Hứa Thừa Hạo mở túi hồ sơ nhìn một chút, bên trong là bản copy báo cáo kiểm tra thân thể của nữ chính, anh xem một lượt, cuối cùng cũng biết Nguyễn Thần Hiên muốn khoe khoang cái gì – nữ chính mang thai.
===============
Lý Niệm cố ý nói: “Thế không phải sao? Nhắc đến Cảnh Nhất Thành, ai cũng biết hắn là người thế nào, nếu hắn cảm thấy ông là đồng loại, không phải chứng minh ông cũng giống thế à?”
Hứa Thừa Hạo cố gắng bày lý do: “Vậy sao ông không nói tôi với hắn cùng vừa cao ráo vừa đẹp trai? Nói không chừng chính là đẹp trai quá nên cô đơn, muốn tìm một người đẹp trai nữa để bầu bạn!”
Lý Niệm: “Ha ha ha ha ha ha.”
Hôm nay lại là một ngày muốn cắt đứt tình huynh đệ!
“Rồi, không lộn xộn nữa, tôi còn bận đây này…” Lý Niệm cười đủ rồi mới thu liễm, vừa đứng dậy vừa nói: “Dù sao chính ông tự chú ý là được, chuyện như thế này nhất định đề phòng hơn một chút!
Hứa Thừa Hạo gật đầu tỏ ý đã biết, anh nhìn cậu rời đi, thuận tiện liếc hướng Cảnh Nhất Thành.
Dạo gần đây, mức độ bận rộn của Cảnh Nhất Thành tăng vọt, lúc Hứa Thừa Hạo nhìn sang, đối phương đang ngồi đánh máy, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc, hoàn toàn khác hẳn bộ dáng động kinh nói mình thích ăn sống ớt lúc trước.
… Thời điểm làm việc vẫn còn đáng tin cậy, nếu lúc bình thường đừng lên cơn trúng gió thì càng tốt.
Hứa Thừa Hạo thở dài, thu tầm mắt, tiếp tục làm việc.
Lượng công việc vẫn không giảm xuống, tin tốt duy nhất chính là sau một tuần kéo co, Nguyễn Thần Hiên rốt cuộc quyết định thu lưới. Y liên lạc trực tiếp với Hứa Thứa Hạo nói mình muốn gặp mặt bàn bạc, thời gian hẹn lúc ăn cơm trưa.
Hứa Thừa Hạo có thể đoán ra dụng ý y muốn gặp mặt, nhưng anh vẫn đồng ý.
Mở đầu buổi hẹn là một chuỗi chào hỏi dối trá, Hứa Thừa Hạo mỉm cười bắt tay với đối phương, ánh mắt ung dung đánh giá người kia.
Tình trạng của Nguyễn Thần Hiên thật sự là quá kém, cặp mắt không giấu được quầng thâm, cả người tràn đầy cảm giác mệt mỏi kiệt sức, đây là minh họa rất hoàn hảo cho tình tiết nữ chính mang thai chạy trốn, nam chính tìm khắp nơi nhưng không có kết quả nên bộ dáng đau khổ chán chường.
Xem ra anh đã đoán đúng.
Quả nhiên, Nguyễn Thần Hiên vừa ngồi xuống đã đi thẳng vào vấn đề: “Lần này gặp mặt, một là tôi muốn bàn chuyện hợp tác với Hứa tổng một chút, hai là muốn hỏi Hứa tổng một vấn đề.”
Hứa Thừa Hạo: “Nguyễn tổng nói thẳng.”
Đôi mắt Nguyễn Thần Hiên nhìn anh chằm chằm, không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào trên mặt đối phương: “Cậu biết An Nhu Vũ ở đâu sao?”
“An Nhu Vũ?” Hứa Thừa Hạo cố ra vẻ ngạc nhiên, cau mày: “Làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Thần Hiên tiếp tục truy hỏi: “Đúng, không thấy em ấy đâu, tôi muốn biết chuyện này có liên quan gì với Hứa tổng không.”
Hứa Thừa Hạo đánh trả: “Dĩ nhiên là không, nhưng tôi càng tò mò tại sao lại không thấy cô ấy hơn? Từ trước đến giờ, ai gặp Nguyễn tổng cũng biết anh bảo vệ cô ấy rất kỹ, giờ sao lại để cô ấy biến mất rồi?”
Nguyễn Thần Hiên nhìn anh chằm chằm: “Cho nên tôi mới nghi ngờ có phải đã có người đem em ấy giấu đi rồi không.”
Ánh mắt Hứa Thừa Hạo thản nhiên: “Vậy tôi có thể nói rõ cho Nguyễn tổng, chuyện đấy không liên quan đến tôi!”
Nguyễn Thần Hiên cố phân biệt anh đang nói thật hay nói dối, ánh mắt sắc bén như muốn hóa thành đao: “Tôi tin rằng, nếu An Nhu Vũ chịu uất ức, người đầu tiên em ấy tìm chắc chắn là cậu.”
Hứa Thừa Hạo trước sau bình tĩnh: “A, hóa ra là bị uất ức.”
“Chẳng qua là một ít hiểu lầm nhỏ mà thôi.” Nguyễn Thần Hiên không muốn nói nhiều đến chuyện tình cảm của mình, y im lặng một chút lại nói tiếp: “Tôi chỉ muốn biết, dù Hứa tổng không phải người giấu, vậy em ấy có tìm tới cậu không?”
Hứa Thừa Hạo nửa thật nửa giả nói: “Tìm hay không tìm, tôi không biết, dù sao tôi không gặp cô ta.”
Nguyễn Thần Hiên nhíu mày: “Không thể nào, Nhu Vũ chắc chắn sẽ tìm cậu.”
Hứa Thừa Hạo: “Nhưng trên thực tế, tôi quả thực không gặp cô ta.”
Nguyễn Thần Hiên im lặng một lúc, đột nhiên y đặt một bao hồ sơ lên bàn, bình tĩnh nói: “Bất kể thế nào, tôi vẫn muốn nói với Hứa tổng, tôi và Nhu Vũ chỉ có chút hiểu lầm nhỏ trước mắt mà thôi, tình trạng thân thể em ấy hiện rất yếu ớt, nếu Hứa tổng biết tin tức gì, hy vọng cậu có thể cho tôi biết.”
Hứa Thừa Hạo mở túi hồ sơ nhìn một chút, bên trong là bản copy báo cáo kiểm tra thân thể của nữ chính, anh xem một lượt, cuối cùng cũng biết Nguyễn Thần Hiên muốn khoe khoang cái gì – nữ chính mang thai.
Hóa ra lúc này nam chính đã biết… Nhưng sao không giống cốt truyện gốc? Lẽ ra phải là nữ chính đem đứa con trở về, nam chính nhìn thằng bé một cái a thằng nhóc này sao lại giống mình như đúc, em dám mang thai chạy trốn sao?
Hứa Thừa Hạo vừa suy nghĩ rốt cuộc mình đã thay đổi bao nhiêu tình tiết, vừa bình thản đóng túi hồ sơ lại: “Chúc mừng.”
“Cám ơn.” Nguyễn Thần Hiên nhàn nhạt nhếch môi, lại nhanh chóng trở về chủ đề chính: “Vậy Hứa tổng chắc đã hiểu ý của tôi?”
Hứa Thừa Hạo dầu muối không ăn: “Hiểu thì có thể hiểu, nhưng tôi cũng không biết tung tích An Nhu Vũ, tôi chỉ có thể chúc Nguyễn tổng sớm tìm được cô ấy, còn lại, thứ lỗi tôi không thể giúp.”
Nguyễn Thần Hiên: “Hy vọng Hứa tổng thật sự không biết.”
Hứa Thừa Hạo: “Dĩ nhiên.”
Hứa Thừa Hạo mỉm cười, chặn đứng tất cả thăm dò, phòng thủ hoàn hảo.
Trên thực tế, từ phương diện thực lực, Nguyễn Thần Hiên không giống như Hứa Thừa Hạo. Dù cả hai người đều ngang sức ngang tài, mà hắn còn phái người theo dõi Hứa Thừa Hạo rất lâu, nếu An Nhu Vũ đi tìm anh, y chắc chắn có thể nhận được tin tức.
Nhưng từ phương diện tình cảm, An Nhu Vũ hết sức tín nhiệm anh, xảy ra chuyện gì, người đầu tiên cô ấy muốn nhờ giúp luôn là Hứa Thừa Hạo – mặc dù rất ghen tị, nhưng Nguyễn Thần Hiên không thể phủ nhận, nếu y được chăm sóc hai mươi năm, chắc chắn y cũng sẽ lệ thuộc vào người này.
Vấn đề là sau khi thăm dò, Hứa Thừa Hạo khăng khăng không gặp qua An Nhu Vũ, cũng hoàn toàn không biết chuyện này.
Làm sao có thể… An Nhu Vũ không có khả năng biến mất không dấu vết như vậy, chắc chắn có người trợ giúp em ấy.
Chẳng lẽ là Cảnh Nhất Thành?
Nguyễn Thần Hiên dằn nghi ngờ xuống đáy lòng, quyết định hôm khác sẽ hẹn đối phương ra nói chuyện, xem hắn phản ứng thế nào.
Lúc này, Nguyễn Thần Hiên thăm dò không có kết quả nên đành bỏ qua, quay lại nói việc chính với Hứa Thừa Hạo – việc liên quan đến dự án.
Mấy ngày nay, tập đoàn Giang thị chia làm hai đội, một đội đối phó với tập đoàn Hứa thị, bên đấy nói cho Lý Niệm rằng có người muốn gạt bỏ, còn hợp tác được nữa hay không thì phải xem thành ý, rồi ám chỉ tăng giá đủ các kiểu. Một đội khác thì liên lac với tập đoàn Nguyễn thị, nói rằng tập đoàn Hứa thị muốn tăng giá, hy vọng Nguyễn Thần Hiên cũng có thành ý hạ phần trăm ăn lời xuống.
Có những lúc con người chính là như vậy, tham đến mức muốn rắn nuốt voi, đã muốn ngoạm miếng to thì phải chuẩn bị tinh thần không bị nghẹn chết.
Mấy ngày này, những chuyện làm tâm tình Nguyễn Thần Hiên bực mình quá nhiều, hoàn toàn mất kiên nhẫn, lần này y tới để cùng thương nghị với Hứa Thừa Hạo bước thu lưới cuối cùng trong hợp tác.
Hứa Thừa Hạo dĩ nhiên % đồng ý, dù sao bên anh cũng đang rất bận đó, đã bận muốn chết còn phải nhín thời gian đi diễn kịch, hoàn toàn là tự làm khổ mình, Lý Niệm đã tức nổ mấy lần.
Cho nên lúc hai người bàn bạc xong xuôi, Hứa Thừa Hạo vừa trở về liền lập tức tuyên bố vì tập đoàn Giang thị đòi giá quá cao, nên từ bỏ việc hợp tác với tập đoàn Giang thị.
Lý Niệm là người đầu tiên vỗ tay, trời biết mấy ngày nay cậu sắp bị người bên Giang thị làm tức chết, lúc đầu bên đấy còn nói chuyện ngon ngọt dụ dỗ bên cậu, sau khi lòi mặt thật thì đám người đó liền vênh váo hống hách, mặc kệ mọi thứ, gọi cú điện thoại mà như phi tử hậu cung đợi Hoàng thượng lật bài, cảm giác thượng đẳng cao ngút giời.
Nếu không phải cậu biết còn màn vả mặt đằng sau, chắc Lý Niệm đã sớm quăng điện thoại, nổ tại chỗ.
May mà cậu đã đợi được đến lúc mùa xuân về!
Lý Niệm giơ tay bày tỏ: “Sau này Giang gia có liên lạc, cứ giao hết cho tôi.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu: “Được, cho ông xử lý.”
Lý Niệm làm tư thế chiến thắng, lần đầu tiên cậu mong ngóng Giang gia nhanh gọi điện tới. Trước đây cứ ra vẻ thượng đẳng, giờ xem một chút ai mới là ông nội nhà mấy người!
Sau đó là họp hành đến tận trưa, lúc Hứa Thừa Hạo quay về khu làm việc của mình đã là hai rưỡi chiều, anh mệt mỏi, ngồi xụi lơ trên ghế, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì đã thấy người nào đó xuất quỷ nhập thần, xuất hiện trước mắt anh.
Hứa Thừa Hạo ngồi thẳng người dậy: “Có chuyện?”
Cảnh Nhất Thành im lặng mấy giây, cuối cùng hắn ngồi xuống đối diện anh, đưa một tờ giấy ra: “Đây là máy cậu muốn, nhìn một chút xem có cần thay đổi gì không.”
“Nhanh dữ vậy.” Hứa Thừa Hạo đầy mong đợi, kéo tờ giấy qua xem, sau đó anh liền bị bản vẽ kết cấu tinh vi phức tạp làm cho mù mắt, a đù anh nhìn không hiểu!
Cảnh Nhất Thành ngồi ở đối diện chờ anh trả lời: “Thế nào?”
Hứa Thừa Hạo cau mày, đau khổ nhìn chằm chằm bản vẽ một hồi mới hỏi: “Cái này dùng thế nào?”
Cảnh Nhất Thành chỉ mặt bên tờ giấy: “Chỗ này có thể kết nối trực tiếp lên hệ thống quản lý trung ương, lúc đó, cậu cần làm gì thì nhập sẵn lệnh, nó sẽ làm việc đúng giờ hẹn.”
Hứa Thừa Hạo cái hiểu cái không, gật đầu: “À… Vậy còn hệ thống quản lý?”
Cảnh Nhất Thành: “Vẫn đang làm, chắc cần một thời gian nữa mới có thể xuất thành phẩm.”
Hứa Thừa Hạo: “Ừm, nhìn rất tốt.”
Cảnh Nhất Thành: “Nếu không cần thay đổi, tôi sẽ gọi bọn họ xuất xưởng luôn.”
Hứa Thừa Hạo: “Được.”
Dù sao anh nhìn cũng không hiểu… Nói thật, mấy cái kết cấu tinh vi phức tạp này cần cho người khác xem à? Anh còn tưởng chỉ cần hình dạng bên ngoài là đủ rồi.
Hứa Thừa Hạo lật qua lật lại mấy lần mới tìm được hình dạng bên ngoài của máy, rồi anh chụp hình gửi cho kiến trúc sư tham khảo.
Suốt quá trình, Cảnh Nhất Thành ngồi bất động phía đối diện, ánh mắt nhìn Hứa Thừa Hạo chăm chú, hờ hững nhưng nghiêm túc.
Hứa Thừa Hạo khó hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn: “Còn chuyện gì sao?”
“Cũng không có chuyện gì…” Cảnh Nhất Thành ra bộ lơ đãng nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại, Nguyễn Thần Hiên đột nhiên tìm tôi, bảo muốn nói chuyện với tôi một chút, cậu đoán xem là chuyện gì?”
Hứa Thừa Hạo cất bản thiết kế đi, vẫn chưa nhận ra có gì kỳ lạ: “Nhất định là chuyện An Nhu Vũ, y cũng đã tìm tôi rồi.”
Cảnh Nhất Thành lành lạnh nói: “Tôi nói tại sao y đột nhiên liên lạc với tôi, hóa ra hai người đã gặp mặt.”
Hứa Thừa Hạo cảm thấy có ẩn ý trong lời nói, anh ngẩng đầu nhìn hắn mấy giây mới phát hiện hình như đối phương đã hiểu lầm, liền giải thích: “Thật ra y tìm tôi để thăm dò thôi, muốn nhìn một chút có phải tôi giấu An Nhu Vũ hay không. Tôi phủ nhận rồi, cũng không nói gì khác.”
Cảnh Nhất Thành: “Chỉ có vậy?”
Hứa Thừa hạo: “Chỉ có vậy.”
Cảnh Nhất Thành: “Thề có trái ớt!”
Hứa Thừa Hạo: “… Ừ, thề có trái ớt.”
Bấy giờ Cảnh Nhất Thành mới hài lòng rời đi, hắn trở lại khu làm việc của mình, nhắn tin trả lời Nguyễn Thần Hiên: “Không rảnh, không gặp!”