“Ngài có muốn đến thăm lãnh địa của mình không?”
Ác ma đứng thẳng dậy, trên cánh tay có thêm một chiếc áo choàng đỏ rực. Lúc hắn nói chuyện, xe ngựa Nightmare đã đi ra từ trong sương mù đen.
Ác ma vừa đang định đưa tay ra mời, nhóm Nightmare đã phát ra một tiếng kêu nhẹ vui vẻ, bước nhanh chạy tới bên cạnh quốc vương.
Trong chuyến đi xuống địa ngục lần trước, chúng góp phần quan trọng trong kế hoạch săn giết của quốc vương và ác ma. Nếu không có nhóm Nightmare xuất sắc dẫn quốc vương vượt qua cơn mưa lưu huỳnh, đưa cậu đến chỗ ác ma thì thắng bại cuối cùng sẽ khó có thể kết luận.
Nightmare cúi đầu trước mặt quốc vương, thân thiết đưa sừng của mình đến tay quốc vương, cướp lời mời trước ác ma.
Khi chạm vào sừng của chúng có hơi mát lạnh.
Vẻ mặt của quốc vương dịu đi đôi chút, cậu đứng lên, xem như ngầm đồng ý đề nghị của ác ma. Những chiếc đầu lâu trên xe ngựa phát ra tiếng “khanh khách” vui vẻ, ác ma thầm mắng mấy khứa có tài lấy lòng nịnh hót này, hắn rũ bỏ áo choàng đen, khoác lên người quốc vương.
“Thần rất vui vì ngài nhận lời. Bệ thân yêu của ta.”
Ác ma đưa quốc vương vào xe ngựa, vừa cười vừa nói.
Sương đen dâng lên, xe ngựa chạy vào thế giới u ám.
Khi xe ngựa Nightmare biến mất trong bóng tối, Illinor đứng trước cửa sổ tòa tháp, nhìn về phía phòng ngủ của quốc vương.
“Bà có biết bệ hạ đã tiếp xúc với địa ngục không? Sao bà không ngăn cản người?”
Charles khẽ hỏi.
“Sao ta lại phải phản đối?” Giọng nói của vương thái hậu Illinor có hơi lạnh lùng: “Nhân gian và địa ngục có gì khác biệt, nếu có nơi nào có thể giúp con ta và làm cho nó vui vẻ, dù là địa ngục thì sao?”
Bà dừng một chút.
“Có đôi khi, sinh vật bóng tối bị người tẩy chay, nhưng chính nó còn đơn giản hơn nhân loại.”
Charles im lặng.
Ông biết quyết định lúc trước của William III và công tước Buckingham, vì quốc gia, vì tương lại, quả thực họ sẽ hy sinh rất nhiều thứ. Trong thâm tâm Illinor, bà vẫn không chấp nhận được việc con mình có một quá khứ đau khổ như vậy phải không? Vì chiến thắng mà hy sinh hạnh phúc bao nhiêu hạnh phúc của con cái, đối với một người mẹ mà nói, cuối cùng vẫn khó buông bỏ được.
Trong màn đêm, một con quạ đen vỗ cánh bay tới.
Quạ đen đáp xuống trước mặt vương thái hậu Illinor, nó mang theo thư trả lời của các nhà chiêm tinh.
Sau hội nghị vinh quang đầu tiên, nhóm Hắc Dực của quốc vương không bị giải tán mà trở thành Hội đồng Phản ứng Dân sự địa phương —— Thực chất họ là cơ quan tình báo của quốc vương, khi quốc vương rời cung điện Tường Vi để lên phía Bắc dẹp loạn, cơ quan này tạm thời được giao cho tướng quân John.
Sau khi tướng quân John chính thức trở thành “người bảo vệ” và kế thừa tước vị của cha mình, anh có nhiều việc phải giải quyết hơn.
Quốc vương đã chọn một ủy viên tài năng từ “Hắc Dực” để làm trưởng hội đồng phản ứng dân tình —— người ta thầm gọi y là “Đầu quạ”. Mà trong cung điện Tường Vi, sau tướng quân John, người tiếp quản Hắc Dực đã trở thành vương thái hậu Illinor, về mặt này bà ưu tú hơn tướng quân John.
“Họ đã đổ bộ rồi.”
Vương thái hậu Illinor nhỏ giọng nói.
“Hy vọng họ biết mình phải làm gì.”
Trong mắt Illinor lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Charles quá hiểu tính cách của bà… Hy vọng rằng các nhà chiêm tinh không có ý đồ khác, nếu không họ sẽ phải đối mặt trường kiếm từ nữ hoàng chiến binh.
Từ một khắc các nhà chiêm tinh đặt chân lên đất Legrand, nhất cử nhất động của họ đã bị hoàng gia Legrand nhìn chằm chằm.
“Hắc Dực” của quốc vương đã bắt đầu thể hiện ra năng lực giám sát vốn có của nó.
Ở đây không gì giấu được quốc vương.
…
Địa ngục.
Vừa bước ra khỏi cổng địa ngục, quốc vương đã nghe thấy một giai điệu lạ lùng, khác hoàn toàn với những bản nhạc mà cậu đã từng nghe. Từ nốt nhạc đến nhịp điệu đều có gì đó phi lý và quỷ dị mà nhân gian không có, hệt như vô số xương trắng va vào nhau —— cũng thực sự có vô số xương khô cùng nhau chơi nhạc.
Xe ngựa dừng trên một hồ lửa lưu huỳnh, trước mặt quốc vương, vô số bộ xương xếp ngay ngắn như một quân đoàn khổng lồ đang chờ giám định.
Nhưng đội quân xác sống dường như có thể quét sạch toàn bộ nhân gian lại không phải cầm đao thương.
Mấy bộ xương phía trước nhất thì đang cầm mấy nhạc cụ cổ xưa, mười ngón tay khéo léo của chúng đang nhấn kéo đàn orgran và dây đàn. Đằng sau chúng, có mấy bộ xương nguyên vẹn dùng xương bàn tay đập vào bả vai để tạo ra những âm thanh kỳ lạ, còn mấy bộ xương kém hoàn thiện hơn thì dùng hộp sọ của chúng làm mõ để cho đồng bọn của mình gõ…
Nhất thời quốc vương không biết nói gì.
So với địa ngục mà cậu đã thấy lần trước, sự im lặng chết chóc của địa ngục này đã biến mất, có thể nói là tràn đầy sức sống.
—— hơn nữa còn có hơi tăng động.
Ác ma vươn tay dìu quốc vương xuống từ trên xe ngựa.
Trong nháy mắt quốc vương đến, đội giao hưởng xương khô như những người lính rốt cuộc đợi được người kiểm duyệt, ráng biểu diễn hơn. Bên cạnh chúng, những hồ lửa lưu huỳnh biến thành đài phun nước tuyệt đẹp, lưu huỳnh vàng phun ra từ bên trong như từng gốc cây lửa rực rỡ, thậm chí thay đổi độ cao theo giai điệu.
Chúng đồng tâm hiệp lực tấu ra một khúc ca tụng thật lớn.
Giai điệu tráng lệ như những người lính đã ngủ say nhiều năm nay lại được phục vụ vua của chúng.
“Đây là gì? Đoàn giao hưởng địa ngục?”
Quốc vương nhìn chăm chú những bộ xương đang ráng biểu diễn, mỉm cười hỏi. Mọi thứ trước mắt đều vô lý và kỳ lạ, nhưng cũng có thể gọi là kỳ lạ và đẹp đẽ
“Đoàn giao hưởng địa ngục của ngài.”
Ác ma sửa lại.
Bệ hạ sinh ra để làm vua, thiên hạ muốn người sẽ đủ anh dũng, đủ trí tuệ, đủ mạnh mẽ, đủ kiên cố không gì phá nổi. Nhưng ai có thể hy vọng bệ hạ của mình đủ hạnh phúc? Một vị vua có quyền lực hiển hách, chẳng phải nên được niềm vui vây quanh sao?
“Vậy sao ta không biết, địa ngục lại có kỹ năng tiếp đón thế này?”
Quốc vương hỏi lại.
“Ngài biết mà.” Ác ma cười, nhẹ nói: “Dụ dỗ con người sa ngã là chuyên môn của địa ngục bọn ta, thế nào? Bệ thân yêu của ta, có phải giờ ngài thấy địa ngục giống thế giới cực lạc hơn nhân gian không?”
Hắn như một nhạc trưởng mà vung tay lên.
Những bộ xương chơi nốt cao cuối cùng, chúng cúi đầu ngay ngắn trước mặt quốc vương —— nếu đây là một đội quân nhân loại, cảnh tượng sẽ rất ngoạn mục. Nhưng chúng chỉ còn lại một bộ xương nên trông hơi buồn cười.
Tiếng đập cánh vang lên, một con quạ vỗ cánh đáp xuống tảng đá bên cạnh quốc vương.
“Chào, Monla.”
Quốc vương vẫn nhớ tên quạ đen.
Monla nhảy nhót trên tảng đá, đôi cánh đen kịt bắt chéo, bắt chước nhân loại ráng hành lễ với quốc vương. Quốc vương còn chưa kịp bị nó chọc cười, ác ma đã cúi xuống nắm lấy cánh của nó, nhấc lên ném ra sau lưng: “Xin ngài đừng để ý đến sự thất lễ của tên ngáo này.”
“Thôi được rồi.” Quốc vương nén lại nụ cười: “Máu của thánh Val đã hồi sinh nơi này?”
“Ngài lạnh lùng bạc tình thật, thần còn tưởng bầu không khí hiện tại có thể gọi là lãng mạn? Bệ thân yêu của ta.” Ác ma kháng nghị.
“Lãng mạn kiểu địa ngục?”
“Tất nhiên. Ừ thì…” Ác ma cúi người trước quốc vương, giơ tay gõ vào ngực trái của mình như một kỵ sĩ: “Thật ra, bọn thần đang thề trung thành với ngài.”
Khi ác ma cúi người, các bộ xương đều quỳ xuống.
“Ngài đã xử tử một tay sai của Thánh Đình, cuộc chiến giữa Thánh Đình và ngài đã bắt đầu.” Ác ma khẽ mỉm cười: “Nhưng mà, ngẫm lại ngài cũng biết, giờ Legrand khó cản nổi bước chân trở thành thần thế gian của Blaise. Thời gian của ngài quá ngắn, ngài muốn dùng cái gì để cho Legrand có thể trong thời gian ngắn nhất chống lại sức mạnh của Thánh Đình?”
“Nhà giả kim sao? Thứ họ để lại quá ít.”
“Nhà chiêm tinh? Nhìn xem, ngay cả thần mà bệ hạ còn chẳng tin được, huống chi là những kẻ từng làm việc cho Thánh Đình?”
“Các nhà khoa học tâm thần của ngài sao? Nếu họ có đủ thời gian, thần tin ngài thực hiện được sự thay đổi lớn chưa từng có… Nhưng, Thánh Đình sẽ không cho ngài nhiều thời gian thế đâu.”
…
Ác ma quỳ một gối xuống, ngước lên nhìn quốc vương: “Vậy nên, đã đến lúc Địa Ngục dốc sức phục vụ cho ngài.”
Sau lưng hắn, quân đoàn xương yên tĩnh, ngay cả Monla cũng không vỗ cánh nữa.
“Các ngươi muốn thứ gì?” Quốc vương và ác ma nhìn nhau, cậu chậm rãi hỏi.
“Có đủ máu, của thiên sứ, thần linh, Thánh Đình… Gì cũng được.” Ác ma cười rộ lên, vươn tay ra: “Ngài xem, chúng ta có chung kẻ thù. Chúng ta cùng một phe, chẳng phải sao?”
“Vậy thì chưa chắc.”
Quốc vương trả lời, nhưng cũng vươn tay ra.
Ác ma hôn lên mu bàn tay của quốc vương.
Monla vỗ cánh, những bộ xương lại chơi giai điệu vui vẻ.
Hơn một ngàn năm trôi qua, ác ma lại dẫn quân chiến đấu cho vị vua của mình.
…
Như ác ma nói, địa ngục rất giỏi việc làm con người sa đọa. Sau bản giao hưởng long trọng, bộ xương dựng lên một sân khấu lớn để biểu diễn một vở kịch tuyệt vời cho quốc vương, diễn viên gồm có nhưng không chỉ giới hạn ở bộ xương, ác ma, âm hồn, xác của người chăn cừu.
Những vở kịch này do các sinh vật địa ngục dàn dựng cho quốc vương, chỉ xét về trình độ nghệ thuật cũng đã đủ trở thành kinh điển ở nhân gian.
Ca sĩ vong linh cất cao giọng hát trên sân khấu, nó mặc trang phục cổ điển phức tạp mấy trăm năm trước, dùng từ tao nhã. Đằng sau nó, các chiến binh xương cưỡi chiến mã chiến đấu dữ dội như lời bài hát. Bộ xương bại trận nhanh chóng bị đập thành một đống xương rồi bị ném từ trên sân khấu xuống.
Nhưng những khúc xương đã nhanh chóng ghép lại dưới sân khấu.
“Hiện tại, người bình thường có thể vào địa ngục không?”
Quốc vương chợt hỏi.
Ác ma đứng sau lưng quốc vương, hắn cũng đang thưởng thức vở ca kịch trên sân khấu, nghe được câu hỏi của cậu, hắn đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Nếu ít người.”
“Vậy à.”
Ánh mắt của quốc vương lướt qua hồ lửa lưu huỳnh.
“Sao đột nhiên thần cảm thấy ngài đã sớm có dự định để Địa Ngục làm việc? Phải vậy không, bệ thân yêu của ta?” Ác ma nhạy bén hỏi dò.
“Xây một nhà máy, đối với bộ xương không cần nghỉ ngơi mà nói, cũng khỏi cần nghỉ ngơi nhiều đúng không?”
Quốc vương xác nhận suy đoán của ác ma bằng một câu hỏi.
“… Ngài định xây một nhà máy quân sự Địa Ngục à?”
Ác ma không nói nên lời nhìn quốc vương.
Nhất thời ác ma nổi tiếng với cái lưỡi dẻo quẹo cũng không tìm được từ ngữ nào để diễn tả…
Lạ đời, không phải một vị vua bình thường nên quan tâm đến sức mạnh và đặc tính bất tử của đội quân xương sao?! Sao đến bệ hạ, biến thành công nhân không cần tiền lương hay nghỉ ngơi rồi?