Sau Khi Trở Thành Bạo Quân

chương 110

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khoảnh khắc bước chân vào cung điện Tường Vi, Yali rùng mình.

Trước khi phản bội chạy trốn khỏi Thánh Đình, y cũng đã từng thấy nhiều cung điện phồn hoa.

Thánh Đường của giáo hoàng đầy thiên sứ và thánh giá, tỏa sáng rực rỡ, y phủ phục giữa các giáo sĩ mặc thánh bào, cảm thấy mình như con kiến hôi bị quan sát trên kính. Mà khi y sinh ra đã yêu sâu đậm Blaise, lúc y đang trợ giúp quân viễn chinh, đã từng được lão quốc vương Blaise tiếp kiến, cung điện Blaise nguy nga tráng lệ, các quý tộc mặc những bộ váy cầu kỳ với ren cổ, người đến người đi, ai cũng nói “Thượng Đế trên cao”, khi y ở đó, nhìn quanh chỉ cảm thấy thương hại.

Quý tộc, vua gì chứ? Chỉ là bầy cừu bị thói trăng hoa và đạo đức giả nuôi dưỡng.

Nhưng cung điện Legrand thì hoàn toàn khác.

Đường nét của nó thon dài sắc bén, như đao cũng như kiếm. Nó như một kỵ sĩ ăn mặc sang trọng, vừa cao quý vừa cô độc. Cung điện Tường Vi rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cảm nhận được luôn có một cơn gió buồn thổi qua các hành lang và mái vòm của nó, song, nó cũng rất lạnh, lạnh đến mức dường như người sống ở đây không phải là người cao quý nhất ở Legrand, mà là người gác đêm cô độc.

Nơi này cổ kính như vậy, uy nghiêm và chết chóc đóng lên tất cả chạm nổi tráng lệ.

“Không hổ là trái tim của ác long…”

Yali nghe được lão hội trưởng bên cạnh thở dài nói.

“Trái tim ác long.” Yali thầm lặp lại từ này, đột nhiên rùng mình.

Tổng quản nội vụ dẫn họ dừng lại trước một cảnh cửa được trang bí bằng chạm nổi tường vi, sau khi được cho phép, tổng quản nội vụ đẩy cửa ra.

Yali lại gặp quốc vương trẻ của Legrand.

Quốc vương đang ngồi trên ghế tựa cao cạnh bàn sách, tay đeo nhẫn tường vi hơi rủ xuống đặt lên tay vịn. Khoảnh khắc khi thấy quốc vương, con ngươi của Yali hơi co lại. Dòng xoáy đỏ tươi, đen kịt, hỗn loạn… Yali như muốn giơ tay lên tự túm tóc mình.

Bức tranh vỡ vụn nhanh chóng hiện lên trước mắt y, hệt như y đã từng quên điều gì đó, lại lần nữa bị khuấy động khi thấy quốc vương.

Đó là gì? Chúng tượng trưng cho thứ gì?

Sự bất thường của Yali vừa hiện ra, quốc vương đã bắt gặp vẻ không đúng của y ngay lúc đó.

“Trông cậu còn tệ hơn lần cuối ta gặp.” Quốc vương nói xong bèn nhìn về phía lão hội trưởng bên cạnh Yali: “Chẳng lẽ Blaise và Thánh Đình đã nghèo đến mức ngay cả ấm no của một học giả cũng không thể giải quyết được sao?”

“Xin lỗi đã làm bệ hạ chê cười.”

Lão hội trưởng hơi cúi người, sau đó lấy ra từ trong ngực một mặt dây chuyền thủy tinh treo trên dây chuyền bạc, đặt trước mặt Yali hai lần.

Sắc mặt Yali nhợt nhạt chợt lùi lại một bước, cuối cùng thoát khỏi những ảo ảnh khủng khiếp đó. Y thở hổn hển, lập tức nhận sự thất lễ của mình bèn cúi đầu thật thấp xin lỗi quốc vương.

“Ta đã biết mục đích chuyến viếng thăm của các người.” Quốc vương lạnh nhạt nói.

“Cảm ơn ngài đang lúc trăm công nghìn việc vẫn thông cảm.” Lão hội trưởng rất cung kính: “Xin bệ hạ cho bọn ta một cơ hội bù đắp sai lầm. Bệ hạ tôn kính.” Ông cúi thấp người, quốc vương còn trẻ hơn tưởng tượng của ông, thậm chí còn tính là thiếu niên. Nhưng trên người quốc vương lại có một loại lạnh lùng và soi mói, làm cho người ta không thể lấy tuổi tác mà đối xử với cậu.

Legrand may mắn lắm, nàng có một vị vua thực sự.

“Sai lầm?” Quốc vương nở nụ cười: “Nếu nói đến việc các ngươi hỗ trợ quân viễn chinh trong trận chiến và giấc mơ, ta cũng không nghĩ đó là sai lầm gì. Chẳng lẽ ta phải đổ lỗi cho tất cả binh sĩ đã chiến đấu sao?”

Cậu nở nụ cười, giọng điệu cũng rất nhẹ nhàng.

Lúc Yali thở phào nhẹ nhõm, lại thấy lão hội trưởng chậm rãi quỳ xuống, dán trán lên mặt đất lạnh lẽo.

“Thật vậy, trong trường hợp hai nước giao chiến, binh lính và đao kiếm không có lỗi. Lỗi của bọn ta là phản bội.” Lão hội trưởng ngẩng đầu: “Lúc trước, là bọn ta phản bội Illinor, đây là sai lầm của bọn ta.”

Phản bội, Illinor… Yali nghe không hiểu thầy mình đang nói gì nữa.

Nụ cười của quốc vương hoàn toàn biến mất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, cậu nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, các ngươi phản bội mẹ ta.”

Thoáng chốc vẻ giết chóc ngưng tụ lại.

Yali nhìn quốc vương rồi lại nhìn lão hội trưởng, cuối cùng cũng quỳ xuống.

“Đó là lựa chọn sai lầm nhất mà bọn ta từng đưa ra.” Lão hội trưởng khẽ nói: “Bọn ta có lỗi với Illinor, bọn ta đã phản bội lòng tin của cô ấy.”

Mặt quốc vương không chút thay đổi.

Vương thái hậu tóc đen ngồi trên tháp đá đen.

Bà búng nhẹ tay vào hồ đao, gió thổi tung mái tóc dài của bà. Bà khẽ ngâm nga một giai điệu cổ, đó là làn điệu dân ca của người Kehya. Vào đêm mà công tước John trở thành người bảo vệ quốc vương, vương thái hậu Illinor ẩn mình trong đêm, nhìn người hát rong Kehya trong đám người từ xa.

Dân ca cổ xưa, đời đời truyền lại.

Lão hội trưởng sẽ luôn nhớ đến cô gái tóc đen mắt xanh đó.

Đó là học trò giỏi nhất của ông.

Khi đó ông còn không phải hội trưởng “Hiệp hội Dự đoán và Vận mệnh”, chỉ là một nhà chiêm tinh không muốn bị Thánh Đình khống chế lại sợ hãi Thánh Đình, mai danh ẩn tích trốn ở dãy núi quanh Kehya. Trong ba mươi sáu bang Legrand, Kehya là bang trẻ nhất. Người Kehya vốn sống giữa những ngọn núi, yêu nghệ thuật và hòa bình là một dân tộc cổ xưa trong những ngọn núi phía Nam Legrand.

Nhưng trong một thế giới hỗn loạn như vậy, khó có thể giữ được hòa bình lâu dài.

William III lên ngôi trong chiến tranh.

Khi đó cha của William III và công tước Buckingham, Sư Vương Charles bị sát hại, vương hậu Isabel gả cho anh em của Sư Vương là công tước Bedel. Cha của công tước Bedel đã bị giết vì không tranh được ngai vàng, ông ta luôn canh cánh trong lòng về điều đó. Sau khi kết hôn với Isabel, Công tước Bedel ngay lập tức vươn tay lên ngai vàng của cháu trai mình.

Sau khi công tước Bedel kết hôn với vương hậu, thế lực của ông ta ngày càng bành trướng, so với ông ta thì William III và công tước Buckingham chỉ là hai tên nhóc vắt mũi chưa sạch.

Đó là một cuộc nội chiến càn quét khắp Legrand.

Hoàng gia tập trung toàn lực dẹp loạn, các lãnh chúa vùng biên giới mượn cơ hội này xâm chiếm và chiếm đoạt đất đai của nhau. Kehya vốn chỉ là một bang tự do lại bị cuốn vào chiến tranh, Kehya yêu chuộng hòa bình bị kẹp giữa hai lãnh chúa, hứng chịu đày đọa của chiến tranh.

Illinor yêu quê hương mình.

Khoảng thời gian đó, lão hội trưởng nhìn Illinor liên tục bói toán, muốn biết Kehya tương lai sẽ ra sao, vì sao Kehya lại phải gánh chịu những đau khổ như vậy. Lão hội trưởng cũng bói qua, ông thấy máu và lửa, thấy được thần linh chiến tranh nghiền ép khắp nơi, tất cả con người nhỏ bé cũng chỉ là bụi bặm dưới dòng nước lũ.

Chẳng lẽ đây là số phận của họ sao?

Lúc đó ông đã nghĩ vậy. Thân là nhà chiêm tinh, họ tránh bắt giết của Thánh Đình, như những con chuột không thấy ánh sáng bị số phận cuốn đi, chỉ có thể thuận theo mà làm.

“Số phận cũng có thể thay đổi.”

Illinor đã nói như vậy, khi lãnh chúa biên giới lại dẫn quân đi cướp bóc, Illinor bói ra được lộ trình hành quân của bọn họ, nàng cầm trường thương, khoác giáp lên. Lúc đầu, nàng chỉ một thân một mình, nhưng dần dần càng có nhiều người hội tụ lại phía sau nàng.

Khi đó, Legrand không có người con gái nào đẹp hơn nàng.

Khi nàng mặc giáp lao ra khỏi ngọn lửa hừng hực, toàn bộ ánh sáng của thế gian đều ngưng tụ trên người nàng. Vẻ đẹp của nàng tựa như mũi thương đỏ bừng bị ngọn lửa thiêu đốt, đẹp đến mức dữ dội cũng đẹp đến mức điên rồ. Một nhà chiêm tinh dẫn theo một đám người tuyệt vọng chiến đấu như bầy sói.

Cuối cùng, lãnh chúa biên giới và Illinor chỉ huy một nhóm nông dân, người chăn gia súc đối mặt với nhau qua thung lũng bị ngọn lửa thiêu rụi.

Trong ánh lửa, nàng chính là hiện thân của nữ thần chiến tranh.

Lãnh chúa sợ hãi, dẫn theo quân đội bỏ chạy.

Đám đông reo hò, giơ đao kiếm lên cao. Thiếu nữ tóc đen xuống ngựa, nở nụ cười với họ. Lúc ấy, người kéo đến như nước lũ, nhổ những chiếc gai trong đống lửa chưa tắt, kết thành một chiếc vương miện đơn sơ. Một cụ già Kehya đội chiếc vương miện gai cho nàng.

Từ lúc đó, Kehya đã có nữ hoàng của riêng mình, nữ hoàng của họ tên Illinor.

Đó là nữ hoàng mà chính người Kehya đã chọn.

Họ yêu nàng hệt như thần linh duy nhất của họ.

Vào đêm Illinor lên ngôi, lão hội trưởng đã nói lời tạm biệt với nàng.

“Con yêu, con đã chứng minh cho thầy thấy bộ phận có thể thay đổi.” Lão hội trưởng đưa cho nàng một quyển sổ ghi chép: “So với con, thầy chỉ là một kẻ hèn nhát. Nếu con đã bước vào chiến trường của bản thân, vậy thầy cũng nên bước chiến trường của mình rồi.”

Thầy trò chia tay nhau trên sườn núi nơi ngọn chiến tranh chưa tắt, hẹn ngày sau sẽ gặp lại nhau trên cùng một chiến trường.

Sau khi rời khỏi Legrand, lão hội trưởng đi theo những nhà chiêm tinh khác cùng nhau vượt qua eo biển Abyss, đi tới thánh địa Thánh Đình.

Ông mất mười năm để tập hợp tất cả nhà chiêm tinh không cam lòng thành lập một liên minh thứ hai, lấy “dự đoán” và “vận mệnh” làm tên.

Khi liên minh thứ hai được thành lập, lần đầu tiên ông mừng rỡ viết thư cho học trò của mình:

“… Chúng ta sẽ chờ ngày bước ngoặt đến, lúc đó, người tiên đoán số phận sẽ không còn bị số phận chi phối nữa, chúng ta sẽ khai chiến với nó. Ta mời ngài tham gia cùng chúng ta.”

….

“Nhưng ông đã phản bội lời thề.”

Quốc vương lạnh lùng nói.

“Phải.”

Lão hội trưởng đắng chát đáp.

“Người khó suốt đời giữ vững lời thề của mình.”

Đặc biệt thân ở Thánh Đình, ngày ngày chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của Thánh Đình, đủ mạnh để đánh tan can đảm, đủ để bị đọa làm nô lê tham sống sợ chết, đến lúc cái chết chực chờ mới nghĩ đến việc giãy giụa.

“Người khó suốt đời giữ vững lời thề của mình?”

Quốc vương đọc lại.

Cậu chợt muốn cười.

Một người khó có thể giữ vững lời thề của mình? Vậy thì, gia tộc Tường Vi kiên trì một ngàn năm, nhà giả kim biến thành chiến binh xương… vậy họ là gì đây?

Trên đời này, có người kiên trì mấy chục năm như một ngày. Cũng có người khẳng khái, cuối cùng cũng chỉ là phút nông nổi.

“Ông chỉ là một tên hèn nhát.”

Lão hội trưởng còn muốn nói gì nữa thì quốc vương đã lạnh lùng ngắt lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio