Sau Khi Trở Thành Bánh Xe Dự Phòng, Cả Nam Chính Lẫn Nam Phản Diện Đều Theo Dõi Ta

chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thật tình, tôi thề với ông, Hứa Thừa Hạo, tôi dám thật sự khẳng định và chắc chắn rằng Cảnh Nhất Thành tiếp cận ông là tuyệt đối có mục đích, nhìn cách hắn tới gần cùng phân biệt đối đãi, nếu không muốn hãm hại ông thì chắc chắn là muốn ngủ ông, tự ông chọn một cái đi!”

==================

Cảnh Nhất Thành hiếm khi bị khiếp sợ đến nói không nên lời, hắn nhìn chằm chằm bầy vịt pudding không còn đầu, cả não đều là quà của mình bị phá hỏng…… Bị phá hỏng…… Món quà hắn muốn cất kỹ đã bị phá hỏng……

Hình ảnh này với Cảnh Nhất Thành mà nói là mang theo ám ảnh, một ít ký ức không tốt bay tán loạn trong đầu, liên tục thách thức tâm trạng của hắn. Hắn cảm thấy mình muốn phát tiết ảnh hưởng tiêu cực ra ngoài, toàn thân không khắc chế được lộ ra âm u, ranh giới giận dữ của hắn liên tục bị khiêu khích.

Đột nhiên, chiếc thìa múc bánh pudding vịt vàng đưa tới bên miệng hắn, Hứa Thừa Hạo bảo: “Há mồm!”

Mặt Cảnh Nhất Thành không thay đổi, nhìn lại anh.

Hứa Thừa Hạo đợi hai giây, thấy hắn không phản ứng, làm mẫu nói: “A—“

Cảnh Nhất Thành: “……A”

Hứa Thừa Hạo đút miếng bánh vào trong miệng hắn, hỏi: “Ăn ngon không?”

Cảnh Nhất Thành: “……Ăn ngon.”

Hứa Thừa Hạo: “Tất cả đều cho anh ăn, vui không?”

Cảnh Nhất Thành: “……Vui.”

Hứa Thừa Hạo: “Ngoan lắm.”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Hắn phải thanh minh, vừa nãy hắn thật sự tức giận! Tức những bốn giây!

Cảnh Nhất Thành oán giận, ăn hết tất cả bánh pudding vịt vàng nhỏ, xong hắn còn muốn tìm thêm nguyên nhân để tiếp tục giận, chợt nghe Hứa Thừa Hạo nói: “Ớt dị dạng còn nhiều lắm, để lấy ra xào lên cho anh ăn được không?”

“Được!” Cảnh Nhất Thành nháy mắt quên mất hắn còn muốn tức giận, không chỉ trả lời vừa to vừa rõ, còn mò qua giúp lựa ớt dị dạng ra.

Tối xuống, trên bàn ăn nhiều thêm một món thịt xào ớt, hai người vui vẻ hòa thuận ăn xong bữa tối rồi đi ngủ, về phần chị em Trịnh gia và thảm án bánh pudding vịt vàng…… Chúng nó quan trọng à? Có ăn ngon như món thịt xào ớt không?

Đừng nói hai việc trên, Cảnh Nhất Thành lúc mơ thấy một ít ám ảnh của bản thân khi còn bé cũng cảm thấy không còn đáng sợ…… Dù sao chẳng ai độc ác bằng Hứa Thừa Hạo, một lần chém đứt hẳn năm cái đầu vịt pudding!

Một đêm mộng đẹp.

Ngày hôm sau, Hứa Thừa Hạo đặt sẵn báo thức, rời giường sớm để đi làm, lúc ăn sáng không thấy Cảnh Nhất Thành ngồi đối diện, anh còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng sau nhớ tới người ta đã hoàn thành dự án, không cần phải đi làm, nên anh tự chuẩn bị đồ đạc rồi ra cửa đi làm.

Hứa Thừa Hạo giây trước vừa đi, giây sau Cảnh Nhất Thành vừa ra khỏi phòng, thấy dì giúp việc đang dọn dẹp bữa sáng, lòng hắn lập tức lộp bộp một tiếng: “Hứa Thừa Hạo đâu?”

Dì nói: “Hứa tổng đi làm rồi.”

Cảnh Nhất Thành: “……”

Cậu ta thật sự tự mình đi rồi! Không gọi mình cũng không thèm chờ!

Cảnh Nhất Thành bưng bộ mặt u ám trở về phòng mình, bữa sáng cũng không ăn, ngồi trên giường hờn dỗi, không hiểu sao có cảm giác như bị vứt bỏ.

Không được, hắn phải nghĩ lý do để tiến vào tập đoàn Hứa thị lần nữa, hắn lo Hứa Thừa Hạo ở một mình, ngộ nhỡ có con yêu tinh nào thấy không có mình ở đấy, sẽ đắc ý trèo lên! Hắn lo lắng!

Theo một mặt nào đó mà nói, Cảnh Nhất Thành ở bên cạnh Hứa Thừa Hạo lâu, hắn nhìn thấu người xung quanh Hứa Thừa Hạo còn rõ ràng hơn cả Hứa Thừa Hạo nhìn! Cho nên hắn đã đoán rất chính xác, hắn không ở bên cạnh, số người xung quanh Hứa Thừa Hạo ngay lập tức nhiều lên.

Hứa Thừa Hạo làm việc ở công ty, các cuộc hẹn trước đã xếp hàng dài đến tận giờ ăn trưa, mà toàn là người quen — Nguyễn Thần Hiên, Hàn Hạo Phong, Trịnh Tiêu Tiêu và An Nhược Đồng!

Lúc Lý Niệm báo cho Hứa Thừa Hạo, cậu cũng không biết nên bày biểu cảm gì ra: “Hứa tổng, ông đã làm gì ở ngoài đấy? Chọc tổ ong vò vẽ à?”

Hứa Thừa Hạo thật sự vô tội: “Tôi không có, tôi chưa làm cái gì hết, là phiền toái tự đến tìm, tôi có thể làm gì bây giờ?”

Lý Niệm rõ ràng không tin: “Tại sao phiền toái tìm có mỗi mình ông? Đừng có nói là do sức hấp dẫn của ông lớn?”

Hứa Thừa Hạo: “Không hổ là Niệm ca, làm sao ông biết tôi muốn nói gì.”

Lý Niệm: “Ông mau im đi, sắp ói cả bữa sáng rồi này.”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Thấy anh không nói gì, Lý Niệm lại xách đề tài về: “Vậy ông định làm gì bây giờ? Từ chối hết cho ông hay ông tự mình ra tiếp?”

Hứa Thừa Hạo mang theo hy vọng, hỏi: “Từ chối được chứ?”

Lý Niệm dứt khoát lắc đầu: “Không thể.”

Hứa Thừa Hạo: “……Vậy ông còn hỏi làm cái quần gì, đi ra ngoài!”

Lý Niệm nháy mắt cười to: “Đừng như vậy, nếu ông mở miệng, tôi còn sẵn lòng cố gắng vì ông.”

Hứa Thừa Hạo: “Biến!”

Hứa Thừa Hạo coi như đã nhìn ra, Lý Niệm không chỉ không quan tâm, tên đấy còn muốn hóng biến sau lưng! Đây là loại bạn bè gì vậy, tuyệt giao ngay tại chỗ!

Lý Niệm cười to, lúc đi đến cửa văn phòng mới nhớ tới cái gì, cậu xoay người hỏi: “Đúng rồi, lầu bảy đã khôi phục trạng thái lúc trước, lúc dọn dẹp thì phát hiện Cảnh Nhất Thành còn một ít đồ này nọ không mang đi, ông báo cho anh ta hay là tôi gọi cho trợ lý anh ta?”

Hứa Thừa Hạo: “Đồ gì vậy?”

Lý Niệm nhớ lại, nói: “Một ít đồ linh tinh nhỏ, như ly nước ấy.”

Hứa Thừa Hạo nói không nghĩ: “Vậy để hết lên xe tôi, tôi mang thẳng về cho anh ta là được.”

Lý Niệm im lặng hai giây, đột nhiên lại vòng trở lại, ghé vào bàn làm việc, ngạc nhiên nhìn Hứa Thừa Hạo: “Quan hệ của hai người đã tốt đến mức này?”

Hứa Thừa Hạo cứng ngắc nói: “Anh ta ở lầu phía trên tôi, tôi chỉ tiện đường thôi.”

Lý Niệm cao giọng: “Hắn còn ở lầu phía trên nhà ông?!”

Hứa Thừa Hạo: “…… Ông đừng có phản ứng như vậy, dù sao mọi người đều là bạn bè.”

“Bạn bè?” Lý Niệm kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi xuống, tư thế như phải thảo luận dài: “Tôi mới mấy ngày không theo ông mà đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện nhỉ, ông trước nói một chút cho tôi biết, tại sao hắn lại ở lầu trên nhà ông, rồi giải thích cho tôi tại sao quan hệ của hai người lại tốt như vậy!”

Hứa Thừa Hạo chần chừ, nói: “Cũng không phải là tốt lắm?”

Lý Niệm kích động nói: “Thế nào mà không tốt lắm? Ông còn nhớ rõ thái độ trước kia của ông với Cảnh Nhất Thành không? Mặt lạnh ít nói không buồn phản ứng! Trời tối còn tạt nước người ta, rồi đập đầu người ta, thiếu chút nữa liều cả mạng mình vào! So với bây giờ xem có khác nhau không?”

Lý Niệm càng nói càng khiếp sợ, cảm khái: “Lần trước nói chuyện phiếm với ông, tôi đã cảm thấy ông mềm lòng, không ngờ hai người nhân lúc tôi không nhìn đến, thế mà đã tiến triển nhanh như vậy! Hai người các ông bây giờ là thế nào? Đã thành hàng xóm rồi, hắn có tới nhà ông chưa? Đã vào nhà ăn cơm chưa?”

Hứa Thừa Hạo bắt đầu do dự, không biết có nên nói cho Lý Niệm, Cảnh Nhất Thành không chỉ đã vào nhà anh ăn cơm, còn ở lại từ lâu rồi……

Lý Niệm đột nhiên đập bàn: “Ông do dự! Ông thế mà do dự với tôi! Bởi vì Cảnh Nhất Thành mà giữa chúng ta xuất hiện ngăn cách, Hứa Thừa Hạo, đừng nói hai người sẽ lên giường đi!”

“Nói nói nói cái gì vậy!” Hứa Thừa Hạo bị dọa đến cà lăm: “Tôi đã bảo là bạn bè, ông nghĩ linh tinh cái gì đấy? Trong đầu toàn ba cái thứ đồi trụy, dọn sạch một chút có được không!!”

Vẻ mặt Lý Niệm như cha già đau buồn: “A đù, ông xem phản ứng của ông đi, theo hiểu biết của tôi đối với ông, hai người không có gì mới là kỳ quái!”

Hứa Thừa Hạo: “……”

Cái khác không nói, nhưng mà hai người bọn họ thật sự không lên giường mà!

Lý Niệm lại nhai lại chuyện cũ: “Thật tình, tôi thề với ông, Hứa Thừa Hạo, tôi dám thật sự khẳng định và chắc chắn rằng Cảnh Nhất Thành tiếp cận ông là tuyệt đối có mục đích, nhìn cách hắn tới gần cùng phân biệt đối đãi, nếu không muốn hãm hại ông thì chắc chắn là muốn ngủ ông, tự ông chọn một cái đi!”

Hứa Thừa Hạo nhíu mày: “Nhưng mà anh ta hãm hại tôi cũng không có gì hay?”

Lý Niệm: “Thế thì là muốn ngủ ông phỏng? Quào, chính ông chủ động chọn cái thứ hai mà còn dám nói đầu tôi đầy đồi trụy!”

Hứa Thừa Hạo biện giải: “Tôi chỉ giải thích điều thứ nhất thôi, ông nói cái đầu tiên là hãm hại tôi, tôi chỉ nói theo thứ tự.”

Vì đề phòng đề tài tiếp tục, Hứa Thừa Hạo vội lái sang chuyện khác: “Tôi nhớ rõ lúc trước tôi từng nói bọn tôi là tình địch, giả thiết của ông không có cơ sở để thành lập.”

Lý Niệm đập bàn, nói: “Hắn đã ở lầu trên nhà ông rồi, như thế nào còn chưa đủ để lập?”

Hứa Thừa Hạo nói dối không chớp mắt: “Có thể là cảm thấy An Nhu Vũ mất tích có liên quan đến tôi thì sao? Dù sao Nguyễn Thần Hiên cũng vì lý do này mà dọn đến lầu dưới nhà tôi.”

Lý Niệm khiếp sợ: “Nguyễn Thần Hiên còn ở lầu dưới nhà ông???”

Hứa Thừa Hạo hợp tình hợp lý, nói: “Đúng vậy, cho nên có thể giải thích được tại sao Cảnh Nhất Thành ở lầu trên.”

Lý Niệm: “Không giải thích được! Nguyễn Thần Hiên giải thích được là bởi vì hắn ta không biết An Nhu Vũ đi đâu, nghi ngờ ông là chuyện thường tình, nhưng Cảnh Nhất Thành thì không giống vậy! Tôi còn nhớ rõ ông biết chuyện An Nhu Vũ đi đâu là do hắn nói cho ông biết còn gì!”

Hứa Thừa Hạo: “……Đó là vì, đó là vì anh ta từ trước đến giờ hay đa nghi, sợ tôi ở gần Nguyễn Thần Hiên quá, sẽ tạo thành bất lợi cho anh ta!”

Lý Niệm nhìn anh vài giây, đột nhiên nói: “Nói thật, cho dù không bàn đến mấy chuyện lằng nhằng kia, chỉ bằng ông vét sạch bụng để tìm lý do là đã chứng minh có vấn đề.”

Hứa Thừa Hạo không phục: “Làm sao có vấn đề, tôi cảm thấy rất bình thường.”

Lý Niệm: “Làm sao bình thường? Ông xem ông đang sợ kia kìa!”

Hứa Thừa Hạo: “Tôi làm sao phải sợ?”

Lý Niệm: “Lòng ông đang sợ! Lòng ông đang cuống cuồng kia kìa!”

Hứa Thừa Hạo kẹt.

“Cuống cuồng đã nói lên lòng ông thay đổi, ông là thằng ngốc.” Lý Niệm nói xong, nhịn không được lại càm ràm: “Ông có bạn như tôi thì nên cảm thấy mỹ mãn đi, tôi không chỉ làm chuyên gia tình cảm chỉ rõ cho ông thấy, lại còn phải kiêm luôn chức cha già, dạy ông yêu đương, không được, tối nay ông phải mời tôi ăn!”

Hứa Thừa Hạo: “Tôi thế nào lại cảm thấy ông không phải đang chỉ rõ cho tôi, mà là đang tẩy não tôi thì có?!”

Lý Niệm đứng dậy, nói: “Ảo giác, đầu óc như ông thì đừng tự nghĩ nữa, chỉ cần theo tôi là chuẩn không cần chỉnh, bằng không với tâm tính đần độn của ông, đến bao giờ mới hiểu rõ á —“

Bìa hồ sơ màu xanh ngắm thẳng ngay hồng tâm, Lý Niệm bị bất ngờ không kịp phòng thủ, cậu hét thảm một tiếng, lập tức ôm đầu chạy ra ngoài văn phòng, gào lớn: “Ông là đồ ngốc!”

Hứa Thừa Hạo lại ném tiếp một bìa hồ sơ, hét lên: “Ông mới là đồ ngốc!”

Lý Niệm sập cửa, chờ bìa cứng nện trên ván cửa, mới lại mở cửa ra, nói: “Đồ ngốc họ Hứa!”

Hứa Thừa Hạo đột nhiên giơ bìa hồ sơ lên, Lý Niệm sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, lần này hoàn toàn không còn động tĩnh nữa.

Chờ văn phòng yên lặng xuống, Hứa Thừa Hạo ngồi lại chỗ cũ, cảm thấy phiền lòng — xong rồi, anh hình như thật sự bị Lý Niệm tẩy não, bây giờ hồi tưởng lại, tự nhiên cảm thấy cậu ta nói đúng, có vài thứ khớp thật.

Có phải bản thân thật sự có chút thân mật với Cảnh Nhất Thành?

Hứa Thừa Hạo úp mặt xuống bàn làm việc, sau đấy ngẩn người nhìn chăm chú chậu bông vịt vàng nhỏ.

Thật ra sau khi hoàn thành nhiệm vụ Ớt nhỏ, anh lựa chọn để chậu bông vịt vàng lại, hơn nữa còn mang nó tới lui theo bên người là có lý do, chính là anh sợ mình sinh hoạt trong thế giới sách quá chân thật như thế này sẽ bị lạc mất bản thân, cho nên muốn dùng nó để nhắc nhở chính mình, nhớ rõ phải trở về, nhớ rõ bản thân không phải người của nơi này.

Nếu cuối cùng có một ngày anh phải rời đi, dùng thân phận người khác đi yêu đương cũng sẽ tạo thành phiền toái nhỉ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio