“Trùng hợp thật.”
“……”
===================================
Thời điểm như thế này không khỏi làm người ta cảm thán, vòng xã hội chính là nhỏ như vậy, tham gia một bữa tiệc mà quay một vòng đã đụng phải hôn thê cũ, chị gái của bạn gái cũ, cùng với hôn phu cũ của bạn gái cũ. Mà nam chính còn đi cùng với bạn gái mới có tai tiếng bay đầy trời, quả thực muốn có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng.
Hứa Thừa Hạo nhấp rượu đỏ, vô cùng mong chờ xem nam chính sẽ giải quyết cảnh Tu La rắc rối phức tạp này như thế nào.
Đằng sau, Nguyễn Thần Hiên và người bạn gái đi cùng đang gặp mặt bắt tay với những người khác, vừa nói chuyện vừa đi vào cửa dự tiệc. Trác Mỹ Tuyết kéo tay y, như chim nhỏ nép mình vào người y, thỉnh thoảng lại mỉm cười với người xung quanh.
Trác Mỹ Tuyết có thể chìm nổi trong giới giải trí nhiều năm như vậy, sắc đẹp và khí chất đích thật là không cần bàn, đứng bên cạnh nam chính rất có loại cảm giác Kim Đồng Ngọc Nữ (), nhìn bề ngoài trông vẫn xứng đôi.
() Kim Đồng Ngọc Nữ/ Tiên Đồng Tiên Nữ: có ý nghĩa
– Thuật ngữ Đạo giáo chỉ những đồng nam đồng nữ hầu hạ tiên nhân.
– Từ chỉ những đứa bé hay nam nữ thanh tú, dễ thương, không bị nhiễm tà bẩn thế tục.
– Từ gọi người giấy nam nữ đặt trước hai bên trái phải bàn linh để hầu hạ người chết.
Sắc đẹp của Chu Thiến khách quan mà nói thì có chút kém hơn, thứ duy nhất tốt hơn Trác Mỹ Tuyết chính là thân thế – nếu nói Trác Mỹ Tuyết vắt óc tìm kế gả vào nhà giàu, thì Chu Thiến tự thân đã là nhà giàu. Mặc dù thân phận hiện tại của cô khá lúng túng, là hôn thê cũ của nam chính, nhưng cứng chọi cứng thì ai thua ai thắng vẫn không biết được.
Còn có chị gái của nữ chính đã xuất hiện từ lâu. Trong nội dung truyện, nhớ không lầm thì chị gái của nữ chính là nữ phụ xuất hiện đầu tiên. Mẹ của ả là tình nhân trèo lên thành vợ chính thức, ả ta từng có một khoảng thời gian dài vô cùng cực khổ, bị chửi là con hoang không cha, chỉ biết ăn nhờ ở đậu, ả ta vừa hâm mộ vừa ghen tị cuộc sống của nữ chính.
Cho nên ả đổ hết lý do mình phải chịu cực khổ lên đầu nữ chính, muốn cô cũng phải nếm mùi uất ức như ả dạo đó, sau khi vào An gia, ả bắt đầu chèn ép, gây khó dễ với nữ chính.
Không chỉ như thế, ả còn hâm mộ nữ chính được Hứa Thừa Hạo bảo hộ chăm sóc, từng có ý đồ cướp hôn phu, mãi đến lúc bị Hứa gia nghiêm khắc từ chối mới thấy không có cơ hội, nhưng ả không muốn thua ở phương diện đàn ông nên lại bám vào Nguyễn Thần Hiên, ai ngờ cuối cùng, Nguyễn Thần Hiên và An Nhu Vũ lên giường, ngủ một đêm thì yêu nhau.
Cho nên ả hận nữ chính vô cùng, cho rằng nữ chính cướp đi tất cả của mình, cho rằng nữ chính tồn tại là tương khắc với bản thân mình, ả ta coi như là điển hình của nữ phụ độc ác.
Không biết bây giờ nữ chính đã đi rồi, ả ta có định làm trò gì tranh thủ bám vào nam chính hay không – dù sao ả luôn luôn thích cướp đồ của nữ chính, là kẻ vui nhất khi thấy nữ chính đau khổ.
Hứa Thừa Hạo sắp xếp lại tất cả quan hệ giữa các nhân vật liên quan đến truyện ở trong đầu, khá đáng tiếc là hôm nay nữ chính không ở đây, nếu nữ chính có mặt, chỗ này có thể càng thêm náo nhiệt.
Có chút đáng tiếc…… Hứa Thừa Hạo tiếc nuối nâng ly rượu lên chuẩn bị nhấp một ngụm, nhưng tay nâng lên lại đột nhiên dừng lại. Hứa Thừa Hạo cụp mắt nhìn ảnh phản chiếu trên ly rượu, từ từ quay đầu lại.
Phía sau có một người đàn ông ăn mặc chỉn chu đứng giữa đám đông, trông như hạc đứng trong bầy gà, dù là thân hình cao lớn hay khí thế đè bẹp người khác đều khiến ta không thể bỏ qua, hắn một mực nhìn về hướng Hứa Thừa Hạo, tựa như vừa kinh ngạc vừa cao hứng vì Hứa Thừa Hạo nhận ra hắn sớm như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt nở nụ cười nhạt: “Trùng hợp thật.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Hợp cái đầu!
Này mà không cố ý mới là lạ!
Hứa Thừa Hạo lườm hắn một cái, không muốn nói chuyện với hắn.
Cảnh Nhất Thành vài bước đã đến trước mặt, hơi cúi đầu nhìn anh: “Sao gặp tôi mà lại không vui như vậy?”
Hứa Thừa Hạo lạnh nhạt: “A, tôi chỉ đang tò mò vết thương trên mặt anh làm thế nào mà khỏi nhanh vậy, chắc sẽ không bôi phấn đâu nhỉ.”
Sắc mặt Cảnh Nhất Thành cứng đờ: “Không có, vết thương của tôi đã sớm khá lên rồi.”
Hứa Thừa Hạo ha ha một tiếng, lười phản ứng hắn.
Cảnh Nhất Thành chủ động lấy lòng: “Vịt vàng nhỏ nở hoa hết rồi, nặng không? Tôi cầm hộ cậu.”
“Tránh ra!” Hứa Thừa Hạo nghiêng người né, nhíu mày cảnh cáo: “Nếu anh đụng rớt một bông hoa là tôi trở mặt với anh liền.”
Cảnh Nhất Thành đành rút tay lại, đổi chiến thuật nịnh nọt: “Hoa đợt này hình như lớn hơn lần trước không ít, nhìn đẹp.”
Hứa Thừa Hạo dừng lại, cúi đầu nhìn đám hoa trắng, nghi ngờ: “Lớn hơn thật à?”
Cảnh Nhất Thành thành khẩn: “Lớn thật, hơn nữa cây ớt trông cũng lùn hơn hẳn.”
Hứa Thừa Hạo tùy tay đặt ly rượu ra chỗ khác, anh nâng vịt vàng nhỏ lên tỉ mỉ đánh giá một vòng, anh cảm thấy hình như cây ớt cũng lùn xuống kha khá, nếu Cảnh Nhất Thành không nói chắc anh cũng không phát hiện.
Có khi nào do tỷ lệ kết trái khác nhau nên hạt giống khác nhau, trồng ra cây ớt cũng khác nhau? Chắc là thế nhỉ?
Hứa Thừa Hạo coi trọng nhất chính là cây ớt, anh nháy mắt đã bị dăm ba câu nói xạo của Cảnh Nhất Thành lôi kéo sự chú ý, cơ bản đã quên sạch cái gì mà tràng Tu La với chả bạn gái.
Trịnh Vân Vân đứng bên cạnh, nụ cười dần dần cứng lại, cô ho nhẹ một tiếng để biểu lộ sự tồn tại của mình: “Xin chào Cảnh tổng, không ngờ hôm nay lại gặp anh ở bữa tiệc.”
Cảnh Nhất Thành ừ có lệ, ánh mắt vẫn đảo vòng vòng quanh Hứa Thừa Hạo và vịt vàng nhỏ.
Ừm, lại là cảm giác vô cùng gượng gạo này…… Trịnh Vân Vân cầm ly rượu đỏ, bắt đầu xem xét mình có nên đi tìm bạn bè tán chuyện một chốc rồi quay lại không.
Cũng may có người xuất hiện đánh vỡ cục diện bế tắc này – Nguyễn Thần Hiên dẫn bạn gái lại đây!
Nguyễn Thần Hiên cầm ly rượu, mỉm cười nói: “Hứa tổng, đã lâu không gặp.”
Hứa Thừa Hạo thoát hồn ra khỏi đề tài những thay đổi của cây ớt, anh lại cầm ly rượu đỏ lên chạm ly, nói: “Đã lâu không gặp.”
Trác Mỹ Tuyết và Trịnh Vân Vân cũng cùng mỉm cười, nâng ly lên chạm vào nhau.
Hai bên chào hỏi với thái độ vô cùng giả tạo, Nguyễn Thần Hiên dường như không nhìn thấy Cảnh Nhất Thành tồn tại, ánh mắt nhìn chăm chú vào Hứa Thừa Hạo, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày này quá bận rộn với công việc, làm vẫn chưa sắp xếp được lời hứa mời Hứa tổng một bữa đã nói lần trước, hy vọng Hứa tổng đừng để bụng.”
Hứa Thừa Hạo có cảm giác đối phương cố ý nhắm vào Cảnh Nhất Thành, vì thế anh nhìn Cảnh Nhất Thành, mỉm cười nói: “Không sao, Cảnh tổng gần đây luôn có thời gian, anh ấy toàn đi cùng với tôi.”
Cảnh Nhất Thành kiềm chế khóe miệng muốn nhếch lên, làm ra vẻ rất bình thường, nhưng ánh mắt đầy đắc ý khiêu khích nhìn Nguyễn Thần Hiên: thấy không! Đây là chênh lệch giữa bạn bè và người xa lạ đấy! Hứa Thừa Hạo sẽ bảo vệ tôi!
Tuy Nguyễn Thần Hiên đoán trước sẽ có cảnh này, nhưng đối mặt với bộ dạng thiếu đòn như thế của Cảnh Nhất Thành, y vẫn không nhịn được, giận tím mặt: “Xem ra Cảnh tổng có rất nhiều thời gian.”
Cảnh Nhất Thành không nhanh không chậm trả lời: “Cái chính là có để tâm hay không, chứ không phải ở chỗ có nhiều thời gian hay không.”
Nguyễn Thần Hiên: “Xem ra để tâm của Cảnh tổng chỉ dùng để đi ăn cơm.”
Cảnh Nhất Thành: “So với để tâm của Nguyễn tổng đều đặt hết vào việc đục tường thì vẫn tốt chán.”
Nguyễn Thần Hiên: “Nếu bị lấy mất, vậy chỉ có thể nói là bảo vệ không đủ để tâm.”
Cảnh Nhất Thành: “Nhìn theo phương diện cậu còn chưa thành công, cậu không biết lời mình tự nói rất buồn cười sao?”
Nguyễn Thần Hiên cười lạnh một tiếng: “Buồn cười hay không cũng không do Cảnh tổng quyết định được.”
Cảnh Nhất Thành cũng cười lạnh: “Cũng không chắc là thế.”
Mỗi lần hai người tranh chấp đều tự lập kết giới PK nhau, ở trong kết giới đấy, cả hai chỉ hận không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương. Hứa Thừa Hạo nhìn mãi đã quen cảnh thế này, nội tâm không hề dao động, còn nghĩ muốn uống rượu.
Ngược lại, Trác Mỹ Tuyết và Trịnh Vân Vân đứng ngoài xem có chút căng thẳng, cả hai vô cùng lo lắng bọn họ động mồm rồi có động tay chân luôn không – dù sao trạng thái và khí thế của hai người đều quá khủng bố.
Mà ồn ào như vậy, bọn họ nháy mắt trở thành trung tâm của bữa tiệc, tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào chỗ này, trong mắt cháy phừng phừng hơi thở của sự hóng hớt. Sắp đánh nhau hả? Có phải muốn đánh nhau không? Nhào dzô! Tui cược Nguyễn Thần Hiên!!
Càng lúc càng nhiều người nhìn, không chỉ đứng xa xa mà bắt đầu có kẻ mon men tới gần, Hứa Thừa Hạo cảm thấy chịu không nổi nữa, anh đặt ly rượu lên bàn, ra hiệu cho Trịnh Vân Vân đi theo mình.
Trịnh Vân Vân nhẹ nhàng thở ra, vừa đi theo Hứa Thừa Hạo rời khỏi vòng vây vừa nghĩ: may mà Hứa Thừa Hạo còn nhớ mình còn một bạn đồng hành, nếu không, bỏ cô đứng đây một mình thì thật 囧.
Hứa Thừa Hạo vừa đi, Cảnh Nhất Thành cũng thu lại ánh mắt cảnh cáo nhìn Nguyễn Thần Hiên, xoay người đi theo.
Nguyễn Thần Hiên đứng tại chỗ trầm mặc hai giây, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, bức lui tất cả người đang vây xem, sau đó y uống một hơi hết sạch ly rượu đỏ trong tay!
Vốn y còn muốn mượn bữa tiệc lần này để liên hệ tình cảm với Hứa Thừa Hạo, bù đắp lại một chút ngăn cách lúc trước. Ai ngờ có Cảnh Nhất Thành theo đuôi, thật sự là dính đến chết cũng không rời, hoàn toàn không để một kẽ hở nào cho y.
Thật sự rất đáng ghét!
Mặt Nguyễn Thần Hiên âm trầm, y đột nhiên quay đầu nhìn Trác Mỹ Tuyết: “Giúp tôi làm một chuyện.”
Trác Mỹ Tuyết hơi trợn mắt: “Nguyễn tổng?”
“Không phải cô muốn được gả vào nhà giàu sao?” Nguyễn Thần Hiên không kiên nhẫn nghe cô nói gì khác, nói thẳng: “Cảnh Nhất Thành là quyền quý mới nổi lên, tôi chỉ có thể cho cô biết thế lực của hắn được giấu kỹ, nếu bám được hắn, cô tuyệt đối có thể đạt được cả đời giàu có, không phải lo gì.”
Trác Mỹ Tuyết cắn môi: “Tiền em tự kiếm được đã quá nhiều, em sỡ dĩ theo đuổi Nguyễn tổng là vì em thích anh, không phải vì muốn được gả vào nhà giàu.”
Ánh mắt Nguyễn Thần Hiên trào phúng, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên: “Được, vậy đây là lúc chứng minh cô yêu tôi nhiều thế nào.”
…………
Ở góc phòng, Hứa Thừa Hạo ngồi nghỉ ngơi trên sô-pha, Trịnh Vân Vân lúng túng ngồi bên trái anh, Cảnh Nhất Thành ngồi bên phải. Ba người cứ giữ nguyên trạng thái này, đợi nhân vật chính của bữa tiệc đi ra ước điều ước, cắt bánh sinh nhật.
Trịnh Vân Vân nghẹn một lúc lâu, mới thì thầm: “Hứa tổng, em gái em ra rồi, anh theo em qua đấy một lúc.”
Hứa Thừa Hạo gật đầu: “Đi.”
Hai người nói xong bèn đứng dậy rời đi, Cảnh Nhất Thành bên cạnh cũng lập tức đứng dậy đi theo, Hứa Thừa Hạo dừng bước, hắn cũng dừng bước. Hứa Thừa Hạo quay đầu lại nhìn hắn, hắn vẫn trưng bộ mặt thản nhiên, tựa như không cảm thấy có gì sai.
Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ nói: “Cảnh tổng, anh tham gia bữa tiệc này không phải là đang theo dõi tôi chứ.”
Cảnh Nhất Thành lắc đầu: “Nghiêm khắc mà nói, tôi bởi vì biết cậu nên mới có thể tới dự tiệc, cho nên cả bữa tiệc này, tôi chỉ biết mỗi cậu.”
Hứa Thừa Hạo: “Tôi với Trịnh tiểu thư đi gặp nhân vật chính của tiệc, anh cũng đi?”
Cảnh Nhất Thành nghi hoặc: “Tiệc cũng tới tham dự rồi, cái này có gì không ổn sao?”
Trịnh Vân Vân lúng túng nói: “Ừm, có chút ân oán cần giải quyết, nên không tiện lắm.”
Cảnh Nhất Thành nháy mắt giận tím mặt, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh Vân Vân, vô cùng nghi ngờ có phải đối phương đang có ý nghĩ gì, cố ý muốn tách mình ra không.
Trịnh Vân Vân bị ánh mắt đâm phải, cả người nổi hết da gà lên, cô theo bản năng trốn ra phía sau Hứa Thừa Hạo, nhỏ giọng nói: “Hứa, Hứa tổng……” Âm cuối của cô cũng bắt đầu run lên.
Hứa Thừa Hạo nhìn Cảnh Nhất Thành một lúc lâu, anh đột nhiên đặt chậu vịt vàng nhỏ trong tay vào lòng Cảnh Nhất Thành, nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đưa vịt vàng nhỏ cho người khác, anh giúp tôi chăm sóc, bảo vệ nó cho tốt, tôi sẽ nhanh chóng trở về, như vậy được không?”