này nghe thế nào cũng không giống chuyện lành lắm??
Trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Hứa Thừa Hạo hiện lên vô số suy đoán, hơn nữa tất cả đều dần hướng tới tình huống khủng b nhất --- hệ thống hắc hóa, muốn hãm hại anh!
Không lẽ cuộc đánh cược kia còn có nguy hiểm gì lớn hơn nữa? Nó cho anh tỷ lệ % có thật là hảo tâm không? Mà có thật là tỷ lệ được % không? Có khi nào nó muốn linh hồn của anh để bồi bổ âm khí...... Không đúng, ai biết được hệ thống cần linh hồn để làm gì, nhưng Hứa Thừa Hạo cảm thấy mình chắc chắn là bị hãm hại rồi!
Vốn đầy lòng mong mỏi khởi đầu tốt đẹp ngày mai, anh đột nhiên bị hệ thống vả mặt, bắt đầu không yên tâm. Anh cảm thấy chính mình không thể ngồi chờ chết, anh phải cố gắng trồng ớt, hoàn thành nhiệm vụ mới đúng, tốt nhất là ngày mai lúc đi thu hoạch ớt thì trồng thêm nhiều một chút...... Cũng không biết người ta có cho mình chỗ để trồng không.
Từ lúc bắt đầu trồng ớt, đất vườn vẫn luôn bị thiếu làm Hứa Thừa Hạo phải đăm chiêu ủ dột, thật sự là tìm không ra khu đất nào vừa rộng vừa có tính an toàn cao, vườn ớt lúc trước đã chuẩn bị thỏa đáng mà không đề cao tính an toàn nên đã bị đốt sạch, nếu anh lại uổng phí nhiều hạt giống như vậy thì coi như xong đời rồi.
Hứa Thừa Hạo thả lỏng không bao lâu lại bắt đầu căng thẳng, trong đầu đều là những chuyện xui xẻo, thậm chí còn hiếm thấy xuất hiện tình trạng mất ngủ nửa đêm.
Anh nằm trên giường, sợ quấy rầy Cảnh Nhất Thành nên chỉ yên lặng ôm chăn ngẩn người, không dám động đậy, một hồi nghĩ con hệ thống khốn nạn này hãm hại mình, một hồi lại sợ hãi tỷ lệ kết trái cao chỉ là con số giả và sẽ không đạt được số lượng cần, một hồi lại nghĩ nhỡ đánh cược thua thì làm sao bây giờ, một hồi lại lo lắng mình đi trước thì Cảnh Nhất Thành có tức nổ ngay tại chỗ luôn không.
- -- ừm, Cảnh Nhất Thành phát hiện anh nửa đêm không ngủ, quả nhiên là tức nổ, sau đó Hứa Thừa Hạo bị "bạo lực gia đình" ngay tại chỗ, mệt đến ngủ thiếp đi, một giấc đến trưa luôn.