Lý Niệm: “Không về, làm chuyên gia tình cảm cho ông hao tổn tinh thần quá, đây quả thật là chuyện tôi hối hận nhất trong ba năm qua.”
=============================
Lý Niệm nhìn chằm chằm Hứa Thừa Hạo vài giây với ánh mắt không thể tin được, cậu xác định anh không nói đùa mà còn đang nói thật, cậu lập tức che ngực, nhăn mặt lại, đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Thừa Hạo ngây ngốc nhìn cậu: “Ông đi đâu đấy?”
Lý Niệm không thèm quay đầu lại: “EQ của ông hết cứu được rồi, tạm biệt.”
Hứa Thừa Hạo đập bàn: “Ông trở lại đây!!”
Lý Niệm: “Không về, làm chuyên gia tình cảm cho ông hao tổn tinh thần quá, đây quả thật là chuyện tôi hối hận nhất trong ba năm qua.”
Hứa Thừa Hạo nói: “Tôi tăng lương gấp đôi cho ông!”
Lý Niệm lập tức dừng chân tại chỗ: “Thật chứ?”
Hứa Thừa Hạo: “Cuối năm thưởng gấp ba!”
Lý Niệm lại bò trở về chỗ ngồi cũ, nghiêm túc nói: “Tôi nói với ông cái này, thật ra tôi không vì tiền đâu, tôi là vì tình huynh đệ giữa chúng ta nên mới tiếp tục ngồi nói chuyện với ông đấy, biết không?”
Hứa Thừa Hạo lười cãi nhau với cậu, tiếp tục đề tài: “Những cái tôi nói đều quá phận lắm à?”
Lý Niệm: “Chứ gì nữa, tôi với ông biết nhau cũng chục năm còn chưa bao giờ ở chung như vậy, ông lại còn dám bảo tôi là ‘trừ lần đó ra’, ông mà còn ‘trừ lần đó ra’ nữa thì chắc có cả bằng chứng lên giường luôn đấy, tin không?”
Hứa Thừa Hạo nghi ngờ: “Đến mức đấy lận à?”
Lý Niệm không nhịn được cơn ho: “Tôi thật sự bị ông làm tức đến nội thương.”
Hứa Thừa Hạo rót trà cho cậu: “Đừng tức giận đừng tức giận, từ từ nào.”
Lý Niệm cầm tách uống trà, thuận tiện nhìn chăm chú đánh giá Hứa Thừa Hạo, sau một lúc lâu mới đột nhiên bừng tỉnh, nói: “A…… Không lẽ ông đang đứng ở góc nhìn của mình, cảm thấy bạn bè ở chung nhà là chuyện rất bình thường?”
Hứa Thừa Hạo: “Đúng vậy, ông cũng từng tới ở nhà tôi rồi đó.”
Lý Niệm: “Không lẽ ông cảm thấy anh ta không có gì rõ ràng là đang theo đuổi ông, hai người ở chung cũng giữ khoảng cách bình thường, không có gì phá bỏ giới hạn, cho nên là bạn bè?”
Hứa Thừa Hạo: “Đúng đúng đúng.”
Lý Niệm buông tách trà: “Hứa Thừa Hạo, ấn tượng ban đầu quá mạnh làm ông bị mờ mắt rồi.”
Hứa Thừa Hạo hồi hộp trong lòng: “Có à?”
Lý Niệm: “Có chứ sao không, mỗi lần tôi nói Cảnh Nhất Thành tiếp cận ông là có mục đích, ông đều cứ khăng khăng anh ta vốn là tình địch, không chịu thừa nhận điều tôi nói, ông thế không phải bị ấn tượng làm mờ mắt à?”
Hứa Thừa Hạo nhớ lại, lúc trước Lý Niệm còn chưa chỉ ra cho mình, anh thậm chí cảm thấy tình cảm của Cảnh Nhất Thành với anh chỉ là sản phẩm do người khác lắc não, bởi vì trong nhận thức của anh, nam phản diện yêu nữ chính, không thể nào thích anh được…… A, hình như anh bị ấn tượng quá mạnh với cốt truyện gốc rồi.
Hứa Thừa Hạo giật mình: “Hình như thế thật.”
Lý Niệm thở một hơi dài thườn thượt: “Hiểu được là tốt, làm tôi sợ muốn chết, tôi lúc đầu còn tưởng ông thật sự là thằng ngốc.”
Hứa Thừa Hạo: “…… Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”
Lý Niệm bỏ cuộc: “Này mà còn muốn ngồi nói chuyện nữa? Nếu biết là do ấn tượng ban đầu rồi thì ông tự mình nhìn tiếp rồi hiểu, hai người các ông sắp sống cùng nhau như đôi vợ chồng già rồi đấy, cần gì chuyên gia tư vấn tình cảm tôi đây nữa.”
Hứa Thừa Hạo vô cùng nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của Lý Niệm: “Thật là như thế à?”
Lý Niệm: “Thế không phải à? Nếu đổi Cảnh Nhất Thành thành Nguyễn Thần Hiên, ông có sẵn lòng cùng đi làm, cùng tan ca về nhà ăn cơm với Nguyễn Thần Hiên, thậm chí còn để anh ta đi vào phòng ngủ, y hệt mấy đôi vợ chồng già không?”
Hứa Thừa Hạo không thèm do dự: “Không muốn.”
Lý Niệm: “Đấy.”
Hứa Thừa Hạo: “Không đúng, vị trí của Nguyễn Thần Hiên không giống Cảnh Nhất Thành, căn bản là không thể đặt cùng một chỗ để so sánh.”
Lý Niệm: “Khác chỗ nào, nói cho kỹ thì lúc bắt đầu, hai người bọn họ cùng đứng ngang hàng, ít nhất là lúc đấy, quan hệ của cả hai đối với ông đều xấu, thậm chí còn là tình địch.”
Nói xong, Lý Niệm chuyển sang trầm ngâm, nói: “Lại nói tiếp, bước ngoặt thay đổi lịch sử chính là ngay lúc có dự án, lúc đó tôi còn nghĩ mãi không ra tại sao Cảnh Nhất Thành lại ký một cái hợp đồng biếu không như vậy, có thể thấy là người ta nghĩ xa hơn tôi tưởng đấy.”
Hứa Thừa Hạo nhớ lại: “Lúc đó, anh ta cũng không nghĩ xa vậy đâu, chỉ là nghĩ muốn bồi thường mà thôi.”
Lý Niệm trợn mắt: “Ông xem cái giọng bênh người nhà của ông kìa.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Hứa Thừa Hạo nhịn không được, ôm đầu rên: “Tôi vẫn cứ cảm thấy ông đang tẩy não tôi, rõ ràng lúc ở chung, tôi chẳng cảm thấy gì cả, rõ ràng rất bình thường.”
Lý Niệm lạnh lùng: “Chính như vậy mới đáng sợ, có hiểu đạo lý nước ấm nấu ếch không? Hiểu cũng chậm rồi, tôi thấy ông bây giờ cũng bị nấu sắp chín rồi, ông đã quen với nước ấm hiện tại, xem việc ở chung là chuyện bình thường, đợi đến lúc hắn đi rồi, ông mới thấy khó chịu.”
Nội tâm Hứa Thừa Hạo nhảy loạn, câu này của Lý Niệm dịch ra trong đầu anh chính là — anh bây giờ không cảm thấy gì, nhưng chờ đến lúc anh lựa chọn rời đi nơi này, rời khỏi Cảnh Nhất Thành, sau này sẽ chỉ biết hối hận.
Hứa Thừa Hạo yên lặng hồi tưởng lại cuộc sống khi chưa xuyên sách của mình, rất bình thản nhưng lại chân thật hơn so với thế giới trong sách, hơn nữa người ta thường bảo “Ổ vàng, ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình”, sống ở một thế giới trong sách không thực tế chắc chắn là không bằng trở lại thế giới của chính mình.
Giống như lá rụng về cội, con người luôn ôm tình cảm với nơi mình sống, Hứa Thừa Hạo dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, nếu thế giới này có thêm thứ gì đó, sức ảnh hưởng của nó bắt đầu tăng lên, hơn nữa còn xuất hiện loại tình cảm có thể ràng buộc anh, như vậy, muốn phân chia cao thấp giữa hai thế giới sẽ không còn dễ dàng nữa.
Đây đối với Hứa Thừa Hạo mà nói, quả thật là câu hỏi khó cấp vũ trụ! Lựa chọn trọng đại của nhân sinh! Anh sắp sầu đến bạc tóc rồi.
Lý Niệm búng tay trước mặt anh, gọi sự chú ý của anh quay về: “Còn có cái gì chưa nghĩ thông được?”
Hứa Thừa Hạo lấy hai cây bút máy từ ống đựng bút, đặt lên bàn, nói: “Bây giờ, trước mặt tôi có hai lựa chọn khó khăn liên quan đến tương lai nhân sinh.”
Hứa Thừa Hạo cầm cây bút máy bên phải: “Lựa chọn này, giống như một giấc mơ hoang đường vô lý, tràn ngập rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nói không chừng đến ngày nào đó tỉnh táo lại, sẽ làm cho người ta có cảm giác vô cùng bất an.”
Hứa Thừa Hạo buông cây bút bên phải, nhặt cây bút bên trái lên: “Lựa chọn này thì chân thật hơn rất nhiều, đây là môi trường mà ta quen thuộc, cũng là lựa chọn ta đã kiên định nhắm tới ngay từ đầu. Nhưng……”
Hứa Thừa Hạo đột nhiên ngừng lại, cầm bút máy một lúc lâu mà không nó gì, cuối cùng anh đặt bút xuống, bình thản nói: “Chính là như vậy.”
Lý Niệm im lặng một lúc lâu, đột nhiên sờ soạng trên người một lúc, lấy ra một đồng xu đặt lên bàn: “Đây, mặt trước là phải, mặt sau là trái.”
Hứa Thừa Hạo chần chừ: “Cứ tùy tiện như vậy sao?”
Lý Niệm: “Dù sao ông cũng không đưa được quyết định gì, không bằng cược một ván.”
Hứa Thừa Hạo do dự cầm lấy đồng xu, chần chừ một lúc lâu mới hít sâu một hơi, tung lên không trung. Đồng xu bay lên trời, nó xoay vòng như chuyển động cực chậm trong mắt Hứa Thừa Hạo, rồi từ từ rớt xuống —
Lý Niệm đột nhiên đập bàn: “Trước hay sau!”
Hứa Thừa Hạo bị bất ngờ, nói theo bản năng: “Trước!”
Keng —
Đồng xu rớt trên mặt đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, nó xoay tròn rồi dừng lại.
Hứa Thừa Hạo trợn mắt, còn hơi chút hốt hoảng. Lý Niệm cười, đẩy cây bút máy bên phải đến trước mặt anh: “Ông xem, trong lòng ông đã có đáp án.”
Hứa Thừa Hạo kinh ngạc không dứt: “Như vậy cũng được?”
“Đúng vậy, đọc được biện pháp của chuyên gia tình cảm trên mạng, quả nhiên rất hữu dụng.” Lý Niệm vừa nói vừa cúi người tìm đồng xu, mất ba giây mới phát hiện nó nằm bên chân bàn, cậu nhìn mặt trái của đồng xu ngửa lên trên rồi im lặng nhặt nó bỏ vào trong túi.
Hứa Thừa Hạo tò mò: “Phải hay trái?”
Lý Niệm: “Phải, giống với câu trả lời của ông.”
Hứa Thừa Hạo luôn có cảm giác không thực tế: “Cứ quyết định như vậy à?”
Lý Niệm: “Không thì thế nào? Mỗi ngã rẽ trong cuộc đời con người đều là một lần đánh cược, tung đồng xu cũng chỉ là cách tìm ra đáp án bản thân muốn mà thôi.”
Hứa Thừa Hạo cầm cây bút máy bên phải, trong lòng không thể nói rõ có cảm xúc gì, còn chưa kịp nghĩ sâu, chợt nghe Lý Niệm thắc mắc: “Lựa chọn này có liên quan gì đến Cảnh Nhất Thành không? Tôi làm chuyên gia tình cảm rồi, sao còn phải kiêm luôn cả thầy dạy nhân sinh nữa?”
Hứa Thừa Hạo lập tức bị dời sự chú ý, anh phản bác: “Không liên quan!”
Lý Niệm nháy mắt lộ ra vẻ mặt à thế à, cậu quơ quơ cây bút máy trong tay: “Gia đình?” Sau đó dùng bút trong tay mình gõ lên bút Hứa Thừa Hạo đang cầm: “Tình yêu?”
Hứa Thừa Hạo cười gượng vài tiếng: “Ông nghĩ nhiều.”
Lý Niệm: “À, thế à.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Lý Niệm thở dài, nói: “Ông nếu vì Cảnh Nhất Thành mà lựa chọn bên phải, vậy ông chờ bị ăn thịt đi, tầm này thì chả còn đường sống đâu.”
Hứa Thừa Hạo chột dạ: “Không đến mức đấy chứ.”
“Thế nào mà không đến mức đấy?” Lý Niệm đứng dậy, nói: “Đồ con ếch nhà ông sắp chín rồi kia kìa!”
Hứa Thừa Hạo không phục: “Ông mới là ếch!”
“Thế thì ông là ếch trâu, là ếch đá, ếch đồng!” Lý Niệm nói xong liền xoay người chạy mất, quả nhiên, cậu vừa bước ra khỏi phòng, sau lưng đã có bìa hồ sơ đập vào cửa, sượt qua đằng sau lưng.
Lý Niệm bám khung cửa, ló đầu vào: “Tôi nói câu cuối cùng thôi.”
Hứa Thừa Hạo giơ bìa hồ sơ lên, nhìn cậu.
Lý Niệm: “Thành công nhớ lì xì cho tôi.”
Ầm – Bìa cứng nện trên khung cửa, tiếng cười của Lý Niệm vang vọng cả hành lang.
Hứa Thừa Hạo lại trở về sau bàn làm việc, ngồi buồn phiền, anh khoanh tay nhìn chăm chú vịt vàng nhỏ một hồi lâu, rồi đột nhiên nhớ lại mình cũng lâm vào tình cảnh này ngày hôm qua, nhưng lúc đấy, lựa chọn của bản thân khác hẳn bây giờ……
Chọn trở về cũng không ngăn được những thay đổi hiện tại, chọn ở lại thì những vấn đề như vậy lại nhiều hơn. Anh về thì nguyên chủ ở lại làm sao bây giờ? Hệ thống xuyên sách thì làm sao bây giờ? Nhiệm vụ Ớt nhỏ thì làm sao bây gờ? Thế giới gốc thì làm sao bây giờ?
[Đinh – hệ thống số tự động login phục vụ ngài]
Hứa Thừa Hạo bị giật mình: Đờ mờ, mày đừng có xuất quỷ nhập thần như vậy được không?
[Đinh – hệ thống số nghe thấy ký chủ gọi.]
Hứa Thừa Hạo: Tao chỉ đang……Rồi rồi, mày muốn nói cái gì?
[Đinh – hệ thống số xin nhắc nhở ngài, nếu ngài chọn ở lại, như vậy, ngài chính là Hứa Thừa Hạo, Hứa Thừa Hạo ngay từ đầu cũng chính là ngài, không có nguyên chủ như ngài vừa nói.
Thứ hai, nhiệm vụ Ớt nhỏ ràng buộc với hệ thống xuyên sách, hoàn thành nhiệm vụ Ớt nhỏ là có thể giải trừ hệ thống xuyên sách, khôi phục cuộc sống người bình thường, nhưng nếu ngài không hoàn thành nhiệm vụ Ớt nhỏ, sẽ không thể giải trừ ràng buộc.
Thứ ba, nhiệm vụ Ớt nhỏ không có phúc lợi cho người nhận (), ngài phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ mới được ngưng hẳn, nếu không, ngài không có quyền dừng nhiệm vụ Ớt nhỏ.
Thứ tư, xin nhắc ngài một lần nữa, ngài ở thế giới gốc đã bỏ mình vì tai nạn giao thông, nếu ngài hoàn thành nhiệm vụ xuyên sách là có thể quay về thời điểm trước tai nạn giao thông để cứu chính mình, nhưng, nếu ngài lựa chọn không quay về và tin rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, đau khổ của người xung quanh đã nguôi ngoai, vậy cũng không có chuyện gì.]
Hứa Thừa Hạo:???
Khoan đã, lượng tin tức hơi bị nhiều, để anh từ từ tiêu hóa cái!