Phù thủy Greira mang đến tin vui cho quốc vương.
Sau một thời gian dài như vậy, cô đã hoàn thành việc chuẩn bị cho phần còn lại của buổi lễ, chỉ cần chờ đợi sự giúp đỡ của quốc vương, cô sẽ triệu hồi được những hải tặc Walway đã chết trước đó vì cái chết đen, trở về với Jenny theo hình dạng âm hồn. Cô hy vọng quốc vương cho phép hải tặc Walway rời khỏi dòng sông vong linh của Địa Ngục.
Quốc vương thấy vậy bèn ngước lên nhìn ác ma.
Ác ma mỉm cười: “Bệ hạ, Địa Ngục là nơi tụ hội mọi tội lỗi trong miệng nhân loại, nơi này mới đường cùng của cái chết. Nhưng, trước khi Vương quốc Ngàn năm mở ra, dòng sông vong linh đã bị tù đọng, linh hồn bị kẹt trong đó từng lớp một, không thể bước vào dòng sông cuối cùng của vực sâu… Tất nhiên, sau này sẽ khác.”
Quốc vương cũng biết từ “khác” trong lời của hắn có nghĩa là gì.
Hiện giờ dòng sông vong linh đã dần bắt đầu chảy, hơn nữa mấy vong linh mới cũng đã bắt đầu xuất hiện. Nhưng con số còn rất ít, chưa phù hợp với tỷ lệ tử vong của thời đại này… Có thể thấy, Địa Ngục chỉ vừa mới khôi phục, khoảng cách toàn thịnh còn phải đi một khoảng cách rất dài.
Trong thư phù thủy Greira còn nhắc đến một chuyện khác:
Các phù thủy ở vương quốc Blaise hy vọng sẽ được quốc vương chấp nhận.
“Phù thủy…”
Quốc vương tự hỏi.
Trong thư, Greira đã giới thiệu sơ qua một số điều về phù thủy cho quốc vương.
Thật ra, nơi ở ban đầu của phù thủy ở khu vực của dải băng cực Bắc. Trên “bản đồ thế giới”, các nhà vẽ bản đồ đã lấp đầy khoảng trống của cánh đồng băng bằng rắn trăn khổng lồ, mà trong tín ngưỡng của phù thủy, “rắn” là một ám chỉ rất quan trọng, họ cho rằng đó là biểu tượng của phái nữ và tội lỗi, đen đủi. Sau khi thời đại truyền thuyết kết thúc, sức mạnh của các phù thủy đã bị suy yếu, họ không có cách nào chịu đựng được cái lạnh khắc nghiệt của cánh đồng băng như trước và rời khỏi nơi đóng quân ban đầu.
Trong lịch sử của chính các phù thủy, thế kỷ đầu tiên của công nguyên được gọi là “cuộc di cư trăm năm”.
Phù thủy dần dần hòa lẫn với người thường, nhưng thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, theo sự phát triển của Thánh Đình, cuộc sống của phù thủy trở nên ngày càng khó khăn. Cho đến khi đế quốc Thần Thánh được thành lập, các cô càng không thể sống sót ở quốc gia do Thánh Đình thống trị —— Thánh Đình có thể cho phép các nhà chiêm tinh kéo dài hơi tàn sống dưới mắt bọn họ, nhưng dường như có một ranh giới không cách nào dung thứ giữa bọn họ và phù thủy.
Một nhóm phù thủy đã liên lạc với Greira và bày tỏ hy vọng của họ với quốc vương thông qua cô.
Nếu như nói, trên thế giới này còn có nơi nào có thể trở thành nơi dung thân cho các dị giáo bọn cô, vậy cũng chỉ còn lại có Legrand.
“Hiện tại, chúng ta có thể nói đây là một bất ngờ.”
Sau khi quốc vương đọc xong bức thư thì thầm có phương án ứng đối để giúp đỡ các phù thủy, nhưng cậu không hề lộ ra vẻ gì.
“Tàu ma mà các quý ngài hải tặc của ngài điều khiển là một sản phẩm thuật giả kim cấm kỵ đã làm cho các vị thần khiếp sợ.” Ác ma nói: “Ngài có biết chúng được thiết kế để làm gì không?”
“Chiến hạm?”
Quốc vương đã đoán được.
“Phải, ban đầu chúng được dự định là chiến hạm để chinh phạt các vị thần.” Ác ma trả lời, ngay sau đó đề nghị với quốc vương: “Ngài có thể cho các quý ngài hải tặc của ngài lái nó vào Địa Ngục, ở đây chúng có thể khôi phục được phần nào. Ừm… Vừa khéo, chúng ta có thể dùng chúng cho các lãnh chúa một niềm vui.”
Quốc vương suy nghĩ một chút bèn đồng ý đề nghị của hắn.
…
Đông Nam Legrand, cảng Kossoya.
Sau “Thần giáng” thì cái chết đen rút đi ở phía bên kia của eo biển Abyss, lệnh phong tỏa bờ biển phía đông nam của Legrand cũng được dỡ bỏ. Các thương hội tổn thất nặng nề gần như ngay lập tức rời cảng, hy vọng sẽ mau chóng bù đắp được tổn thất do phong tỏa hơn nửa năm.
Trụ sở Thương hội Tự do.
Người đứng đầu Thương hội Hoàng gia do quốc vương ủy nhiệm lúc trước, phu nhân nhện độc và tộc trưởng của gia tộc Dawson đã liên tục bận rộn kể từ khi “quy định phong tỏa khẩn cấp bờ biển Đông Nam” được dỡ bỏ. Mệnh lệnh của quốc vương đã đến tay họ trước khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ.
Nội dung chủ yếu của mệnh lệnh chỉ có một: Sau khi phong tỏa được dỡ bỏ, tăng cường sự kiểm soát của hoàng gia với thương mại Đông Nam.
Ý của quốc vương rất rõ ràng, cậu muốn mượn cái chết đen lần này đả kích thương nghiệp Đông Nam Legrand, để thành lập địa vị kinh tế và thương mại của hoàng gia. “Vua không ngai trên biển” như Liên minh Năm cảng sẽ không có cơ hội thứ hai. Trong thời gian bị phong tỏa, hiểu biết của hoàng gia về Thương hội Đông Nam đã đạt đến một mức độ chưa từng có, tuân theo các yêu cầu của “đăng ký tàu cảng Đông Nam”.
Mà do ảnh hưởng từ việc phong tỏa bờ biển của cái chết đen, hầu như các thương hội nhỏ ở bờ biển Đông Nam đều đã phá sản, các thương hội lớn thì bị tổn thất nặng nề.
Chính vào thời điểm này, phu nhân nhện độc và tộc trưởng Dawson đã nhận được “Luật bảo vệ thương hội tạm thời” do quốc vương soạn ra.
Trên danh nghĩa là “Luật bảo vệ”, thực ra là luật hợp nhất. Theo dự luật này, thương hội nhỏ phá sản có thể nhận được hỗ trợ của hoàng gia với cái giá phải trả là sáp nhập. Hơn nữa thương hội lớn cũng có thể nhận được ưu đãi thuế quan sau khi nhượng bộ thêm một bước. Nhưng dù thế nào, từ nay về sau bọn họ nhất định phải chịu nhiều trách nhiệm hơn với quốc vương.
Sau khi dự luật được ban hành, thương hội lớn đều chửi ầm lên.
Bởi vì ngay trước khi Thần giáng xuất hiện ở bên kia eo biển Abyss, lệnh phong tỏa ở Đông Nam Legrand còn lâu mới được dỡ bỏ, lòng các thương nhân nóng như lửa đốt nhìn vô số hàng hóa tồn đọng.
Ngay trước khi Thánh Đình thần, quốc vương đã ban hành “Luật bổ sung hàng hóa tạm thời”, với mức giá thấp hơn dưới danh nghĩa “cứu trợ”, khiến các thương nhân tranh nhau bán hàng hóa của họ cho quốc gia.
Kết quả là giờ đây, cái chết đen đã được giải quyết.
Các thương hội lớn ôm ý nghĩ cố bán hàng hóa cho hoàng gia để cứu vãn tổn thất thì lúc này thực sự muốn phun ra một ngụm máu. Điều khiến bọn họ tức hơn nữa là trợ giúp của quốc vương với thương hội nhỏ bị phá sản đó là cung cấp cho họ những hàng hóa đã được mua giá rẻ từ bọn họ.
—— ôi, bọn họ cũng vậy, bọn họ cũng phải bịt mũi ký một loạt hiệp ước với hoàng gia, sau đó mới nhận được lô hàng hóa đầu tiên từ trụ sở của Thương hội Tự do.
Vô sỉ, hèn hạ.
Gần đây, không biết chủ nhân của thương hội lớn Đông Nam đã mắng chửi quốc vương bao nhiêu lần.
Nhưng, các thương hội nhỏ khác thì vui vẻ chấp nhận —— họ không có nhiều vốn như thương hội lớn, nếu quốc vương không thu mua hàng hóa tồn động thì họ đã sớm chết đói trong mùa đông và mùa xuân này. Hơn nữa chấp nhận sáp nhập cũng tốt, dù sao trước đây họ bị các thương hội lớn xa lánh, cuộc sống cũng không tốt mấy.
“Tốt quá.”
Phù thủy Greira vịn lan can, nhìn từng chiếc tàu buôn rời cảng.
Sau khi hải tặc Walway tiếp xúc với phong tỏa, cũng không vội rời khỏi Đông Nam —— giờ họ cũng là thành viên của Hải quân Hoàng gia —— tiếp tục tuần tra dọc theo bờ biển biên giới Legrand.
Đây là mệnh lệnh của quốc vương.
Một mặt, họ sẽ săn lùng những tên hải tặc khác muốn nhân cơ hội sau khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ để chặn các tàu buôn. Sau cái chết đen, các tàu buôn bị thiệt hại nặng không thể chịu nổi quấy phá của bọn hải tặc nữa. Mà phải biết rằng, những tàu buôn sáp nhập giờ đã là tài sản của quốc vương, đương nhiên cậu sẽ không ngồi yên để tình trạng bọn hải tặc cản trở con đường thông thương tiếp tục phát triển.
Mặt khác, họ được lệnh của quốc vương phải cảnh giác với bất kỳ cuộc tấn công nào có thể xảy ra từ bên kia eo biển Abyss.
“Cô đã sẵn sàng chưa?”
Gương mặt thuyền phó Charles lộ ra vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.
“Cô… có nắm chắc không?”
Greira vừa quay đầu lại, cô thấy mấy tên hải tặc lập tức rụt đầu lại vờ như không có việc gì, có mấy tên thì lau lau boong tàu, có tên thì kéo dây thừng… Cô cười bảo: “Mấy người không tin tưởng ta và Jenny, con bé sẽ giận đó.”
Cô vừa dứt lời, một tên đang vờ sửa lại dây thừng ngay lập tức vấp phải sợi dây, “bùm” một tiếng trượt qua cái lỗ đột ngột xuất hiện trên boong tàu.
Charles cũng khẽ cười.
Bầu trời dần tối, sau khi màn đêm buông xuống, tất cả tàu ma của hải tặc Walway —— cộng thêm một chiếc thuyền Địa Ngục, tất cả đều đã trở về từ nơi tuần tra. Charles cần ở lại để giải quyết mọi việc, đứng trên một tàu tốc hành bình thường, nhìn những con tàu ma cách nhau một khoảng.
Greira đội chiếc mũ đen đứng cùng Hawkins trên boong tàu.
Charles vẫy tay chào họ như đưa tiễn.
Trong màn đêm những chiếc thuyền đặc biệt này lặng lẽ rời khỏi bến cảng, chạy về phía biển rộng mênh mông, khi chúng thoát khỏi tầm mắt của mọi người thì bão tố đã phủ kín cả bầu trời.
Jenny đã đến vùng biển rộng không có người ở.
Trong cơn bão, Hawkins mở chiếc đồng hồ vàng của mình để xác định phương hướng. Sau khi họ dần đến được tọa độ mà bức thư của quốc vương nhắc đến, Greira thấy nước biển dần trở nên tối đen như mực, trong cơn bão dữ dội, một vòng xoáy cực lớn xuất hiện trên mặt biển cách họ không xa.
Vòng xoáy kia thật sâu và đen như mực, sương đen dày đặc từ trong đó bốc lên, gió lốc rít rào từ trong đó, khiến người ta vừa thấy đã cảm thấy ớn lạnh.
Hệt như nó dẫn thẳng tới Địa Ngục.
“Đến rồi.”
Hawkins lên tiếng, ông đóng chiếc đồng hồ vàng, đứng bất động trên boong tàu nhấp nhô trong mưa to gió lớn.
“Đi, Jenny.”
Phù thủy nói.
Mắt họ còn không chớp đã lái tàu vào dòng xoáy nuốt chửng mọi thứ.
…
Địa Ngục, vương thành Đá Đen.
Ác ma gõ nhẹ cửa quốc vương. Địa Ngục không có ngày và đêm, ác ma đóng vai người hầu ân cần, dường như không hề biết mệt mỏi.
Sau khi ác ma nhận được cho phép và đẩy cửa bước vào thì có hơi tiếc nuối phát hiện bệ hạ đã thức rồi, cậu đang phê duyệt văn kiện trên bàn —— tuy quốc vương đang ở Địa Ngục vẫn phải tiếp tục lo chính sự của nhân gian.
“Chiến hạm của ngài sắp đến, nhưng có mấy vấn đề nhỏ…” Ác ma nói: “Bến tàu của tòa thành vẫn chưa kịp thức tỉnh, cần ngài tự đánh thức nó.”
Quốc vương đặt bút xuống, cậu có hơi nghi ngờ ác ma nhắc đến tàu ma, thực ra là để muốn cậu đánh thức lâu đài thêm một bước nữa.
“Bệ hạ?”
Ác ma cởi áo choàng trên cánh tay ra, nhìn quốc vương hỏi ý kiến.
“Đi thôi.”
Quốc vương đứng dậy.
Khi ác ma bước tới khoác áo choàng cho quốc vương, cậu hỏi một câu như có vẻ bâng quơ: “Nếu có Địa Ngục, còn Thần quốc thì sao?”
Vấn đề này cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi.
“Chưa từng có Thần quốc.”
Sau khi khoác áo choàng cho quốc vương, ác ma lùi lại một bước, đưa ra câu trả lời bất ngờ.
“Ít nhất.. Không có Thần quốc như mấy kẻ đó nói.”
“Vậy, là gì?”
“Đất nước của các vị thần.” Ác ma thì thầm: “Nhưng sau hoàng hôn, mọi thứ đã thay đổi. Đêm vĩnh hằng vang vọng kể từ đó, bầu trời đã bị cắt đứt… tiếc thật.”
Đất nước của các vị thần?
Quốc vương vô thức nghĩ tới một chuyện khác.
Không phải ngay từ đầu Thánh Đình đã là chúa tể tinh thần của thế giới.
Lấy cuối thời đại truyền thuyết làm ranh giới trước và sau công nguyên, quốc vương có thể suy luận từ lịch sử của các nhà giả kim rằng ít nhất trong thời đại truyền thuyết, thần linh được mọi người tin tưởng không chỉ có mỗi Thượng Đế.
Thời đại truyền thuyết có thể gọi là “Thời đại của các vị thần”.
Có lẽ Thánh Đình thành lập vào thế kỷ thứ sau công nguyên, mà khi đó các vị thần đã dần dần rời khỏi tầm mắt của mọi người, kể từ đó, số lượng người thay mặt Thượng Đế tại thế gian dần tăng lên. Trong ký ức của quốc vương, ghi chép sớm nhất và rõ ràng nhất về việc Thánh Đình thể hiện sức mạnh là lịch sử của Blaise.
Vương quốc Crow tiền thân của Vương quốc Blaise đã quy thuận Thánh Đình và với sự giúp đỡ của thiên sứ, nó đã thống nhất nhiều quốc gia bờ biển Đông của eo biển Abyss, thành lập vương quốc Blaise rộng lớn và coi Thánh Đình là quốc giáo. “… Các cha xứ vẽ thánh giá lên ngực của các anh hùng, vì thế các kỵ sĩ dũng cảm từ nay về sau đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.” Chính từ đây, quan điểm thắng bại của một cuộc chiến là do Thượng Đế quyết định dần cắm rễ vào trong đầu mọi người.
Đây là nguồn gốc khách quan hơn của Thánh Đình.
Một điều đáng chú ý…
Nguồn gốc và sự phát triển của Thánh Đình vẫn luôn bị ẩn trong sương mù. Trong hơn ngàn năm qua, Thánh Đình đã không tiếc công sức để kết hợp sách thánh với lịch sử, cắm rễ trong lòng mọi người một ấn tượng rằng Thượng Đế toàn trí toàn năng đã mở ra thế giới, ý chí của thần linh xuyên suốt lịch sử nhân loại, lịch sử phát triển của Thánh Đình là lịch sử tiến hóa của nền văn minh nhân loại.
Phải nói rằng Thánh Đình đã làm quá xuất sắc phần này. Vô số các nhà thần học của viện hồi giáo đã phát triển thần học đến cực điểm từ thế hệ này sang thế khác, tìm ra những lời giải thích thần học tương ứng cho mọi sự kiện lịch sử vĩ đại mà nhân loại biết đến. Cuối cùng, tình huống này đã phát triển: Tín ngưỡng thần linh xuyên suốt mọi khía cạnh của cuộc sống con người.
Mà trước đó, thời đại tín ngưỡng đa thần dần bị lãng quên một cách vô thức. Mọi thuyết đa thần đều trở thành “dị giáo”.
Quốc vương đưa tay lên ấn trán, cảm thấy mình đã chạm đến chân tướng bị ẩn giấu nào đó: “Thời đại của các vị thần, trông như thế nào?”
Cậu hỏi.
“Thời đại của các vị thần…” Ác ma nhìn quốc vương: “Các vị thần được tôn thờ dưới những cái tên khác nhau, mỗi cái tên của họ chỉ ra những thuộc tính và những quyền lực khác nhau. Ai lại không muốn nắm giữ quyền lực tối cao cuối cùng? Đó là thời đại chiến tranh, bầy sói chém giết.”
“Tên ngươi là gì?” Quốc vương nghe vậy, đột nhiên hỏi.
“Thần?”
Ác ma như hơi ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng đáp lại bằng giọng điệu ngả ngớn.
“Đó là một cái tên chẳng ra sao, thần nghĩ ngài sẽ không muốn biết đâu. Bệ hạ.”
Quốc vương không nói gì, chỉ im lặng nhìn chăm chú người khế ước của cậu, tên ác ma luôn treo nụ cười giả dối, bướm đen bên người này.
Cuối cùng ác ma cũng nén lại nụ cười trong đôi con ngươi băng lam của cậu, hắn trở nên u ám lạnh lẽo hệt như một thanh kiếm khát máu rút ra khỏi vỏ.
Im lặng rất lâu.
“Thần không có tên.” Ác ma lên tiếng: “Thần đã đánh mất nó từ lâu.”
Quốc vương hơi ngạc nhiên, giọng điệu của ác ma rất bình tĩnh, nhưng quốc vương lại rõ ràng cảm giác trong lời của hắn tràn đầy máu tươi. Ánh trăng lệch đi, bóng dáng của ác ma ẩn trong tối, quốc vương không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy được hắn lẳng lặng đứng đó, im lặng và tràn đầy tức giận.
Đột nhiên căn phòng trở nên yên tĩnh.
“Thế thì sao.” Quốc vương nhẹ nhàng nói: “Chỉ là một cái tên thôi, ngươi muốn thế nào?”
Ác ma nhìn quốc vương, nhận ra cậu không hề nói đùa, ngay lập tức phá lên cười.
Không khí lạnh lẽo và im lặng lập tức bị phá vỡ, tên ác ma lại khôi phục bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, hắn cười cúi đầu trước quốc vương: “Vậy xin ngài khi ngày đó đến, hãy giúp thần lấy lại cái tên đó đi, bệ hạ yêu của ta.”
“Được.”